Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 65 tại dưa leo tr.
Bàng Xu mỗi ngày đều đi sớm về muộn. Khi ở trong trại lại hay một mình cười ngu, ngay cả một kẻ ngốc cũng nhận ra Bàng trại chủ đang yêu rồi.
Huyện Thanh Quận là một huyện nhỏ, vùng thôn quê hẻo lánh, người đẹp đếm trên đầu ngón tay.
Thiên kim tiểu thư Đoạn Tố Ngôn của Đoạn tri huyện, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn xinh đẹp tuyệt trần, được coi là đệ nhất mỹ nhân của huyện Thanh Quận.
Một người là sơn phỉ, một người là tiểu thư khuê các, nếu cưới hỏi đường hoàng thì chắc chắn hai người không thể thành đôi.
Nhưng đám thổ phỉ ở trại Bách Mục không muốn trại chủ đơn phương tương tư, vì tình mà hao mòn. Vậy nên họ tính toán với nhau rồi nhân đêm mưa xông vào Đoạn phủ bắt người, muốn tạo một bất ngờ cho Bàng Xu.
Trong đại sảnh trại Bách Mục, sau khi nghe những lời giải thích lộn xộn của đám thuộc hạ, trán Bàng Xu nổi gân xanh, nắm tay kêu răng rắc.
“Kinh hỉ? Là kinh hoàng thì có!” Bàng Xu giận đến mức mắt phun lửa.
“Xu ca, người đẹp huynh để mắt đến không phải là Đoạn Tố Ngôn sao?” một tên lo lắng hỏi.
“Đẹp cái gì? Xấu chết đi được!”
Xấu? Cả đám nhìn nhau không nói nên lời. Nếu Đoạn Tố Ngôn mà xấu, vậy thì tiêu chuẩn đánh giá mỹ nhân của trại chủ là gì đây?
Vốn định tạo bất ngờ, cuối cùng lại gây ra một vụ nhầm lẫn, đám thổ phỉ cũng thấy ngượng ngùng.
“Nếu đã nhầm rồi, vậy thả người ra đi?” một người đề nghị.
Bàng Xu liếc nhìn người vừa nói, “Vào hang cướp mà còn muốn ra đi bình an vô sự?”
“Muốn làm gì? Mở chuyến du lịch miễn phí một ngày trong hang thổ phỉ sao? Đùa hả?”
“Đoạn Tố Ngôn là con gái duy nhất của Đoạn Mẫn, có thể dùng nàng ta để tống tiền Đoạn Mẫn một khoản lớn.” Một tên nghĩ rằng mình đã hiểu ý Bàng Xu.
“Bản chủ trại thiếu tiền sao?” Bàng Xu khinh bỉ nói.
Tiểu thư sinh đó là thầy của Đoạn Tố Ngôn, nếu viết thư cho y là có thể dụ y lên núi.
Tiểu thư sinh tự nguyện lên núi sẽ “danh chính ngôn thuận” hơn việc cưỡng ép.
Bàng Xu nghĩ đến mà thấy vui vẻ, liền phẩy tay ra lệnh, “Mang giấy bút lại đây!”
Rất nhanh, bút, mực, giấy, nghiên được đặt lên bàn, dưới sự quan sát của đám thổ phỉ, Bàng Xu hào hứng cầm bút.
Nhưng…
Nụ cười trên khuôn mặt Bàng Xu dần dần biến mất, khuôn mặt trở nên u ám.
Hắn lại quên mất mình không biết chữ.
Đám thổ phỉ “???”
Bàng Xu tức tối ném bút đi, “Trương Văn Quan!”
Trương Văn Quan, quân sư của trại Bách Mục, đã khổ công học hành mấy chục năm, nhưng vì không có hy vọng thăng tiến nên đành lên núi làm cướp.
Nói thẳng ra, là sau nhiều lần thi trượt, hết sạch tiền bạc và lương thực, đói lả ngất trong bụi cỏ, sau đó được Bàng Xu nhặt về trại.
Bên ngoài huyện Thanh Quận, Bạch Kỳ đứng ở ngã ba đường, một chấm sáng xanh đang nhấp nháy trên màn hình ảo.
“Chỉ cần Đoạn Tố Ngôn xuất hiện trong phạm vi quét, vị trí của cô ta sẽ hiện ra bằng một chấm đỏ nhỏ,” Hắc Thất tự tin nói.
