Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1: 1: Gặp Gỡ tại dưa leo tr.
Xin chào tôi tên là Lục Ánh Kim năm nay 22 tuổi mới vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Một cô gái học lực bình thường mà nhan sắc còn bình thường hơn.
Đúng vậy! Là một cô gái mũm mĩm với thân hình có số đo ba vòng là 96-83-104, khá là mập ấy.
Tuy cuộc sống của tôi không được tốt đẹp và thuận lợi, năm hai đại học tôi đã quyết định dọn ra ở riêng không ở cùng gia đình và tự mình lo mọi việc.
Tôi luôn cố gắng và tin rằng một ngày nào đó sẽ gặp được những điều tốt đẹp và còn gặp một người bạn trai thương yêu tôi từ trong tâm hồn…!À quên, tôi có một người bạn thân khá xinh đẹp sở hữu thân hình nóng bỏng mà tôi luôn ao ước.
Cô bạn đó tên là Trần Ngọc Diệp là một người bạn học chung từ cấp hai lên đến đại học.
……….
Lục Ánh Kim đang ngồi trên bàn máy tính trong phòng mình cô đang làm một cái CV thật là ấn tượng để xin việc đây.
Hazz một sinh viên mới ra trường thì xin việc có lẽ là một việc không hề đơn giản chút nào.
Chính vậy vì kinh tế có hạn nên cô chỉ thuê một căn nhà nhỏ có một phòng ngủ và một khách cùng với phòng bếp.
Không gian tuy nhỏ nhưng sẽ đủ cho một người ở nhỉ?
Ren reng reng…!Tiếng báo thức điện thoại vang lên bây giờ là bảy giờ tối.
Lục Ánh Kim lập tức lưu lại CV mình đang làm, thay quần áo ra khỏi nhà đi đến siêu thị.
Vì tám giờ tối siêu thị sẽ giảm giá các thức ăn nên cô tranh thủ tới đó gom một ít.
Từ nhà đến siêu thị mất khoảng nửa tiếng mới đến nơi, vì cô đi bằng chiếc xe đạp nhỏ nên mất thêm mười lăm phút.
Vừa hay đến siêu thị cũng gần đúng giờ, cô cầm trên tay tờ giấy note trên đó ghi những món ăn cần mua như là: Gà đông lạnh, một thùng mì gói, rau, trứng, sữa chua, bột mì, táo,….
Đang mải mê xem mục mình đã liệt kê trước đó, thì từ loa vang lên thông báo: Xin kính chào quý khách, bây giờ là tám giờ các thức ăn đang được giảm giá.
Mong quý khách hãy chú ý giữ tài sản cá nhân như ví tiền phòng trường hợp kẻ gian lấy cắp.
Xin cảm ơn
Ngay lập tức Lục Ánh Kim nhanh tay đẩy chiếc xe tiến vào khu giảm giá, những người khác cũng đua chạy theo nhưng sao nhanh bằng cô.
Rất nhanh chỉ mất hơn mười lăm phút trong giỏ xe đã đầy ấp những thứ cần mua.
Thanh toán xong cô chạy trên chiếc xe đạp nhỏ của mình vào con hẻm tối vì nhà trọ cô thuê cũng nằm trong một con hẻm như vậy giá sẽ rẻ hơn tuy an ninh không tốt lắm.
Vừa chạy vừa ngân nga bài hát tự chế của mình:
“La là lá lá la…!Một con thỏ con đang vào hang một con sói…!Lá là lá lá la….!Con sói thật hung dữ…!La La La….!Á á…Tránh ra đi…Chết rồi…!A”
Chiếc xe cô đang chạy xuống dốc bỗng có một người từ bên trong con hẻm khác chạy ra chắn giữa đường, dừng không kịp thế là cô đụng trúng người đó, cả hai té lăn ra đường.
“A…!Đau chết mất.”
Lục Ánh Kim nhìn sang người mình vừa mới đụng là một người đàn ông đang nằm đó ôm chặt một bên tay gương mặt không còn chút máu.
Sao vậy chứ! Mới đụng một cái sao lại nặng thế này…
“Anh gì ơi…!Anh có sao không?”
Cô lấy tay đụng vào người đó trên bàn tay cảm giác đã dính gì đó, đưa tay lên nhìn rõ…Là máu sao?
“Tôi…Tôi xin lỗi…!Tôi không muốn đụng anh bị thương đâu.”
“Nhà cô ở đâu?” – Hắn đột nhiên hỏi.
“Nhà tôi gần đây.”
“Nhanh lên đưa tôi về nhà cô, không kịp mất”
“À..
à được.”
Cả hai nhặt lại thức ăn cho vào túi, cô chở hắn trên chiếc xe đạp của mình nhưng…Sao nặng quá vậy nè…Nhìn như vậy mà nặng không tưởng…!Phải cố lên, mày đụng người ta chảy máu đó…
“Nhanh một chút.” – Hắn liên tục ngoái đầu nhìn phía sau xem có ai đuổi theo không?
“À được…!Tôi đang cố.”
Hắn thở dài đạp hai chân xuống đất dùng lực đẩy để chiếc xe đạp chạy nhanh hơn.
Rất nhanh đã đến nhà, cô mở cửa để hắn vào trong.
Vừa vào liền cởi chiếc áo vest đen dính máu ra, cả người ngồi xuống đất tựa lưng vào tường gương mặt đau đớn.
“Anh chảy máu nhiều quá để tôi đi lấy ít đồ cầm máu.”
“Lấy một con dao hơ qua lửa nóng đem ra đây giúp tôi.”
“À…!Được.”
Lúc sau cô nhanh chóng đem ra đưa cho hắn, nhưng vẫn không biết lấy nó để làm gì.
Cầm lấy con dao, hắn xé bỏ một lớp áo sơ mi ra không chút ngần ngại đẩy con dao nóng vào máu chảy ra càng nhiều tiếp theo lấy viên đạn cắm bên trong da thịt ra.
Nhìn cảnh này Lục Ánh Kim hơi hoảng sợ vì lần đầu thấy một người bị đạn bắn còn tự tay lấy viên đạn ra.
Chết rồi…!Không lẽ cô đã đâm trúng một tên cướp hay là một tên xã hội đen…Còn mang về nhà chút nữa có giết cô luôn không?
Hắn lấy xong viên đạn liền thở phàn nhẹ nhõm hướng mắt nhìn gương mặt tái mét của ai kia nói:
“Đừng suy nghĩ lung tung, tôi sẽ không hại cô, mau đưa tôi vải băng cầm máu.”
Cô nghe vậy gật đầu đi lấy vải băng sau đó băng bó giúp..