Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Hẹn hò tại dualeotruyen.
Edit+beta: Diệp HạTới cuối tuần, Quý Trạch cố ý cài đồng hồ báo thức nhắc mình rời giường, trở mình lại ngủ một hồi, mới nửa híp mắt ngồi dậy tìm dép đi vào, rửa mặt đổi quần áo xuống lầu, đến huyền quan* mang giày.
(*Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.)Mẹ Quý nhìn thấy con trai mặc áo sơ mi, quần màu nâu nhạt, phối hợp một đôi giầy trượt ván màu trắng, bộ dáng dương quang soái khí, không khỏi cười nói: “Con cùng bạn học đi ra ngoài, không phải là đi hẹn hò đi?”
Quý Trạch lập tức lắc đầu: “Mẹ! Đối phương là nam.” Nói xong, trong lòng còn mạc danh có điểm hư. Tuy rằng cậu rõ ràng tính hướng của mình, nhưng vẫn luôn không gặp được người mình thích, vậy nên cảm thấy không cần thiết xuất quỹ* với mẹ, làm nàng tăng phiền não.
(*Xuất quỹ: ở đây nghĩa là come out – công khai tính hướng.)Mẹ Quý che miệng cười: “Được được, mẹ chỉ đùa một chút mà thôi. Bất quá loại chuyện yêu đương này, vẫn là kiến nghị con lên đại học rồi lại nói, hiện tại con vẫn còn nhỏ.”
Quý Trạch gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Quý muốn con trai đi ra ngoài nhiều một chút, nhưng cũng lo lắng tình trạng thân thể cậu, liền nói: “Để mẹ đưa con đi, mẹ biết nam sinh các con chơi lên tương đối nháo, mẹ không phản đối con đi ra ngoài chơi, nhưng con nhất định phải chú ý thân thể, cảm thấy không thoải mái cũng đừng miễn cưỡng, biết không?”
Quý Trạch ngoan ngoãn gật đầu, lại nói: “Con mang bạn học đi cửa hiệu cắt tóc mà chúng ta thường đi kia, bất quá hắn không biết ở nơi nào, con nghĩ sẽ gặp mặt ở quảng trường.”
Mẹ Quý nói: “Mẹ đưa con đến quảng trường, còn có, có mang tiền không? Có đủ hay thiếu? Đợi lát nữa lúc đi chơi mời bạn học ăn vài thứ.”
Quý Trạch nhất nhất đồng ý dặn dò, gật đầu, “Ân, đủ, lại còn có thể dùng mua di động.”
Mẹ Quý mới nhớ tới, nàng có thói quen luôn quét thẻ, nhưng lại quên hiện tại người trẻ tuổi đều là dùng di động đi khắp thiên hạ, “Kia không đủ lại gọi điện thoại cho mẹ, mẹ chuyển cho con.”
“Ân.”
Xe đi quảng trường, mẹ Quý nguyên bản muốn cùng con trai ăn bữa sáng, nhưng ngẫm lại bạn học kia có khả năng cũng chưa ăn, để cho bọn họ cùng đi ăn là được.
Sau khi tới nơi, Quý Trạch dùng di động cùng Giang Hạo liên hệ, đứng ở xe nhìn xung quanh.
Quý Trạch: “Tôi đến quảng trường rồi, cậu ở đâu?”
Giang Hạo: “Tôi ở phía dưới tượng điêu khắc…… Từ từ, hình như tôi thấy cậu rồi, để tôi đi qua.”
Hắn bước đi, điện thoại cũng không cắt đứt, chờ đến gần thấy rõ người, mới dương môi cười, buông điện thoại xuống.
Mẹ Quý ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh thiếu niên chạy tới, mũ lưỡi trai, áo thun quần dài, giày chơi bóng màu đen, còn có nụ cười sáng lạn, tràn đầy sức sống. Hơn nữa, mới vừa đi lại đây, nhìn thấy nàng, lập tức lễ phép mà khom lưng nói: “Chào dì.”
Mẹ Quý cười nói: “Cháu chính là Giang Hạo đi? Dì nghe A Trạch nhắc tới cháu, các cháu là bạn cùng bàn, A Trạch thân thể không tốt, ngày thường cảm ơn cháu chiếu cố A Trạch.”
Giang Hạo gật đầu, ngoài dự đoán lại rất nhiệt tình, ngữ khí không được đứng đắn, “Không có, dì, ngày thường là Quý Trạch chiếu cố cháu nhiều hơn, thành tích cậu ấy rất rốt, lúc học tập thường xuyên trợ giúp cháu. Lão sư cũng khen cậu ấy.”
Mẹ Quý nghe, khóe miệng tươi cười càng sâu, đối với bạn học này yên tâm chút, “Vậy các cháu đi chơi đi, chú ý an toàn.
Giang Hạo lễ phép cười, cách cửa sổ xe nói: “Hẹn gặp lại dì, lái xe cẩn thận.”
Mẹ Quý cười gật đầu.
Xe nhanh chóng rời quảng trường, Quý Trạch mới nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi Giang Hạo cùng mẹ trò chuyện đến thân thiết, cả người cậu đều có điểm ngốc, đầu óc xoay chuyển, bộ dáng Giang Hạo ngoan ngoãn hiểu chuyện kia, cùng ngày thường hoàn toàn là hai dạng. Còn nói mình chiếu cố hắn, học tập giúp đỡ cho nhau, là nói đi học truyền giấy sao.
