Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dualeotruyen.
Editor: Lam
Dường như muốn tiếp tục chứng minh chính mình không nói dối, cô đặt cốc đến bên miệng, định một hơi đổ xuống.
Một hớp rượu nhỏ vừa trượt vào trong miệng, chiếc ly trong tay liền bị đoạt mất.
Khương Duệ Minh nở nụ cười, nghiêng nhìn cô, “Cho dù đã hai mươi tuổi thì em cũng vẫn là một học sinh, muốn uống rượu, chờ tốt nghiệp hãng uống.”
Lần này, không để cho cô có cơ hội cướp đi ly rượu nữa, anh dứt khoát uống hết một giọt cũng không chừa.
“Đúng vậy đúng vậy, luật sư Khương đã nói vậy, em liền lấy trà thay rượu đi.” Chị Lý nhẹ nhàng lấy cùi chỏ đụng đụng cô.
Đới Nghi Thuần không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa bưng ly nước ban đầu lên, ý tứ uống một hớp, tâm tình buồn bực trở lại chỗ ngồi.
Chốc lát, sau khi cảm xúc hạ dần, cả người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Thật ra, cô nên cảm kích anh vì đã giải vây giúp cô, cũng không biết vì sao, vừa nghe được anh nói cô là con nít, cô liền trở nên không giống mình ngày thường.
Hiện tại suy nghĩ một chút, cô quả thật là trẻ con, bởi vì chỉ có trẻ con mới có thể vội vã muốn lớn lên, chỉ có trẻ con mới có thể bởi vì bị gọi là trẻ con mà canh cánh trong lòng.
Đới Nghi Thuần ơi Đới Nghi Thuần, mày thật ngây thơ quá đi, cô gõ gõ đầu mình.
Xem thấy mọi người cũng đã uống không ít, tiệc ăn mừng kết thúc sớm vào khoảng mười giờ rưỡi.
Thời điểm đi ra phòng tiếp khách, một đám người hầu như đều ngà ngà say, từng người đi trên đường đều lảo đảo lắc lư, điều duy nhất giống nhau là, mỗi một người đều rất vui vẻ, nụ cười vui vẻ luôn đọng trên môi.
Đới Nghi Thuần theo bản năng tìm bóng người của Khương Duệ Minh.
Tối hôm nay anh uống nhiều nhất, thành thật mà nói, cô có chút lo lắng cho anh. Cho nên khi cô nhìn thấy anh đứng thẳng tắp trong đám người phía trước, từ xa nhìn thấy còn muốn thanh tỉnh hơn nhiều so với người khác, cô không thể không kinh ngạc.
Một mặt khen ngợi tửu lượng của anh tốt, một mặt khác thì không nhịn được hoài nghi.
Khương Duệ Minh này rốt cuộc có điểm nào yếu hơn so với người khác không?
Kể cả khuôn mặt, dáng người cao, trình độ học vấn, năng lực làm việc, thủ đoạn… Mọi mặt của anh đều mạnh hơn so với người khác, bây giờ đến cả tửu lượng cùng tửu đảm(táo bạo uống rượu) cũng mạnh hơn người, quả thực là thần nhân mà.
Bây giờ vị thần nhân này không chỉ chủ động gọi taxi cho mọi người mà còn chia mọi người thành nhóm hai nhóm ba lần lượt đưa lên xe. Hơn nữa để tránh có người lạc đoàn, còn không quên ghi lại số xe của từng chiếc taxi, phục vụ chu đáo đến nỗi chỉ kém không tự mình đưa mọi người về nhà mà thôi.
Theo người ở hiện trường càng ngày càng ít đi, đến cuối cùng bên ngoài phòng tiếp khách cũng chỉ còn lại có ba người cô, chị Lý và Khương Duệ Minh, cuối cùng giữa cô và Khương Duệ Minh không cần phải cách một đám người nữa.
