Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đô Thị Một Bước Lên Tiên Chương 48: Chồng yêu, chúng ta mua!

Chương 48: Chồng yêu, chúng ta mua!

3:44 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48: Chồng yêu, chúng ta mua! tại dualeotruyen

Chỉ chốc lát sau, Lý Tuyết lại nhìn trúng một sợi dây chuyền mặt ngọc Lục bảo. Cả dây cũng chỉ có đúng một viên ngọc đó, đường viền xung quanh được khảm bởi những viên kim cương bé xinh, vừa phóng khoáng nhưng cũng không mất đi phần trang nhã.

Thế nhưng khi nhìn vào giá thì: “Một trăm tám mươi tám ngàn tệ! Cái này…”

Bạch Diệp Phi nghe thấy giọng nói thì bèn nhìn sang, sợi dây kia quả thật không tệ, cũng khá phù hợp với khí chất của Lưu Tử Vân, thế là anh nói với nhân viên bán hàng: “Lấy cái này đi, gói nó lại cho tôi!”

“Vâng, thưa anh!”, nhân viên bán hàng tỏ ra ngạc nhiên, dù sao thì cách ăn mặc của hai người kia cũng rất bình thường, không ngờ lại chốt đơn nhanh như thế.

Phải biết rằng ngọc Lục bảo được xếp vào một trong bốn loại bảo thạch đứng đầu, tất nhiên giá cả sẽ không hề thấp, mà viên Bạch Diệp Phi mua là loại ngọc tự nhiên chất lượng tương đối tốt, chỉ hai gram thôi cũng đã trị giá hơn một trăm ngàn rồi.

Lý Tuyết gấp gáp giữ tay Bạch Diệc Phi, nhỏ giọng nói: “Chờ chút, món đồ này đắt quá?”

Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý Tuyết, bèn nói: “Không sao đâu, chỉ hơn một trăm ngàn thôi mà, anh tin là mẹ sẽ thích nó”.

“Nhưng mà…”

Lý Tuyết lớn thế này rồi mà còn chưa bao giờ mua món trang sức nào đắt như thế, đối với cô, mấy ngàn tệ đã là đắt lắm rồi.

“Tuyết Nhi, có muốn đeo thử cái kia không?”, Bạch Diệc Phi nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Lý Tuyết nhìn theo hướng anh chỉ, đó là bộ trang sức ngọc Hải Lam, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy, chỉ thử thôi cũng không sao đâu nhỉ?

“Được”.

Bạch Diệc Phi nói với nhân viên bán hàng: “Chúng tôi muốn thử sản phẩm đó!”

“Vâng, thưa anh”, nhân viên bán hàng tươi cười lấy bộ trang sức kia tới, sau đó đeo lên cho Lý Tuyết.

Bảo thạch và mỹ nữ lập tức khiến Bạch Diệc Phi nhìn ngắm ngây người.

“Thế nào vậy?”, Lý Tuyết thấp thỏm hỏi.

Bạch Diệc Phi chợt hoàn hồn, gật đầu lia lịa: “Đẹp lắm, vợ của anh đẹp nhất!”

Lý Tuyết không kìm được mà bật cười, nhìn vào gương thêm mấy lần, dường như muốn khắc sâu hình ảnh này vào trong đầu.

Đương khi Lý Tuyết thưởng thức đủ rồi, không nỡ tháo xuống thì bỗng nghe thấy Bạch Diệc Phi nói: “Tôi lấy luôn cả bộ này”.

“Ơ…”, Lý Tuyết đứng cạnh tỏ ra kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô mà cảm thấy buồn cười: “Sao vậy? Em không thích nó à?”

Lý Tuyết lắc đầu: “Thích chứ… À đâu, cái này, cái này đắt quá rồi đấy?”

Cô thật sự rất thích, nhưng Bạch Diệc Phi đã mua một sợi dây chuyền đắt đỏ cho mẹ mình rồi, giờ lại mua thêm một bộ khác cho cô, thật sự là một khoản tiền không nhỏ!

