Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 19 tại dưa leo tr.
Khi tin thắng trận từ Huyền La quốc về đến kinh thành, toàn bộ Nam Khâu rúng động, sáu phố ba hẻm được phủ đầy lụa đỏ, ai ai cũng chạy đi lan truyen và ca ngợi sự uy vũ của tướng quân Bạch Dụ An.
Tiên hoàng ngu muội, tân hoàng nhu nhược, triều đình bị gian thần làm hỏng nước, Nam Khâu vốn đã trên bờ vực diệt vong, nhưng Bạch tướng quân không những giữ được bờ cõi mà nay còn có thể thống nhất đất nước, làm sao mà bách tính Nam Khâu không tôn kính cho được?
Hiện giờ toàn bộ Nam Khâu, từ quán trà kể chuyện, đến góc phố hát xướng đều truyền tụng những chiến công uy dũng của Bạch tướng quân, thậm chí miếu công đức cũng đã được xây dựng, Bạch Dụ An như trở thành “thần” của Nam Khâu.
Sự quật khởi của “Bạch Dụ An” khiến các quan lại triều đình bắt đầu bất an, vì thế đều lần lượt dâng sớ khuyên Bạch Kỳ đề phòng “nuôi hổ thành họa”. Nhưng Bạch Kỳ đều hờ hững, rất có phong phạm “ngu muội” của tiên hoàng khi còn tại vị.
Trong Vương phủ tại Phù Nhã viên, Bạch Kỳ, Mẫn Kiều, Văn Nhân Dư Bách và Phan Hiểu Tĩnh bốn người cùng nhau ngồi chơi mạt chược, đây là một trò chơi “cổ xưa” của giáo phái 771, nghe nói là đặc sản của một thế giới văn minh cấp trung tên là “Địa Cầu”, rất được Bạch thượng thần yêu thích.
“Dù nói rằng người hoàng thúc ngài tin dùng thì không thể nghi ngờ không nghi ngờ nhưng vẫn nên có sự đề phòng cơ bản chứ.” Kẻ ngấm ngầm bị hạ trong miệng của Văn Nhân Dư Bách đương hiên là người đang cực nổi danh hiện giờ “Bạch Dụ An”.
“Hắn bách chiến bách thắng là thật, mở rộng bờ cõi cho Nam Khâu cũng không giả, đã là sự thật sao lại không cho người ta nói?” Bạch Kỳ phản bác.
“Hoàng thúc đang hiểu sai ý con.” Văn Nhân Dư Bách không hài lòng lẩm bẩm.
Mẫn Kiều nhìn hai thúc cháu “ngươi không nói rõ, ta không nói ra” trước mặt nói chuyện, bèn chép miệng chen vào, “Hắn là lo Bạch tướng quân công cao chấn chủ, sau này bách tính Nam Khâu chỉ nhận Bạch Dụ An, không biết vương gia ngài.”
“Trên đời này còn ai không biết danh xưng đệ nhất gian thần này của bản vương?” Bạch Kỳ tự giễu.
“Vương gia không phải gian thần, là những kẻ kia mù mắt mới không biết nhìn người.” Phan Hiểu Tĩnh mở miệng liền chửi cả đám.
“Bạch Dụ An lai lịch không rõ ràng, đương nhiên khó hoà hợp lại khó kiểm soát, hoàng thúc chớ nên hoàn toàn tin hắn ta.” Văn Nhân Dư Bách theo bản năng rất không thích người tên “Bạch Dụ An”.
“Tới rồi.” Từ lúc nào Tuân Lương vẫn luôn chăm chú nhìn bài của Văn Nhân Dư Bách bỗng dưng đẩy bài ra nói một câu không liên quan.
“……” Cả bàn im lặng.
Văn Nhân Dư Bách sững sờ trong giây lát, sau đó cười phá lên, “Bạc đâu bạc đâu, mau đưa đây.”
Khi đang bực mình móc bạc ra, Bạch Kỳ đột nhiên cảm thấy ngực mình đau nhói, sau đó bắt đầu ho khan, Phan Hiểu Tĩnh nghe thấy lập tức lộ vẻ lo lắng.
“Không sao.” Bạch Kỳ nuốt xuống vị tanh của máu trào lên cổ họng, giả vờ không có chuyện gì ra lệnh cho người hầu, “Rót một cốc nước.”
