Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 4: Chương 4

7:22 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Chương 4 tại dưa leo tr


Luật sư Lý thao tác rất nhanh lẹ, ông ta cầm lên một sấp giấy của mình, đọc lên từng câu từng chữ được ghi ở trong.
– Mọi tài sản của ông Cung Nhâm, bao gồm 32% cổ phần thuộc Cung thị, 2 căn biệt thự ở khu biển Phía Tây, và 1 căn biệt thự hiện tại mà cô Cung Ân Tố, cùng bà Ngọc Mỹ Liên, Cung Ngọc đang sinh sống, thêm tài khoản ngân hàng trị giá 200 vạn nhân dân tệ.

Tất cả đều sẽ được chuyển nhượng lại sang cho cô Cung Ân Tố.

Riêng một tài sản riêng của ông Cung Nhâm, là căn biệt thự ở khu núi Thịnh Xá sẽ được trao cho Cung Ngọc, khi cậu đủ tuổi 18.

Hiện tại thì sẽ đưa cho cô Cung Ân Tố quản lý.
Sau khi khai ra hết mọi tài sản cũng như quyền thừa kế mà Cung Nhâm để lại, một bên là Cung Ân Tố bất ngờ, nhưng rồi rất hạnh phúc, bởi hoá ra ông ấy thật sự rất xem trọng cô.
Đằng khác, bà Ngọc Mỹ Liên sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay siết chặt lại với nhau, không ngừng xoắn sít lên.
Đôi mắt ẩn sâu bên trong là sự oán hận vô cùng lớn.

Lão già đó thật sự không để lại cho bà ta một món đồ nào cả.

Ngay cả một chiếc nhẫn kim cương cũng không thèm cho bà ta.
Sức chịu đựng có hạn, bà ta đứng phắt dậy, lao đến cạnh ông luật sư Lý, giật lấy sấp giấy mà ông ta đang cầm.

Bà ta không tin, không tin Cung Nhâm sẽ không cho bà bất cứ thứ gì.

Chắc chắn là luật sư Lý đọc thiếu.
Chỉ là mọi thứ không như mong chờ của bà ta.
Ngọc Mỹ Liên trơ mắt nhìn từng dòng chữ hiện rõ trên tờ giấy trắng.

Sắc mặt méo mó khó coi, bà ta điên cuồng quậy phá mọi thứ khắp nơi.
Chạy đến trước di ảnh của Cung Nhâm, Ngọc Mỹ Liên đang muốn chạy đến cầm lấy di ảnh đó, nhưng Cung Ân Tố biết rõ được ý định của bà ta, cô liền lao vội đến ngăn cản.
Phút chốc, nơi mai táng của Cung Nhâm ban đầu tĩnh lặng, bây giờ lại trở nên náo nhiệt hơn.

Công sức cũng đều nhờ cái tài “náo động” của Ngọc Mỹ Liên.
Nơi mai táng của cha bị người khác làm ảnh hưởng, Cung Ân Tố không cho Ngọc Mỹ Liên chút mặt mũi nào cả, cô lớn giọng cho bảo vệ vào, lập tức lôi Ngọc Mỹ Liên ra ngoài.
Khi về đến nhà, Ngọc Mỹ Liên vẫn chưa chịu yên tĩnh.

Thấy cái gì trướng mắt là bà ta đều đá, đều ném, đều đập vỡ.
Cung Ân Tố vừa về đến nhà, thấy hành động của Ngọc Mỹ Liên, cô một mặt làm lơ, một mặt thầm mắng chửi, khinh bỉ bà ta.

Chân di chuyển nhanh lên lầu, tiến vào phòng ngủ của mình.
Cô mệt mỏi, ngồi một cách vô lực trên giường của mình.

Ánh mắt cứ mãi nhìn vào không trung, trong đầu không hề có chút tâm tư suy nghĩ nào.
Đến khi đôi mắt lướt qua con lật đật đặt trên bàn trang điểm.

Cô dừng lại khoảng chừng vài giây.

Sau đó đứng dậy, tiến tới bàn trang điểm.
Đây là con lật đật của Cung Nhâm tặng cho cô.

Cô vẫn còn nhớ, nó được tặng vào ngày đám cưới của Cung Nhâm với Ngọc Mỹ Liên.
Thật đặc biệt làm sao!
Không phải tặng vào ngày sinh nhật, lại càng không phải tặng vào những dịp lễ ý nghĩa nào cả.

Chỉ đơn giản là tặng vào một ngày đám cưới của ông, một ngày không có bất kì liên quan gì đến cô.
Cung Ân Tố nhìn rồi nghĩ ngợi, rồi lại tự bật cười.

Chẳng biết là vì cười điều gì.
Đặt con búp bê lật đật lại trên bàn.

