Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 141-142: Hiện đại tổng tài văn [8-9] tại dưa leo tr.
Chương 141: Hiện đại tổng tài văn [8]
Tuy Thiệu Khiêm nói vào phòng, nhưng nhưng vẫn kêu hệ thống chú ý hành động của Phỉ tiên sinh, khi biết từ phía hệ thống rằng gã này vào phòng liền vọt tới phòng vệ sinh mở nước, lập tức cười thành tiếng, còn tưởng rằng qua thế giới này sẽ tiến bộ, ai ngờ vẫn là hình tượng đần độn khi không người.
Sau khi tìm được bạn đời nhà mình Thiệu Khiêm cũng an tâm, hắn tắm xong thì nằm trên giường, hai cánh tay ôm con gấu bông to bự ánh mắt cứ nhìn chằm chằm ra cửa, chẳng biết tại sao trong đầu lại khó hiểu nghĩ đến những thế giới đã trải qua.
Trong lòng vô hình cũng có chút chua xót, mỗi một thế giới đều bên cạnh bạn đời, trong thỏa mãn lại ẩn chứa thấp thỏm bất an, loại cảm giác này thật khiến cho người ta không tìm được cảm giác an toàn. Giờ đây Thiệu Khiêm có chút hối hận, nếu như ban đầu có thể chiếm đoạt toàn bộ hệ thống, hoặc là có thể tìm được biện pháp khác giam cầm hệ thống vây khốn, thì bây giờ có phải hắn sẽ không thấp thỏm bất an như thế này chăng?
Thiệu Khiêm nghĩ tới đây trong mắt vô hình toát ra nét thương cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng lại mang chút ưu thương. Hình dáng ấy của hắn khiến cho Phỉ Nhiên lén đẩy cửa vào sửng sốt một chút, sau đó rón rén đóng cửa phòng, rồi đi tới ngồi bên mép giường nửa ôm người lẫn gấu vào ngực: “Sao vậy em?”
Thấy Phỉ Nhiên Thiệu Khiêm hơi sửng sốt nghe thấy y nói chuyện thì lấy lại tinh thần, sau đó buông bé gấu to bự ra, đầu dụi trong ngực người ta một cái: “Anh, sẽ cùng em, mãi bên nhau, đúng không?”
“Tất nhiên rồi.” Phỉ Nhiên cười khẽ: “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi, anh chỉ thương một mình em.”
Thiệu Khiêm nghe vậy thì bật cười, cũng không biết là cười mình đột nhiên kiểu cách, hay là cười bạn đời nhà mình càng ngày càng giỏi nói ngọt.
Phỉ Nhiên nhìn Thiệu Khiêm mỉm cười, bản thân cũng không tự chủ cười theo. Ngay sau đó y lại nghĩ đến cuộc đối thoại với cha con nhà họ Thương ban chiều, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau nhói, y cứ cảm thấy bé cưng nhà mình những năm này qua nhất định sống không tốt chút nào. Sống không tốt này đương nhiên không phải là về vật chất, mà là nằm ở tâm lý, sự đau đớn bị hành hạ đó, cũng không phải thứ bọn họ có thể tưởng tượng.
Phỉ tiên sinh rất là vui mừng, vui mừng bé cưng nhà mình không vì yếu ớt mà làm ra chuyện gì ngu ngốc, mà giờ mình gặp hắn rồi, sau này y nhất định sẽ giúp hắn ra khỏi sương mù, để hắn có thể đi khắp nơi như người bình thường, ngắm nhìn phong cảnh thế giới.
Thiệu Khiêm ôm cổ Phỉ tiên sinh hôn lên trán y: “Mệt rồi, ngủ.”
Nhị thiếu nói câu này thật sự không có ý gì khác, mà Phỉ tiên sinh da mặt dày đó giờ lại hiểu sai ý, hoặc là y cố ý hiểu sai ý?
“Em, bây giờ còn nhỏ, chờ em trưởng thành, chúng ta kết hôn ngay.” Phỉ tiên sinh mặt đầy tự trách nhìn Thiệu Khiêm, chỉ là, anh đến tột cùng là làm sao lại từ ba chữ ‘Mệt rồi, ngủ’ cho ra kết luận phải chờ nhị thiếu thành niên?
