Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: C34: Đừng thích cậu ấy nữa tại dưa leo tr.
Có lẽ là bởi mình vô tình nhìn trộm bị người khác phát hiện, nhịp tim của Mục Đồng thoáng tăng nhanh.
Cậu nuốt nước bọt, hai tay vô thức nắm chặt quai cặp.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy một tiếng “bụp”, căn phòng đang sáng đèn bỗng chìm vào bóng tối.
Cùng với đó là tiếng kêu hoảng hốt của Quý Nhuệ: “Ơ? Sao thế này? Cúp điện hả?”
Đợi cậu chàng la xong rồi nhìn qua phía cửa chính, thì mới phát hiện Dịch Nhiên đứng rành rành ở đó, bên cạnh anh có một người nữa, nhưng mặt người nọ bị sổ tay DM trong tay Dịch Nhiên che khuất, không thấy được rốt cuộc là ai.
Bị cắt ngang đột ngột, bầu không khí ngọt ngào mà khó khăn lắm cặp tình nhân mới khơi gợi lên được bị phá hỏng. Quý Nhuệ bĩu môi, hỏi với đôi phần bất mãn: “Anh, hồi nãy anh tắt đèn hả?”
Chân mày của Dịch Nhiên khẽ nhếch lên: “Nơi công cộng thì giữ chừng mực chút, muốn thân mật thì về nhà làm.”
Nói xong, anh cũng không thèm chừa thời gian cho Quý Nhuệ trả lời mà kéo cổ tay Mục Đồng, dẫn cậu đi.
Mục Đồng vẫn giữ im lặng, sau khi vào phòng kiểu Âu, cậu kéo ghế ngồi xuống, giơ điện thoại lơ đễnh lướt lên lướt xuống trên màn hình chính, cố gắng che đậy vẻ xấu hổ của mình khi nãy.
“Vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi à?” Dịch Nhiên bất ngờ hỏi một câu.
Mục Đồng lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
“Đừng để thằng nhóc đó làm em khó chịu.” Hình như trong lời Dịch Nhiên có ẩn ý khác.
“Không… em chỉ, chỉ là…” Không biết nói thế nào.
Một quãng thời gian dài như thế đã trôi qua, thực ra cậu đã chấp nhận từ lâu rồi, hơn nữa cậu có thể bình tĩnh nhìn nhận sự thật Quý Nhuệ yêu người khác.
Hồi nãy khi cậu ngang qua căn phòng đó, lúc liếc thấy Quý Nhuệ và Tống Trăn âu yếm thân thiết, lòng cậu thấy tò mò nhiều hơn.
Hoá ra khi con trai yêu con trai là như thế này, đó là cảnh tượng cậu chưa từng thử bao giờ, cũng chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Dưới sự tò mò, trong lòng cậu không chịu kiềm chế mà xuất hiện một giả thiết khác. Nếu có một ngày, cậu cũng tìm được một tình yêu thích hợp, vậy cách tương tác giữa cậu và người ấy sẽ như thế nào?
Cậu mải suy nghĩ, kết quả là bị Dịch Nhiên chạy ra cắt ngang.
“Sao anh cứ luôn xuất hiện bất ngờ vậy ạ?” Mục Đồng hơi buồn bực.
“Đúng lúc ngang qua mà thôi.”
“Lần trước lúc em chơi game cùng Đa Đa, anh cũng thế này, rồi cả lần trước đó nữa em ở ngoài ban công nghe Đa Đa nói chuyện với Liệp Phong cũng vậy.”
Dịch Nhiên suy ngẫm một hồi mới tìm được phân cảnh trong ký ức tương ứng với lời Mục Đồng. Cửa tiệm Ai là kẻ sát nhân rộng đến vậy, không lầu trên thì lầu dưới, đúng lúc xuất hiện cùng một chỗ, sao không tò mò cho được.
“Vậy anh xin lỗi em nhé?”
Mục Đồng hé miệng: “… Em không có ý đó.”
Âm thanh nô đùa truyền đến từ ngoài hành lang, tiếng bước chân ngày càng gần bên này, người chơi khác trong nhóm đã lục tục đến đủ, mọi người vừa nói vừa cười bước vào, bây giờ Mỹ Mỹ thích náo nhiệt cũng theo cùng.
“Anh Nhiên, hôm nay đổi người à? Anh đến dẫn kịch bản hả?” Một cậu trai hỏi.
“Không, rảnh nên vào ngồi một lúc thôi.” Dịch Nhiên nói xong thì cầm đồ rời đi, trước khi ra khỏi phòng, anh ngoảnh đầu nhìn về phía Mục Đồng.
“Mộc Dũng ơi, nhịp tim của anh hơi nhanh á.” Mỹ Mỹ nhảy lên ghế, mở to đôi ngươi đen láy nhìn Mục Đồng: “Có phải A Nhiên bày tỏ với anh rồi không?”
“Không.” Mục Đồng bất lực bĩu môi: “Sao cả tiếng nhịp tim của anh mà em cũng nghe rõ mồn một thế?”