“Xin hỏi phạm vi quét của ngươi là bao nhiêu?” Bạch Kỳ hỏi.
“…2,24 km.” Con số rất cụ thể.
“…”, Bạch Kỳ.
“Cút đi!” Bạch Kỳ túm lấy tai con thỏ nào đó ném ra ngoài.
Chỉ 2,24 km? Diện tích huyện Thanh Quận cả ngàn dặm, đến bao giờ mới quét hết?
Chờ quét được vị trí của Đoạn Tố Ngôn, chắc người đã hóa thành xương khô rồi.
Trong nha môn huyện Thanh Quận, người được phái đi vẫn chưa tìm thấy Đoạn Tố Ngôn, Đoạn Mẫn lo lắng đi qua đi lại trong phòng, nóng ruột đến phát điên.
Nếu để ông ta biết ai đã bắt cóc đứa con gái quý giá của mình, ông nhất định sẽ chặt đầu kẻ đó!
“Đại nhân, theo phân tích của tiểu nhân, tên cướp hôm qua không ngoài hai loại người,” Sư gia nói.
“Hai loại nào?” Đoạn Mẫn hỏi.
“Xung quanh huyện Thanh Quận có bốn ngọn núi trong phạm vi hai trăm dặm.”
“Một đám sơn phỉ, chúng dám bắt cóc con gái ta? Đây chính là đối đầu với quan phủ!” Đoạn Mẫn giận dữ nói.
“Loại thứ hai,” sư gia nói, “Là người trong giang hồ.”
“Giang hồ có nhiều người võ nghệ cao cường, không thiếu kẻ cặn bã.” Chẳng hạn như… hái hoa tặc.
Nhưng sư gia không dám nói nửa câu sau, với tính cách của Đoạn Mẫn, nếu nghe thấy lời đó chỉ e sẽ nổi điên tại chỗ.
“Bản quan không muốn nghe ngươi nói lý thuyết suông, ta chỉ muốn Tố Ngôn bình an trở về!”
“Đại nhân có thể dán thông báo, treo thưởng hậu hĩnh sẽ có người dũng cảm ra tay,” sư gia hiến kế.
Dù là thổ phỉ hay người trong giang hồ, cũng không phải lực lượng binh mã của một nha môn có thể dễ dàng chế ngự, chỉ có thể nhờ đến sức mạnh bên ngoài…
“Vớ vẩn!” Đoạn Mẫn đập bàn giận dữ.
“Một cô nương chưa xuất giá, nửa đêm bị cướp bắt đi, sau này ngươi bảo con bé làm sao gả chồng?”
“…”, Sư gia.
Thế sự khó vẹn toàn, nếu một hai phải cưỡng cầu như thế, ông ta cũng không thể làm gì khác tốt hơn.
Đoạn Tố Ngôn bị bắt cóc, Bạch Kỳ từ sớm đã “tan làm” trở về nhà ở thôn Hòe Dương.
Dưới cây hoa hoè trong sân, Bạch Kỳ và Hắc Thất ngồi trên cối đá, lãng phí cuộc đời, lãng phí sinh mệnh.
“Bản thượng thần cần phải suy nghĩ về con đường phía trước rồi,” Bạch Kỳ nói.
“Không cứu người nữa sao?” Hắc Thất hỏi.
Lúc Bạch Kỳ vừa thay thế Chung Ngọc Hoàn thực sự rất thê thảm, là Đoạn Tố Ngôn đã giúp đỡ y như “hạn hán gặp mưa rào”. Giờ đây khi nàng gặp nạn mà Bạch Kỳ lại phủi mông bỏ đi, liệu có phải quá vô lương tâm không?
Ừm… Mặc dù nói chuyện lương tâm với Bạch “cặn bã” thực sự là giống như “đàn gảy tai trâu”.
“Cứu trong khả năng có thể, nhưng nếu nàng ta chết trong tay bọn thổ phỉ thì sao?” Bạch Kỳ trả lời rất hợp lý.
Hắc Thất: “…”
Người vừa mất tích mà đã nguyền rủa đối phương chết, Bạch “cặn bã” lại đạt đến một đỉnh cao mới.