Thiệu Khiêm nghe y nói vậy, lập tức bất nhã liếc trắng con mắt, sau đó nhét gấu bông vào ngực Phỉ tiên sinh, sau đó chui ra khỏi cái ôm của Phỉ tiên sinh rồi nằm trên giường. Ờ, thuận tiện còn lật người, đưa lưng về phía Phỉ tiên sinh.
Phỉ Nhiên thấy bé cưng nhà mình như thế thì đau lòng, y nghe bác trai nói nếu không làm theo ý bé cưng, hắn sẽ không khống chế được nóng nảy nổi giận. Bây giờ mình không làm theo ý hắn, mà chẳng qua chỉ xoay người đưa lưng về phía mình sầu muộn?
“Bé cưng, anh vì tốt cho em mà.” Phỉ tiên sinh trực tiếp để gấu bông xuống giường, sau đó nằm nghiêng sau lưng Thiệu Khiêm, cánh tay nửa ôm nhị thiếu nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Em còn mấy tháng nữa là tròn mười tám tuổi, chờ em đủ mười tám tuổi…”
(đủ mừi tém gòi khum cần call police ạ =))))))))
“Lăn đi ngủ.” Thiệu Khiêm thật sự không thể nhịn được nữa đá người xuống giường, trong đầu anh ngoài phế liệu thì còn cái gì khác không?
Phỉ tiên sinh bị đá xuống giường xoa gáy đứng lên, y trái lo phải nghĩ một phen cuối cùng thở dài, quyết định vẫn nên ‘ủy khuất’ bé cưng nhà mình. Ông dà tốt tánh này lần nữa bò lên giường, sau đó hôn một cái lên mặt người ta, tiến tới bên tai Thiệu Khiêm nói: “Bé cưng ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lần này ánh mắt Thiệu Khiêm cũng không có mở ra, cứ như vậy lười biếng nói một câu. Hắn sợ mình nói nhiều, tư tưởng của gã này lại lái tới nơi lạ lùng nào nữa.
Trước khi đi Phỉ Nhiên còn không quên đặt gấu bông lên giường cho Thiệu Khiêm để, sau đó một bước ba quay đầu đi ra khỏi phòng, y vừa mở cửa phòng, thì đụng phải Thương đại thiếu đang định mở cửa.
Thương đại thiếu thấy Phỉ tiên sinh thì sửng sốt, sau đó dùng khẩu hình miệng hỏi em trai nhà mình đã ngủ chưa.
Phỉ tiên sinh cũng hết hồn, sau đó gật đầu cẩn thận đóng cửa phòng lại.
“Vừa rồi, cực cho cậu.” Thương đại thiếu mặt đầy cảm kích vỗ vai Phỉ tiên sinh: “Đôi khi tính tình Kỳ Kỳ không được tốt, cậu đừng để bụng.”
” Không đâu, bé… Kỳ Kỳ rất đáng yêu.” Ừm, hồi nãy lúc đá mình xuống giường một chút cũng không đau, cảm ơn thảm trải sàn gia đình gấu dưới đất nha.
Thương đại thiếu rất là cảm kích lòng tốt của Phỉ tiên sinh, trên mặt anh mang nụ cười chân thành mời Phỉ tiên sinh: “Chúng ta cũng nhiều năm không gặp, nếu không uống hai ly?”
Bây giờ Phỉ tiên sinh lại không muốn gì hết, dù là rượu hay trà. Vì vậy, Phỉ tiên sinh lấy lý do có chút buồn ngủ để từ chối lời mời của Thương đại thiếu, hơn nữa dùng biểu tình mong đợi bày tỏ chờ mai mốt rảnh rỗi nhất định không say không về.
Thương đại thiếu nghĩ cũng phải, hôm nay cũng không còn sớm, dù anh không mệt, Phỉ Nhiên chắc cũng mệt rồi, vì vậy, Thương đại thiếu mang chút áy náy nhường đường, hơn nữa bày tỏ buổi tối ngủ ngon giấc.
Phỉ tiên sinh khách sáo với Thương đại thiếu một phen, sau đó hí hứng trở về phòng cho khách. Thương đại thiếu thấy Phỉ Nhiên trở về, mình cũng không đạo lý đứng ngoài cửa phòng em trai hoài phải không? Vì vậy, hôm nay Thương đại thiếu ngoại lệ ngủ sớm, hơn nữa còn ngủ rất say.
