Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Mục Tiêu 10 Tỷ Chương 38: 38: Phòng Bếp Đói Khát – 9

Chương 38: 38: Phòng Bếp Đói Khát – 9

7:10 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 38: 38: Phòng Bếp Đói Khát – 9 tại dưa leo tr


Tống Hử Nhất?
Sao có thể!
Đêm qua bọn họ cùng nhau thu thập thi thể của Tống Hử Nhất, xác nhận đó là chính hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu sinh mệnh.
Một người đã chết, sao lại xuất hiện ở nhà ăn?
Bàn Gia chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, quần áo bị mồ hôi làm ướt nhẹp mà dính trên quần áo, cậu ta càng cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt, run rẩy nói: “Tống, Tống Hử Nhất?”
Cậu ta hoài nghi mình nghe nhầm.
Trong lòng Lê Thiếu Hi cũng cả kinh, cậu cưỡng chế bình ổn cảm xúc, nói: “Cầm máu trước đã.”
Lam muội vội nói: “Tôi tới hỗ trợ.”
Bàn Gia cũng chạy nhanh tới phụ một chút.
Tiểu Da Chùy không có nguy hiểm về sinh mạng, chỉ là bởi vì mất máu quá nhiều mà suy yếu đến lợi hại.
Mới đầu chỉ thấy nửa người dưới của hắn là một mảnh máu chảy đầm đìa, bọn họ còn không nghĩ quá nhiều, lúc này rửa sạch thì mới phát hiện cả chân trái của hắn đều bị chém đứt.
Cũng may đây là “trò chơi”, trong hiện thực mà bị thương như vậy thì người đã sớm chết vì mất máu.
Lê Thiếu Hi lấy ra vô số thuốc hồi máu, nhìn chằm chằm thanh máu của Tiểu Da Chùy, loảng xoảng rót vào miệng hắn.
Lam muội dùng một ít thủ pháp cấp cứu, nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương cho hắn, dùng đạo cụ băng vải để cầm máu, Bàn Gia làm phó thủ cho cô.
Ba người rốt cuộc cũng ổn định được thương thế của Tiểu Da Chùy.
Máu ngừng, đáng tiếc là hắn bị thương quá nặng, lượng máu từ 300 giảm xuống còn 150.
Bàn Gia nhìn đến khó chịu: “Tôn ca, chân này của anh…”
Tiểu Da Chùy lắc đầu, suy yếu nói: “Còn sống là được.”
Thiếu chân thì tính là cái gì, chỉ còn sống, hắn sẵn sàng bò về nhà.
Lê Thiếu Hi nhíu chặt mày: “Sau khi Hắc Tràng kết thúc, tôi sẽ mang anh đi trị liệu.”
Vết rách có không ít người chơi cấp cao hệ trị liệu, cậu sẽ năn nỉ hội trưởng, hỗ trợ liên hệ một ít người chơi để trị liệu cho Tiểu Da Chùy.
Tiểu Da Chùy không biết về Vết rách, hắn cho rằng thứ Lê Thiếu Hi nói về là chân giả: “Ừm, hiện tại ngành chữa bệnh phát đạt, chân giả làm rất tốt.”
Chân giả?
Lê Thiếu Hi sửng sốt.
Đúng nhỉ, mặc dù người chân cấp cao ở Vết rách có thể chữa trị chân Tiểu Da Chùy, nhưng cũng phải có chân để trị.
Chân giả sao có thể so với chân thật.
