Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dưa leo tr.
Dưới ánh đèn sợi đốt, trong cửa hàng lác đác vài khách hàng, có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Rượu làm đầu nàng vừa nóng vừa đau, nhưng vào lúc nói ra lời này, Chu Yên Thiển mở to hai mắt, đồng tử run rẩy trong mấy giây. Tâm trí của Liên Vãn đột nhiên bình tĩnh lại.
Nàng có chút bực bội, nhưng cũng có chút vui mừng.
Mặc nhiều hay ít cũng không quan trọng.
Đó là tự do của cô.
Liên Vãn biết điều này. Thậm chí, nàng còn biết nhiều hơn, chẳng hạn như nữ quyền, chẳng hạn như quyền bình đẳng, chẳng hạn như xu hướng và chính trị luôn thay đổi, những điều này khác với sự tĩnh mịch đã lâu của thị trấn Bình Xuyên, bất cứ thứ gì phổ biến mà có gai đều là chủ đề bàn tán của thị trấn.
Thành tích học tập của Liên Vãn không tốt. Nhưng nàng cũng hiểu thế giới bên ngoài sách vở và thị trấn Bình Xuyên. Chưa kể bây giờ Internet quá phát triển, dù xa rời những phồn hoa nhộn nhịp, thì những chủ đề nóng hổi và thói quen sinh hoạt nơi thành thị cũng đang dần ảnh hưởng đến thị trấn nhỏ này.
Có rất nhiều cuộc sống tuyệt vời trên thế giới.
Liên Vãn biết những điều này, nhưng lại muốn ném chúng đi. Những câu chuyện này cho nàng sự thấu đáo nhưng nó không mang lại cho nàng một xu nào. Giống như những năm này nàng luôn một mình lái xe trên đường, trong cuộc sống hàng ngày, nàng dần trở nên cáu kỉnh và chết lặng.
Chỉ là so sánh giữa ngu dốt và tụt lại phía sau, cái trước có vẻ chịu tội nặng hơn.
Roi đánh ai, phụ thuộc vào đâu là con cừu đầu. Liên Vãn choáng váng khi nghĩ đến tiếng cười và lời nói của những người đàn ông đó tối nay, cũng như chính nàng cũng là một trong số những người đàn ông đó. Cơn giận lắng xuống, giống như ngọn lửa thiêu rụi chỉ còn tro tàn, lạnh lẽo, thấm đẫm lưng nàng.
(*) Hiệu ứng bầy cừu (bầy đàn): Một đàn cừu thường mù quáng lao qua trái phải khi ở cùng nhau, nhưng một khi con cừu đầu đàn di chuyển, những con cừu khác sẽ lao về phía trước mà không cần suy nghĩ, hoàn toàn không để ý rằng có thể có sói trước mặt chúng hay không. Những con cừu cuối đàn thường bị quất roi để chạy nhanh hơn, do chúng thường bị tụt lại phía sau. Và con cừu đầu tượng trưng cho một người làm ác mọi người hùa theo, một người làm thiện mọi việc phát huy.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử run rẩy của người phụ nữ, như thể nàng đang nhìn chính mình qua một mặt hồ đen.
Nàng tức giận nghĩ: Mình chỉ là một người lái xe trong một địa phương nhỏ như vậy, một thân một mình, không có tiền, không có văn hóa, không có lý tưởng, không có dũng khí, gần như trở thành một người đàn ông trong đám người. Những lời huyễn hoặc này cũng giống như mối quan hệ giữa họ. Hai người họ không phải người cùng một nơi.
Giống như bây giờ, nàng sắp làm cô tức giận.
Liên Vãn nghĩ như vậy, chờ đợi sự tức giận của cô, chờ đợi sự chế giễu của cô, thậm chí là khinh thường, giống như một người phàm chờ đợi sự trừng phạt của các vị thần, nhưng người phụ nữ ấy chỉ sững sờ trong giây lát, hàng mi dài run rẩy, như thể rất nhanh buông bỏ một cái gì đó, giơ tay lên.
Sờ mặt nàng, dùng đầu ngón tay chạm vào vành tai nóng bỏng của nàng, lực ấn nhẹ nhàng chậm rãi, chầm chậm hỏi:
“Vậy đối với em, điều gì là tốt điều gì là xấu?”
