Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dưa leo tr.
Các ô cửa sổ cứ liên tục hiện ra. Chẳng biết chúng từ đâu ra, mà cũng chẳng biết hiện lên bằng cách nào.
Cái thông báo độ yêu thích lúc nãy cũng vậy, chẳng phải thường thì những thứ thế này hay xuất hiện trong game sao?
Vậy thì đây không phải đang ở trong tiểu thuyết, mà là trong game sao?
Với lại “Khu vực tình yêu tối thượng” có ý nghĩa gì chứ? Chẳng phải đấy là tiêu đề của tiểu thuyết đó sao?
Thông báo hiện lên ở kia như vậy thì xem ra đúng là đã định sẵn khu vực thật rồi, và có lẽ khu vực đó bao quanh Cha Yeo Woon.
Giờ Cha Yeo Woon đang ngồi ở đầu xe, còn tôi ở cuối xe, vậy nhìn chung, bán kính khu vực đó chắc gần bằng chiều dài một chiếc xe buýt loại này.
Tôi lấy ngay điện thoại ra lên mạng tra thử thì thấy định nghĩa “Tình yêu” trong từ điển như thế này.
Tình yêu 연애(戀愛/ luyến ái): Tình cảm giữa hai người bị hấp dẫn nhau về mặt giới tính, thích nhau và hẹn hò.
Hay là cái này?
Tình yêu 연애 (憐愛/ lân ái): Tình cảm yêu thương, thông cảm, xót thương giữa con người với nhau.
Nhân tiện, tôi cũng thử tra luôn xem “Tình yêu tối thượng” là gì.
Tình yêu tối thượng: Hay còn gọi là Chủ nghĩa tình yêu tối thượng, là thái độ hoặc khuynh hướng coi tình yêu là mục tiêu lớn nhất trong đời, và là cốt lõi quan trọng nhất của hôn nhân.
Như vậy nói tóm lại, nếu gọi là Khu vực tình yêu tối thượng thì đó là vùng không gian trong đó tình yêu là tối cao, đại ý là như vậy chăng?
Nhưng tôi đâu có ý định yêu đương với Cha Yeo Woon…?
Hơn nữa, cậu ấy mới 18 tuổi, còn tôi đã 29 tuổi rồi.
“Này cậu học sinh.”
Lúc cậu ấy mới là cái trứng vừa thụ tinh thì tôi đã ngồi mở sách Toán mà giải bài tập khối đa diện với làm phép đo lường rồi mà?
“Này cậu ngồi ghế cuối kia!”
Ghế cuối? Tôi ngẩng lên thì thấy chú tài xế đang thò đầu từ ghế lái ra mà nhìn tôi.
“Học sinh còn trẻ mà đã lãng tai rồi hả. Không xuống à?”
Đúng rồi nhỉ. Tôi là học sinh mà nhỉ.
Mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn ở cái tuổi chẳng ai buồn kiểm tra chứng minh thư, vậy nên tôi mới quên béng đi mất.
Chiếc xe đã dừng lại tự lúc nào. Các hành khách cuối cùng đang xuống xe, Cha Yeo Woon cũng đã đứng ở cửa sau, vừa quẹt thẻ vừa nhìn tôi.
“À không. Có xuống chứ ạ. Cảm ơn chú. Chào chú.”
Tôi vội vàng cúi chào chú tài xế rồi xuống xe. Ở trạm xe buýt, khí trời đêm se se lạnh.
“Sao tiền bối cứ ngẩn tò te ra vậy?”
“Hả? À không có gì.”
Cả chục năm rồi mới thấy lại nơi mình từng sống, cảm xúc không thể nói là như vừa mới đây được.
“Nhưng muốn đến nhà tôi thì từ đây phải cuốc bộ rồi.”
Đến trạm buýt cuối rồi, còn phải leo lên một đoạn khá xa nữa mới tới nhà tôi. Tôi nhình quanh rồi đưa tay chỉ con đường dốc, Cha Yeo Woon im lặng nhìn tôi.
Không một lời cằn nhằn phản đối, Cha Yeo Woon im lặng đi theo tôi. Chắc là vì nếu đã tới đây rồi mà còn nói không đi thì có thể sẽ khiến tôi hiểu theo nghĩa khác. Mà cũng có thể là đã tới đến đây rồi nên cậu ấy cũng bỏ cuộc, chẳng buồn phản đối nữa.
Con đường chúng tôi đi tới một khu xóm nghèo xây cất trái phép. Giờ thì Seoul chẳng còn mấy khu nhà như ổ chuột thế này nữa, vậy mà sao khu này vẫn giữ nguyên hình hài giống hệt như mười năm trước nhỉ. Đây đúng là một thế giới thật kỳ lạ.