Lê Thiếu Hi nhìn cấp bậc của Tiểu Da Chùy.
Cấp 5, chân hắn nhiều nhất cũng chỉ là cấp 5 thôi.
Cấp 5 mà thôi…
Có thể, mang ra!
Như vậy vấn đề tới rồi.
Chân Tiểu Da Chùy đâu!
“Là Tống Hử Nhất chém chân của anh?”
Tâm tư Lê Thiếu Hi khẽ nhúc nhích, suy đoán lớn mật trước kia dần nổi lên, nhưng trước sau vẫn thiếu một manh mối mấu chốt nhất — không biết nên phán đoán dựa vào cái gì.
Nhắc tới cái này, sắc mặt của Tiểu Da Chùy lại thay đổi, hắn ổn định hô hấp của mình, nói ra tao ngộ của bản thân.
Bọn Lê Thiếu Hi vừa ra khỏi cửa, Tiểu Da Chùy đã lập tức tiến vào trạng thái tiềm hành.
Tối hôm qua hắn đi theo Lê Thiếu Hi ra ngoài, biết Lê Thiếu Hi nhanh đến cỡ nào, lấy xong nguyên liệu nấu ăn rồi gấp gáp trở về cũng chỉ mất trên dưới mười phút.
Mà mười phút này cũng đủ để hắn chết mười lần.
Mỗi một giây đều cảnh giác cao độ, mỗi một cái chớp mắt đều hết sức chăm chú.
Sống chết chỉ cách nhau bởi một đường, hắn không được qua loa.
Năng lực của Tiểu Da Chùy có một sở trường đặc biệt.
Tiềm hành: Sau khi phóng thích năng lực, tiến vào trạng thái tiềm hành, tăng 30% tốc độ.
Cái gọi là trạng thái tiềm hành cũng không phải là ẩn thân, mà là tiến vào một trạng thái dễ bị người khác bỏ qua.
Lấy tình huống trong hiện thực mà lý giải thì chính là hạ thấp cảm giác tồn tại.
Không phải là không nhìn thấy hắn, mà là thấy được nhưng lại phảng phất như không thấy được, trừ khi đặc biệt tập trung tinh thần đi tìm, nếu không sẽ rất dễ dàng bỏ qua hắn.
Tiềm hành đối với quái vật cấp thấp, thậm chí là khi hạ quái vật cao cấp cùng đoàn đội đều có hiệu quả không tồi: Trường hợp trước, nếu không tập trụng tinh thần, chẳng sợ dù hắn ở ngay trước mắt, quái vật cũng sẽ không thấy nơi này có người; trường hợp sau, dưới tình huống quái vật có đồng đội thu hút, nó cũng sẽ dễ dàng bỏ qua người chơi đang tiềm hành.
Vậy vì sao tiềm hành lại bị đánh giá là năng lực cấp thấp?
Bởi vì vượt quá quái vật cấp 20, phần lớn chúng có chỉ số thông minh, có thể dễ dàng nhìn thấu tiềm hành.
Tiểu Da Chùy vẫn có chút tự tin vào năng lực của mình, hắn muốn nhìn gương mặt thật của hung thủ, thu thập một ít thông tin hữu dụng, để buổi tối ngày mai dễ dàng một chút.
Sau đó…
Hắn thấy được Tống Hử Nhất.
Tiểu Da Chùy tiềm hành đứng trong bóng tối của nhà ăn, thấy được Tống Hử Nhất tiến vào từ cửa chính.
Lúc đó hắn kinh ngạc tuyệt đối không kém bọn Bàn Gia, thậm chí không kịp phản ứng lại.
Hắn đã nghĩ đến nhiều khả năng, lại chưa nghĩ đến Tống Hử Nhất.
Hắn hiểu Tống Hử Nhất sao?
Không.

