Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Có Phải Hối Hận Rồi Không tại dưa leo tr.
Tiểu Trương canh chừng trại gà vẫn chưa ngủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Hắn lập tức giật thót — Chẳng lẽ có kẻ trộm gà sao?!
Hắn cầm gậy gỗ giấu sau cửa rồi rón rén mở cửa phòng, cảnh giác đi ra ngoài.
Càng tới gần tiếng ồn ào kia càng rõ ràng, tiếng gà gáy xen lẫn tiếng quát mắng hùng hổ của Lục Nam Châu vọng đến, “Tao là người dễ dãi vậy sao?! Cậu ấy đẹp thì thế nào?! Chẳng phải chỉ trắng một chút, eo nhỏ một chút thôi à……”
Tiểu Trương: “……”
“Lục ca,” Tiểu Trương thắc mắc, “Sao anh lại tới đây?” Còn đánh thức lũ gà nữa.
Lục Nam Châu đưa tay định lấy thuốc lá nhưng trong túi trống rỗng, giờ mới sực nhớ mình để quên trên xe.
“Không có gì,” anh bực bội nói, “Cậu cứ ngủ trước đi.”
Tiểu Trương chẳng hiểu ra sao, cũng không biết Lục Nam Châu bị cái gì làm kích động, “À à, vâng.”
Sao đêm hôm khuya khoắt còn chạy tới phân cao thấp với gà nữa? Hắn buồn bực vác gậy về, chưa đi được mấy bước lại nghe Lục Nam Châu nói: “Nếu bạn gái cũ của cậu……”
Tiểu Trương càng mờ mịt hơn, “Em có bạn gái cũ đâu.”
Lục Nam Châu nghẹn họng, nhịn không được gắt lên: “Thì cứ cho là có đi!”
Tiểu Trương: “……!Dạ.”
“Nếu bạn gái cũ tới tìm cậu……” Lục Nam Châu nắm hàng rào do dự nói, “Đòi cậu bao nuôi cô ấy thì cậu sẽ làm sao?”
“Hả?” Tiểu Trương trố mắt, “Một tháng em chỉ có năm ngàn tệ, nuôi mèo còn không nổi thì làm gì có tiền bao nuôi người khác chứ?! Cái này phải cần bao nhiêu tiền mới……”
Lục Nam Châu: “Năm trăm tệ.”
Tiểu Trương: “Hả?”
Lục Nam Châu: “Nếu người ta nói một tháng năm trăm tệ thì cậu có nuôi không?”
Tiểu Trương: “Cô ấy cho em hay em cho cô ấy ạ?”
Lục Nam Châu: “Đương nhiên là cậu cho rồi.” Thân mình còn nuôi không nổi thì làm gì có tiền mà cho?
Tiểu Trương xoa cổ nói: “Cô ấy có đi lượm ve chai một tháng cũng kiếm hơn năm trăm tệ rồi, cô ấy thèm muốn thân thể em chứ gì?! Phụ nữ quỷ kế đa đoan lắm!”
Lục Nam Châu: “……”
Chẳng lẽ……!Diệp Nhiên không biết lượm ve chai sao?
Khi Lục Nam Châu về nhà lần nữa thì đã hơn mười hai giờ đêm.
Anh cứ tưởng Diệp Nhiên đã ngủ rồi, nhưng vừa mở cửa thì thấy người này co ro trên ghế salon, ôm gối trong ngực ngủ gật.
“Ừm?” Nghe thấy tiếng động, Diệp Nhiên mơ màng mở mắt ra.
Lục Nam Châu nghiêm mặt nói: “Sao còn chưa ngủ?”
“Tự dưng anh bỏ đi,” Diệp Nhiên nhìn anh nói, “Em muốn đi tìm anh nhưng không biết đường nên đành phải chờ.”
Lục Nam Châu cởi giày đi vào nhà, “Chờ tôi làm gì? Buồn ngủ thì ngủ đi.”
“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên sau lưng đột nhiên nhẹ giọng hỏi, “Có phải anh……!hối hận rồi không?”
Lục Nam Châu dừng lại nhưng chẳng nói năng gì.
“Anh không muốn nuôi em đúng không?” Diệp Nhiên ôm chặt gối trong ngực, rũ mắt phụng phịu nói, “Nhưng hôm qua anh đã hứa với em rồi mà, đâu thể nói mà không giữ lời được.”
Lục Nam Châu cũng rất đau đầu, anh cứ nghĩ đây chẳng qua là Diệp Nhiên bị sốt nên nói mò, tỉnh lại sẽ quên ngay, sao còn tưởng thật chứ?
“Tôi……” Anh há miệng nhưng không biết phải nói gì, dường như nói gì cũng sai cả.
“Lừa đảo,” Diệp Nhiên vùi mặt vào gối, vò mẻ không sợ nứt nói, “Dù sao em cũng chẳng đi đâu.”
