Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Lãng Mạn Đời Thường Chương 13: 13: Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 13: 13: Cho Anh Một Cơ Hội

2:06 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: 13: Cho Anh Một Cơ Hội tại dualeotruyen


Thẩm Vân Hoài vừa nhận được điện thoại của Tiểu Trần là vội vàng chạy từ nội thành về, tim như bị treo lên tận cuống họng.

Khi anh gạt đám đông ra, Tống Dĩ Lạc đang đứng giữa đống hỗn loạn, bên cạnh là Lý Mậu.
Đến gần rồi, Thẩm Vân Hoài mới nghe rõ được gã đàn ông kia đang mắng chửi điều gì, đại loại cũng là những lời khó nghe.

Gã chỉ vào mũi Tống Dĩ Lạc, mắng cậu là kẻ thứ ba.

Lý Mậu thì không nghe lọt tai nữa, bước lên đẩy gã một cái.

Xung quanh quá ồn ào, giữ tiếng mắng chửi là những lời bàn tán xôn xao của khách trọ, thậm chí là người dân quanh đó nghe tiếng tranh cãi cũng chạy đến góp vui.
Tống Dĩ Lạc nén giận, nhíu mày nói: “Anh này, tôi không biết anh đang nói cái gì, cũng không biết anh muốn tìm ai, nếu anh còn tiếp tục gây chuyện thì tôi báo cảnh sát.”
“Đã nói là không gặp được Phương Hoài thì sẽ không… Phương Hoài?” Gã kia đẩy cặp mắt kính trên sống mũi, cười nói.
Thẩm Vân Hoài nắm lấy cổ tay Tống Dĩ Lạc, vô thức đứng chắn trước cậu để bảo vệ, nhưng lại nghe cậu xuýt xoa một tiếng.
“Làm sao rồi?” Thẩm Vân Hoài vừa hỏi, vừa giữ cánh tay phải mà Tống Dĩ Lạc định giấu ra sau lưng.
Tống Dĩ Lạc thì thầm: “Không sao.”
“Anh dám đụng vào cậu ấy?” Cổ tay Tống Dĩ Lạc đỏ lên, rõ ràng là bị người ta siết chặt rồi lôi kéo tạo thành.


Thẩm Vân Hoài cau mày liếc gã đàn ông kia: “Đỗ Thanh, rối loạn lo âu bệnh tật là một thứ bệnh cần điều trị, bệnh viện tâm thần thành phố B không giữ nổi anh? Hay là bệnh viện tâm thần thành phố H có cảnh đẹp nào khiến anh xiêu lòng?”
Từ Tống Dĩ Lạc đến Lý Mậu, thậm chí là cả Đỗ Thanh mà Thẩm Vân Hoài vừa nhắc đến cũng chưa từng nghe anh mở miệng nói ra những lời mang tính sỉ nhục nặng nề như vậy.
Thẩm Vân Hoài nhíu mày liếc sang Lý Mậu: “Còn không gọi cảnh sát là định chờ đến tết à?”
Cuối cùng thì màn hài kịch kết thúc, cảnh sát đến đưa Đỗ Thanh rời khỏi đó, đồng thời giải tán người dân đang tụ tập hóng chuyện xung quanh.
“Có sao không? Cổ tay cử động được không?”
“Không sao.” Tống Dĩ Lạc thở hắt ra một hơi, giơ tay lên trước mặt Thẩm Vân Hoài rồi xoay cổ tay: “Chỉ là bị đụng vào chút thôi.”
Vết bàn tay siết trên cổ tay Tống Dĩ Lạc sưng đỏ lên, càng làm da cậu trông trắng hơn, được Thẩm Vân Hoài nâng lên nhìn.

Anh quan sát dấu vết, còn Tống Dĩ Lạc thì lại nhìn về phía đôi mắt đang hướng xuống của anh.
Tiểu Trần và Lý Mậu nhìn nhau, rồi ăn ý rời khỏi đó, để lại một đống tàn tích cùng không khí mờ ám tràn ngập cả căn phòng.

Tống Dĩ Lạc chân thành xin lỗi khách trọ, đồng thời miễn phí ăn ở một ngày cho họ.

