Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 38

10:22 sáng – 03/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38 tại dualeotruyen

Hiên Viên Ngạo Thiên rất mong muốn lần hành trình chơi biển này có thể kéo dài vô thời hạn, thế nhưng hiện thực lại tàn khốc như vậy –

Vào buổi sáng ngày thứ bảy, điện thoại của Trình Hi đã đánh thức Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn còn chìm trong giấc mộng. Trợ lý tiên sinh rất thẳng thắn tỏ ý, số ngày nghỉ phép Tổng tài đại nhân lúc trước liều mạng tăng ca và tự xét duyệt cho mình đã dùng hết rồi, hiện giờ trên bàn làm việc đã chất đầy mộtđống tài liệu cần xử lý.

Hiên Viên Ngạo Thiên cực kỳ không muốn, ở chỗ này vui chơi bảy ngày, anh ngoại trừ hôn chín lần, cầm bàn tay bé nhỏ khoảng mười lần ra thì cái gì cũng chưa làm đâu! Số lần hôn môi còn chưa đạt đến con số 100 may mắn, Tổng tài đại nhân tỏ ý vạn phần không muốn trở về.

Thế nhưng không có biện pháp, công ty phá sản là không còn cách nào nuôi vợ được. Làm một nam nhân tốt rất có trách nhiệm dốc sức dốc lòng muốn nuôi vợ trắng tròn mập mạp, Hiên Viên Ngạo Thiên dù có không tình nguyện đến cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn phải mang theo Sở Ca và hai tên ‘con riêng’ dẹp đường hồi phủ.

Hiên Viên Ngạo Thiên rất không muốn cho em trai ngu xuẩn của mình và Tam thiếu nhà Mặc Kỳ lên xe. Nhưng xem vẻ mặt em trai đau khổ nhìn anh, một chút lương tâm làm anh trai còn sót lại của Hiên Viên Ngạo Thiên cuối cùng cũng bị chạm đến. Kết quả là ngay chút thời gian ở chung cuối cùng với Sở Ca cũng bị hai bóng đèn quấy rầy.

Tổng tài đại nhân cực kỳ mất hứng. Thế nhưng không vui thì không vui, lời muốn nói thì vẫn phải nói.

Anh hai mắt nhìn phía trước, dùng giọng điệu như nói “Trưa hôm nay chúng ta ăn gì” để hỏi Sở Ca: “Chờ sau khi về em dọn qua nhà anh ở được không?”

Sở Ca còn chưa kịp suy nghĩ thì nghe thấy một thanh âm đã cố gắng nói nhỏ nhưng vẫn đủ để cho mọi người trên xe đều nghe rõ – “Ôi đùa, mới có yêu đương mấy ngày đã ở chung, quả thực quá cầm thú.”

Mặc Kỳ Lân lập tức mở miệng chối bỏ liên quan: “Câu vừa rồi không phải tôi nói.”

Sở Ca: “…” Dù có muốn đồng ý với lời đề nghị của Hiên Viên Ngạo Thiên thì lúc này cũng không nói ra.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Đây thật là chuyện mà em trai ruột nên làm sao? Anh lại một lần nữa hối hận tại sao mình lại nhẹ dạ, quả thực không nên để em trai môi cá nhám lên xe!

Hiên Viên Hàn cũng nhận ra âm lượng của mình vừa rồi hình như hơi lớn, tiêu rồi, phá hoại lời đề nghị cầm thú của anh trai nhất định sẽ bị ông anh não tàn này ghi hận trong lòng, phải làm sao bây giờ. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên làm gì đó để để bù đắp khuyết điểm vừa rồi.

Cậu nói: “Cách khai giảng còn một thời gian, Sở Ca cậu định làm gì?”

Sở Ca: “…” Cậu nghĩ ngay trước mặt bạn trai mà nói mình muốn đến nhà Mặc Kỳ Lân nghịch máy tính hình như cũng không hay lắm.

Hiên Viên Hàn thấy cậu không nói lời nào thì hào phóng mời: “Có thể tới nhà tôi chơi mà.”

