Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 41: Chương 41 tại dưa leo tr.
Trần Cảnh Vũ nói xong, Tần Đông Loan ngồi sau bàn làm việc nhìn anh ta.
Nhìn một lát, Tần Đông Loan thu lại ánh mắt, nhìn xuống văn kiện trong tay, nói.
“Cậu có biết mình đang nói gì không.”
Trần Cảnh Vũ: “…”
Thật ra không chỉ có Tần Đông Loan, lúc Trần Cảnh Vũ nghe Triệu Tấn nói về Kiều Diên thời đại học cũng cảm thấy khó tin.
Nhưng sau đó anh ta đã đi tìm một người bạn, tìm được cậu bạn mà hồi đại học Kiều Diên thích kia, anh ta thật sự đã lạnh hết cả người.
Tần Đông Loan hiển nhiên đã coi lời của anh ta thành một trò cười, túi văn kiện đặt bên cạnh cũng không xem, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trần Cảnh Vũ mở túi văn kiện ra, đổ mấy tấm ảnh bên trong xuống trước mặt Tần Đông Loan.
Tần Đông Loan nhìn chỗ ảnh chụp trước mặt, lúc ánh mắt lướt đến tấm ảnh của Kiều Diên và một người nữa thì dừng lại.
Đây là một tấm ảnh tốt nghiệp.
Trên ảnh, mọi người mặc đồ cử nhân, xung quanh đông kín toàn là sinh viên.
Kiều Diên mặc đồ cử nhân, đội mũ, đeo một cặp kính gọng bạc, đôi con ngươi màu hổ phách phía sau cặp kính nhìn thẳng về phía máy ảnh.
Trong ảnh, biểu cảm của Kiều Diên khá bình thường, không tính là ngây ngốc, nhưng cũng không quá rạng ngời.
Ngược lại là những sinh viên khác đứng xung quanh, mỗi người đều cười tươi tắn, khung cảnh ngập tràn thanh xuân.
Sinh viên khoa toán hầu hết là con trai, chỉ có một hàng phía trước là con gái, ba hàng phía sau đều là nam, xếp theo chiều cao.
Kiều Diên không tính là thấp, đứng ở hàng thứ hai trong ba hàng, mà đứng sau cậu là một sinh viên nam cao hơn hẳn cậu nửa cái đầu.
Sinh viên nam kia cũng mặc đồ cử nhân, đội mũ, trong đám sinh viên này, cậu ta và Kiều Diên đều có bề ngoài vượt trội hơn hẳn.
Tuy là đã qua ảnh chụp, nhưng vẫn có thể nhìn ra những nét sắc bén.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch, khi nhìn về phía ống kính, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Cậu ta quả thật khá giống Tần Đông Loan, nhưng tác phong lại không quá giống anh.
Tần Đông Loan có đôi mắt hẹp dài trầm tĩnh, đôi mắt của cậu ta lại sáng ngời như ánh mặt trời, nhìn càng giống dáng vẻ của một thiếu niên anh tuấn trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Chỉ là trong bức hình kia, nhìn qua dường như cũng đang không vui vẻ gì.
Tấm ảnh đi kèm phía dưới, là hiện tại.
Trải qua mấy năm, khuôn mặt của thiếu niên sau khi tiến vào xã hội cũng đã rút bớt ngây ngô, thêm vào mấy phần trưởng thành và trầm ổn.
Cậu ta mặc một thân đồ vest, mái tóc cắt ngắn tạo kiểu đơn gian, màu da trắng lạnh, mày rậm mắt sáng, toát lên cảm giác gọn gàng và chín chắn.
So với tấm ảnh tốt nghiệp đại học cảm giác thiếu niên mạnh hơn, thì sau khi tốt nghiệp, hiện tại hẳn đã đi làm, nhìn qua có vẻ như lại càng giống với Tần Đông Loan hơn.
Nhưng loại giống nhau này cũng chỉ như một cái lơ đãng trong nháy mắt.
Thực tế so ra, Tần Đông Loan vẫn ưu tú hơn cậu ta nhiều lắm.
(*) vâng vâng Tần tổng là nhất tình địch chỉ là tép riu sau này tuyệt không cần ghen với người ta nha kkk~
Tần Đông Loan nhìn tấm ảnh trước mặt, ngón tay cầm bút nhặt tấm ảnh chụp một mình người kia bỏ sang một bên, lại nhìn Kiều Diên hồi đại học.
Kiều Diên của thời sinh viên so với hiện tại cũng thay đổi đôi chút.
Dù sao cũng đã bốn năm rồi, cậu cũng đã đi làm rồi.
Hồi đại học rõ ràng là còn chậm chạp và thanh thuần hơn, hiện tại không mặc đồ cử nhân nặng nề kia nữa, mà mặc áo khoác gió đơn giản, ngược lại khiến cậu càng trong sáng hơn.