Con đường lâu lắm rồi mới đi, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Càng bước đi, ký ức càng sống lại.
Con hẻm dẫn lên đ ỉnh đồi vừa hẹp vừa dốc đứng. Và bốc mùi rác thực phẩm lâu ngày với mùi cống rãnh.
Một khu xóm nghèo toàn những ngôi nhà lụp xụp nhỏ như lỗ mũi, lợp mái fibro xi măng, bám chi chít như vỏ cua trên đồi. Những bậc cầu thang đá bám đầy rêu, và những con hẻm mà rác rưởi lẫn lộn dính chặt vào nhau.
Tôi đã chán ngấy nơi này. Tôi đã chán ghét nơi này tới tận xương tủy. Hồi còn học cấp 3 ấy.
“Oa, chỗ này bị san bằng lâu rồi mà nhỉ.”
Ngay trước khi tôi đi nghĩa vụ, để tái quy hoạch, người ta đuổi dân sống ở đây đi rồi cho cần cẩu đến ủi sạch. Tôi vẫn còn nhớ rõ những ngôi nhà bị phá sập khi ấy, nhưng khu này cảnh tượng vẫn giống y như hồi tôi còn sống ở đó.
Vậy thì có khi nào… tôi thầm nghĩ và ngẩng lên nhìn.
Đây là thế giới trong tiểu thuyết. Nhưng đúng là ở đây thực sự có ngôi nhà mà tôi từng sống hồi học cấp 3 kìa. Nếu vậy thì biết đâu…
Vừa thấy ô cửa sổ lờ mờ ánh đèn, tim tôi bỗng đập liên hồi. Tôi như nghe thấy tiếng tim mình đập ầm ầm ngay dưới cổ.
“Vào đi.”
Tôi mở cánh cửa không khóa và nói với Cha Yeo Woon, cậu ấy lom khom bước vào trong nhà. Khung cửa nhỏ nên phải cúi xuống để không đụng cửa. Nhìn vậy mới thấy là cậu ấy cũng khá cao.
“Cháu về rồi đây.”
Cởi giày xong, tôi thấp thỏm cất tiếng chào. Cảnh tượng trong nhà vẫn giống y như trong ký ức của tôi. Cái bếp chật hẹp, và kế ngay bên cạnh là hai phòng ngủ.
“Sao không nói năng gì, giờ mới về thế hả?”
Cánh cửa lùa phòng của bà mở đánh xoạch một tiếng, rồi một bóng người lưng còng xuất hiện.
“… Bà ơi.”
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Được nhìn thấy người bà đã mất cả chục năm, chắc phần lớn mọi người cũng sẽ vậy thôi nhỉ?
Đã thế, tôi của hồi 19 tuổi lại là một đứa cháu hư hỏng chỉ biết làm bà buồn lòng không để đâu cho hết. Chắc là giống mấy đứa trẻ trong những cảnh lấy nước mắt của người xem trong phim truyền hình ấy.
Tôi chỉ còn nhớ mình đã hối hận đến chết vì ngay trước khi bà mất, tôi đã cãi nhau với bà.
Tôi vẫn hay nghĩ nếu như được gặp lại bà dù chỉ một lần thì mình sẽ nói gì. Lúc này, tôi vừa run run định mở miệng thì bà đã túm lấy cánh tay tôi.
“Làm cái trò gì mà giờ mới bò về hả? Mày lại đi đánh lộn vớ vẩn ở đâu về phải không?”
“Á từ từ đã. Sao tự nhiên lại đánh cháu?”
Mặc cho tôi đang lòng đầy cảm xúc, bà lập tức phát ngay vào lưng tôi. Lâu lắm mới bị bà đánh, cảm giác đau thật đấy.
Bốp, bốp. Trong căn nhà nhỏ, chỉ có tiếng phát vào lưng vang lên rõ to. Đến cái thứ ba thì tôi chịu không nổi, cố vùng vẫy thoát ra.
“Bà đừng có đánh nữa. Đau quá đi.”
Cứ tưởng mười năm rồi mới gặp thì ngay cả việc bị phát vào lưng cũng làm người ta cảm động, cứ tưởng tôi sẽ kêu lên “Bà ơi, bà cứ đánh nữa đi!” cơ, nhưng gặp lại bà, mừng là một chuyện, còn đau lại là một chuyện.
“Lớn đầu mà còn giả bộ đau. Mà thằng bé nào đứng kia thế hả?”
“Cháu chào bà ạ.”
Cha Yeo Woon cúi chào bà. Đột nhiên bà buông tay áo tôi ra rồi tiến lại chỗ Cha Yeo Woon.