Sáng sớm ngày hôm sau Thiệu Khiêm đã tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy đã chạy vào phòng Phỉ Nhiên, trực tiếp lôi cánh tay y để y xoay nửa vòng, hắn nhìn Phỉ Nhiên mở một mắt nụ cười rực rỡ chào hỏi: “Chào, buổi, sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hai cánh tay Phỉ Nhiên duỗi ra ôm đầu Thiệu Khiêm đầu để hắn cúi đầu, sau đó hôn một cái lên khóe miệng hắn khàn giọng nói: “Anh đi rửa mặt.”
Phỉ Nhiên rửa mặt xong liền theo Thiệu Khiêm ra khỏi phòng, rất nhiều là vì bọn họ dậy tương đối sớm, trong biệt thự nhà họ Thương hôm nay cũng chỉ một hai người giúp việc đang quét dọn, Phỉ Nhiên đảo tròng mắt một vòng trên mặt lộ vẻ tươi cười, cơ hội tốt nha.
“Kỳ Kỳ, chúng ta ra ngoài một chút?” Trên mặt Phỉ tiên sinh mang nụ cười có hơn gian, sau lưng cũng sắp hiện hình con sói đuôi to rồi: “Bây giờ thời tiết đang tốt, ra ngoài hoạt động một chút có thể giúp cho cơ thể khỏe mạnh.”
Thiệu Khiêm nhìn sang Phỉ tiên sinh, nhìn đến mức ánh mắt y tránh né mới chậm rãi gật đầu một cái: “Ra ngoài.”
Vừa rồi bị bé cưng nhà mình nhìn, thiếu chút nữa khiến Phỉ tiên sinh cho rằng hắn nhìn ra cái gì rồi. Giờ nghe được Thiệu Khiêm nói chuyện, Phỉ tiên sinh thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phát hiện cái gì là được.
Thiệu Khiêm mà không phát hiện được ư? Chẳng qua hắn lười vạch trần ông dà này thôi, vã lại, hắn cũng muốn ra ngoài một chút cũng không tệ, tóm lại hắn cũng phải cho mình một lý do từ từ chuyển biến tốt mà?
Nhìn nhiều phong cảnh, tiếp xúc nhiều người, trao đổi cũng thay đổi nhiều, giải thích như vậy cũng hợp lý hơn mà?
Cho nên, khi đại thiếu tỉnh dậy đã chạy vào phòng nhị thiếu rồi nhào hụt, lúc ấy y đơ hết người, nhìn giường trống rỗng, cùng với gấu bông cục cưng cơ đơn nằm trên giường con ngươi cũng sắp lòi ra ngoài. Em trai anh đi đâu rồi? Mỗi ngày em trai đều muốn ăn sáng chung với gấu bông cục cưng giờ lại bỏ mặc gấu bông?
Cái này không khoa học.
Chỉ chốc lát sau, phản ứng lại Thương đại thiếu vội vàng nhìn qua phòng ngủ nhỏ, không nhìn thấy gấu bông ‘Thiên Thần’ trong phòng ngủ nhỏ, cả người cũng luống cuống, chẳng lẽ… Em trai mang ‘Thiên Thần’ bỏ nhà ra đi?
Thương đại thiếu sợ giật bắn người vội vàng chạy đi gõ cửa phòng Thương tiên sinh, khi cửa phòng mở ra lập tức gào lên: “Kỳ Kỳ mất tiêu rồi.”
Thương tiên sinh đang nghe điện thoại không hoảng hốt không vội vàng giơ ngón trỏ lên ‘Suỵt’ với Thương đại thiếu, sau đó nói một hồi với bên kia, cuối cùng nói câu chơi vui vẻ rồi cúp máy.
“Tiểu Nhiên dẫn Kỳ Kỳ ra ngoài.” Thương tiên sinh nhìn Thương đại thiếu một cái: “Con không nghe điện thoại, Phỉ Nhiên không liên lạc được, nên gọi sang cho ba.”