Bạch Diệc Phi nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: “Bình thường mà, không đắt đâu”.

Trong lòng Lý Tuyết khẽ động, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thôi bỏ đi! Em cũng không phải rất thích nó!”

Nghe cô nói vậy, Bạch Diệc Phi liền do dự trong chốc lát, anh cũng không biết rốt cuộc Lý Tuyết có thích bộ trang sức này hay không.

Nhân viên bán hàng thấy vậy liền nói: “Thưa anh, rõ ràng cô ấy rất thích nó mà! Chẳng qua là sợ anh tốn kém thôi, cô đây thật là tâm lý!”

Bạch Diệc Phi nghe xong liền hiểu ra, lập tức phất tay: “Vậy thì gói nó lại đi”.

Đúng lúc này, một cặp đôi đi tới, người đàn ông mặc bộ vest sang trọng, còn cô gái thì mặc chiếc váy bó sát khêu gợi, trang điểm diêm dúa, trông rất xinh đẹp.

Cô gái đi tới quầy hàng hỏi nhân viên: “Sợi dây chuyền trong bộ ngọc Hải Lam mà trước đó tôi ưng có còn không?”

Cô ta vừa mới dứt lời thì lập tức nhìn thấy nó ngay: “Vẫn còn à, vậy nhờ cô gói lại giùm, tôi mua nó”.

Nhân viên bán hàng tỏ ra khó xử: “Bộ này…”

Bạch Diệc Phi nhìn sang: “Thật ngại quá, bộ này chúng tôi mua trước rồi”.

“Anh là ai hả?”, giọng cô gái khá chói tai: “Rõ ràng tôi nhìn thấy nó trước, mà hôm trước tôi cũng đã đến đây và bảo nhân viên giữ nó lại cho mình rồi!”

“Cô chưa trả tiền thì nó chưa phải là đồ của cô”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

“Xùy!”, cô gái ra vẻ khinh khỉnh: “Trả tiền cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, giờ anh có nói cũng chả có ích gì! Sợi dây chuyền này chính là đồ của tôi!”

Lý Tuyết nghe vậy liền nhíu mày, tuy cô cảm thấy Bạch Diệc Phi không nên tiêu xài hoang phí mua mấy món đồ đắt đỏ làm gì, nhưng cô gái kia thật sự rất vô lý.

“Chỉ cần chưa trả tiền thì ai cũng đều có thể mua, dựa vào đâu mà cô nói nó là của mình?”

Cô gái nghe xong liền nhìn sang Lý Tuyết: “Thế chẳng lẽ nó là của anh chắc? Anh có mua nổi không?”

Trước giờ, Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đều khiêm tốn, cho dù địa vị của họ không tầm thường nhưng vẫn không quá chú trọng vấn đề ăn mặc hàng hiệu, thế nên cô gái kia vừa nhìn quần áo của họ liền cho rằng họ không đủ tiền mua.

Lúc này, người đàn ông liếc Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt không vui, trong lòng có chút nghi hoặc, trông hai người này quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

“Kiều Kiều, đừng nhiều lời với bọn họ làm gì. Mau mua luôn đi, anh đã đặt nhà hàng tối nay rồi”.

“Em biết rồi, anh yêu!”, cô gái cười e lệ, sau đó nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô gói nó lại giùm tôi”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền kéo Lý Tuyết ra sau lưng: “Ai bảo tôi không mua nổi? Chúng tôi tới đây trước, cô chưa trả tiền, thì tôi vẫn có quyền mua”.

Dứt lời, Bạch Diệc Phi liền móc thẻ Đế Vương ra: “Quẹt thẻ đi!”

Nhân viên bán hàng thấy khó xử thật sự, cô ta cũng có chút ấn tượng với cặp nam nữ kia, hình như là ông chủ công ty nào đó, không thể đắc tội được. Nhưng còn hai người Bạch Diệc Phi thì cô ta không thấy quen lắm, nhưng dù sao họ cũng là khách hàng, và đúng là họ tới trước thật, nên cô ta cũng không thể nghiêng về bên nào.