Trái tim như bị tảng đá nặng rơi xuống đất. Liên Vãn bất giác mở miệng biện hộ: “Em… “
Thu lại những ngón tay trắng nõn gầy gò, nhẹ nhàng ấn lên đôi môi khô khốc của Liên Vãn. Như một yêu tinh mê hoặc lòng người trong đêm tối, đôi môi đỏ mọng ấy mấp máy:
“Bây giờ em uống say rồi, trở về suy nghĩ một chút đi, mấy ngày nay không cho phép tới nơi này, suy nghĩ kỹ rồi hẵng đến.”
Giọng điệu như dỗ dành.
Ngón tay thu lại, vạt áo mỏng manh hơi chếch đi, che đi một đường phong thái thanh tao.
“… Em không biết.” Liên Vãn khô khan nói, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói.
Người phụ nữ không nhìn nàng nữa.
Thấy cả hai đều im lặng. Ai đó từ phía sau đi tới, đưa mì ăn liền và chocolate để quét mã, khuỷu tay của anh ta làm Liên Vãn đau. Liên Vãn tức giận liếc qua, nhưng người bên kia phớt lờ nàng, chỉ tập trung vào trò chuyện với Chu Yên Thiển, ríu rít không ngừng.
“Bữa trưa ăn cơm thịt phải không… Lần sau anh sẽ lấy cho em một ít…”
“Thật sao, tôi thích ăn xúc xích giăm bông hơn thịt…”
Liên Vãn giữ nguyên tư thế bị đẩy ra, nhìn cô hồi lâu, thấy Chu Yên Thiển thực sự không có ý định để ý đến nàng nữa, vì vậy nàng lúng túng quay người lại. Từ lúc bước đến cửa rồi đẩy cửa đi ra ngoài, nàng cố hết sức cảm nhận ánh mắt phía sau nhưng lại không có cảm giác gì.
… Quả nhiên chị ấy vẫn còn tức giận.
Về đến nhà, nàng ở trong căn phòng tối om, buổi tối thậm chí không bật đèn, cũng không làm gì cả, chỉ nằm trên giường và suy nghĩ.
Liên Vãn không hiểu, Chu Yên Thiển thực sự tức giận như những gì nàng muốn, nhưng nàng vẫn không hài lòng. Buồn bã như thể ai đó đã cướp đi một thứ gì đó của nàng, cảm thấy bất lực, như thể cuộc sống bị thao túng sau cái chết của bà lại đến.
Nhưng lần này nàng không thể giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Hơn 20 năm cuộc đời, lần đầu tiên nàng nếm trải mùi vị phức tạp như vậy, đến cả trong mơ cũng bị quấn lấy.
Khi tỉnh dậy, người nàng đẫm mồ hôi, bộ quần áo cả đêm không thay đã nhàu nát, khi nàng trở mình, khớp xương cứng nhắc của nàng kêu răng rắc cùng với tấm ván giường.
Căn phòng ngập tràn ánh sáng, thoang thoảng mùi nấu nướng từ nhà hàng xóm. Có vẻ như đã muộn. Liên Vãn thẫn thờ nhìn lên trần nhà rất lâu, khi tỉnh dậy thì đã là trưa. May mắn thay, đội xe có nửa ngày nghỉ. Nàng xoa xoa cái cổ đau nhức rồi bước ra ban công, kéo chiếc khăn mặt trên dây phơi. Trong nháy mắt, một thân ảnh mảnh khảnh quen thuộc vừa vặn đi ra từ ban công bên dưới.
Có lẽ còn một ít vị ngọt ngào quen thuộc.
Mái tóc đen đó búi lên đỉnh đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, tư thế đoan trang không thể phá vỡ. Vừa quay lại, nàng đã nhìn thấy một bộ ngực trắng như tuyết, chiếc váy ngủ bằng lụa có dây cũng không thể giữ được vẻ nữ tính vẫn chưa ngủ đủ của cô, và hương thơm cây cỏ buổi chiều lan toả không ngừng.