Cô một mực chờ ở bên này, thật ra là muốn nói lời tạm biệt với anh. Dù sao sau này rất khó có thể gặp mặt, đến lúc thật sự phải nói tạm biệt, Đới Nghi Thuần lại cảm thấy không nỡ, chỉ hai từ đơn giản nhưng miệng lại chậm chạp không cách nào phát ra, cuối cùng vẫn là Khương Duệ Minh chủ động tới hỏi trước.
“Các người đi cùng nhau sao? Ở đâu?” Nói xong, làm bộ muốn đi giúp các cô chặn xe taxi.
“Luật sư Khương, không cần làm phiền, tôi đi tàu điện ngầm.” Liếc nhìn Đới Nghi Thuần nhát gan, trong đầu chị Lý thoáng qua một cái ý niệm, tiếp tục đề tài câu chuyện, “Thời gian cũng không còn sớm, nha đầu này một người về nhà quá nguy hiểm, tôi thấy không bằng liền xin nhờ luật sư Khương…”
Chị Lý muốn thay Đới Nghi Thuần tạo cơ hội, nào ngờ có người chậm lụt không biết nắm chặt, không để cho cô nói xong liền cướp lời
“Em và chị Lý cùng nhau đi tàu điện ngầm, luật sư Khương, tạm biệt.” Sau khi đem lời tạm biệt kìm nén cả đêm nói ra khỏi miệng, Đới Nghi Thuần thỏa mãn kéo chị Lý xoay người rời đi.
Chị Lý bị khoác tay cũng chỉ phất tay một cái, “Tạm biệt, luật sư Khương.” Hậm hực đi theo Đới Nghi Thuần đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Cách được một khoảng, chị Lý rốt cuộc không nhịn được, tức giận lẩm bẩm:”Đới Nghi Thuần của tôi ơi, đời này chị đây thật sự là chưa từng thấy qua người nào ngu giống như em vậy, em không biết là chị đang giúp em tạo cơ hội sao?”
Nghiêng đầu, nghi hoặc không hiểu nhìn chị Lý. “Gì cơ?”
“Chị nói, chị đang tạo cơ hội cho em ở riêng cùng luật sư Khương đấy! Chị vốn là muốn để cho luật sư Khương đưa em về nhà, em có biết hay không?”
Cô không biết, thật sự.
“Nhưng mà… Từ đầu em chỉ nghĩ là đi tàu điện ngầm tương đối dễ dàng hơn thôi.” Cô lại không thể nói đi taxi quá mắc, như vậy cũng quá phiền luật sư Khương rồi. “Em cũng không uống say, em có thể tự mình về nhà.” Đới Nghi Thuần hiền lành đơn thuần không muốn gây phiền phức cho anh.
“Vấn đề là, luật sư Khương uống say.”
“…Có sao?” Nhìn anh rõ ràng là rất thanh tỉnh, những người khác đến đi bộ cũng lảo đảo lắc lư, chỉ có anh đứng thẳng tắp, anh còn giúp mọi người gọi taxi nữa đấy!
“Sự thanh tỉnh của cậu ấy rõ ràng là cứng rắn chống đỡ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, có cả buổi tối như vậy, nhiều người vây công một mình cậu ấy, dù tửu lượng cậu ấy có khá hơn nữa cũng sẽ không chống đỡ được, chớ nói chi là cậu ấy thứ gì cũng không ăn, nhất là uống rượu, phải biết, bụng đói uống rượu là dễ say nhất đấy.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Xã hội này hẳn sẽ không biến thái đến ngay cả đàn ông cũng bị nhặt xác đấy chứ?” Cố ý thở ngắn than dài khích cô gái nhỏ.
Cái quái gì thế? Nhặt xác?!
“Có điều vẫn là nên cầu nguyện cho cậu ấy có thể giữ được thanh tỉnh chính mình gọi taxi, bình an về đến nhà.”
Không thể nào, ngay cả bình an về đến nhà cũng phải thông qua cầu nguyện sao?!
“Hy vọng luật sư Khương sẽ không say đến bất tỉnh ngã ở ven đường, trước đó nghe trên ti vi, sách báo có người say ngã ở ven đường, kết quả bị xe chạy ngang qua bất ngờ, không may đâm chết… Ai ôi, chỉ nghĩ đến thôi chị liền muốn nổi da gà cả người.”