Cung Ân Tố xoay người rời đi, cô muốn đến phòng ngủ của người mẹ ruột quá cố của mình.
Khi vừa xoay người, cùng lúc bàn tay phải của cô lướt trên mặt bàn, lại vô ý chạm đến con búp bê lật đật, theo tác động của Cung Ân Tố, con búp bê không ngoài dự đoạn, rất nhanh rơi xuống nền nhà.
Âm thanh Xoảng một tiếng vang lên tức tốc.
Cung Ân Tố bị giật mình, hoảng loạn ngồi bệt xuống, nhanh chóng thu nhập lại những mãnh vỡ.
Nào có ngờ cô bất chợt thu được một mảnh giấy nhỏ.

Là một mảnh giấy được giấu rất kỹ bên trong con búp bế lật đật này.
Cung Ân Tố bất ngờ rồi khó hiểu, vội cầm lên mở ra.
Là thư viết tay của Cung Nhâm, của cha cô.

Ông vốn là người gương mẫu để cho cô noi gương theo, nên hiển nhiên mọi thứ liên quan về ông cô đều nắm rõ, cho dù là nét bút của ông đi nữa.
“Cung Ân Tố, con yêu của cha, ta biết ngày hôm nay chắc con sẽ giận cha lắm.


Bởi vì hôm nay chính là ngày mà người cha con luôn kính trọng, đã tiến thêm một bước trong hôn nhân….!Thật ra ta vẫn luôn yêu mẹ con, Hương Mạn là người mà ta yêu thương nhất trên đời, nhưng ta bây giờ lại đi cưới Ngọc Mỹ Liên.

Ta thật có lỗi với mẹ con, cũng thật có lỗi với con.

Tất cả đều là do số trời, là do thân bất do kỷ tạo nên.

Khi con lớn lên rồi, ta mong rằng con sẽ thấu hiểu được nỗi khổ lúc này của ta.

Ta xin lỗi, ta yêu con Cung Ân Tố, và ta cũng rất yêu mẹ con, Hương Mạn.”
Đọc xong thư của Cung Nhâm, cảm xúc của Cung Ân Tố lúc này vô cùng rối bời.

Những gì ông ấy ghi ở đây, tất cả đều là thật sao?
Nhớ đến lúc cô hiểu chuyện, cũng là lúc Ngọc Mỹ Liên chuẩn bị bước vào nhà của cô, cô ngoài mặt không hề nói câu gì, nhưng bên trong lại không ngừng giận dỗi, oán trách Cung Nhâm.
Còn vì chuyện đó mà Cung Ân Tố kéo dài ra khoảng cách với Cung Nhâm, cô đã không còn suốt ngày làm cái đuôi nhỏ thích bám víu vào ông ấy nữa.

Chỉ là dù thế nào ông vẫn là người cha mà cô rất yêu thương, là người thân duy nhất trên đời của cô, cho dù giữa hai người có khoảng cách nhỏ nhưng trong tim cô vẫn luôn để dành một chỗ ấm áp cho ông.

Càng về sau, có những lần hai cha con vẫn vui vẻ cười nói với nhau, Cung Ân Tố cũng sẽ có lúc làm nũng với ông, nhưng khoảnh khắc cũng chính là lúc cô xin phép ông cho đi vào quán bar tổ chức sinh nhật.

Hoá ra đó là lần làm nũng cuối cùng mà cô làm với Cung Nhâm.

Và rồi đến khi ông qua đời, cô mới biết rõ được, hoá ra ông vẫn luôn yêu thương cô, vẫn luôn yêu thương mẹ của cô rất nhiều.

Nhiều hơn những gì cô nghĩ…
Có điều cô vẫn không tài nào hiểu rõ, lý do vì sao ông vẫn còn muốn cưới Ngọc Mỹ Liên về nhà.

Nghĩ tới thôi mà đầu cô như muốn nổ tung.

Hôm nay cô đã nhận được nhiều thứ và cũng mất đi thứ quý giá nhất của mình.
Cung Ân Tố sụt sịt mũi, xoa nhẹ đôi mắt sưng đỏ của mình, sau đó đứng lên, hít một hơi.

Giữ cho bản thân chút tỉnh táo, cô không được khóc thêm lần nào nữa.

Phía dưới lầu ồn ào âm thanh la hét của Ngọc Mỹ Liên, Cung Ân Tố sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng đi xuống lầu.
Khi vừa đi tới gần cầu thang, cô đưa mắt nhìn về phía mấy người hầu trong nhà.

Biết rõ ai cũng đều không ưa gì bà ta, và cũng chợt nhớ ra rằng, Cung Ân Tố cô thật ra vẫn luôn mang theo bộ mặt giả tạo khi đối mặt với Ngọc Mỹ Liên.
Trong nhà này, Cung Ân Tố luôn bị mẹ kế của mình bắt nạt, cô chỉ là một tiểu bạch thỏ đáng thương.

Vì thế người người trong nhà đều quý mến cô.
Thấy thế Cung Ân Tố vội đá đôi giày mình đang mang sang một bên.

Sau đó gắng gượng làm cho đôi mắt ngấn nước.

Chuẩn bị chu đáo xong, cô chạy nhanh xuống cầu thang.

Mặc kệ đôi chân nhỏ của mình dẫm lên những mảnh sứ.