Chiều hôm qua ba người nói chuyện phiếm rất vui vẻ, dĩ nhiên đã trao đổi số điện thoại với nhau. Hôm nay Phỉ Nhiên dắt Thiệu Khiêm đi chơi đương nhiên cũng cần phải nói một câu, chẳng qua, hắn không có nói ngay mặt, mà là muốn gọi cho Thương đại thiếu thông báo, ai ngờ gọi mấy cuộc đều không người nghe, mới bất đắc dĩ gọi vào di động của Thương tiên sinh.
Thương đại thiếu có chút ngơ ngơ gật đầu một cái, lúc về phòng rửa mặt còn cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai? Còn như rốt cuộc sai sai chỗ nào, Thương đại thiếu trong thời gian ngắn vẫn chưa nghĩ ra.
Sau đó, mất nửa ngày Thương đại thiếu nghĩ ra, đã bảo không có xe về mà? Sáng sớm cậu có thể lái xe của nhà họ Thương về, sao tối hôm qua lại không mượn xe?
Không thể không nói, Thương đại thiếu qua ngày mới nhận ra cũng… dễ thương đấy?
.
Phỉ Nhiên rất tự giác lái xe của nhà họ Thương đưa Thiệu Khiêm ra ngoài, chỉ là, xe này chưa chạy được bao lâu y đã đau đầu, bình thường y luôn bận bịu công việc, nhắc tới thành phố T có cảnh sắc gì y quả thật không biết, chẳng lẽ phải dắt bé cưng đi dạo trung tâm thương mại sao?
Phỉ tiên sinh định gọi cho thư ký kêu người tra điểm du lịch chung quanh, nhưng trước mặt bé cưng nhà mình y thật sự không mở miệng được. Lỡ đâu bé cưng nhà y cảm thấy y rất vô dụng, chẳng phải muốn khóc chết?
“Có, chuyện?” Thiệu Khiêm ngồi trên ghế phó lái, dĩ nhiên không thể coi thường tầm mắt hay bay qua đây của gã này: “Anh, nếu có việc, thì, cứ đi làm việc trước.”
Phỉ Nhiên nghe Thiệu Khiêm nói vậy, lúc ấy ánh mắt liền sáng lên, không bằng hôm nay để bé cưng nhà mình cùng y đến công ty, y cũng tiện tra điểm du lịch trong công ty, lúc đi chơi cũng có sự chuẩn bị phải không ?
“Hôm nay còn có một buổi họp, nếu không Kỳ Kỳ cùng anh đến công ty trước nha? Tới chiều tụi mình lại đi chơi được không?” Phỉ Nhiên có ý kiến rất hay. Bây giờ trước tiến cứ lừa gạt người… Bậy, trước tiên dỗ người qua đó, y xử lý xong công việc buổi sáng, cũng tra được tuyến đường, buổi chiều trực tiếp dắt bé cưng đi, đừng là một mũi tên trúng hai con nhạn, trong lòng Phỉ tiên sinh âm thầm cho mình một like.
“Anh, có phải hay không, không biết đi đâu, chơi?” Thiệu Khiêm khoan thai chậm rãi nói: “Anh, có thể nói thẳng, em sẽ không, cười anh.”
Phỉ tiên sinh bật xi nhan, dừng ở vạch đậu xe, sau đó nắm tay tay Thiệu Khiêm biểu hiện trên mặt thấy thế nào đều có hơi đáng thương: “Anh trên căn bản chưa từng đi chơi, cho nên…”
Lời kế tiếp, y không cần phải nói Thiệu Khiêm cũng biết, bởi vì chưa từng đi chơi, cho nên không biết đi đâu chơi. Nhưng, một người đàn ông như anh lại làm ra biểu tình ủy khuất như vậy, có cân nhắc cảm nhận của bạn đời nhà mình không?
Thiệu Khiêm nhìn biểu tình của gã này, không nhịn được trợn trắng mắt: “Lần này, sẽ bỏ qua cho anh.”
Phỉ Nhiên nghe Thiệu Khiêm nói thế trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, kéo tay Thiệu Khiêm hôn một cái: “Tạ chủ long ân.”
“Ừm.” Thiệu Khiêm ngạo kiều khẽ nâng cằm: “Sau này, không dễ dàng như vậy đâu.”