Thấy vẻ khó xử của nhân viên bán hàng, giọng cô gái kia bỗng the thé: “Cô có ý gì thế? Hôm trước tôi đã bảo hai ngày nữa sẽ quay lại, cô mở cửa hàng mà không giữ chữ tín đấy à?”

Nói rồi, cô ta lại quay sang Bạch Diệc Phi, nhìn tấm thẻ mà cô ta không nhận ra: “Thẻ này của anh là cái gì? Làm màu đấy à?”

Cũng vì vậy mà Lý Tuyết rất tức giận, cô muốn đi lên nói lý lẽ với cô gái kia nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.

“Ngu ngốc, ngay cả tấm thẻ này mà cũng không biết? Mà cũng đúng, nó đâu phải thứ mà người ở tầng lớp các cô có thể nhận ra cơ chứ!”

“Anh nói cái gì? Chúng tôi tầng lớp gì, còn anh thì sao? Đã mặc đồ vỉa hè lại còn tùy tiện lôi một cái thẻ lạ hoắc ra đây để làm màu nữa!”

Người đàn ông kia cũng khinh bỉ liếc Bạch Diệc Phi, gã ta chưa từng nhìn thấy tấm thẻ này, thế nên cũng không quá coi trọng.

“Đây không phải là nơi mà mấy người nên tới”.

Bạch Diệc Phi cười khẽ: “Trả lại cô y nguyên câu đó đấy!”

Cô gái nghe xong liền sầm mặt: “Hừ, đồ nhà quê không có tiền mà cũng dám nói ra câu này!”

“Chỗ các cô làm việc cái kiểu gì thế? Sao còn cho cả loại người này vào đây?”, người đàn ông kia nói với nhân viên bán hàng.

Cô gái nhân viên thật sự cạn lời, cô ta chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào với hai người này cả.

“Thưa anh, đây là nơi được tự do ra vào”.

Đây là cửa hàng, nào có ai quy định ai mới được bước vào, còn ai thì không?

Sắc mặt người đàn ông căng cứng, gã ta không nói gì nữa.

Còn cô gái thì nói: “Dù có được ra vào tự do, nhưng các cô cũng chẳng biết làm ăn gì hết, biết rõ hai cái đứa nhà quê này không mua nổi, thế mà còn lãng phí thời gian với bọn họ!”

Lý Tuyết không thể nhịn được nữa: “Ai nói chúng tôi không mua nổi! Anh yêu, thanh toán đi!”

Tất nhiên là Bạch Diệc Phi đưa thẻ cho nhân viên: “Cô quẹt thẻ đi, tính luôn cả viên ngọc Lục bảo vừa nãy nữa”.

Nhân viên bán hàng thấy vậy liền do dự, hơi cắn răng rồi nhận lấy tấm thẻ: “Vâng, phiền anh chờ một lát!”

Thái độ của hai người kia quá kém, cô nhân viên cũng không chịu nổi, rồi nhìn sang hai người bên này, khí chất và thái độ đều rất tốt, chưa biết chừng còn hơn hẳn hai người kia.

Cặp đôi kia lập tức sửng sốt.

Bọn họ chính là khách quen ở đây, theo lý mà nói thì nhân viên bán hàng phải biết điều mà chọn họ, thế mà lúc này đây lại gạt phăng thể diện của họ đi như thế!

“Trái lại tôi còn muốn xem xem, thẻ của anh là cái khỉ khô gì!”, cô gái kia đè nén cơn tức trong lòng rồi khinh thường nói.

Người đàn ông thì khẽ hừ: “Kiều Kiều, em còn thích cái nào nữa không? Anh sẽ mua hết cho em”.

“Anh yêu à, người ta chỉ muốn bộ kia thôi ý~”, cô gái làm nũng.

Người đàn ông ôm eo cô ta, cười nói: “Được, em muốn gì anh đều mua tất cho em”.