Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 7

3:13 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 7 tại dua leo tr



Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn nhẫn.



Diệp Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu thuật.



Hứa An Đa.



Hứa An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và não.



– Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? – Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn này.



– Có lẽ là do chạy xe sau khi uống rượu, vào lúc 11 giờ đêm, đầu không đội mũ bảo hiểm, đi một chiếc xe nội địa đời cũ, chạy như bay trên con đường nhỏ ven sông Tô Châu. Bởi vì chỗ này sông Tô Châu uốn khúc, anh ta không kịp xác định phương hướng, lao thẳng vào bờ đê phòng hộ, thân thể bị tung lên, đầu đập xuống mặt đường, chết ngay tại chỗ. – Người cảnh sát thuật lại quá trình xảy ra sự việc với giọng rất khách quan.




– Lúc đó bên cạnh không có xe cộ hay người đi đường nào à?



– Không có, con đường nhỏ cạnh sông Tô Châu bình thường vào ban đêm rất ít xe. Chỉ có một người báo án, anh ta nói rằng đang đi dạo ở bên ngoài thì phát hiện trước khi chết nạn nhân còn nằm trên xe mô tô dựng cạnh đường. Người báo án nói, nạn nhân khi ấy đột nhiên ngồi dậy, thái độ rất lạ, miệng đầy hơi rượu, mồm thì kêu: “Cứu tôi với!”



Khi đó người báo án cho rằng anh ta bị bệnh tim, thế là anh ấy gọi điện thoại cho cấp cứu 120. Đúng lúc đó, nạn nhân đột nhiên nổ máy phóng vụt đi. Sau khi chạy khoảng 100 mét tông thẳng vào đê phòng hộ.



– Cứu tôi với?



Diệp Tiêu bặm môi suy nghĩ rồi khẽ hỏi:



– Nạn nhân trước khi chết có tiền sử bệnh tim không?



– Tôi không biết. Cái này phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi và điều tra xác minh bệnh án của anh ta.



– Thế quan điểm của anh thì sao?



Người cảnh sát giao thông tự tin trả lời:



– Đây chỉ đơn giản là một tai nạn giao thông, lái xe sau khi uống rượu say. Những lời kêu cứu của nạn nhân trước khi chết có thể là vì uống quá nhiều rượu dẫn đến sự khó chịu bên trong cơ thể. Đương nhiên còn bao gồm cả bệnh tim. Những chuyện về uống quá nhiều rượu dẫn đến những bệnh liên quan đến tim nhiều vô kể. Chờ một chút kiểm tra nồng độ cồn trong máu của anh ta là chúng ta sẽ biết ngay thôi. Những tai nạn kiểu này chúng tôi đã giải quyết rất nhiều. Anh cũng biết rồi đấy, có một số người không thể từ bỏ được sự mê hoặc của rượu, kết quả là tự mình hại chết mình. Cậu này còn là may mắn đấy, không hại chết người khác. Thế cũng là tích đức cho đời lắm rồi! Này anh bạn, anh có uống rượu không? – Anh ta bỗng nhiên vỗ vai Diệp Tiêu hỏi.



– Hả, anh hỏi tôi à? Tôi không uống rượu bao giờ. – Diệp Tiêu trả lời có chút bối rối.



– Thế thì tốt, rượu ấy mà, nó có thể giết chết người đấy. Mấy thằng cha không hiểu đạo lý này, cuối cùng cũng tự gánh lấy hậu quả. Này, liệu có cần thiết phải mổ khám nghiệm xác nạn nhân này không? – Anh ta nhìn Diệp Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi.



Diệp Tiêu cảm thấy bây giờ không thể nhượng bộ được nữa rồi. Anh nói một cách quả quyết:




– Có chứ, nhất định phải mổ!



Người cảnh sát gật đầu, rồi thong thả nói:



– Thế thì bắt đầu thôi!



Trước hết là kiểm tra máu, kiểm tra nồng độ cồn trong máu. Kết quả cho thấy nồng độ cồn cao quá mức cho phép. Sau đó, người cán bộ pháp y cầm dao mổ. Tay anh thành thạo xẻ một đường ở cổ, rồi kéo một đường thẳng dần xuống đến phía dưới bụng. Diệp Tiêu nhìn thấy cơ thể Hứa An Đa trên bàn phẫu thuật bị rạch một đường dài ở giữa bụng giống như chiếc phéc-mơ-tuya của chiếc áo jacket trắng vừa được kéo xuống.



Sau đó, xương sườn của Hứa An Đa bị kéo chuyên dụng cắt đứt rồi gắp ra. Tiếp đó là đến phổi, được đặt vào một chiếc đĩa, giống như anh đầu bếp vừa múc thức ăn mới nấu xong vào đĩa để chuẩn bị mang lên cho thực khách. Nhưng phổi của anh ta màu rất thâm. Diệp Tiêu khi học ở trường Đại học Công an đã học qua môn phẫu thuật, không những thế, kết quả thi môn này của anh rất khá. Vì thế anh có thể phán đoán rằng Hứa An Đa khi còn sống là một người nghiện thuốc ham rượu. Tuy tuổi còn trẻ nhưng phổi đã bị lão hóa.