Giang Hạo nhìn biểu tình quái dị của cậu, cười tủm tỉm hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi tôi biểu hiện không tốt sao? Ấn tượng của mẹ cậu với tôi hẳn là không tồi đi.”
Quý Trạch nghiêng đầu, thoáng bất đắc dĩ, “Tôi cảm thấy, quốc gia thiếu cậu một giải thưởng ảnh đế.”
Giang Hạo phản bác: “Tôi mới không phải diễn, tôi đối với trưởng bối đều rất có lễ phép, huống chi đó là mẹ cậu.”
Quý Trạch nhướng mày, “Mẹ tôi thì làm sao?”
Giang Hạo khụ một tiếng, sờ sờ cái mũi, “Mẹ của lớp trưởng đại nhân, đương nhiên không giống người thường, không tầm thường, muốn biểu hiện càng tốt a.”
Quý Trạch bĩu môi. Trái tim sắp nhảy ra lồng ngực rốt cuộc có dấu hiệu bình phục.
Bọn họ ở phụ cận tìm một quán trà ăn điểm tâm sáng. Bởi vì chỉ có hai người, chọn cũng không nhiều, hai người cầm thực đơn cùng nhau thương lượng.
“Tôi muốn cánh gà.”
“Tôi cũng thích ăn, sườn hấp khoai môn muốn ăn không? Tiểu long bao không? Sủi cảo tôm thủy tinh? Xíu mại? Bánh bao mặn?”
Hai người khẩu vị ngoài ý muốn lại tương đồng, liếc nhau một cái, chọn món đặc biệt mau, cơ hồ một người nói cái gì, một người khác liền gật đầu như giã tỏi.
Đem thực đơn đưa cho người phục vụ, hai người liền nhàn nhã mà uống Thiết Quan Âm*, chậm rãi nhấp trà, phong cách giống như hai ông lão ở tuổi xế chiều, chơi cờ uống trà nói chuyện nhân sinh. Nội dung nói chuyện phiếm lại là —
(*Thiết Quan Âm là tên một danh trà của huyện An khê, tỉnh Phúc kiến. Được biết đến từ thời nhà Thanh với câu chuyện về một người trồng trà sùng Phật tên Ngụy Ẩm mỗi ngày đều dâng lên Phật Bà ba chén trà liên tục suốt 10 năm trời. Một đêm ông nằm mơ thấy Quan Thế Âm dẫn lên một khe núi chỉ cho một cây trà.Sáng hôm sau, thức dậy ông theo sự ứng mộng lên núi tìm được cây trà giống hệt trong mộng. Ngụy Âm bứng cả cây về trồng trong vườn nhà. Vài năm sau cây tươi tốt ông thu hái và chế ra một thứ trà ngon tuyệt vời. Lá trà sinh ra có mùi thơm nức mũi, xa gần đều ngửi thấy. Khi đóng bánh cứng nặng và có màu đen như sắt. Sợi trà cong xoắn, cho nước hãm màu xanh lục. Hương vị thơm ngon hơn hẳn các thứ trà khác ở địa phương. Ông đặt tên là trà Thiết Quan Âm và từ đó trở thành một danh trà nổi tiếng trên thế giới.)“Bài tập làm xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Cho tôi mượn chép đi?”
“Cậu xin tôi a.”
“Xin cậu a.”
Đúng vậy, bạn học Giang vì không làm bài tập, rũ bỏ cốt khí không chút do dự. Quý Trạch cười, nói cậu đừng chép giống hệt là được, sau đó lại nói tới trận bóng, quên mất bài thi, cái gọi là thích nghi với cuộc sống, nắm chắc giờ phút này, đúng là đạo lý này.
Hai người thỏa mãn mà ăn xong điểm tâm sáng, đi ra quán trà.
Quý Trạch sờ bụng, “Cửa hiệu cắt tóc cách nơi này không xa, chúng ta đi tới đó thôi.”
Giang Hạo không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, “Được a.”
Hai người sóng vai đi tới, tùy ý nói chuyện phiếm.
Giang Hạo hỏi: “Cắt tóc xong, cậu có kế hoạch gì không?”
Quý Trạch suy tư một chút, “Mua quà đi.”
Giang Hạo kỳ quái, bắt đầu nhớ lại trong khoảng thời gian này có ngày hội gì, “Quà gì?”
Quý Trạch đáp: “Sinh nhật Hoa Canh sắp tới rồi, tôi phải chọn cho nàng một phần quà sinh nhật.”
Giang Hạo nhướng mày, “Các cậu tình cảm khá tốt……cảm giác…”
Quý Trạch mỉm cười: “Không sai biệt lắm đi, chúng tôi là cùng nhau lớn lên, nhà cũng gần, đúng rồi, Lương Trác cũng vậy.”
Giang Hạo: “Như vậy……tôi đi cùng cậu đi, dù sao tôi cũng có thứ muốn mua.”
Quý Trạch không nghĩ nhiều, “Ân, thuận tiện cậu còn có thể cho tôi ý kiến.”
Ở góc độ cậu không nhìn tới, Giang Hạo bĩu môi, tỏ vẻ một chút cũng không muốn cho ý kiến.
__________