Bạch Kỳ đang đối diện với hoàng hôn để cảm nhận cuộc sống, trưởng thôn Hứa tình cờ đi qua cổng và liếc vào trong, vẻ mặt khinh thường lộ rõ.
“…Ai vậy?” Bạch Kỳ hỏi.
Biểu cảm khinh bỉ rõ ràng như vậy sao? Tưởng y mù à?
“Là cha của Hứa Hương Hà, trưởng thôn Hoè Dương,” Hắc Thất trả lời.
Hứa Hương Hà là thanh mai trúc mã với Chung Ngọc Hoàn, hai người lớn lên bên nhau, trưởng thôn Hứa thực ra không phải là người ham mê hư vinh, coi tiền quan trọng hơn con gái. Trái lại, ông rất quý trọng Hứa Hương Hà.
Chung Ngọc Hoàn đọc sách, một lòng khao khát công danh, ông không phản đối. Nhưng ngoài ra Chung Ngọc Hoàn chẳng biết làm gì, lại không lo cho gia đình, là người không thể mang lại hạnh phúc cho Hứa Hương Hà.
Bạch Kỳ xem qua ký ức của Chung Ngọc Hoàn về trưởng thôn Hứa, rất đồng tình với cách làm của ông.
Yêu đương nói chuyện trăng, hoa, tuyết, nguyệt, nhưng về sống với nhau lại nói chuyện cơm, áo, gạo, tiền
“Chung Ngọc Hoàn thực ra cũng khá cặn bã,” Bạch Kỳ nói.
Hắc Thất: “…”
Nó vừa nghe thấy gì? Cặn bã? Bạch “cặn bã” lại có mặt mũi để chỉ trích người khác là cặn bã sao!?
Trời ơi! Đất ơi! Hỏi xem giới hạn của Bạch thượng thần ở đâu vậy!?
Trời đã dần tối, Bạch Kỳ phủi bụi trên người, nhảy xuống cối đá định quay vào nhà.
“Vút!” Một mũi tên bay sượt qua mặt Bạch Kỳ, sau đó “phập” một tiếng, găm chặt vào khung cửa.
Hắc Thất: “…”
Bạch Kỳ: “…”
Xấu hổ nhất là sự tĩnh lặng bao trùm trog không khí lúc này.
Nếu Bạch Kỳ vẫn còn là vương gia quyền cao chức trọng, bây giờ chắc chắn y đã hét lên “Hộ giá”.
Nhưng bây giờ y chỉ là một thư sinh nghèo đến mức không còn gì để ăn.
“Nhắm sai mục tiêu rồi sao?” Bạch Kỳ hỏi.
“Có ống thư trên mũi tên,” Hắc Thất nhắc nhở.
Bạch Kỳ bình thản tiến tới, định rút mũi tên khỏi khung cửa một cách tiêu sái, nhưng thử vài lần mà mũi tên không hề nhúc nhích.
“Xấu quá quá đi:))).” Hắc Thất thầm cười.
Bạch Kỳ từ bỏ việc rút mũi tên ra mà chuyển sang gỡ ống thư từ trên mũi tên. Trên thư chỉ có vỏn vẹn một câu ngắn gọn, được viết rất gọn gàng.
“Nếu muốn cứu Đoạn Tố Ngôn, một mình đến Bách Mục Trại trên núi Sào Tử.”
…
“Quả nhiên là bắn nhầm mục tiêu rồi.” Sau khi đọc nội dung thư, Hắc Thất im lặng một lúc rồi bật cười.
“Nếu đã là thư của bọn bắt cóc thì hẳn là thư gửi cho Đoạn Mẫn. Mai bọn chúng sẽ gửi lại về huyện Thanh Quận.”
“Một là tri huyện huyện Thanh Quận, một là tiểu thư sinh nghèo ở thôn Hòe Dương, bọn thổ phỉ ngu ngốc đến mức nào mà lại nhầm lẫn giữa hai chúng ta?” Bạch Kỳ hỏi lại.
Hắc Thất sững sờ, “Vậy bức thư này…”
“Nhắm vào ta.” Bạch Kỳ vò nát lá thư rồi lạnh lùng đẩy cửa bước vào nhà.
“Là do nguyên thân đã đắc tội với ai à?” Hắc Thất hỏi.