Nào chỉ là nổi da gà, Đới Nghi Thuần nghe đến chỗ này căn bản lông tơ đã dựng đứng lên rồi, dạ dày thậm chí bắt đầu kịch liệt co rút, rõ ràng trạm tàu điện ngầm ngay tại không xa phía trước, nhưng bước chân của cô lại nặng nề khác thường.
Vừa lúc đó, chị Lý nhận được một cuộc điện thoại.
Bởi vì xe đột nhiên hỏng mất, chồng chị buổi tối ở lại công ty làm thêm giờ không cách nào dựa theo thời gian giao hẹn chạy tới trạm tàu điện ngầm gần nhà đón chị ấy cùng về, chị Lý liền quyết định đi taxi đến công ty chồng chị để đón anh ấy tan tầm. Sau khi thở dài dặn dò Đới Nghi Thuần tự mình cẩn thận, chị Lý liền nhảy lên taxi nghênh ngang rời đi.
Gần như là chị Lý vừa rời đi, Đới Nghi Thuần liền xoay người chạy trở về.
Cô thật không yên lòng để luật sư Khương một mình, cô lo lắng anh sẽ bị nhặt xác, lo lắng anh không thể bình an về đến nhà, hơn nữa lo lắng anh sẽ vì say rồi ngã ven đường bất tỉnh nhân sự mà phát sinh điều bất trắc.
Song khi cô mới vừa chạy về chỗ giải tán, đã không thấy Khương Duệ Minh…
“Luật sư Khương, luật sư Khương” Cô lòng như lửa đốt, gần như muốn khóc.
Tiếp đó dư quang khóe mắt cô liếc đến hẻm nhỏ u ám cạnh phòng tiếp khách, tựa như có người đang ngồi xổm ở nơi đó.
Đêm đã khuya, lại thêm ánh đèn không rõ trong hẻm tối, người nhát gan xưa nay như Đới Nghi Thuần không biết lấy dũng khí từ đâu mà nhấc chân đi tới.
Theo khoảng cách càng gần, bóng người kia cũng càng ngày càng rõ ràng…
“Luật sư Khương?”
Nghe thấy tiếng kêu, người nọ động một chút, hành động này càng làm cho cô chắc chắn mình đã không nhận lầm người, vội vàng bước đến bên người anh.
“Anh có khỏe không? Đứng được chứ?”
Khương Duệ Minh quay đầu chỗ khác, nhìn về phía cô nói chuyện, ánh mắt vốn thanh minh, giờ phút này mơ mơ màng màng, anh miễn cưỡng gật đầu một cái, đưa tay ra vịn tường, chậm rãi đứng lên, đột nhiên lảo đảo một cái, Đới Nghi Thuần vội vàng dùng sức lực toàn thân chống đỡ cho anh.
“Luật sư Khương, cố chịu đựng, em bây giờ sẽ đưa anh trở về.”
Gắng gượng đỡ Khương Duệ Minh rời khỏi ngõ hẻm, cô giơ tay ngăn chiếc taxi, dùng một phen công phu mới đưa được hai người ngồi vào hàng ghế phía sau.
“Tiểu thư, muốn đi nơi nào?” Tài xế xe taxi hỏi.
“Luật sư Khương, nhà anh ở đâu?” Cô hỏi.
“Tôi ở…không biết…không nhớ nổi…” Thân hình cao lớn nghiêng nhẹ, nặng nề đè lên người cô.
“Tiểu thư, các người rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Anh trước tiên cứ đi thẳng dọc theo con đường này.”
Tạm thời sắp xếp tài xế, Đới Nghi Thuần tranh thủ thời gian tra hỏi anh, nhưng mặc kệ cô nói xa nói gần như thế nào, dụ dỗ uy hiếp ra sao, Khương Duệ Minh say khướt cũng không cách nào trả lời rõ ràng nhà ở nơi nào.