Sở Ca qua kính chiếu hậu nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như hoa hướng dương của Hiên Viên Hàn, nói: “Sau đó cầm thú cùng anh cậu ở chung à?”

Hiên Viên Hàn: “…”

Anh hai em thực sự đã cố hết sức rồi, cứu trận không phải làm em nghĩ cứu là có thể cứu được đâu.

Bị Hiên Viên Hàn nói leo như thế, kế hoạch ở chung của Hiên Viên Ngạo Thiên cuối cùng đã thất bại thảm hại. Dù cho trên đường trở về Tổng tài đại nhân đã ở trong lòng mắng cậu em trai giỏi hãm hại của mình vô số lần thì cuối cùng vẫn là vẻ mặt không tha đưa Sở Ca về nhà.

Sau khi Sở Ca xuống xe vào nhà rồi thì Hiên Viên Ngạo Thiên khôi phục ngay vẻ mặt băng sơn tê liệt của thường ngày, thậm chí còn lạnh hơn lúc trước.

Mặc Kỳ Lân đã sớm xuống xe, lúc này cũng chỉ còn lại một mình Hiên Viên Hàn hưởng thụ trạng thái băng sơn của ông anh trai.

Hiên Viên Hàn cảm giác mình sắp bị oán niệm của anh trai đông chết rồi. Cậu nói: “Kỳ thực anh hai, anh nên suy nghĩ thoáng ra một chút, duy trì một khoảng cách thích hợp mới có thể khiến cảm tình sâu sắc hơn.”

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu nghiêm mặt nói: “Anh hiểu rồi, sau này Tiểu Hàn có yêu ai thì anh hai sẽ giúp em duy trì một khoảng cách.”

Hiên Viên Hàn: “…” Chúng ta là anh em đấy, anh có cần phải hẹp hòi như vậy không?

Chờ Hiên Viên Ngạo Thiên trở lại công ty rồi, vị trợ lý Trình Hi trông trăng mong sao cuối cùng cũng đợi được Tổng tài đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt trở về nhìn anh như nhìn cha ruột của mình vậy.

Hiên Viên Ngạo Thiên không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của trợ lý, anh rất nề nếp đi đến ghế xoay sau bàn làm việc và ngồi xuống, một tay đặt lên bàn và gõ gõ rất quy luật, hỏi: “Lúc tôi không có mặt thì có xảy ra chuyện gì không?”

Trình Hi gật đầu như đảo tỏi.

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, lúc này làm đệ nhất trợ lý, Tiểu Hi Tử cậu không phải nên thẳng người lắc đầu nói lúc ngài đi và lúc ngài ở đều không có gì khác biệt hả! Gật đầu là có ý gì, cậu rốt cuộc còn muốn làm việc nữa không!

Trình Hi thấy vẻ mặt của sếp không đúng liền lập tức giải thích: “Trong công ty không có vấn đề gì, là về nữ nhân lúc trước để Hàn thiếu xử lý.”

Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một lúc, hình như là có chuyện này, là về nữ nhân tên Sở gì… Quên đi, chữ kia quá vô nghĩa, Tổng tài đại nhân tỏ ý mình đã không nhớ được. Dù sao thì nữ nhân kia cũng được coi như là bà mối của anh và Sở Ca? Nếu vậy thì nghe một chút cũng là điều nên làm, anh nói: “Nữ nhân kia làm sao?”

Trình Hi nói: “Cô ta được thiên kim Lý gia mua từ chỗ của Hàn thiếu ra. Hàn thiếu nói Lý tiểu thư ra giá khiến hắn rất hài lòng, nên bảo tôi thông báo cho ngài một tiếng.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Cái Sở… Khụ, cô ta ở trong quán của Hàn thiếu được bao nhiêu ngày rồi?”

“Sắp được một năm.”

Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu, nếu đã là người làm mai thì cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Ở chỗ kia gần một năm, nữ nhân kia kiểu gì cũng hiểu chuyện gì nên làm hoặc không nên làm. Anh nói: “Lý tiểu thư vì sao lại chuộc cô ta ra?”