Bạch Kỳ thay thế Chung Ngọc Hoàn chưa lâu, mỗi ngày chỉ chạy qua chạy lại giữa huyện Thanh Quận và thôn Hòe Dương, không có cơ hội đắc tội với ai.
“Anh có định đi không?” Hắc Thất truy hỏi Bạch Kỳ.
“Ngươi nghĩ sao?” Bạch Kỳ hỏi ngược lại.
“Anh không cần bận tâm, đưa thư cho Đoạn Mẫn để ông ta tự lo liệu.” Hắc Thất đáp.
“Đoạn Tố Ngôn là con gái của ông ta, bọn bắt cóc lại bắt người ngay tại huyện Thanh Quận, về cả công lẫn tư thì ông ta đều phải giải quyết.”
Thấy Bạch Kỳ trầm ngâm không nói, Hắc Thất lại nói, “Chúng ta có nhiệm vụ riêng, đừng lo chuyện thiên hạ.”
Bạch Kỳ liếc nhìn nó một cách lạnh nhạt, “Ngươi chẳng thường mắng bản thượng thần là đồ vô ơn sao?”
Hắc Thất: “…”
Lúc bình thường đùa giỡn là vậy, nhưng trong những việc nghiêm túc, Hắc Thất luôn đặt lợi ích của Bạch Kỳ và bản thân lên trên hết.
“Lá thư này rõ ràng viết rằng việc Đoạn Tố Ngôn bị bắt có liên quan đến ta, là do ta đắc tội với ai đó nên nàng ấy mới bị liên lụy.”
“Nếu chuyện này đến tai Đoạn Mẫn, ông ta chưa chắc đã rộng lượng mà bỏ qua cho ta.”
Phân tích của Bạch Kỳ có lý có tình khiến Hắc Thất cứng họng.
“Vậy giờ phải làm gì? Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?”
“Thà tấn công trước còn hơn để nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối.”
“Phòng thủ không phải là sở trường của bản thượng thần, ta giỏi nhất là tấn công mạnh.”
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ vào khuôn mặt của Bạch Kỳ, ánh sáng ấm áp chẳng thể nào xóa tan sự lạnh lùng và băng giá trong mắt y.
Hắc Thất bối rối: “Ý anh là gì?”
Bạch Kỳ: “…”
Có đồng đội ngu ngốc đúng là kéo tụt IQ của cả nhóm.
Bên ngoài sân, Bàng Xu đang nằm úp trên tường, như thường lệ lén lút nhìn trộm tiểu thư sinh.
Mũi tên đã bắn ra, thư cũng đã nhận được, nhưng cửa nhà đóng lại ngăn không cho hắn nhìn thấy biểu cảm của y.
Hắn vừa muốn tiểu thư sinh ngoan ngoãn nghe lời đến Bách Mục Trại, nhưng lại không muốn y thật sự đến.
Nếu tiểu thư sinh đến, hắn có thể tìm cớ, “danh chính ngôn thuận” giữ y lại làm vợ.
Nhưng nếu tiểu thư sinh đến thật thì chẳng phải có nghĩa Đoạn Tố Ngôn rất quan trọng đối với y hay sao?
Nghĩ đến cảnh đó, vừa hạnh phúc vừa đau lòng.
Biểu cảm của Bàng Xu thay đổi liên tục, lúc thì cười tươi như hoa, lúc thì nhăn nhó khổ sở như nuốt phải thứ gì đó kinh khủng.
Bàng Xu xoa xoa ngực rồi tự vỗ vào mặt mình, cẩn thận nhảy xuống từ tường và tiếp đất một cách nhẹ nhàng.
Thư đã được gửi đi, hắn cần quay lại trại chuẩn bị để đón tiếp tiểu thư xinh đẹp.
Tiểu thư sinh là người đọc sách, coi trọng lễ nghĩa, hắn cần quay lại huấn luyện lũ kia để tránh làm mất lòng đối phương.
“Phải lịch sự!”
Bàng Xu tự khích lệ mình bằng cách giơ nắm đấm lên, kết quả là…
“Rầm!!” Một cú đấm đập vào bức tường đất của sân nhà Bạch Kỳ làm bức tường đổ sụp.
“!!!” Bàng Xu.
“Ai đấy!?” Một tiếng quát lạnh lùng từ trong nhà vang lên.
“….”
Xong đời rồi!