Trước đó chạy đến bệnh viện bằng chân trần, có những vết xước vẫn còn ứa máu, bây giờ lại thêm các mảnh sứ ghim vào lòng bàn chân.

Ngọc Mỹ Liên vừa nhìn thấy Cung Ân Tố, nét mặt của bà ta càng trở nên tối sầm lại.

Bà ta gạt đi đôi tay của cô, đẩy mạnh cô xuống nền nhà.
Lúc này mấy người hầu trong nhà mới phản ứng, họ đã quá quen với việc nhìn thấy Cung Ân Tố bị Ngọc Mỹ Liên hành hạ.

Cảm thấy bất bình thay cho cô.

Từ trong những người giúp việc của gia đình, dì Trình, người giúp việc lâu năm nhất ở đây, cũng kiêm luôn vú nuôi của Cung Ân Tố lẫn Cung Ngọc, dì Trình nhanh chân tới chỗ của Cung Ân Tố.
Đem thân người nhỏ bé của cô ôm chặt vào lòng, tay không ngừng vuốt vé tấm lưng gầy nhỏ của cô.
Dì Trình liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Ngọc Mỹ Liên, giọng hắng lên:
– Cô bị điên đấy à, ai cho cô dám làm Tố Tố bị thương.

Thật là một đàn bà trơ trẽn mà.
Ngọc Mỹ Liên bị một bà già không biết thân biết phận mắng chửi, bà ta giận điên tiết, chỉ thẳng tay vào mặt dì Trình và nói:
– Bà câm mồm, và chỉ là một con hầu, có quyền gì mà lên tiếng ở đây chứ!
– Cô…!nể tình cô là vợ của ông Nhâm, lại là mẹ của Cung Ngọc nên tôi mới không thèm đếm xỉa đến cô.

Bây giờ thì đã khác rồi, Cung Nhâm đã không còn nữa, tôi cấm cô không được đụng đến con gái của ông ấy, nếu không tôi liều chết với cô.

Vì cô bây giờ chẳng là cái thá gì trong nhà này cả.
Dì Trình dứt khoát và cứng rắn nói hết ra tâm tư của mình.
Bị dì Trình lăng mạ, Ngọc Mỹ Liên hận không thể lao đến túm lấy tóc của dì Trình.

Ánh mắt của Ngọc Mỹ Liên vô tình quét qua đám người hầu trong nhà, ai nấy đều nhìn bà ta với cặp mặt xem thường.

Bà ta giật mình, nhẹ run người.

Sau đó con người chuyển về phía cầu thang, ngước lên liền thấy hình bóng của Cung Ngọc.
Thằng bé vừa mới bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, nên liền đi ra ngoài xem.

Đôi mắt lờ mờ, khoé mắt còn đọng lại ghèn ở trong.
Ngọc Mỹ Liên nhìn thấy cậu, lại nhớ đến bản di chúc trước đó.

Bà ta là vợ mà còn không được thứ gì, còn cậu chỉ là một tên nhóc ranh thế mà vẫn còn được chia cho một căn biệt thự.
Sự ghen tỵ nổi lên.

Ngọc Mỹ Liên mặt hầm hầm đi tới cạnh Cung Ngọc, sau đó thẳng tay tát một cái vào má trái của cậu.

Tiếng Bốp giòn tan, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hồn.
Nhất là dì Trình và Cung Ân Tố.
Cả hai người cùng lúc ngước lên nhìn về phía của Cung Ngọc.

Nhìn thấy cậu té ngã bệt ra phía sau.

Vẻ mặt ngơ ngác chưa kịp hiểu vẫn đề, lúc sau lại thấy mẹ của mình muốn dơ tay lên đánh tiếp.
Cậu theo bản năng dùng hai cánh tay tròn tròn của mình, dơ lên che người lại.

Mắt nhắm chặt với nhau, sợ đến mức chẳng dám hé nhìn.
Mãi vẫn chưa thấy cái đánh thứ hai giáng xuống, cậu tính mở mắt ra nhìn, vừa lúc lại nghe thấy âm thanh thét chói tai của Ngọc Mỹ Liên.
Nhìn thấy bà ta ngã lăn xuống sàn, còn mình thì được ôm lên cao, bao trọn bởi vòng tay ấm áp của chị Ân Tố.
Thoáng chốc cậu được Ân Tố vỗ về, chở che.

Cung Ngọc khịt khịt mũi nhỏ, cánh tay trắng trắng mập mập choàng qua cổ nhỏ của Cung Ân Tố, cậu nhõng nhẽo, mếu máo nói:
– Chị Ân Tố, em sợ quá, mẹ đánh em…
Cung Ân Tố dịu dàng vỗ nhẹ lưng của cậu, âm thanh ngọt ngào:
– Không sao, đã có chị ở đây rồi, không ai dám đánh em nữa đâu.
Nói xong, Cung Ân Tố bế Cung Ngọc vào phòng của cậu.

Nhẹ nhàng an ủi rồi ru ngủ.

Cô để mặc cho Ngọc Mỹ Liên ngồi thất thần dưới sàn nhà.