—
Bạch Kỳ uống nước để xua tan mùi máu tanh trong miệng, đôi mắt thoáng liếc Mẫn Kiều đang cau mày. Người khác có thể không rõ tình trạng cơ thể của Bạch Kỳ, nhưng Mẫn Kiều là cốc chủ của Y Tiên Cốc, liếc mắt một cái đã nhận ra vấn đề, “Dược hiệu lại giảm rồi.”
Tại quân doanh Nam Khâu ở biên quan, Hoắc Uyên đứng trên một sườn dốc nhìn về hướng kinh thành xa xôi, tuyết phủ trắng trên áo choàng đen của hắn, thoáng nhìn qua như một bức tượng trong gió tuyết.
Sợi dây đỏ quấn quanh từng vòng ngón tay trong tay áo rộng, như là dây tơ hồng bên chắc của Nguyệt Lão bền chắc, mà đầu dây bên kia thì buộc một con chó sói nhỏ bằng đất sét.
Hoắc Uyên dùng đầu ngón tay xoa đi xoa lại nó, không dám dùng lực, dường như sợ làm hỏng nó.
“Tướng quân!” Phó tướng Phụng Bình bước tới hành lễ.
“Thế nào?” Hoắc Uyên lạnh lùng hỏi một câu.
“Đã sắp xếp xong cả.” Hôm nay giọng của phó tướng Phụng Bình dường như cũng đặc biệt nặng nề, “Chỉ chờ lệnh của tướng quân.”
Đại tuyết đã ngừng nhưng gió lạnh vẫn lạnh thấu xương, Hoắc Uyên im lặng hồi lâu, sau đó lấy ra một phù hiệu đầu sói nhìn không rõ nét mặt, “Đợi đến ngày đó, ngươi có hận ta không?”
Mỗi năm vào dịp Tết, Bạch Kỳ đều cho người chuẩn bị một bàn tiệc trong Phù Nhã viên, mọi người cùng nhau thức đêm đón năm mới. Nhưng năm nay bệnh của Bạch Kỳ tái phát, ngủ li bì từ đêm 30 đến tận mùng 3, sau khi tỉnh dậy vẫn nằm trên giường bệnh.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Mẫn Kiều, Bạch Kỳ mới lên tiếng, “Có gì nói thẳng đi.”
Bạch Kỳ hỏi thẳng, Mẫn Kiều cũng không quanh co, “Dược hiệu đang giảm dần, hiện đã là gấp bốn lần liều lượng.”
“Nói thẳng kết quả.” Bạch Kỳ ngắt lời.
“Kết quả đã sớm nói với vương gia, bản y tiên đã nói giúp vương gia có thêm một năm thì sẽ không để ngài sống ít hơn một ngày.” Mẫn Kiều nói, “Nhưng theo liều lượng tăng lên, tác dụng phụ cũng sẽ xuất hiện.”
“Tác dụng phụ gì?”
“Ngủ lịm, nôn mửa, cơ thể suy kiệt, các cơ quan… lần lượt mất đi sức sống.” Mẫn Kiều nhìn kỹ khuôn mặt Bạch Kỳ nhưng không nhìn ra chút sợ hãi nào. “Vương gia không sợ sao?”
“Sợ?” Bạch Kỳ cười nhạt, mặt đầy khinh miệt.
Thế gian đều nói Nhiếp chính vương là kẻ tàn nhẫn, bạo ngược, vô tình, chiếm quyền hoàng đế, là đệ nhất đại gian thần hiện nay Nhưng sau khi Mẫn Kiều tiếp xúc với y lại phát hiện y không hề giống như lời đồn.
Y dung mạo tuyệt thế, tài trí mưu lược hơn người, hơn nữa không sợ sinh tử, lòng mang thiên hạ có đại chí thống nhất, một người như vậy…
“Đáng tiếc không gặp vương gia sớm hơn.” Mẫn Kiều than thở, nếu gặp nhau sớm, hai người chắc chắn sẽ là tri kỷ.
—
Năm nay, trong phủ Nhiếp chính vương lại bao trùm một bầu không khí ảm đạm, Văn Nhân Dư Bách và những người khác biết rõ kết cục của Bạch Kỳ đã định, dù lòng đầy đau xót không thể kìm nén nhưng trước mặt Bạch Kỳ vẫn phải tỏ ra bình thường.