Phỉ Nhiên rất yêu thích hình dáng hắn khẽ nâng cằm, không nhịn được liền ôm cổ Thiệu Khiêm hôn khóe miệng hắn một cái: “Bé cưng thật đáng yêu.”
Chương 142: Hiện đại tổng tài văn [9]
Thiệu Khiêm nhịn một chút cuối cùng quăng một cái tát, lúc này trong lòng còn có chút phiền muộn, từ sau khi quen biết bạn đời, cứ cảm thấy tình tình tốt của mình đều dùng hết rồi, gã này luôn có thể đổi mới nhận biết của mình đối với y, mà mình mỗi lần đều không nhịn được muốn đánh người, đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt.
Phỉ Nhiên bị ăn một tát cũng không có giận, mà lại cười hì hì cho xe chạy trực tiếp đến công ty. Đối với y mà nói một cái tát của Thiệu Khiêm có thể nói là không đau không ngứa, huống chi, đối với tình trạng hiện giờ của bé cưng nhà mình, chỉ tát y một bạt tai như vậy nhất định là đã khắc chế rồi.
Trong lòng Phỉ tiên sinh rất là cảm động, bé cưng sợ đánh đau y, cũng học khống chế cảm xúc của mình, đây là một hiện tượng tốt, sau này y nhất định sẽ cố gắng giúp bé cưng bảo bối khôi phục cuộc sống của người bình thường, để hắn có thể vui vẻ sẽ cười, đau lòng sẽ khóc.
Chỉ có thể nói, giờ khắc này suy nghĩ của hai người hiển nhiên không có đồng bộ, thậm chí có thể nói trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nhưng mà, có lúc đừng nên vạch trần, nếu không nói không chừng người nào đó sẽ mất mát lắm.
Bên này Phỉ tiên sinh dẫn Thiệu Khiêm tới công ty, thậm chí vì muốn Thiệu Khiêm được đi bộ thêm mà dừng xe ở cổng công ty, sau khi giao chìa khóa xe cho an ninh, nắm tay Thiệu Khiêm trực tiếp tiến vào từ cổng công ty.
Đối với nhân viên sớm đến mà nói, hôm nay sếp tổng nhà bọn họ đặc biệt lạ đời, trước không nói sếp tổng đó giờ chưa từng đi vào từ cổng công ty, mà thiếu niên y nắm tay kia cũng đã có cái gì rất lạ rồi. Từ khi nào sếp tổng thân thiến với người khác như vậy?
Nhìn nụ cười còn trên mặt kìa…
Nụ cười…
Mọi người không ai không lộ vẻ sợ hãi, nghĩ đến mặt không cảm giác thật giống như tháng sáu có sương sếp tổng lại biết cười? Lại còn biết ôn nhu nắm tay một thiếu niêm ôm con gấu bông có hơi chút cũ như vậy?
Nhất định là bọn họ chưa tỉnh ngủ, lại thấy hình ảnh đáng sợ như vậy. Sếp tổng biết cười, sếp tổng biết nói chuyện ôn nhu, sếp tổng biết mở cửa cho người khác…
(riết rồi mấy chị coi sếp tổng thành người chít =))))))
Nhất định là đang nằm mơ, nếu không phải là sinh ảo giác. Bằng không, sáng sớm tại sao có thể thấy cảnh tượng còn ớn lạnh hơn phim kinh dị nữa vậy?
Đối với vẻ mặt sợ hãi của những tinh anh thành phần trí thức mặc đồ vest nghiêm túc này Thiệu Khiêm khẳng định không coi thường được, hắn lặng lẽ kéo vạt áo của Phỉ Nhiên: “Em, rất dọa, người sao?”
Đối với tốc độ nói chuyện, Thiệu Khiêm có chút bối rối, hắn cảm thấy dường như mình phải nói chuyện mới được, nhất định phải sửa đổi tật xấu nói lắp.
“Bé cưng đáng yêu như vậy sao lại dọa người.” Phỉ Nhiên nghe câu này, vội vàng lại là xoa xoa đầu, lại là ôm vai hôn hôn gò má, bộ dáng kia thật khiến các nhân viên cảm thấy, quả thực là độ sợ hãi lại tăng thêm ba cấp.
