Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr.
“Em cười gì vậy?”
Đến ngã tư đèn đỏ bật lên, Liên Vãn đạp phanh tấp vào lề.
Nàng không có gan nói tiếp lời của Chu Yên Thiển, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng người phụ nữ ấy lại không tha nàng. Cô lại gần nhéo tai nàng: “Em đỏ mặt à… Lỗ tai mềm như vậy, chị nói gì cũng tin?”
“…” Liên Vãn mím môi không nói gì, nhìn rất vô tội. Trong lòng Chu Yên Thiển tràn đầy hưng phấn, có thể nhìn ra nàng đang muốn quay đầu nhìn cô, dưới tay lập tức dùng một chút lực ngăn cản nàng quay đầu lại, ngữ khí theo khóe miệng nhếch lên: “Vấn đề hôm qua chị nói, em về nhà có nghiêm túc suy nghĩ không?”
Liên Vãn vắt óc suy nghĩ, nàng mới nhớ ra Chu Yên Thiển đang nói cái gì, có chút ngượng ngùng nhìn cô, giống như học sinh về nhà quên làm bài: “Không…”
Trước khi Chu Yên Thiển cất lời, nàng đã thành thật giải thích: “Hôm qua vừa về nhà là em đã ngủ ngay… Hôm nay vừa về nghỉ thì tình cờ gặp chị.”
“Thế thì là không có.” Chu Yên Thiển nói, “Người uống say mà không ngoan thì không thể gặp chị.”
Nói xong, cô thu tay về, khoanh tay ngồi trở lại trên ghế, thấp giọng nói: “Em cho chị xuống ngay phía trước, chuyện ăn khuya thì chúng ta nói sau.”
“Đừng mà…” Liên Vãn theo bản năng nhìn cô, giọng điệu dịu đi, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ôn nhu: “Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì hết.”
Dường như cái ôm chặt trong hành lang vừa rồi chỉ là một giấc mộng hão huyền nóng bỏng, Chu Yên Thiển đã khôi phục lại tinh thần, vẫn bộ dáng kiêu ngạo thường ngày, giống như một con mèo chậm rãi liếm móng, nghe thấy Liên Vãn nói như vậy, cô mới động đậy lông mày: “Sao ngốc vậy, không ăn cơm cả ngày, em muốn chết đói à.”
Liên Vãn ngạc nhiên khi cô trả lời như vậy: “Không muốn. Vậy chị ăn với em đi,” nàng hạ giọng, “Được không?”
Chu Yên Thiển giả vờ nhìn móng tay của mình, chậm rãi hỏi: “Ăn với ai?”
Dũng cảm lặp lại lần nữa, dũng khí nhiều hơn tất cả những lời nàng đã nói trước đó, Liên Vãn lặng lẽ hít một hơi thật sâu, rồi nhỏ giọng nói: “Với em.”
Hừ. Chu Yên Thiển híp mắt cười làm lòng Liên Vãn ngứa ngáy, không nhịn được đỏ mặt, cô cúi người lại nhéo vành tai nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Được rồi, tha thứ cho em.”
Sau khi lái xe trở lại phụ cận khu nhà ở, hai người xuống xe đi bộ đến quầy bán thức ăn đêm, nơi mà xe không thể lái vào được.
Trong con ngõ nhỏ, những bóng đèn treo cao sáng choang, chiếc nồi sắt đang sôi sùng sục, nước thịt cắt lát cùng mộc nhĩ và nấm hương được nấu trong đó, mùi thơm lan tràn khắp con ngõ, kèm theo hơi nước sôi ùng ục khiến người ta toát mồ hôi lưng.
Người xung quanh dù ngồi hay đứng đều là những cụ già hàng xóm sống cạnh nhà.
Lúc này có rất nhiều người đang ăn tối, Liên Vãn cuối cùng cũng tìm được một chiếc bàn trống trong góc, quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Yên Thiển đang đứng trong đám đông, tò mò nhìn vào chiếc nồi sắt, chủ quán đứng bên cạnh chiếc nồi, đang giới thiệu điều gì đó với cô với vẻ mặt đắc ý.
Vừa nói, chiếc thìa sắt nâng lên hạ xuống, cho cô bưng một cái bát.
Chu Yên Thiển cẩn thận nhận lấy và mỉm cười với chủ quán. Liên Vãn thấy rằng nụ cười của cô là chân thành, nàng có thể nhận ra. Không biết vì sao, nàng dừng lại, đứng dưới bức tường cách đó không xa, lẳng lặng nhìn. Dưới bóng đèn vàng mờ ảo, sương khói dày đặc, gương mặt trẻ trung xinh đẹp của người phụ nữ lọt thỏm giữa một nhóm người già mặc áo cộc hay áo khoác, hệt như đoạn đầu của một bộ phim nghệ thuật nào đó. Liên Vãn ít khi xem phim, nhưng lúc này đây, nàng lại có cảm giác không chân thực do màn ảnh mang lại.
Khi Chu Yên Thiển trở lại với món mì thịt, cô đã nhìn thấy vẻ mặt xuất thần của nàng.