Nằm mơ cả đêm. Bây giờ Liên Vãn sợ nhìn thấy cô. Nàng cầm khăn ướt. Tuy rằng khoảng cách xa như vậy, nhưng nàng vẫn khẩn trương nín thở, sợ đối phương nhìn thấy mình, cũng sợ đối phương không nhìn thấy mình.
Nhưng đối phương tựa hồ không hiểu suy nghĩ của nàng, cũng không chú ý tới cách đó không xa có người đang khẩn trương nhìn trộm. Cô bình tĩnh rửa mặt, soi gương, buộc tóc, giơ cao hai cánh tay trắng nõn, lớp vải quá mỏng nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy mọi thứ, khiến Liên Vãn muốn nhắm mắt.
Chờ cho đến khi nàng mở mắt ra. Không còn bóng dáng của người phụ nữ trên ban công nữa.
Chậu rửa mặt vang lên một tiếng lạch cạch, Liên Vãn lau mặt như trút giận. Chiếc khăn ướt bị vắt một cách mạnh bạo làm bàn tay nàng đau đớn.
Rất hiếm khi nàng cố tình bỏ bữa trưa, nàng quay người rời khỏi nhà sau khi tắm xong. Khi nàng đến đội xe, hôm nay nàng là người đến sớm nhất, trong phòng chờ trống không có ai, trên WeChat, Vương Chí Cường nói hôm nay không có việc gì làm, chỉ có một chuyến dọn nhà chuyển về phía tây thành phố, rồi đưa thông tin liên lạc của chủ nhà cho nàng.
Theo các quy tắc trong thị trấn, có thể sẽ phải giúp dọn đồ đạc khi chuyển nhà. Nghĩ đến đây, Liên Vãn lấy bộ quần áo cũ trong tủ của đội và thay chúng, bộ quần áo này cách đây vài năm, cũ như một tờ báo cũ đã bạc màu, Liên Vãn vừa kéo rèm trong xe vừa thay quần áo, vừa nghĩ, mình sẽ ném nó đi sau chuyến đi này.
Người chủ nhà gọi đến, đó là giọng của một chàng trai trẻ, giận dữ hỏi khi nào nàng sẽ đến.
Lười phí lời, Liên Vãn bấm loa ngoài, ném điện thoại sang một bên, vặn chìa khóa, âm thanh kèm theo tiếng động cơ rền rĩ: “Ngay bây giờ.”
Người đàn ông lại thúc giục vài câu, Liên Vãn giả vờ như không nghe thấy, đáp lại vài lần, khi xe chạy trên đường thì bên kia đã tự động cúp máy.
Phía tây thành phố phồn hoa hơn một chút so với phía đông nơi Liên Vãn sống. Có những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây ba tầng dọc theo con phố, và có rất nhiều cửa hàng san sát nhau. Dòng người trên phố cũng đông hơn phía đông thành phố, lũ trẻ con hàng quán rượt đuổi nhau dọc phố không thèm nhìn dòng xe qua lại.
Liên Vãn liên tục đạp phanh mấy lần, tâm trạng không tốt nay càng thêm tệ, tính cách hay mặt lạnh nên sắc mặt càng lạnh hơn, khi xuống xe, chủ nhà đã đợi sẵn ở dưới lầu, rõ ràng là đang đợi nàng lên lầu dọn đồ.
Rõ ràng, người đàn ông ban đầu muốn nổi giận, nhưng anh ta đã kìm lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Liên Vãn. Lúc lên lầu hắn chỉ lảm nhảm: “Cô làm nghề này đã bao lâu, có làm được không? Tôi sợ phụ nữ các người lái xe, nữ tài xế thì đừng…”
Liên Vãn ngắt lời anh ta: “Được rồi, sau này ngài phải cẩn thận đằng trước xe của tôi, cẩn thận tôi đụng chết ngài.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm: “Này, cô đang nói cái gì…” Liên Vãn không hề tỏ ra yếu thế, và nhìn chằm chằm lại anh ta. Nơi nhỏ bé ở thị trấn Bình Xuyên này chưa bao giờ nói về thái độ phục vụ, chỉ có một vài tài xế xe tải, vào những ngày trong tuần, những người lái xe trong đoàn xe đều là các chú ra ngoài để tranh thủ làm việc, những người đàn ông dám nói như vậy chỉ vì Liên Vãn là nữ, nàng không muốn dây dưa với hắn, sải bước đi lên cầu thang, đứng yên trước cửa nhà rộng mở, khoanh tay chờ đợi.