Do vừa nhìn thấy cảnh tôi bị bà dần cho một trận hay sao mà lúc này, Cha Yeo Woon giật mình, vai hơi co lại. Ánh mắt bà nhìn cậu ấy thật chăm chú.
“Đẹp trai thật đấy nhỉ.”
Nhìn Cha Yeo Woon một lúc lâu rồi bà đưa ra kết luận như thế. Bà ơi, hóa ra bà đứng ngắm người ta đấy ạ?
“Cảm ơn bà ạ…”
“Bạn của Myung Ha à?”
“Cháu học dưới một lớp ạ.”
“Tới chơi hả?”
“Cháu dẫn cậu ấy tới đây ngủ một hôm đấy.” Tôi nói.
“Ngủ ở đâu? Trong phòng cháu ấy hả?”
“Chứ không lẽ để cậu ấy ngủ trong bếp.”
Bình thường thì thế nào tôi cũng sẽ lại bị bà mắng vì cái tội hỏi vặn vẹo vớ vẩn rồi đấy, nhưng hôm nay, bà chỉ vào phòng bà lôi cái chăn ra.
“Làm sao bây giờ. Hồi sáng bà giặt chăn rồi, giờ chỉ còn một cái này để đắp thôi.”
“Vậy thì đắp chung chứ sao ạ.”
“Phải đấy. Không thì đưa chăn cho thằng bé đắp, còn cháu thì ngủ tạm cho xong một hôm đi.”
“Ơ kìa. Cháu mới là cháu bà đấy nhé, có phải cậu ta đâu.”
Trong lúc bà với tôi trải đệm trong phòng tôi, Cha Yeo Woon chỉ lóng ngóng loanh quanh ở đó. Sau khi bà nói thêm mấy câu rồi lại quay vào phòng đi ngủ thì cậu ấy đứng im luôn, như một cỗ máy bị hỏng.
“Đây là phòng tôi.”
Tôi nói với Cha Yeo Woon lúc này đang đứng thừ người, chẳng để tâm gì đến xung quanh. Căn phòng trống tuềnh trống toàng, chỉ có mỗi bộ bàn ghế mà bà bảo muốn học thì phải có bàn học chứ rồi đi kiếm ở đâu về. Hồi 19 tuổi, tôi hẳn đã thấy xấu hổ, nhưng giờ thì tôi chỉ thấy vui một cách lạ thường.
Cha Yeo Woon đờ đẫn đưa mắt nhìn quanh. Nhìn hai cái đệm trải sát nhau trên sàn nhà chật hẹp, Cha Yeo Woon đưa tay xoa mặt. Cậu ấy đang nghĩ gì lúc này thì đã quá rõ rồi. Đây là đâu, sao mình lại ở đây cơ chứ?
Làm sao bây giờ? Dù có ý kiến ý cò là mình bị lôi tới đây giữa lúc chưa kịp định thần đi nữa thì tình hình cũng đã thế này rồi. Cậu đang ở nhà tôi. Giờ lại là đêm rồi. Đệm cũng trải ra rồi.
“À đúng rồi. Phòng vệ sinh ở bên ngoài nhá.”
“…..”
“Tôi lấy bàn chải cho cậu ha?”
“Tiền bối cũng chỉ có hai bà cháu sống với nhau thôi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy nên mới lo chuyện bao đồng với em như vậy ạ?”
Câu nói này như ẩn chứa gai nhọn bên trong. Thực ra cũng không phải ẩn chứa, mà là nói thẳng luôn ra rồi.
Cậu ấy đang độ tuổi thiếu niên vô cùng nhạy cảm nên mới vậy chăng? Kiểu như không vung vãi sự hiếu chiến của mình khắp nơi thì không thể ngồi yên được ấy. Cũng phải, hồi đó tôi cũng vậy mà. Chỉ cần ai nhìn mình thôi là cũng tưởng người ta muốn gây sự với mình rồi.
“Cậu mới gặp tôi lần đầu, nhưng tôi đã biết cậu từ lâu lắm rồi đấy nhé.”
Đây là sự thật 100%. Mặc dù gặp trực tiếp thì cũng là lần đầu tiên, nhưng từ hơn một năm nay, tôi đã luôn dõi theo Cha Yeo Woon.
Cậu không biết đâu, nhưng sau này cậu sẽ yêu say đắm một cô gái và cuối cùng đã vì cô ấy mà sẵn sàng hy sinh tất cả. Khuôn mặt bây giờ vốn đã đẹp trai, sau này sẽ càng tuấn tú hơn, và cậu sẽ trở thành một siêu mỹ nam của công chúng, chỉ cần xuất hiện là ai cũng phải đờ người mà nhìn. Tính cách cũng sẽ bớt gai góc hơn một chút xíu.