Không được, anh say đến như vậy, phải nhanh chóng tìm một chỗ cho anh tạm thời nghỉ ngơi mới được, cô không biết anh còn có thể chống đỡ bao lâu, nhưng cô rất rõ, một khi để cho anh hoàn toàn ngã xuống, trừ phi chính anh tự mình tỉnh rượu, cô đừng nghĩ có thể xê dịch anh nửa phần.
Không hỏi ra chỗ anh ở, cũng không thể mang anh về nhà trọ của cô, ngay tại lúc Đới Nghi Thuần đang cố hết sức dùng nếp nhăn trong não để suy nghĩ phương pháp khả thi, cô nhìn thấy một tấm biển mây ngũ sắc to lớn.
Không còn sự lựa chọn, cô hít sâu một hơi, dùng hết dũng khí đưa tay về phía trước chỉ xe hơi cách khách sạn không xa,”Chúng ta muốn đi nơi đó.”
Đới Nghi Thuần khó nhọc nâng Khương Duệ Minh.
Nhiều khi, cô cảm thấy mình sắp bị sức nặng của anh ép cho tan vỡ.
Thật vất vả đi tới bên giường lớn, lực lượng cả người cô trong nháy mắt tan rã, Khương Duệ Minh cao lớn thẳng tắp ngã xuống, kéo cô cùng nhau nằm xuống.
“A…” Nửa đoạn âm thanh sau, khi ngã xuống giường toàn bộ biến mất.
Cô bị đè lại, miệng ô ô.
Chỉ để thoát khỏi sức nặng của anh, thuận lợi rời khỏi chiếc giường lớn kia, Đới Nghi Thuần liền thấy mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ra, cầm chai nước suối lên, xoay mở nắp bình liền uống như điên hơn phân nửa.
Hô hấp thật vất vả rốt cuộc khôi phục vũng vàng, cô lại lần nữa nhìn về phía anh, lo lắng anh nằm sẽ nghẹt thở, không thể làm gì khác hơn là trở lại chiến trường, dùng hết khí lực xoay người anh lại, bảo đảm rằng anh có thể lấy tư thế thoải mái nhất để nghỉ ngơi.
Giường rất lớn, cho dù anh càn rỡ nằm ngang cũng còn dư lại không ít không gian, Đới Nghi Thuần liền ngồi xuống bên người anh.
Chưa từng nghĩ tới, có một ngày, khoảng cách giữa bọn họ có thể gần như vậy.
Cô nhìn gần gương mặt nặng nề ngủ say của anh, nhìn một chút, đầu ngón tay không nhịn được theo tầm mắt dịch chuyển, từng
chút một chạm vào ngũ quan của anh.
Lông mi dài tràn đầy anh khí, đôi mắt sắt bén khép lại thật chặc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng thành hình trên gương mặt được ông trời thiên vị như thế, chẳng trách cô nhìn đến chìm đắm hoang mang.
Đột nhiên, anh cau mày, kéo cà vạt giống như đang khó chịu.
“Không thoải mái sao? Em lập tức giúp anh tháo ra.”
Đới Nghi Thuần đổi thành quỳ ngồi bên người anh, đưa tay dò tới nút thắt cà vạt trên cổ anh, dùng lực đạo êm ái để không quấy rối anh, chậm rãi rút ra chiếc cà vạt đậm màu.
Cô nghĩ, hay là cởi ra mấy nút áo sơ mi nữa, để cho anh thoải mái hơn chút. Vì vậy không nói hai lời liền tự tiện ‘động thủ’.
Cởi ra nút thứ nhất, lộ ra hầu kết của anh; nút thứ hai, lộ ra xương quai xanh nam tính không giống với phụ nữ. Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị mở ra nút thứ ba, hai tròng mắt đóng chặt thình lình mở ra, ánh mắt đột nhiên tỉnh rượu, trắng đen rõ ràng lẫm liệt nhìn cô.
Lòng Đới Nghi Thuần kinh sợ, bị ánh mắt sâu thẳm thẳng thừng đột nhiên xuất hiện dọa sợ, hai tay nằm ở ranh giới phạm tội lúng túng.
