Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 29: Đạo chữ

2:32 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29: Đạo chữ tại dualeotruyen



【Vĩnh An công chúa】

“Sao lại không cẩn thận vậy, có bị thương không?” Tiêu Quân Nhã nháy mắt Xuân Phân, Xuân Phân bước tới nâng Đổng tài nhân dậy. Cung nữ nối đuôi nhau vào dọn dẹp.

Đổng tài nhân thụ sủng nhược kinh, vội không ngừng tạ ơn, hai chữ “nô tỳ” lại nói ra không thu vào được, lại bị chê cười. Nàng quẫn bách hận không thể tìm lỗ chui xuống. Nàng không phải sủng phi, không chống lại những phi tần có quyền thế này, huống hồ nàng nhát gan, chỉ dám nũng nịu trước mặt vua, nhưng không ngờ nó lại hại nàng thất sủng.

Tiêu Quân Nhã âm thầm nhìn thần sắc chúng phi mỗi người mỗi vẻ, cuối cùng đem tầm mắt hạ xuống Liên thuận nghi cúi đầu lặng im không nói, vì ngồi gần Đổng tài nhân mà váy dính nước trà. Nàng cũng không nói gì, nhìn cung nhân thu dọn xong, theo Thục phi mấy người tùy ý hàn huyên vài câu mới tan (họp).

Trước khi đi, Nhậm thục nghi hỏi:

“Nương nương nói Thái hậu tinh thần không tồi, vậy chúng tỷ muội có thể đi thăm không?”

Vừa rồi còn không coi ai ra gì, lúc này lại hỏi một cách ngoan ngoãn như mèo con.

“Chờ Thái hậu khỏe hẳn rỗi hãy đi.” Tiêu Quân Nhã liếc Nhậm thục nghi, rồi xoay người rời đi.

Thái độ Tiêu Quân Nhã nếu là Dung tu nghi, mấy người Thục phi thì thấy bình thường, nhưng Nhậm thục nghi lại coi nó là sự miệt thị… Dung tu nghi tiến lên vài bước gọi Nhậm thục nghi, Nhậm thục nghi khinh thường trong lòng một tiếng rồi mới xoay người đi theo Dung tu nghi.

+

Nội điện, Thiển Mộng đã ở đó. Lúc này Như Ý đang bận ở phòng bếp, tất nhiên không thấy được Thiển Mộng. Xuân Phân, Thanh Trúc thấy Thiển Mộng liền song song lui ra ngoài.

“Nương nương, Chu tu hoa bệnh thật ạ.” Bốn bề vắng lặng, Thiển Mộng nói nhỏ vào tai Tiêu Quân Nhã.


“Huh? Bệnh thật?”

Thiển Mộng gật đầu, “Nô tỳ tự vào xem. Thiên chân vạn xác.”

Tiêu Quân Nhã nhíu mày, gật đầu.

Thiển Mộng nói nhỏ hơn, lấy ra trang giấy từ tay áo:

“Nương nương, đây là những gì Chu tu hoa viết mấy ngày nay.”

Cầm giấy nhìn, Tiêu Quân Nhã cười cười.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy ngày nay nên có động tác. Hãy để ý cho kỹ.”

“Nô tỳ lĩnh mệnh, không phụ nương nương phó thác.” Thiển Mộng cúi người thấp giọng nói.

“Tốt lắm, về đi.”

Thiển Mộng vừa lui ra, Xuân Phân liền bưng trà đến. Để Xuân Phân đặt đồ xuống, nàng đệ tờ giấy qua. Xuân Phân nghi hoặc nhìn Hoàng hậu, nhận tờ giấy, nhìn qua vài lần, sắc mặt đại biến.

Xuân Phân cả giận: “Chu Y…”

“An tâm, chớ vội, shh..!” Tựa vào ghế mềm, Tiêu Quân Nhã ngăn lại lửa giận của Xuân Phân.

Bút tích giống của Tiêu Quân Nhã, viết những câu tình cảm không rõ ràng, từng câu Xuân Phân nhìn xem nóng mặt… Câu cú ám muội, thể hiện nhớ mong người, nói thâm cung tịch mịch…

Thật không biết xấu hổ!

Nếu rơi vào tay bệ hạ sẽ như thế nào!

+

Cảnh Nhân cung.

Còn chưa bước vào đại điện đã nghe được tiếng cười.

Tuệ Tâm: “Vĩnh An công chúa vừa đến đây, đang ở trong nói chuyện cùng Thái hậu.”