Bên trong cửa, những thùng các tông đã được đóng gói và xếp chồng lên nhau, nằm ngổn ngang trên ban công, còn có vài chiếc xô nhựa màu sắc rực rỡ, bên trong những chiếc xô là một đống móc treo đồ và đồ vệ sinh cá nhân, thoạt nhìn có chút chật chội.
Trong nhà vẫn có tiếng bước chân. Người đàn ông phía sau đuổi kịp, trừng mắt nhìn nàng rồi đi vào phòng.
Một lúc sau, một người phụ nữ mang thai bước ra.
Thai phụ thật ra là người quen, ngẩng đầu chào hỏi: “… A Vãn? Là cậu ư?”
Giọng nói của của Cố Yến vẫn như trước, vẫn còn sự rụt rè nhát gan đáng lo ngại ấy: “… Thật sự là cậu này.”
Liên Vãn nhướng mi, đã nhận ra cô ấy. Nhưng nàng không phát ra âm thanh, chỉ gật đầu với cô ấy.
Người đàn ông cũng lẩm bẩm: “Hai người quen nhau à?”
Liên Vãn không kiên nhẫn: “Thứ này dọn làm sao?”
“À! Cô dọn cái hộp này, tôi dọn bên kia. Tiểu Yến… Nào, coi chừng dưới chân của em…”
Người phụ nữ phía sau cười khẽ: “Em đâu có mong manh đến vậy…”
“Có…”
Liên Vãn không buồn nghe những lời tiếp theo, thế là nàng giơ tay mang hộp các tông xuống cầu thang.
Nàng uống rượu vào tối qua và đến giờ vẫn chưa ăn gì. Lên xuống cầu thang, tới lui mấy lần rồi ngồi vào xe, lưng nàng đã toát mồ hôi, bụng trống rỗng, chân đạp ga cũng yếu ớt.
Nhưng Cố Yến vẫn cứ nói chuyện với nàng. Cô ấy cẩn thận thắt dây an toàn bảo vệ cái bụng của mình, quay đầu cười nịnh nọt với Liên Vãn: “Thì ra cậu thật sự lái xe tải, tớ nghe người ta nói con gái làm nghề này không dễ…”
Liên Vãn nhìn đường đi, chú ý tới đứa trẻ nhảy ra ngoài: “Ừ.”
Cố Yến không tức giận khi nàng bị cắt ngang, cô ấy luôn là một người nhẫn nhịn chịu đựng như vậy, sau khi im lặng một lúc, cô ấy bắt đầu một chủ đề khác:
“Cậu vẫn còn liên lạc với các bạn học cũ chứ? Thật ra tớ đã mất liên lạc với khá nhiều người.”
“Không.”
Chiếc xe rẽ vào đường lớn. Thực ra, Liên Vãn muốn nói: “Có gì để liên lạc chứ? Ai cũng không ưa nhau thôi.” Nhưng nghĩ đến đối phương là Cố Yến, một người phụ nữ có vẻ thiếu thông minh, nàng vẫn nhịn lại.
Cố Yến vì câu trả lời này mà im lặng vài phút, có lẽ sự im lặng khiến cô ấy khó chịu, một lúc sau cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: “Này, những người làm việc này kiếm được nhiều tiền lắm à?”
Giọng điệu của cô ấy giả vờ quen thuộc, và cô ấy cũng lộ ra một chút vui mừng, như thể cô ấy rất vui khi tìm được một chủ đề hay.
Liên Vãn nghe vậy, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán.
Nàng không trả lời. Một lúc sau, nàng vẫn không kìm được, bình tĩnh nói: “Chỉ vậy thôi.”
Tất cả tốt, xấu, bạn, tôi, mọi người, hiện tại, tương lai, chỉ vậy thôi.
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Liên: Mệt mỏi, hủy diệt đi cuộc sống này.