Kể từ đêm 30 bị ngã bệnh, Bạch Kỳ hoàn toàn không dậy nổi, trong ba ngày thì hết hai ngày ngủ mê man, lúc tỉnh đừng nói là xuống giường, chỉ việc ăn uống thôi cũng rất khó khăn.
Biết rằng Bạch Kỳ bệnh đã tận xương tuỷ không thể cứu chữa, Văn Nhân Tĩnh gần như ngày nào cũng đến Vương phủ, rõ ràng là cùng Văn Nhân Dư Bách đùa giỡn cho Bạch Kỳ vui nhưng trong lòng không ít lần âm thầm rơi lệ.
“Nam nhân cường đại từng gánh nửa bầu trời này thật sự không còn nữa rồi.”
—
Ngày 12 tháng 2 năm Phong Đức thứ chín, vào xuân, mưa nhỏ, sách nói hôm nay là ngày lành tháng tốt, mọi việc đều thuận lợi.
Trong phủ Nhiếp chính vương, Bạch Kỳ ốm yếu dựa vào chiếc ghế tre dưới hành lang, dù đã vào xuân nhưng y vẫn khoác một chiếc áo khoác dày, nam nhân từng phong lưu tuyệt thế nay gầy gò trơ xương, cả người hiện rõ vẻ tử khí.
“Vương gia, trời mưa hàn khí nặng, ngài vào trong nhà đi.” Phan Hiểu Tĩnh lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Kỳ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn vào khu vườn, từ sau ngày rừng mai bị phá hủy, y không trồng thêm cây nào khác, mùa đông chỉ là một mảnh trơ trụi, bây giờ xuân đến cây cối mới xanh tốt trở lại.
Dưới hành lang phía bên kia, Văn Nhân Dư Bách nhìn Bạch Kỳ với ánh mắt đầy bi thương, bên cạnh là y tiên Mẫn Kiều, hôm nay hiếm khi không uống say như mọi khi, “Đại nạn đã đến.”
Nghe thấy bốn chữ từ miệng Mẫn Kiều, Văn Nhân Dư Bách vô lực nhắm mắt lại, đôi mắt từ lâu đã không rơi lệ nay lại ướt đẫm
“Đợi khi trời ấm lên, hãy trồng đầy cây hợp hoan trong vườn.” Bạch Kỳ đột nhiên nói.
“Vâng!” Quản gia đáp lời, ghi nhớ kỹ việc này.
“Vương gia!” Kèm theo tiếng kêu kinh hãi, một thị vệ hoảng loạn chạy từ ngoài vườn vào, cuối cùng “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Kỳ.
“Vô lễ!” Quản gia bị thị vệ làm cho kinh ngạc, trầm mặt lại lớn tiếng quát.
Bạch Kỳ liếc nhìn thị vệ, giọng bình thản bảo, “Nói đi.”
Thị vệ mấp máy môi hồi lâu, rồi đột nhiên cúi đầu giọng nghẹn ngào nói, “Vương gia, đại tướng quân Bạch Dụ An… phản rồi!!”
“!!!” Mọi người trong vườn nghe thấy đều kinh hãi.
Bạch Kỳ che miệng ho khan dữ dội, Phan Hiểu Tĩnh và Văn Nhân Dư Bách lập tức lao tới đỡ y, gọi to Mẫn Kiều lên chữa trị.
“Không cần.” Bạch Kỳ đẩy tay Mẫn Kiều ra, khuôn mặt sau cơn ho tái nhợt như quỷ, một tiếng sấm mùa xuân vang lên, cơn mưa phùn từ từ nặng hạt hơn.
Bạch Kỳ ngồi im hồi lâu, đôi mắt bình thản không thấy vui buồn, dường như mọi thứ đều đã nằm trong dự liệu, “Dư Bách, đi lấy giấy bút lại đây.”
“Quả là đủ tàn nhẫn, nhóc con, có phong thái của bản thượng thần năm xưa khuynh đảo hai giới.”
“Ừ, đều là một loại thổ phỉ lưu manh không có tiết tháo đáng khinh.” 071 thầm nghĩ.