Sếp tổng công ty bọn họ chẳng những biết cười biết ôn nhu, còn có thể dụ bắt một cậu bé vị thành niên, đầu của cậu bé này hình như…
Cho dù là nhân viên ưu tú của công ty, mọi người đều bắt đầu lo lắng, tương lai một ngày nào đó bọn họ có thể thấy tin tức ‘Sếp tổng công ty nọ dụ bắt trẻ vị thành niên bị người kiện ra tòa’ trên trang báo lá cải?
Phỉ Nhiên cũng mặc kệ nhân viên công ty lo âu hay sợ hãi, lúc y ngẩng đầu nụ cười trên mặt đã thu lại, ánh mắt kia quét qua chừng mười người ở tại đây, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Không cần đi làm?”
Sếp ồ, bây giờ còn hơn bốn mươi phút nữa mới tới giờ làm việc. Nhưng mà, những lời này hiển nhiên không ai dám nói, nếu dũng sĩ nào dám phản bác một câu, toàn công ty khẳng định đều tặng cho người đó một bao lì xì, ngoài ra giúp người đó dọn dẹp bàn làm việc đưa mắt nhìn người đó rời đi.
Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là trò đùa, sếp tổng mặc dù là người hơi nghiêm khắc, trên thực tế chỉ cần trong công việc không phạm sai lầm gì tuyệt đối sẽ không đuổi người.
Nhưng, nếu sếp đã lên tiếng, bọn họ đương nhiên cũng không dám ở lại đây thêm nữa. Hơn nữa, sếp cũng không có nghĩa vụ đứng tại chỗ để bọn họ nhìn phải không? Mười mấy người ở sảnh lầu một của công ty đưa mắt nhìn sếp che chở thiếu niên mặt trẻ con vào thang máy riêng.
Thang máy mới đóng lại, một vài nhân viên đã lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn trên group, tựa đề rất đơn giản ‘Đã biết, sếp dắt thiếu niên đáng yêu vào công ty, cho hỏi, sau này bé con này chẳng lẽ sẽ trở thành bà chủ?’ .
Nếu như Phỉ Nhiên thấy tin nhắn của người này, tuyệt đối sẽ không kịp đợi tự thừa nhận, không cần hỏi, đây chính là một nửa kia của y.
Thiệu Khiêm cùng Phỉ Nhiên vào phòng làm việc, phòng làm việc của người này trưng bày rất là đơn giản, kệ sách lớn màu đen để đầy các loại sách chuyên ngành, bên trong phòng làm việc lớn như vậy để mấy chậu cảnh, bàn làm việc cùng màu với kệ sách, cùng với máy vi tính. Chếch bên phải đặt ghế sô pha mềm mại cùng với bàn trà nhỏ.
“Phòng làm việc lúc trước anh định sửa lại, mà không kịp.” Phỉ Nhiên thấy Thiệu Khiêm quan sát phòng làm việc mình vội vàng nói: “Em thích phong cách nào? Nếu không cứ như ở nhà vậy, chúng ta cũng làm nguyên bộ sưu tập gia đình gấu?”
Trang trí phòng làm việc của một sếp tổng thành bộ sưu tập gia đình gấu, hình ảnh đó thật đẹp em không dám tưởng tượng.
Thiệu Khiêm lắc đầu cự tuyệt: “Bây giờ, cũng không tệ.”
Đơn giản, sáng sủa, nhìn cũng thoải mái. Thiệu Khiêm vẫn có lòng tin về ánh mắt của bạn đời nhà mình. Tất nhiên, chỉ cần gã này không thiếu đòn, ánh mắt cũng không tệ đâu.
Đối với khen tặng của bạn đời nhà mình, Phỉ Nhiên dĩ nhiên là cao hứng, cho nên nụ cười trên mặt lại rực rỡ không ít.
“Bé cưng ngồi trước đi, anh đi thay đồ.” Phỉ tiên sinh bây giờ vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, tất nhiên phải thay đồ khác. Thật ra ấy, nếu y không khiêng Thiệu Khiêm đi, người nhà họ Thương sẽ kêu quản gia đưa bộ đồ mới cho gã này, dù sao ở nhà mình làm khách, không thể để khách mặc đồ hôm qua mà phải không?