“Cô đang làm gì?”
Không biết có phải tác dụng của rượu hay không, giọng nói Khương Duệ Minh lộ ra khàn khàn khác thường, truyền vào trong tai Đới Nghi Thuần có một loại mị lực thần bí không cách nào hình dung.
“Em…”
Cô không phân rõ anh đang thanh tỉnh hay say rượu, nhưng có thể khẳng định là, bản thân cô thực sự bị cặp mắt sắc bén của anh nhìn đến trong lòng hoảng sợ, trong lúc ngập ngừng, đột nhiên một đạo lực lượng cường hãn bấu vào cô, tiếp đó, sau một trận trời đất quay cuồng không báo trước, cô phát hiện mình ngã dưới người anh, bị anh bá đạo siết chặc cổ tay.
Anh nắm hai tay cô, thân thể tráng kiện nhẹ đè trên người cô gái nhỏ.
Tim cô đập rộn lên thấp giọng kêu, “Buông em ra.”
Anh ngoảnh mặt làm lơ, cổ tay cô bị chế trụ vững vàng, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, mà anh nồng nàng khác thường đưa mắt nhìn, lộ ra một cỗ lực lượng yên lặng nguy hiểm, làm lòng cô đột nhiên run lên.
Tim cô không khỏi đập rộn lên một trận, đối mặt với Khương Duệ Minh không giống trong trí nhớ của cô, cô vội vã muốn tránh thoát trói buộc giáo nhân quỷ dị bất an này.
Cô bắt đầu giãy giụa, hai tay cật lực vặn xé, định thoát khỏi bàn tay anh, thân thể không ngừng vùng vẫy giãy giụa, đôi chân lại càng không an phận đá trợn mắt nhìn.
“Buông em ra, anh có nghe hay không, em muốn anh buông em ra…” Cô ra lệnh, nhưng bởi vì giọng nói trời sanh khiến cho ra lệnh trở thành cầu khẩn, một chút hiệu quả cũng không có đạt được.
“Đừng động.” Anh khẽ quát.
Cô không thuận theo, giống như một con thú nhỏ vô cùng bất tuân, không ngừng vùng vẫy giãy giụa.
Vì chế ngự cô, anh theo bản năng buộc chặt tứ chi cùng thân thể, để cho nam tính của mình cùng nhu mềm của cô quấn quanh thật chặt. Song, cùng lúc đó, giống như có cái gì đó, từ trong thân thể anh thức tỉnh…
Cô cảm giác được, thứ bị đánh thức phấn chấn dính sát thân thể cô.
Cô nâng mắt nhìn anh, lại bị ánh mắt bức thiết thình lình hù dọa, cô phát hiện một cỗ nóng rực chưa từng thấy qua trong mắt anh, giống như tùy thời muốn đem cô đốt cháy.
Bốn mắt giao nhau, từ trong ánh mắt của cô hiện ra ngoài loại cảm xúc bất an giống như thú nhỏ bị bức khốn, mãnh liệt kêu gọi nam tính cất giấu bên trong thân thể anh xâm lược.
Đới Nghi Thuần tim đập kịch liệt, phát hiện gương mặt trước mắt này càng ngày càng đến gần, lập tức khẩn trương ngừng thở, đến lúc cực hạn, cô vừa lên tiếng, ngay sau đó liền bị hơi thở nam tính chiếm lĩnh, nhiệt liệt duyện hôn môi cô.
“Miệng em…”
Khương Duệ Minh bá đạo dùng đầu lưỡi cậy ra cái miệng nhỏ nhắn của cô, tiến quân thần tốc thẳng vào, nắm giữ hô hấp của cô.
Không biết là mùi rượu trong miệng anh làm mờ đi lý trí của cô, hay là trong tiềm thức của cô cũng muốn cùng anh thân cận, thuận theo nụ hôn đói khát của anh càn quét, cô dần dần mềm đi, trong lúc hôn cùng anh, hóa thành một vũng nước.