Thái dương Lục Nam Châu giật mạnh một cái, “Cậu định ở đây mãi sao? Tôi……”.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Diệp Nhiên: “Anh muốn báo cảnh sát à?”
Lục Nam Châu: “……”
“Được rồi,” im lặng hơn nửa ngày, cuối cùng Lục Nam Châu cắn răng nói, “Vậy từ mai trở đi cậu tới trại gà cho gà ăn với Tiểu Trương đi.”
Diệp Nhiên sững sờ, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: “Cho gà ăn?”
Lục Nam Châu: “Chứ sao? Tôi cho cậu năm trăm tệ, định ở đây ăn không ở không đấy chắc?”
Diệp Nhiên: “……” Được thôi.
Thế là ngày hôm sau, Diệp Nhiên đã khỏi bệnh theo Lục Nam Châu tới trại gà, bối rối đứng cạnh bầy gà líu ríu.
Tiểu Trương vừa rải đồ ăn cho gà vừa ỉu xìu nghĩ Lục ca sắp cho mình nghỉ việc rồi ư? Sao lại gọi bạn trai cũ tới cho gà ăn? Hay vì mình cho gà ăn không đủ mập?
Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên sạch sẽ tinh tươm hoàn toàn trái ngược với trại gà, nghĩ thầm cậu chưa làm việc này bao giờ, chắc mấy ngày nữa sẽ chịu không nổi mà bỏ đi thôi.
“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên đột nhiên ngồi xổm xuống bế một con gà bông dưới chân lên rồi chạy tới nói, “Anh nhìn này, đáng yêu ghê chưa.”
Lục Nam Châu: “……!Tôi bảo cậu cho gà ăn chứ có bảo đến chơi với gà đâu.”
Diệp Nhiên nhìn sang Tiểu Trương, “Nhưng cậu ấy cho ăn xong rồi mà.”
Lục Nam Châu quay sang rống Tiểu Trương, “Cậu cho ăn nhanh thế làm gì?! Chừa lại để cậu ấy cho ăn nữa chứ!”
Tiểu Trương giật mình suýt làm văng đồ ăn đầy đất.
Huhuhu có phải mình sắp thất nghiệp rồi không?
Lục Nam Châu nghĩ ngợi rồi chỉ vào mấy con gà trống bệ vệ cách đó không xa nói với Diệp Nhiên: “Vậy cậu đi bắt mấy con gà kia đi, lát nữa tôi đem giao cho quán cơm.”
Diệp Nhiên: “……!Đổi mấy con khác được không? Nhìn tụi nó dữ quá, em sợ bị mổ lắm.”
Lục Nam Châu: “Không được, bắt mấy con kia đi.”
Diệp Nhiên im lặng một lát rồi ho khan mấy tiếng, “Khụ khụ khụ……!Áo khoác em để trên xe rồi, anh lấy giùm em được không?”
Lục Nam Châu lầm bầm đi ra ngoài, “Lúc nãy đã nói gió lớn rồi mà, bảo cậu mặc vào thì không chịu.”
Anh mở cửa xe lấy áo khoác, đang định quay vào thì thấy Tiểu Trương xách mấy con gà trống đi tới hỏi: “Lục ca, không phải quán cơm kia đặt ba chục con à? Sao chỉ bắt có mấy con vậy?”
Lục Nam Châu nheo mắt, “Sao lại là cậu bắt? Diệp Nhiên đâu?”
Tiểu Trương: “À, ảnh nói cho em năm mươi tệ rồi nhờ em bắt giùm.”
Lục Nam Châu: “……”
Lục Nam Châu sầm mặt đi vào tìm người, “Chẳng phải cậu nói không có tiền à? Còn có tiền cho Tiểu Trương nữa sao?”
Diệp Nhiên vuốt gà con lẩm bẩm: “Thì anh hứa cho em năm trăm tệ mà?”
Lục Nam Châu: “Giờ chỉ mới thử việc thôi, không làm khỏi lãnh lương.”
Diệp Nhiên: “……!Anh ác quá nha.”
“Tôi là vậy đó,” Lục Nam Châu cố ý nói, “Không làm thì thôi.”
Diệp Nhiên mở to mắt, không đầu không đuôi nói: “Lúc nãy em hỏi Tiểu Trương rồi.”
Lục Nam Châu nhất thời không hiểu, “Hỏi gì?”
Diệp Nhiên: “Cậu ấy nói lương mỗi tháng là năm ngàn.”
Lục Nam Châu: “Rồi sao?”
“Cậu ấy cho gà ăn, em cũng cho gà ăn,” Diệp Nhiên nói, “Cậu ấy năm ngàn mà em chỉ có năm trăm.”
Lục Nam Châu: “Sao, cậu muốn tăng lương à?”
“Không phải,” Diệp Nhiên chậm rãi nói, “Không cần tăng lương, nhưng……”
Cậu ngẩng mặt lên rồi nhích lại gần nói: “Anh hôn em một cái được không?”.