“Sao vậy? Không tìm được chỗ ngồi à?”
“Không.” Nhìn thấy cô, Liên Vãn ngơ ngác nhìn cô, cầm lấy bát trong tay cô, xoay người “Bên này.”
“Không biết em thích ăn gì nên chị mua mì.” Chu Yên Thiển nói.
Liên Vãn không đáp lại, giúp cô rút đũa và thìa ra khỏi hộp đựng đũa, nhẹ nhàng đưa cho cô.
Nàng còn chưa nói chuyện, Chu Yên Thiển lập tức cảm giác được tâm tình của nàng có gì đó không ổn, cô chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: “Sao? Em không thích ăn mì hả?”
“Không phải.” Liên Vãn nói, “Em thích.”
“Vậy thì mau ăn đi.” Chu Yên Thiển không biết nàng đang ngượng nghịu cái gì, cô cầm đũa đặt lên bát trước mặt rồi đẩy bát qua cho nàng: “Chẳng phải cả ngày không ăn gì à? Mau ăn đi.”
Cô vừa nói Liên Vãn liền im lặng ăn mì, có lẽ nàng đói lắm nên chỉ gắp vài đũa là đã ăn hết, sau đó bưng bát lên húp một ngụm.
Đặt đũa xuống nhưng vẫn chưa đã thèm, nàng nhận ra Chu Yên Thiển đang nhìn mình. Liên Vãn mở miệng, nghĩ nghĩ rồi ngậm lại, rút khăn giấy ra vẻ nghiêm túc lau miệng.
“Ăn no chưa?” Chu Yên Thiển cười hỏi nàng.
“Ừm.”
“Không no thì ăn của chị đi.”
“Hả? Không… Không cần.”
“Đùa thôi.” Chu Yên Thiển cong cong đôi mắt, nhẹ giọng nói, “Chị cũng đói bụng.”
Liên Vãn không hé răng.
Hai người đều không nói chuyện, Chu Yên Thiển một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, ăn từng miếng nhỏ, mặt mày giãn ra, lộ ra vẻ mặt thoải mái. Liên Vãn nhìn cô lặng lẽ nín thở, cảm thấy ảo giác vừa mới nhìn thấy đang dần dần biến mất, quang ảnh trước mắt, hương thơm cùng tĩnh lặng còn sót lại, khiến người này chân chính trở thành hiện thực.
Lạ lắm, nàng nhịn không được muốn nói cái gì: “Chị Ch….”
Chu Yên Thiển ngậm đũa trong miệng nhìn nàng, biết ý của nàng, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cứ gọi tên là được.”
“Ờm… Yên Thiển…” Thấy Chu Yên Thiển nhìn sang, Liên Vãn lập tức bổ sung: “… Chị!”
Khóe miệng người phụ nữ vô thức hiện lên một nụ cười: “Nghe không hay lắm, gọi lại đi.”
“……” Liên Vãn mím môi, khẩn trương nhéo khăn giấy trong tay: “Chị… Yên.”
Chu Yên Thiển phát ra một âm tiết “Hửm?” từ khoang mũi rồi nói: “Sao nào?”
Liên Vãn khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó lại không nói ra, một lúc sau mới từ trong cổ họng lầm bầm: “Không có gì.”
Sau đó, nàng nghe thấy người phụ nữ đối diện cười khẽ. Nàng muốn hỏi cô cười cái gì, nhưng lời nói đến môi lại không muốn nói.
Chu Yên Thiển ăn mì xong, lúc này mới phát hiện người đối diện vẫn đang nhìn cô. Không khỏi cười nói:
“Chờ lâu sao? Chị ăn chậm quá.”
Người phụ nữ đối diện cong môi cười nhìn nàng, ăn một bát bún thang trong đêm hè oi ả. Liên Vãn tinh mắt nhìn thấy một ít mồ hôi nhỏ xuống từ vành tai trắng nõn của cô, trượt xuống cổ, giống như suối núi chảy vào đá, lộ ra một sức hấp dẫn bí mật nào đó. Liên Vãn yên lặng nhìn cô, Chu Yên Thiển tối nay không trang điểm, nhưng lúc này trông cô vô cùng tươi tắn và xinh đẹp.
Dưới ánh nhìn chăm chú đối phương, Chu Yên Thiển lại cười: “Chị đi thanh toán.”
Hơi nóng và hương thơm dần tan biến. Khi ra ngoài, những con hẻm phía sau vẫn ồn ào, nhưng những con đường giữa đêm lại vắng tanh. Chiếc xe tải màu xanh biển lặng lẽ chờ đợi tại chỗ.
Đang đi, Chu Yên Thiển rất tự nhiên ôm cánh tay của Liên Vãn, mồ hôi vì ăn mì vừa rồi dần dần tan biến, và cô cảm thấy hơi ớn lạnh. Liên Vãn nghiêng đầu, rũ mắt nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh hả?”
“Ừm.” Chu Yên Thiển gật đầu, dường như không muốn nói nhiều.