“Khứu giác và thính giác của loài chó nhạy lắm.” Mỹ Mỹ đắc ý vẫy đuôi: “Thế tại sao bỗng nhiên nhịp tim của anh nhanh dữ vậy?”
“Hồi nãy anh vô tình bắt gặp Quý Nhuệ và Tống Trăn hôn nhau trong một căn phòng khác.” Mục Đồng che miệng, hạ thấp giọng nói.
“Này có gì lạ đâu, họ thường hôn môi trong phòng, em thấy mấy lần rồi.”
“???” Mục Đồng hơi ngạc nhiên: “À, đúng thật là lần đầu anh thấy, có lẽ kinh nghiệm của anh ít quá.”
Mục Đồng nói tiếp: “Lúc đó anh nhìn lén họ hôn nhau, sau đó còn bị Dịch Nhiên bắt gặp nữa nên cứ thấy hơi xấu hổ, vả lại lúc đó anh ấy còn nói với anh một câu rất lạ.”
“Anh ấy nói gì thế?” Mỹ Mỹ lắng nghe rất nghiêm túc.
“Hồi nãy anh ấy nói với anh là đừng thấy khó chịu vì Quý Nhuệ.” Mục Đồng kết hợp với ngữ cảnh lúc đó, nhớ lại câu Dịch Nhiên vừa nói hồi nãy: “Anh cứ cảm thấy hình như anh ấy biết trước đây anh từng thích Quý Nhuệ.”
“Hoá ra người trước đây anh thích là Quý Nhuệ.” Trông Mỹ Mỹ như thể bừng tỉnh.
“Ừ…” Mục Đồng gật đầu: “Ngày xưa vì anh thấy ngại nên vẫn không nói cho em biết tên người đó.”
Vừa nhắc đến Quý Nhuệ, Mỹ Mỹ phản ứng rất mạnh, rầm rì nói xấu cậu chàng: “Quý Nhuệ có gì tốt đâu, anh ấy là một tên siêu ngốc, hơn nữa anh ấy không thích giặt vớ chân, mỗi lần em qua nhà bà, em luôn bị mùi hôi vớ của anh ấy xông cho chết dở.”
À… Cậu thật sự chưa từng thấy một mặt này của Quý Nhuệ, không mấy tương đồng với Quý Nhuệ trong ấn tượng nhỉ, thậm chí còn khang khác nữa.
Mỹ Mỹ hỏi: “Vậy bây giờ anh còn thích anh ấy không?”
“Bây giờ thì không, từ khi biết cậu ấy có người yêu, anh đã dần thông suốt vài chuyện trước đây rồi.”
“Đúng rồi, mình phải nhìn về phía trước, người sau sẽ tốt hơn!”
Mục Đồng bị nhóc chăn cừu chọc cười, cậu vỗ đầu nó, gật đầu phụ hoạ: “Ừ ừ, người sau sẽ tốt hơn!”
Những người khác trong phòng cũng đang trò chuyện, bỗng nhiên có một cô gái muốn uống nước, cầm bình nước lên thì phát hiện bên trong trống không.
“Úi, trong bình hết nước rồi, Lão Lôi mau qua đây rót giúp em với!”
Có lẽ Lão Lôi vẫn đang bận chuẩn bị trước khi bắt đầu kịch bản ở cách vách, không nghe thấy tiếng gọi ở bên này.
Mục Đồng đứng lên khỏi ghế, chủ động cầm bình nước rỗng trên bàn lên: “Tôi đi rót cho.”
Phòng trà nước ở tầng một, đi xuống cũng chỉ tốn vài bước chân.
Khi đi đến cửa phòng, Mục Đồng nghe thấy tiếng máy pha cà phê hoạt động, mùi cà phê nồng nàn ùa đến. Trong thời gian đợi cà phê sôi, Dịch Nhiên tựa vào bồn rửa tay, cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Nghe thấy tiếng bước chân ai đi vào, Dịch Nhiên dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Đồng.
“Em xuống rót nước.” Mục Đồng lắc bình nước thuỷ tỉnh trong tay.
Dịch Nhiên nghiêng người, để lộ vị trí phía sau.
Mục Đồng bưng bình nước đi qua, bật công tắc máy lọc để rót nước, cả quá trình Dịch Nhiên đều đứng đằng trước nhìn cậu chăm chú.
Mục Đồng bị nhìn chằm chằm đến nỗi lạnh gáy, rất không thoải mái, cậu vẫn giữ tư thế rót nước từ đầu đến cuối, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ tự nhiên.
“Vẫn thích cậu ấy à?” Dịch Nhiên hỏi không đầu không đuôi.
Mục Đồng bị anh hỏi mà thoáng căng thẳng, không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Không ạ.”
Cậu thấy câu trả lời của mình hơi dĩ nhiên quá, người Dịch Nhiên nói chưa chắc là Quý Nhuệ.
Nhưng, ngoài Quý Nhuệ ra, người đó có thể là ai cơ chứ?
Dịch Nhiên buồn bực ném điện thoại lên bồn rửa tay, giọng anh rất bình tĩnh, nhưng nội dung trong câu nói lại chứa một quả bom ngầm: “Đừng thích cậu ấy nữa, thích tôi đi.”