Nhóm khách cũng không tỏ thái độ gì, chỉ cảm thán rằng cậu chủ Tống đúng là xui xẻo mới gặp phải một tên bệnh tâm thần tìm đến gây chuyện, không cần phải để bụng làm gì.
Tống Dĩ Lạc phất tay, cảm ơn khách trọ của mình.
Thẩm Vân Hoài lái xe vào nội thành lo công việc.


Giải quyết xong hết những việc lặt vặt thì tâm trạng của Tống Dĩ Lạc cũng đã đạt đến đỉnh điểm của sự căng thẳng, khi lên ghế phó lái, cậu gần như mềm nhũn cả người sau khi vừa cài xong dây an toàn.

Tống Dĩ Lạc mỉm cười xin lỗi với Thẩm Vân Hoài: “Xin lỗi, chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ.”
Thẩm Vân Hoài nhìn Tống Dĩ Lạc, yên lặng một lúc lâu, rồi mới nhấc tay lên che mắt mình.
“Dù thế nào thì tôi cũng phải giải thích với cậu.” Thẩm Vân Hoài nói rồi khẽ thở dài.

“Tuy nghe có vẻ khoe khoang không biết xấu hổ, nhưng Đỗ Thanh đó đúng là người từng theo đuổi tôi, hắn luôn có vấn đề tâm thần, rối loạn lo âu bệnh tật cộng thêm tâm thần phân liệt.

Thời đại học, hắn còn tưởng Lý Mậu là người yêu của tôi, rồi cầm dao chạy đến dưới ký túc xá của chúng tôi, tuy là tấn công chưa thành nhưng cũng vì bệnh tâm thần nên được bảo lãnh cho tại ngoại và nằm viện.”
“Tống Dĩ Lạc, cậu không biết hôm nay khi nghe Tiểu Trần nói hắn đến tìm cậu, tôi sợ như thế nào đâu.” Thẩm Vân Hoài run tay lấy trong ngăn đồ của xe ra một hộp Marlboro, rút một điếu ra ngậm trong miệng, rồi lục tìm bật lửa để châm thuốc.
Đây là lần đầu tiên Tống Dĩ Lạc thấy dáng vẻ anh lúc hút thuốc.

Không hiểu vì sao, cậu lại thấy gợi cảm muốn chết đi được.
Thẩm Vân Hoài hạ cửa xe xuống thấp nhất, gió thu lạnh lẽo liền ùa vào, đến khi ngoảnh đầu lại thì thấy Tống Dĩ Lạc đang nhìn anh chăm chú.
Tống Dĩ Lạc cười mà hai mắt cong cong, nhưng đồng thời cũng nghiêm túc nói: “Thẩm Vân Hoài, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã cứu sống một linh hồn đang chìm vào giấc ngủ chết chóc, cảm ơn anh giúp cho Nửa đoạn thơ tình của Hải Tử có được dáng hình thực thể, cảm ơn anh biến vui buồn hờn giận của thế gian này thành mật ngọt chôn giấu ngày đông, và cảm ơn anh đã có mặt trong cuộc đời của em.

Rất lâu sau này, khi lật quyển nhật ký ghi lại từng câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống của Tống Dĩ Lạc, Thẩm Vân Hoài mới phát hiện ra bài thơ tình được ghi lại vào những ngày đầu tình yêu chớm nở.

Nhưng đó đã là chuyện của rất lâu về sau rồi, lâu đến nỗi cái tên Tống Dĩ Lạc này không chỉ được ghi ở đầu danh bạ Wechat, mà còn được viết song song với anh trên Giấy đăng ký kết hôn.
Thẩm Vân Hoài dập thuốc, nhìn về phía những căn nhà chen chúc ở xa xa, ánh đèn rọi vào mắt anh thành những màu rực rỡ.

Khi quay lại, Tống Dĩ Lạc thấy được trong mắt anh là hình ảnh của cậu, rõ nét và sáng rực hơn cả ánh đèn ngoài kia.

Cậu nghe thấy âm thanh nhỏ bé phát ra từ cổ họng Thẩm Vân Hoài, nửa như cười nửa lại như than thở.