Liên Vãn cũng im lặng, cùng cô đi về phía xe. Trong chốc lát, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên.
Thật không may, đoạn đường này không mất nhiều thời gian. Quãng đường về cũng ngắn. Khi Liên Vãn đỗ xe vào bãi đậu xe, Chu Yên Thiển, người vẫn im lặng suốt quãng đường, đứng thẳng dậy, tò mò nhìn xung quanh.
Những ngôi sao lấp lánh bị che đậy bởi bóng cây tươi tốt. Đứng dưới lầu, Chu Yên Thiển dừng lại. Liên Vãn bối rối nhìn cô, nhưng cô lại nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Người phụ nữ bên tai nàng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói: “Ôm chị thêm chút nữa, cùng nhau cảm nhận buổi tối đặc biệt này.”
Đêm đặc biệt.
Liên Vãn muộn màng nghĩ: Thật vậy.
Nàng giơ một tay lên, đặt lên eo của người phụ nữ, không chút do dự vuốt ve vài cái, có ý trấn an.
“Đừng sợ.” Nàng nói.
Vòng tay của người phụ nữ siết chặt lại.
Liên Vãn ôm eo cô, vòng eo săn chắc của người phụ nữ khi chạm vào rất ấm áp, khi nàng thăm dò thêm, sau eo cô có một chỗ hõm nông, ngón tay của Liên Vãn di chuyển và chạm vào nếp gấp của vải.
Nàng biết rằng những đường nét sâu hơn, uốn lượn hơn ẩn dưới những lớp vải này.
Những ngón tay của Liên Vãn chạm vào những đường cong đó. Trong cái đêm mất điện của năm cuối cấp, khoảng lặng sau tiếng ồn ào của đám đông, nơi không thắp những ngọn nến lung linh. Một bàn tay nhỏ bé lành lạnh nắm lấy tay Liên Vãn, luồn vào vòng eo gầy gò, những ngọn đồi hơi nhấp nhô, xanh tươi như một loại trái cây nhỏ chứa đầy nước vào tiết giao mùa xuân hạ.
Có người từng hỏi nàng: “A Vãn…… Nói cho tớ biết, yêu là như thế nào?”
“Giờ cậu vào WC nhìn thử xem.”
“Nó là như vậy sao?”
Đó là những đường cong mà Cố Yến khi đó đã rụt rè nắm lấy tay nàng chạm vào. Còn quá nhỏ để nếm trải, trái tim của Liên Vãn khi đó không dao động, chỉ nhớ sự cố chấp của cô gái trong bóng tối, hình ảnh của cô ấy dưới ánh nến phản chiếu trên tường, lay động một cách yếu ớt.
“Cậu thích không?” Giọng của Cố Yến yếu ớt như muỗi kêu.
Liên Vãn bình tĩnh rút tay về: “Cái gì?”
“Như thế này.”
“Không.” Liên Vãn nói, “Hình như không có hứng thú.”
“Ồ.”
Khi đèn trong phòng học được bật lên trở lại, Cố Yến đã trở lại với dáng vẻ thùy mị như thường ngày.
“A Vãn.” Cô ấy lại hỏi, “Sau này cậu muốn đi đâu?”
Liên Vãn nâng cằm, chậm rãi xoay bút: “Không biết.”
Trong trường trung học bình thường nhất ở thị trấn Bình Xuyên, những người trẻ tuổi thường mơ mộng về tương lai, ngay cả khi tương lai đặt chân vào dây chuyền sản xuất, nhà máy, phòng bếp và những chú chim con cố gắng cất cánh.
Liên Vãn mở mắt, mỉm cười tự giễu.
Bây giờ nghĩ về những ngày đó, nó càng giống như một giấc mơ hơn là người phụ nữ đang trong vòng tay nàng.
Liên Vãn ôm chặt người trong lòng, nàng mê man ngước mắt nhìn về phía xa, lúc này thấy trên bầu trời có vầng trăng khuyết hình bán nguyệt, hệt như cái bụng căng phồng của Cố Yến lúc chạng vạng tối.
Những người phụ nữ ở thị trấn Bình Xuyên là mùa màng.
Cơ thể của Cố Yến, nở hoa và thụ phấn, chín và rụng, giống như hoàng hôn ở chân trời vào buổi tối, hạ xuống như một lẽ tất nhiên, như thể tất cả quá khứ ngây ngô của nàng đều dành cho sự trưởng thành thực sự của bây giờ.
Liên Vãn nhận ra điều này, nhưng cũng biết rõ ràng: đó là thứ mà nàng đã được định sẵn sẽ không có được.
Nhưng bây giờ, trong vòng tay của Chu Yên Thiển, mảnh đất màu mỡ của một người phụ nữ cũng đang mở rộng vòng tay của mình cho Liên Vãn vào lúc này.
“Chị Yên…” Liên Vãn im lặng, ôm lấy cô, cảm thấy người phụ nữ này không có ý định buông tay.
Có hơi thở ấm áp, từng chút từng chút phà vào bên tai Chu Yên Thiển.
“Tại sao chị lại đến nơi này của chúng tôi?”