Tần Đông Loan đưa mắt nhìn tấm ảnh chụp chung, lại nhìn sang tấm ảnh chụp riêng của người kia, sau đó anh đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Vũ đã nhìn anh chờ sẵn.
“Triệu Tấn và Kiều Diên có hiềm khích?”
Tần Đông Loan không bày tỏ ý kiến, ngược lại hỏi một câu này.
Tần Đông Loan hỏi xong, Trần Cảnh Vũ: “…”
“Cái này thì tôi không biết.” Trần Cảnh Vũ nói, “Ý cậu là có thể do Triệu Tấn và Kiều Diên có hiềm khích nên mới bịa ra chuyện này? Không phải đâu, bởi vì hôm qua tôi đã đi tìm bạn đại học của Kiều Diên, hỏi mấy chuyện trước đây.
Bọn họ nói Kiều Diên và người này đúng là từng rất thân thiết, sau đó trong khoa truyền ra tin cậu ta thích sinh viên nam kia.
Sinh viên nam kia nghe được tin đồn, mới cắt đứt quan hệ với Kiều Diên.”
Trần Cảnh Vũ kể cho Tần Đông Loan nghe những gì hai hôm nay mình điều tra được.
Anh ta biết Tần Đông Loan chắc chắn sẽ không tin ngay, nên lần này chuẩn bị bằng chứng đầy đủ rõ ràng.
Anh ta nói xong, Tần Đông Loan nhìn anh ta, trầm mặc không nói nữa.
“Chắc chắn Kiều Diên có mục đích đen tối với cậu.
Ban đầu tôi còn tưởng là vì tiền, bây giờ thì hiểu rồi, nhưng thà là vì tiền còn hơn.” Trần Cảnh Vũ nói.
Trần Cảnh Vũ và Tần Đông Loan rõ ràng đều là trai thẳng, tuy Tần Đông Loan thận trọng hơn anh ta, nhưng cũng không phải trước đây chưa từng có bạn gái.
Trong đám bạn bè của hai người đúng là có cả đồng tính, bọn họ cũng tôn trọng tính hướng của mỗi người.
Nhưng đồng thời với đó, cũng hy vọng đối phương tôn trọng bọn họ.
Đối với một thẳng nam mà nói, bị người đồng tính nhắm tới rồi quấn lấy là một điều rất đáng sợ.
Mà cái tên Kiều Diên chết tiệt này còn coi Tần Đông Loan thành thế thân của người bạn đại học cầu mà không được kia của mình.
Trần Cảnh Vũ mang theo tâm tình phức tạp nói với Tần Đông Loan những lời như vậy, Tần Đông Loan im lặng lắng nghe, không có phản ứng gì cả.
Mà Tần Đông Loan càng không phản ứng thì Trần Cảnh Vũ lại càng hoang mang.
Anh ta nhìn Tần Đông Loan, hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Tần Đông Loan vốn đang rũ mắt nghe vậy thì lại nâng mắt lên, nhìn anh ta.
Bị Tần Đông Loan dùng ánh mắt đó nhìn mình, Trần Cảnh Vũ nói: “Trước đây cậu bảo Kiều Diên không làm gì cả, mới không giữ khoảng cách với cậu ta.
Bây giờ thì sao? Xem như đã tóm được cái đuôi của cậu ta rồi đúng không? Cậu ta có mưu đồ gây rối với cậu đó, cậu đang bị một tên đồng tính nam thương nhớ, còn là thế thân cho người mà người ta nhớ thương, cậu không thấy buồn nôn à?”
Tần Đông Loan nhìn anh ta mấy giây, lại rũ mắt.
“Đông Loan?” Trần Cảnh Vũ không biết vì sao lại trở nên hốt hoảng.
Anh ta mơ hồ có cảm giác gì đó, khiến anh ta phát hoảng, nhưng lại cũng cảm thấy không thể tin được.
Tần Đông Loan nghe anh ta gọi tên mình, nâng mắt, nói.
“Tôi biết rồi.”
Trần Cảnh Vũ: “…”
“Cậu biết cái gì hả?” Trần Cảnh Vũ cuống cả lên, “Này, đừng nói là đến nước này rồi mà cậu vẫn không định giữ khoảng cách với cậu ta đấy nhé? Tôi nói cậu nghe, đồng tính luyến ái buồn nôn lắm…”
Trần Cảnh Vũ vừa nói đến đây, ánh mắt Tần Đông Loan nhìn về phía này chợt trở nên sắc bén.
Trần Cảnh Vũ: “…”
“Tôi biết phải làm thế nào.” Tần Đông Loan đẩy đám ảnh chụp sang một bên, để lộ tập văn kiện vừa nãy còn đang xem dở.
Anh vừa đọc văn kiện, vừa nói với Trần Cảnh Vũ.
“Những chuyện khác cậu không cần quan tâm nữa.”
Trần Cảnh Vũ: “…”.