“Chúng tôi đã điều tra, nguyên nhân do Lý tiểu thư và Sở Giao vốn là bạn bè tốt, lúc trước Sở Giao bị Hàn thiếu mang đi thì Lý tiểu thư cũng cho người đi tìm, nhưng gần đây mới tìm được thôi.”

“Đã biết.” Hiên Viên Ngạo Thiên từ sâu trong óc lật lại những ký ức về thiên kim duy nhất của Lý gia. Một tiểu cô nương có trái tim thánh mẫu ngây thơ đến ngu ngốc. Loại Bạch Liên Hoa thánh mẫu não tàn này lại thêm ả ngu xuẩn tên Sở Giao kia, coi như muốn làm chuyện gì thì cũng không có nền tảng thông minh. Suy nghĩ như vậy, Tổng tài đại nhân nghĩ dù Sở Giao có thoát khỏi nơi của Hàn thiếu thì cũng không cần phải lo lắng gì cả.

Vì vậy nói với Trình Hi: “Trừ chuyện này ra thì còn chuyện gì khác không?”

Trình Hi bắt đầu báo cáo công tác.

Bỏ qua Hiên Viên Ngạo Thiên đã kết thúc ngày nghỉ và bắt đầu làm việc chăm chỉ, chúng ta nói về Sở Xuẩn đã về đến nhà.

Cậu sau khi vào nhà, chào chú Chung một câu rồi lao lên lầu nhanh như gió.

Chú Chung nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình và hài lòng gật đầu, quả nhiên là nên đi ra ngoài vui chơi mới đúng, thiếu gia đi chơi một tuần về mà tốc độ toàn thân đều tăng nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Sở Ca không biết chú Chung đã ở trong lòng khen cậu lên khen cậu xuống, cậu vào phòng ném phịch cái túi trên lưng của mình xuống chân giường mạnh đến nỗi dọa sợ em mèo trằng đang nằm trên giường lộ bụng phơi nắng phải giật mình nhổm dậy.

Sở Ca tiến lên nhấc bổng em mèo trắng lên và dùng sức cọ cọ, em mèo bị cậu cọ khó chịu quẫy quẫy bốn móng vuốt nho nhỏ trên không trung, trong miệng thì réo lên những tiếng meo meo chói tai.

Chờ cậu cọ đủ rồi thì mèo cưng đã hết sức vùng vẫy. Sở Ca hôn mạnh lên mặt mèo cưng một cái và nói: “Con trai, ba đi ra ngoài lâu như vậy con có nhớ ba không?”

Mèo trắng uể oải meo meo vài tiếng, như là trả lời câu hỏi vừa rồi của Sở Ca.

Sở Ca coi như nó đang trả lời là cũng nhớ mình, cậu cười ngây ngô một hồi mới ôm mèo trắng nằm trên giường, miệng thì nói: “Con trai à, ba đi một chuyến lần này đã tìm cho con một ma ma về rồi. Con có quen đấy.”

Mèo trắng ghé vào ngực Sở Ca kêu ‘meo meo meo’.

Sở Ca nói: “Hai ngày nữa dẫn con đi gặp ma ma nhé.”

“Kỳ thực ma ma con tốt lắm, cho dù có chút bệnh ảo tưởng tâm thần, nhưng tổng kết lại thì vẫn là người tốt, bộ dạng cũng không tệ, nếu như ba không thể quay về thế giới kia thì ba nghĩ cùng ma ma con ở bên nhau hình như cũng khá tốt.”

“Con nói nếu như ba nói với chú Chung ba yêu một người đàn ông thì chú Chung có tức giận hay không?”

Sở Ca lẩm bẩm một lúc mới phát hiện ra, mèo trắng trong lòng mình đã thoải mái chìm vào giấc mộng rồi.

Sở Ca: “…” Vì sao con trai không tri kỷ chút nào vậy, dù là nghe không hiểu mình nói gì thì cũng có thể tùy thời meo meo meo bày tỏ đang nghe mới phải chứ, như vậy để cậu một mình nói tới nói lui giống như bị tâm thần vậy.