Thế mà… gã này sáng sớm khiêng Thiệu Khiêm đi rồi… Quần áo đương nhiên cũng chỉ có thể mặc đồ hôm qua. Nhưng, dù sao trong phòng làm việc của y có phòng nghỉ ngơi, một hai bộ âu phục dự bị khẳng định phải có.
Thiệu Khiêm bèn ngồi trên sô pha chờ Phỉ Nhiên đi ra, hắn nhìn trái nhìn phải, để ‘Thiên Thần’ lên sô pha, để cho nó ngồi yên sau đó đi tới kệ sách tiện tay rút một quyển sách tâm lý học ra.
Nhưng, đối với việc trong phòng làm việc lại có sách tâm lý học, đúng là khiến Thiệu Khiêm có chút bối rối. Chẳng lẽ bạn đời nhà hắn còn có sở thích nghiên cứu tâm lý học?
Sau đó, Thiệu Khiêm lại nghĩ đến, trong kinh doanh lúc dùng đến tâm lý chiến cũng không ít, lúc cần thiết đọc một ít có lẽ vẫn có thể.
Phỉ Nhiên thay quần áo xong đi ra, thì thấy bảo bối cầm một quyển sách đọc, y đi tới nhìn một cái nhất thời có chút rối bời: “Bé cưng, đây là…”
“Tâm lý học.” Thiệu Khiêm cũng không ngẩng đầu, ánh mắt hắn đặt trên sách, cơ hồ là mấy chục giây có thể lật một trang: “Ghi chú rất kỹ.”
Phỉ Nhiên nghe vậy cười khan hai tiếng, lúc y đọc sách thích ghi chú trong sách, nhất là quyển sách này, chỉ cần là chỗ trống đều bị y ghi chú hoặc là chú giải, thậm chí đôi khi có chỗ y cảm giác không hợp lý, cũng viết nhận xét của mình vào.
Đây nếu là để cho người ngoài thấy, không chừng bị người yêu thích sẽ không buông tay hô to sâu sắc. Nhưng mà, bây giờ bị bé cưng nhà mình thấy, sao y cứ cảm thấy có chút nóng mặt nhỉ?
Chuyện Phỉ tiên sinh cảm thấy xấy hổ, bày tỏ có chút kinh ngạc.
Tất nhiên, mặc dù Phỉ tiên sinh bây giờ xấu hổ, nhưng y rất nhanh đã kịp phản ứng, hơn nữa còn rất tự nhiên rút sách từ trong tay Thiệu Khiêm ra, sau đó ngồi xuống sô pha rồi ôm người trong ngực: “Lát nữa gọi đồ ăn cho em nha.”
“Được.” Thiệu Khiêm gật đầu một cái, sau đó tự chủ tìm một tư thế tương đối thoải mái trên đùi Phỉ Nhiên: “Anh không cần, lo cho em, em tự, đọc sách là được.”
“Được.” Phỉ tiên sinh đặt cằm lên vai Thiệu Khiêm, đầu nghiêng qua lỗ mũi liền chạm cổ Thiệu Khiêm y ngửi mùi sữa nhẹ trên người bé cưng nhà mình nói: “Chờ em trưởng thành, chúng ta kết hôn có được hay không?”
“Nghe nói, dụ bắt vị thành niên, là phạm pháp.” Thiệu Khiêm trực tiếp xoay người ngồi trên người Phỉ Nhiên, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Phỉ Nhiên: “Anh, như vậy, là không đúng.”
“Chỉ cần em thừa nhận, thì nó đúng.” Phỉ Nhiên nắm hai tay Thiệu Khiêm nhìn mặt cậu tươi cười nói: “Bây giờ chúng ta chú trọng hôn nhân tự do.”
Cám ơn anh có thể thấu hiểu từ hôn nhân tự do này. Thiệu Khiêm không nhịn được chê trong lòng, sau đó hôn lên mặt gã này một cái: “Anh, cố lên.”