Tiêu Quân Nhã gật đầu cười, bước vào nội điện. Vĩnh An công chúa là Cửu công chúa của Thái hậu sinh ra, nhu thuận từ nhỏ, người người yêu mến nàng, Tô Hành cũng yêu thương cô thân muội muội này, năm trước đã gả cho Đại công tử Nam công phủ – An Du Dương.

Hôm qua và sáng hôm nay Thái hậu còn có vẻ tiếc hận tôn tử mất đi không còn, thì bây giờ đã nói cười cùng Vĩnh An công chúa. Phi tần thì có thai không ít nhưng chẳng ai sinh ra được, một lần hai lần bà có thể không chịu nổi, nhưng nếu thường xuyên xảy ra thì cũng coi như cơm bữa. Hôm nay nói, ngày mai quên. Thai Đức phi hơn ba tháng, Thái hậu hoan hỉ, nghĩ sẽ không có gì xảy ra nhưng không ngờ… Cho nên bà buồn lâu cũng không có gì kì lạ.

Thái hậu khí sắc tốt hơn hôm qua, thấy Tiêu Quân Nhã đến thì ngừng vui đùa, hướng nàng cười nói:

“Vừa nhắc Hoàng hậu đó.”

Vĩnh An công chúa thần thái hào hứng, đôi mắt thủy linh linh (như nước trong veo) với má lúm đồng tiền, nhìn thấy Tiêu Quân Nhã vào, ngọt ngào gọi “Hoàng tẩu.” Vĩnh Yên xưa nay thân Tiêu Quân Nhã, hồi còn chưa gả ngày nào cũng chạy tới Phượng Tê cung, vì nàng rất thích hoàng tẩu, so với chúng phi giả tạo ra vẻ nhu mì của hoàng huynh, hoàng tẩu chân thật hơn nhiều. Và Công chúa nghĩ gì, Tiêu Quân Nhã chưa từng nghĩ đến.

“Còn chưa tiến điện đã nghe thấy tiếng cười, nhi thần nghĩ có phải Vĩnh Yên đến hay không, xem ra nhi thần đã đoán đúng.”


Vĩnh Yên thè lưỡi, “Hoàng tẩu lại trêu ghẹo ta.”

Thái hậu: “Biết hai đứa quan hệ thân thiết, xem xem vừa gặp mặt đã quên ai gia.”

Tiêu Quân Nhã cười làm lành, “Vĩnh Yên nói nhi thần trêu ghẹo nàng, giờ đến Thái hậu lại trêu ghẹo nhi thần.”

Nàng nhìn Vĩnh Yên níu tay Thái hậu phe phẩy làm nũng:

“Mẫu hậu… sao ngài cười nhi thần…”

Một câu nói làm tất cả đều bật cười.

Tiêu Quân Nhã ngồi ở ghế trước tháp, cung nữ dâng trái cây lên, nhìn nho lạnh người nàng thấy mát hơn phân nửa. Vĩnh Yên 16 tuổi, nhỏ hơn Tiêu Quân Nhã 2 tuổi. Mặc dù đã xuất giá nhưng vẫn còn như con nít, mặt mày hồn nhiên, thấy nho nhãn tình sáng lên, lấy một cái lột vỏ đưa đến miệng Thái hậu.

“Nho ngon, mẫu hậu nếm thử đi.”

“Công chúa, Thái hậu không được dùng đồ lạnh, nho là bưng lên cho ngài và Hoàng hậu giải nóng đó ạ.” Cung nữ cúi đầu nói.

Thái hậu hòa ái cười nhìn Vĩnh Yên hồn nhiên dễ mến, bà nắm tay nàng đẩy lại miệng nàng, “Ngoan, con ăn đi.”

Vĩnh Yên cười khúc khích, ăn quả nho. Nàng nhìn Tiêu Quân Nhã, “Hoàng tẩu, chị nếm thử đi, ngon lắm.”

Tiêu Quân Nhã cười, lấy 1 trái lột vỏ, “Vừa nãy các muội muội nói muốn thỉnh an mẫu hậu. Nhi thần nói mẫu hậu còn cần tĩnh dưỡng, không cho các nàng đến.”

Thái hậu gật đầu, “Ugh, nhiều người ồn ào.”

“. . . Ủa, sao con không thấy Uyển quý phi?” Tiêu Quân Nhã ăn nho, lúc này mới hỏi.

“Nàng ấy à… Lo chiếu cố ai gia nhưng không chịu nghỉ ngơi, ai gia để nàng trở về nghỉ ngơi rồi.” Thái hậu híp mắt cười nhìn Tiêu Quân Nhã.

Thái hậu: “Có qua thăm Đức phi chưa?”

Tiêu Quân Nhã cau mày, “Không thấy khá ạ.”