Sở Ca rất đau lòng, cậu nghĩ có thể do yêu đương với bệnh thần kinh, dẫn đến hiện giờ cậu cũng có chút thần kinh rồi.

Kế hoạch tìm con trai thổ lộ tiếng lòng đã thất bại. Sở Ca nghiêm túc suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn nên đem chuyện mình và Hiên Viên Ngạo Thiên yêu nhau nói cho chú Chung biết.

Sở Ca là một người cố chấp, người khác đối tốt với cậu thì cậu cũng sẽ hết lòng đối tốt với họ. Mặc kệ chú Chung đối tốt với cậu là do bản thân cậu hay do thân phận thiếu gia Sở gia của cậu, tốt chính là tốt. Sở Ca vẫn luôn ghi nhớ điều này trong lòng.

Thế nhưng vạn nhất chú Chung không ủng hộ cậu và Hiên Viên Ngạo Thiên ở bên nhau thì phải làm sao bây giờ?

Trong đầu Sở Ca đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, cậu là hôn quân chú Chung là trung thần, chú Chung quỳ gối dưới long ỷ khóc rống “Hoàng Thượng ngài trăm triệu không thể sủng hạnh tên yêu tinh Hiên Viên kia được”.

Chẹp chẹp, Sở Ca ảo tưởng đến cả người phải nổi da gà rồi.

Quả nhiên sách nói không sai, yêu đương sẽ làm bạn bị đồng hóa với người yêu bạn, từ lúc tiếp nhận lời thổ lộ của Hiên Viên Ngạo Thiên, Sở Ca cảm giác kỹ năng ảo tưởng của mình đã liên tục thăng chức và sắp đột phá đến một tầm cao mới mà người thường không thể đạt được.

Bất quá ảo tưởng là ảo tưởng, trong thời gian ăn cơm Sở Ca mang tâm trạng thấp thỏm nói với chú Chung chuyện cậu với Hiên Viên Ngạo Thiên.

Chú Chung tròn mắt nhìn cậu.

Trong ngực Sở Ca “thình thịch” một tiếng, chú Chung quả nhiên vẫn không chấp nhận được chuyện cậu là đồng tính luyến ái sao.

Không ngờ rằng, chú Chung lại khó hiểu nói: “Cậu với Hiên Viên Ngạo Thiên không phải đã sớm là quan hệ tình yêu à?”

Sở Ca: “…” Sao cháu lại không biết?

Chú Chung giải thích: “Ngày thường cứ có thời gian rảnh là cậu lại cùng Hiên Viên đại thiếu ra ngoài mà, chú nghĩ rằng cậu đã sớm hẹn hò với anh ta nhưng do xấu hổ không muốn nói cho ông già này mà thôi.”

Sở Ca: “Chú Chung chú không có ý kiến gì à?”

Độ chấp nhận của chú Chung cao quá làm cậu cảm thấy không chân thực.

Chú Chung nói: “Thiếu gia nếu thích thì cứ làm cũng không sao cả, hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, ra nước ngoài tìm một người mang thai hộ sinh ra người thừa kế là được rồi, thiếu gia sao cậu có thể nghĩ chú cổ hủ như thế chứ.”

Cho đến khi cơm nước xong Sở Ca cũng không có phản ứng gì nhiều, hẹn trước nghiêm khắc phản đối đâu, vì sao độ chấp nhận lại cao như vậy? Là suy nghĩ của cậu quá lạc hậu hay là do thế giới này quá tiên tiến?

Sở Ca lấy điện thoại ra nhắn cho Hiên Viên Ngạo Thiên một tin –

(Quản gia gia gia và con trai đều chấp nhận em tìm một nam thê rồi (^V^))

Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi ở sofa xem tin tức cầm lấy điện thoại đang rung ở bên và nhìn tin nhắn trên màn hình, khóe miệng cong cong. Người nhà Sở Ca đều tiếp nhận cũng không bất ngờ, về phần xưng hô vợ các loại, Tổng tài đại nhân tỏ vẻ mình hoàn toàn không ngại. Bình thường lời trên đầu môi gọi thế nào cũng được, dù sao lên giường rồi thì sẽ biết ai là vợ thôi.