Thiệu Khiêm nói cố lên, cũng không phải là kêu t cố gắng đánh động mình, mà là kêu y cố gắng thuyết phục ba mẹ và anh trai nhà mình. Hắn cũng không quên gã này hôm nay đưa mình ra ngoài trên danh nghĩa giúp hắn thoát khỏi bóng đen của bệnh tự kỉ. Nếu để cho ba mẹ và anh trai nhà mình biết tâm tư của gã này…
Nam nữ phối hợp đánh kép cùng với tuyển thủ tản đả không chuyên đã vào vị trí, chờ Phỉ tiên sinh tự nhảy vào, đến lúc đó hình ảnh kia nhất định rất đẹp, Thiệu Khiêm cảm thấy mình không thể quá nhẫn tâm mở to mắt nhìn bạn đời nhà mình bị công kích, hắn sẽ nhắm mắt lại thuận tiện cầu nguyện đừng đánh mặt. =))))
Phỉ Nhiên nghe vậy thì rất cao hứng, y hôn chụt chụt hai cái: “Anh sẽ cố gắng nuôi bé cưng mập một chút, bây giờ em quá gầy, trên mặt trông cũng không có bao nhiêu thịt.”
Thiệu Khiêm yên lặng nhéo cánh tay mình, xác nhận bên trên đều là thịt mềm thì có chút ưu thương, trước kia vóc dáng của hắn mặc dù không phải rất đẹp, nhưng chung quy vẫn có chút cơ bắp, bây giờ tới lượt nhị thiếu, đừng nói một chút cơ bắp, trên người đều là thịt mềm nhũn. Đây thật sự không phải một hiện tượng tốt, xem ra sau này cũng phải chăm chỉ rèn luyện mới được.
Bên này hai người đang anh anh em em, bên kia thư ký đã bắt đầu đi làm gõ cửa. Ngày hôm qua sếp mình lauh trực tiếp bỏ họp, anh ta chỉ có thể chuẩn bị tài liệu họp được một nửa của ngày hôm qua đem tới cho sếp.
Phỉ Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa thì không vui, y ôm Thiệu Khiêm cọ một cái trên gương mặt của cậu, sau đó ôm Thiệu Khiêm thả người trên sô pha, chỉnh lại tóc có hơi lệch của hắn rồi mới cao giọng nói: “Vào đi.”
Thư ký mở cửa trong lòng khổ, không phải bảo hôm nay sếp tổng mang một thiếu niên tới, trên mặt đều là nụ cười sao? Sao mà âm thanh vừa rồi như rơi vào vụn băng vậy? Vầy mà có thể gọi là vui?
“Sếp tổng, đây là tài liệu cho buổi họp hôm nay.” Ánh mắt của thư ký tiên sinh liếc qua Phỉ Nhiên, sau đó đi tới đưa tài liệu trong tay qua.
Phỉ Nhiên nhận lấy tài liệu kêu thư ký đi ra ngoài, thư ký vừa đi tới cửa đã nghe được sếp tổng nhà mình giọng nói ôn nhu nói một câu: “Bé cưng lát nữa nghỉ ngơi trong phòng làm việc một chút có được hay không?”
Thư ký tiên sinh bị Phỉ Nhiên dọa sợ hết hồn, lúc đóng cửa trên tay không tự chủ dùng sức, chỉ nghe được một tiếng rầm cửa phòng làm việc của sếp tổng đóng lại ngay tại trước mặt mình, thư ký tiên sinh khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc nghĩ bây giờ vào giải thích với sếp tổng mình không phải cố ý còn kịp không?
Tin tưởng tôi, nếu bây giờ anh vào giải thích cho sếp tổng nhà anh, y có thể ăn sống anh.
Phỉ Nhiên nghe được tiếng đóng cửa chẳng qua chỉ nhíu mày lại, sau đó lại kéo Thiệu Khiêm cùng y tâm sự, chỉ cầu bé cưng nhà y có thể nói nhiều một chút, chỉ có nói chuyện nhiều, có thể bình thường trao đổi với người khác rồi, bệnh tự kỉ của bé cưng nhà mình nói không chừng không bao lâu là có thể khỏi?
Thiệu Khiêm đương nhiên cũng vui vẻ nói chuyện với Phỉ Nhiên, nghe hắn nói đến khúc vui vẻ cũng sẽ bật cười theo, bất tri bất giác hai người nói hết nửa buổi trưa, thư ký tiên sinh nơm nớp lo sợ lại tới gõ cửa phòng sếp tổng.
==
cảm giác như cách ba thu mới đăng truyện lại (╥ω╥)