Anh nói bằng giọng khàn khàn do hút thuốc: “Có một lời này, dù hơi trễ nhưng anh vẫn muốn nói.”
“Cái…”
Tống Dĩ Lạc bị cắt ngang vì những ngón tay bất ngờ nắm lấy tay cậu.

Lần đầu nắm tay, cả Thẩm Vân Hoài lẫn Tống Dĩ Lạc đều có vẻ vụng về lóng ngóng.

Cậu cúi đầu nhìn, Thẩm Vân Hoài đang xoa mu bàn tay cậu bằng những ngón tay mang vết chai.
“Phương Hoài của lớp 2 khoa kiến trúc là anh, Thẩm Vân Hoài cũng là anh, người thích em vẫn là anh.” Thẩm Vân Hoài nói rất cẩn thận, cũng rất trịnh trọng: “Anh không chỉ muốn cho em lời thề non hẹn biển, anh còn muốn cho em kẹo hồ lô sơn tra nhồi vào bánh gạo nếp nhân đậu, muốn cho em chocolate nóng thêm kẹo bông marshmallow, muốn làm gối ôm hình người cho em hơi ấm vào mùa đông, và muốn em trở thành tất cả của Thẩm Vân Hoài.”
Sau cùng anh thở dài thật nhẹ, mắt nhìn xuống dưới: “Em có đồng ý cho anh một cơ hội không?”
Tống Dĩ Lạc tưởng trái tim mình sẽ bắn ra ngoài mất, thế như lại không phải.


Cậu vươn tay chạm vào trái tim Thẩm Vân Hoài, cách một lớp áo vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng truyền thẳng vào lòng bàn tay, cùng với nhịp tim đập nhanh không kém mình.

Tống Dĩ Lạc tưởng mình như một giọt bùn rơi từ trên thuyền xuống dòng sông đang chảy, lơ lửng chìm nổi, rồi bị mớ rong dưới đáy nước quấn lấy, cùng chìm vào lớp phù sa giữa lòng sông.
Một trái tim đã chạm đất.
Nghĩ lại thì trừ một thoáng rung động thời niên thiếu, thời gian họ quen biết nhau hình như không dài, từ cuối hè đến nay cũng chỉ mới vào đông.

Thế nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn có cảm giác họ đã biết nhau từ rất lâu về trước, dường như đã cùng trải qua những chìm nổi của đời nhau, mới có được sự ăn ý vô bờ ngày nay.

Dù cho cậu chưa từng hiểu ra tình cảm của mình dành cho Phương Hoài, là nỗi quyến luyến với tri kỷ, hay là tình yêu đôi lứa.
Tống Dĩ Lạc nghĩ có lẽ mình đã hiểu lầm một việc, cậu đã trộn lẫn căn bệnh của mình với cảm xúc của tình yêu, về bản chất nó đã là một sai lầm.

Giống như Thẩm Vân Hoài từng nói, dù là vì thích nên mới sinh lòng ỷ lại, hay là vì mãi ỷ lại rồi dần nảy sinh tình yêu, thì cũng chỉ là một hình thức thôi.

Con người sống trên đời vốn có rất nhiều tình cảm vào một thời điểm nào đó, gặp một người khác đi, thì hình thức này mới xuất hiện sự sai lệch.
Cậu không trả lời, Thẩm Vân Hoài lại kéo bàn tay đang dán trên ngực mình đến bên môi, đặt một nụ hôn lên nơi mạch đang đập rộn rã.

Thẩm Vân Hoài chờ đợi trong im lặng, nhưng ánh nhìn chưa từng rời đi, vẫn chăm chú và tràn đầy tình cảm, phác họa lại từng đường nét của Tống Dĩ Lạc.
Tống Dĩ Lạc nghĩ dù hôm nay Thẩm Vân Hoài không nói, thì rồi cũng có một ngày cậu nói cho anh biết, rằng đóa tulip bên cạnh nhà nở vào cuối đông đầu xuân vẫn còn chưa héo, những cơn mưa mùa hè rả rích vẫn chưa tạnh, mà cậu dường như đã tìm được một người có thể cùng mình tận hưởng niềm vui, hay tiêu phí thời gian những phút ngã lòng.
Vậy nên cười cười khẽ, đáp: “Được chứ.”.