Thái hậu nhíu mi không nói.

Vĩnh Yên: “Hài tử không còn, làm mẹ đau lòng là tất nhiên, nhưng nếu cứ như vậy chẳng phải hại thân?”

Thái hậu gật đầu. “Bệ hạ có qua xem nàng không?”

“Hôm qua, sau giờ ngọ có xem. Đức phi thấy bệ hạ đến khóc không ngừng, lúc đầu ngài còn dỗ dành, nhưng nàng không biết thu liễm, ngài không có kiên nhẫn . . .” Tiêu Quân Nhã nhíu mi nói.

Có thể không khóc sao? Liên Khả Hân hại người ta sảy thai mà lại chỉ giáng cấp?

Bọn họ nói chuyện thêm vài câu mới đem dời đề tài đến Vĩnh Yên. Vĩnh Yên xuất giá tháng 11 năm ngoái, sắp qua 1 năm mà nàng không có động tĩnh. Thái hậu nóng lòng.

“Nhìn Ngũ tỷ của con xem, gả đi ba năm, nay lại mang bầu, trước đó vài ngày còn cùng An Định Hầu mang theo Hề nhi tiến cung đến xem ai gia… Sao con còn không có động tĩnh hả. . .”


Vĩnh Yên đỏ mặt, Tiêu Quân Nhã nhìn nàng mà cười, nàng xấu hổ xoắn áo, “Mẫu hậu, Du Dương nói. . . Việc này không gấp được…”

Kỳ thật nàng không dám nói bởi vì nàng gả khi còn nhỏ, An Du Dương – 19 tuổi – vì nàng suy nghĩ, quyết định dời ngày viên phòng. Phu quân của nàng rất tốt. Nàng từng chủ động tìm một thông phòng, không nghĩ tới hắn không cần, làm nàng cảm động. Hôm nay hắn có một số việc nên không có vào cung với nàng. Nàng giờ vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, tự nhiên có con chẳng phải hù chết người?

“Mẫu hậu đừng nói nữa, nàng xấu hổ thành cái gì rồi nè.” Tiêu Quân Nhã khẽ cười.

Rồi một phòng cười rộ, Vĩnh Yên xấu hổ đến độ bỏ nho, đứng dậy, đỏ mặt nói “Mẫu hậu, hoàng tẩu hợp nhau ăn hiếp ta, ta không để ý tới hai người nữa!” Dậm chân bỏ chạy ra ngoài.

Thái hậu nhìn Vĩnh Yên thẹn thùng chạy mất dạng, nhịn không được lắc đầu oán trách:

“Con xem, lập gia đình cả rồi, còn như tiểu hài tử.”

Thái hậu tâm tình tốt, Tiêu Quân Nhã phải cười theo.

+

Trường Hi cung.

Lưu quý nhân hạ cờ đen xuống. Nước này đem lại phần thắng cho cờ trắng.

Uyển quý phi nhìn thế cờ, lạnh nhạt mà cười, có vài sợi tóc rũ xuống qua thái dương, chậm chạp không hạ cờ khiến Lưu quý nhân tâm thần không yên.

Uyển quý phi: “Lưu quý nhân, đây là ý gì? Khinh thường bản cung sao?” Tay áo màu hồng vung lên, quét ngang bàn cờ, quân cờ rơi xuống…

Lưu quý nhân biến sắc, kinh hoảng đứng dậy và quỳ xuống, “Nương nương bớt giận, thần thiếp kỳ nghệ không tinh, phá hủy nương nương hưng trí.”

Uyển quý phi cười lạnh, “Lưu quý nhân làm sao kỳ nghệ không tinh? Rõ ràng là kỳ nghệ tinh tuệ đến bản cung cũng mặc cảm.” Thế cờ nắm trong tay, riêng điểm ấy có thể khiến nàng bại trận rời.

“Nương nương bớt giận, thần thiếp không dám.” Lưu quý nhân không ngừng dập đầu.

Uyển Quý phi lặng im không nói, toàn điện tràn ngập áp lực làm lòng bàn tay Lưu quý nhân đầy mồ hôi lạnh. Bỗng Uyển quý phi khẽ bật cười, nhìn Lưu quý nhân:

“Lưu quý nhân mau đứng lên đi.” Nàng nháy mắt với Hương Lăng.

Hương Lăng đi qua đỡ Lưu quý nhân dậy. Lưu quý nhân vội cảm tạ, để Hương Lăng giúp mình ngồi lại chỗ ngồi.

Uyển quý phi: “Chuyện lần này muội muội có kế sách thật tốt, tỷ tỷ làm sao bỏ được?”