Và cuộc sống mà bây giờ cậu thấy mịt mờ tới mức muốn chết đi cho rồi, sau này cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Tôi muốn nói với Cha Yeo Woon. Rằng cậu rồi sẽ ổn thôi.
Trước ánh nhìn nhẫn nại của tôi, Cha Yeo Woon nhăn mặt. Cũng phải, ánh mắt chứa đầy tình cảm của một ông anh đen thui thì có gì mà thích cơ chứ.
“Tiền bối biết em ấy ạ? Qua lời kể của bà em?”
“Tôi là fan của cậu.”
“Fan?”
“Cậu chạy giỏi còn gì.”
Khuôn mặt đang đầy vẻ ngờ vực của Cha Yeo Woon bỗng dần đỏ ửng lên. Đúng là một phản ứng ngây thơ ngoài dự tính. Trẻ con thì quả thật vẫn là trẻ con thôi.
“Tự nhiên nói gì vậy chứ, thật tình.”
Đột nhiên Cha Yeo Woon nổi cáu mở cửa đi ra ngoài. Rồi chưa tới ba phút sau đã thấy cậu ấy quay vào.
“… Nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?”
“Yeo Woon à, cậu hỗn thật nhưng mà cũng có chút đáng yêu đấy.”
Cha Yeo Woon không nói gì, còn tôi thì bật cười. Nhóc con.
Trong nhà vệ sinh được xây tách riêng bên ngoài, vòi sen, chậu nhựa, máy giặt với bồn cầu chen chúc nhau như trò chơi xếp gạch. Đó chỉ là một gian nhà nhỏ được dựng tạm bợ theo kiểu ghép mấy tấm vách ngăn, nên gió bên ngoài lùa vào lạnh kinh khủng.
“Muốn có nước nóng thì phải đợi. Cậu định tắm thì tôi đun nước cho cậu.”
“Không cần đâu. Em dùng nước lạnh cũng được.”
“Cảm lạnh đấy. Với vận động viên thì cơ thể chẳng phải là tài sản sao?”
“Vận động viên cái gì mà vận động viên chứ?”
“Này, cậu trong đội tuyển của trường mình còn gì. Vận động viên điền kinh cấp quốc gia đấy. Đợi tôi một chút.”
Vừa bước ra là gió bên ngoài quất vào mặt tôi. Mặt trời lặn xong là không khí lạnh hẳn đi. Xem ra phải nhường chăn cho Cha Yeo Woon thật rồi.
“Tính tiền bối vốn như vậy ạ?”
Một câu hỏi vang lên sau lưng tôi.
“Tôi làm sao?”
“Cứ thấy ai tội nghiệp là lại can thiệp vào ấy ạ.”
Đang bận đổ nước vào nồi, tôi bỗng khựng lại. Cái này gọi là gì nhỉ? Hung hăng thụ động? Không phải. Tự làm tổn thương mình dưới cái lốt hung hăng?
Khi tôi còn ít tuổi, nếu ai giúp đỡ mình, chắc tôi sẽ cảm thấy xấu hổ. Tôi xấu hổ vì mình thua kém người khác, xấu hổ vì nghèo, vậy nên có những lúc, tôi thấy thà cứ đối xử tồi tệ với tôi thì còn thoải mái hơn. Ít nhất như vậy còn dễ chịu hơn là xấu hổ.
“Này, Cha Yeo Woon.”
Tôi quay lại thì thấy Cha Yeo Woon đang ngồi trông hết sức tội nghiệp, đúng như lời cậu ấy nói. Cái bóng đèn đỏ quạch đang rọi xuống Cha Yeo Woon. Cậu ấy đang ngồi xổm trước cái chậu nhựa màu đỏ, và ngay cả giữa lúc này, cậu ấy cũng vẫn đẹp trai. Hai hàng lông mi đổ bóng rung rinh phía dưới mắt cậu.
“Cậu cứ nói cảm ơn là được rồi.”
Nghe tôi nói vậy, môi Cha Yeo Woon khẽ mấp máy.
Tính cậu ấy thế kia thì dù có cố cũng rất khó để nói được câu cảm ơn, tôi khẽ cười rồi lại quay đi.
Gió đêm thật lạnh. Trên bầu trời đêm không mây, mặt trăng hiện lên vằng vặc. Một đêm trời trong và thật lạnh lẽo.
Tôi thấy thật may là vào một đêm như thế này, Cha Yeo Woon không phải ở một mình.
[HẾT CHƯƠNG 4]