Ngày 24 tháng 7 năm Phong Đức thứ chín, mùa hè nóng bức, mưa lớn, ngày đại hung, mọi việc đều không thuận lợi.
Mưa như trút nước, mây đen che phủ mặt trời khiến người ta ngột ngạt đến không thở nổi. Lúc này, tại phủ Nhiếp chính vương trong Phù Nhã viên, mọi người quỳ đầy một vườn
Bạch Kỳ hơi thở yếu ớt nằm trên giường, Văn Nhân Dư Bách, Tuân Lương, Phan Hiểu Tĩnh, Văn Nhân Tĩnh, Hoắc Oánh Hoà và Liễu Nguyên đều có mặt vây quanh giường, người thì thẫn thờ, người thì đau buồn, người thì rơi lệ.
“Tiếu Cầu.” Bạch Kỳ hít một hơi gọi tên quản gia, “Bản vương nói, ngươi ghi lại.”
Quản gia lập tức mang giấy bút tới, đau buồn quỳ trước giường, “Vương gia.”
“Sau khi bản vương đi, phong Văn Nhân Dư Bách làm thành chủ Thanh Nhạc thành.” Thanh Nhạc thành là vùng đất bạo loạn trước đây nguyên thân đã chinh phục, tuy hẻo lánh nhưng là một “tiểu quốc” kiên cố.
“Giao Văn Phong các cho Tuân Lương và Tuân Ương.” Bạch Kỳ nhìn sang Tuân Lương dặn dò, “Nếu có một ngày Dư Bách gặp nạn, ngươi giúp đỡ hắn nhiều hơn.”
“Văn Nhân Tĩnh, nếu ngày nào triều đại thay đổi, không thể ở lại kinh thành nữa, ngươi hãy cùng Dư Bách về Thanh Nhạc.”
“Phan Hiểu Tĩnh, Trung lang tướng Phùng Tiêu là một người xuất chúng, ngươi… cân nhắc xem.”
“Vương gia!” Phan Hiểu Tĩnh kêu lên đau đớn, nhưng Bạch Kỳ đã chuyển ánh mắt sang Hoắc Oánh Hoà, “Oánh Hà là nghĩa nữ của bổn vương, sau khi bổn vương đi, không ai được làm khó nàng.”
“Tiết Cầu, toàn bộ tài sản trong phủ thuộc về ngươi, để ngươi dưỡng già không thành vấn đề.”
Cuối cùng, ánh mắt Bạch Kỳ dừng lại trên người Liễu Nguyên, rồi chỉ để lại một câu, “Ngươi tự do rồi.”
Liễu Nguyên rõ ràng run lên, đôi mắt luôn vô hồn nay có một tia cảm xúc biến đổi.
Dặn dò xong “di chúc”, Bạch Kỳ lại hỏi, “Quân của Bạch Dụ An đã đánh đến đâu rồi?”
“Đã qua Minh thành, cần thêm hai tháng nữa sẽ đến kinh thành.” Tuân Lương đáp.
“Khi hắn đến dưới thành, hãy mở cổng thành, đại cục đã định, kháng cự chỉ làm tăng thêm thương vong vô ích.” Bạch Kỳ nói.
Ngực ngày càng khó thở, trước mắt cũng bắt đầu mờ đi, khóe môi Bạch Kỳ khẽ cong lên, đây chính là cảm giác của sinh lão bệnh tử của con người sao?
“Sau khi bản vương đi, hãy hỏa táng thi thể của bản vương đặt ở chính điện, ngày nào Bạch Dụ An chưa vào kinh, ngày đó bản vương không được an táng!”
Nếu nhóc con Hoắc Uyên còn chút lương tâm, vậy thì “trò đùa dai” của mình sẽ thành công, nhưng nếu không… lúc đó mình đã đi xa, cũng không còn ảnh hưởng gì đến hắn.
—
Buổi chiều hôm đó, chuông báo tử ở phủ Nhiếp chính vương vang lên, Nam Khâu đệ nhất Nhiếp chính vương Văn Nhân Thiên qua đời, cả phủ vương đều chìm trong tiếng khóc than.
*Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện đầu tiên kết thúc rồi!Truyện tiếp theo, hiện đại văn,《 Cậu nhà giàu, thiếu bạn bè không? 》, quỷ nghèo thượng thần vs anh trai nhà giàu ~