Sau đó là đến tim, bên trên phủ một lớp màng mỏng. Nhưng quả tim này lại hoàn toàn trái ngược với lá phổi. Nó rất khoẻ mạnh. Không thấy có biểu hiện gì của bệnh tim, cũng không có khả năng bị tắc động mạch. Nói tóm lại có thể khẳng định rằng, tim của anh ta không hề liên quan đến cái chết của anh ta. Tiếp đến là gan, lá lách, ruột, và thức ăn còn lưu trong dạ dày. Nhưng đều không phát hiện thấy có gì bất thường.



Mặc dù tất cả đều bình thường, nhưng nhịp tim của Diệp Tiêu lại đột nhiên tăng lên. Anh bỗng thấy chóng mặt. Trước đây khi học môn phẫu thuật, Diệp Tiêu cũng đã trực tiếp cầm dao phẫu thuật tử thi, nhưng anh chưa từng bị như thế này bao giờ. Ngoại trừ tuần trước, khi mổ khám nghiệm cho một nạn nhân ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ có tên là Giang Hà, anh cũng bỗng nhiên có cảm giác kì lạ này. Anh điều chỉnh lại nhịp thở để giữ cho nhịp tim trở lại bình thường và gắng hết sức để giữ bình tĩnh, tránh không để cho người khác nhận thấy.



Mặc dù não Hứa An Đa đã nát bét nhưng theo thứ tự của ca phẫu thuật, cho dù thế nào đi chăng nữa phần não cũng vẫn phải mổ. Cán bộ pháp y hình như cũng chẳng hề ngại ngần gì. Con dao mổ trong tay anh ta vẫn rạch ngọt một đường vào cái đám lùng nhùng máu tươi và não đó. Bắt đầu từ đằng sau não, bóc bỏ những miếng da đầu còn dính lại, giữa đống não còn tươi lộ ra một lớp màu trắng.



Não đã bị đập hỏng hoàn toàn, dường như dịch não tủy đã bị chảy đến quá nửa. Cán bộ pháp y lấy ra phần não màu trắng còn sót lại, bên trên phủ vô số những nếp nhăn, nhưng có thể khẳng định, não đã bị biến dạng.



Diệp Tiểu hiểu rằng như vậy là không thể điều tra ra điều gì hết. Não đã bị biến thành thế này, cho dù có đầu mối quan trọng thì cũng không thể giữ lại được. Huống hồ não vốn là bộ phận phức tạp nhất trong cơ thể. Cho đến nay kết quả nghiên cứu não bộ vẫn còn rất hạn chế, nhiều vấn đề vẫn đang được nghiên cứu, có điều đó là việc của các nhà khoa học. Còn bây giờ, trong cái phòng khám nghiệm tai nạn giao thông này, anh đã không còn hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì, song trực giác như mách bảo Diệp Tiêu, nhất định vẫn còn một vấn đề nào đó ẩn giấu đang chờ anh khám phá. Có lẽ đó là một bí mật vô cùng quan trọng. Nhưng anh đã hoàn toàn bất lực.



Cán bộ pháp y cũng lắc đầu. Trên thực tế, một bộ não bị tàn phế thế này, nếu có gì khác thường cũng không thể xác định được. Anh ta chỉ có thể viết vào biên bản khám nghiệm dòng chữ “Kết quả khám nghiệm: bình thường.”



Công việc phẫu thuật tử thi đến đây kết thúc. Thân thể rách nát của Hứa An Đa được khâu kín lại như cũ, sau đó được đưa vào nhà lạnh. Có lẽ vài ngày nữa, anh ta sẽ biến thành một nắm tro. Những người khác thu dọn dụng cụ, dọn dẹp căn phòng hoặc ghi biên bản. Diệp Tiêu và người cảnh sát giao thông từ từ bước ra khỏi phòng, quay lại cái hành lanh tối om.




Bỗng nhiên một cánh tay vỗ mạnh vào vai Diệp Tiêu, anh gần như nhảy dựng lên. Nhịp tim mà anh vừa cố gắng lắm mới điều chỉnh được lại đập nhanh như lúc anh ở trong phòng mổ. Hoá ra là anh cảnh sát giao thông đi cùng. Anh ta nhìn Diệp Tiêu bằng một ánh mắt lạ lùng, nói:



– Vừa nãy lúc mổ tử thi, ánh mắt và sắc mặt của cậu có điều gì đó không bình thường. Cậu sợ à?



– Không, tôi có học qua phẫu thuật mà, có gì sợ đâu. – Diệp Tiêu cố phân bua, anh cần phải giữ được vẻ tự tin.



Người cảnh sát rõ ràng là không thỏa mãn với câu trả lời của Diệp Tiêu, nhưng anh ta chỉ cười xuề xòa rồi nói:



– Này, kết quả cho thấy ngoài việc lượng cồn trong máu quá cao ra thì mọi vấn đề khác đều bình thường. Anh thấy sao?



– Tôi không biết! – Diệp Tiêu trả lời.



– Tôi đoán chắc nạn nhân là một nghi vấn trong một vụ án giết người nào đó đúng không? Hoặc là một nhân chứng quan trọng chẳng hạn?



Diệp Tiêu lắc đầu:



– Không có gì đâu, tôi chỉ nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ án mạng khác mà thôi.



Lúc này có một chiếc xe đẩy chở xác tiến đến. Hành lang lại vang lên những tiếng bước chân nặng nề. Diệp Tiêu vội vã rời khỏi đây.