Chỉ là béo nước gặp nhau ở Hắc Tràng, trao đổi ID và năng lực rồi sau đó là một đường gập ghềnh mà hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng hắn ta lại chết thảm thương.
Chẳng lẽ Tống Hử Nhất là chết giả?
Không có khả năng…
Thời trẻ Tiểu Da Chùy là bác sĩ khoa ngoại, liếc mắt một cái là thấy rõ miệng vết thương của Tống Hử Nhất, hắn ta tuyệt đối không thể còn sống.
Quỷ hồn?
Hắc Tràng này còn có giả thiết như vậy sao!
Trong lòng Tiểu Da Chùy là sóng to gió lớn, nhưng hắn sợ bị “Tống Hử Nhất” phát hiện, không dám thở mạnh, hắn cẩn thận cất giấu thân hình, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Thần thái Tống Hử Nhất bình tĩnh đi vào nhà ăn, tầm mắt xẹt qua nơi ẩn thân của Tiểu Da Chùy.

Tiểu Da Chùy lập tức cảm nhận được một cơn ớn lạnh, cảm giác nguy cơ khi bị theo dõi.
Nhưng mà hắn không thể động, vừa động là hiệu quả tiềm hành sẽ giảm, kinh động đến Tống Hử Nhất.
Cũng may đây là chỉ trong một nháy mắt, Tống Hử Nhất tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra hắn.
Tiểu Da Chùy tập trung nhìn hắn, trong lòng thầm đếm thời gian.
Tống Hử Nhất lập tức đến chỗ quầy thu ngân, click mở trang có thể nâng cấp nhà ăn.
Hắn muốn làm cái gì!
Thần kinh Tiểu Da Chùy căng chặt, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm.
Tống Hử Nhất tựa hồ biết trong phòng còn có người, khóe miệng hắn hơi cong, ngón tay đặt trên con chuột, nhẹ nhàng lướt đến…
Bàn ghế đã thăng cấp quay về bộ dáng ban đầu.
Tiểu Da Chùy hít mạnh, đã biết ý đồ của hắn.
Hắn muốn hủy bỏ những thăng cấp họ đã làm với nhà ăn!
Nghĩ đến phòng bếp đã thăng cấp, nếu toàn bộ quay về như ban đầu, ngày mai Bàn Gia tuyệt đối không thể lo liệu hết mọi việc!
Đến lúc đó…
Không được, không thể để hắn hủy bỏ.
Tiểu Da Chùy động một chút, chính là lúc này, Tống Hử Nhất nguyên bản đang nhìn chằm chằm máy tính bỗng nhiên ngẩng đầu, cong khóe miệng với hắn: “Tìm được mày rồi.”
Tiểu Da Chùy: “!”
Trúng kế!
Tống Hử Nhất đúng là muốn hủy bỏ những thăng cấp của nhà ăn, nhưng càng muốn làm Tiểu Da Chùy hoảng loạn, lộ ra dấu vết.
Hắn biết trong nhà ăn có người, hơn nữa biết Tiểu Da Chùy có tiềm hành chính là người ở lại, cho nên cố ý dùng chiêu này để hắn hiện hình.
Tiểu Da Chùy lập tức chạy về hướng cửa.
Tống Hử Nhất giơ tay, một quả cầu lửa bay lại đây.
Tiểu Da Chùy tăng 30% tốc độ cũng khó khăn lắm mới tránh thoát quả cầu lửa này, mà một quả cầu lửa nữa lại bay lại đây.
Không rảnh lo quá nhiều, hắn cho dù chết cũng phải truyền tin tức cho bọn Tụ Đa Đa.
Hắn thổi sáo phát ra tiếng bén nhọn, rồi sau đó cầm chủy thủ nhào về hướng Tống Hử Nhất.
Nếu đây thật sự là Tống Hử Nhất, vậy hắn chỉ có thể tấn công từ xa, cận chiến thì không phát huy uy thế được; nếu đây không phải là Tống Hử Nhất, mẹ nó…!vậy hắn ít nhất phải biết được thứ này là cái gì!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhẹn để tránh né Tống Hử Nhất đang oanh tạc hắn bằng quả cầu lửa, rốt cuộc khi đến gần người, Tống Hử Nhất một chút cũng không hoảng hốt, ngược lại móc ra một trường đao sắc nhọn.
Đồng tử Tiểu Da Chùy mãnh liệt co lại: “Mày thật sự là Tống Hử Nhất…”
Động tác này hắn hiểu được, chỉ có người chơi mới có thể — lấy trang bị từ bọc hành lý.
Quái vật đều cầm vũ khí trên tay, không “xuất hiện từ hư không” như vậy, cho nên hắn ta thật sự là Tống Hử Nhất, hoặc là nên nói, hắn ta nhất định là người chơi.
Tống Hử Nhất chậm rãi nói: “Tất nhiên.”
Lời vừa dứt, hắn ta giơ tay chém xuống, chém rớt chân trái của Tiểu Da Chùy.
Đầu óc Tiểu Da Chùy trống rỗng, rồi sau đó truyền đến cơn đau làm thần kinh hắn nứt toạch: “Mày…!Vì cái gì…”
Tống Hử Nhất giơ tay, đang muốn một đao đâm chết Tiểu Da Chùy.
Lỗ tai hắn ta chuyển động, như nghe được cái gì, thần thái hung ác nham hiển: “Thật mạnh a.”
Dứt lời, hắn ta thu chân trái của Tiểu Da Chùy, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn từ cửa sổ.
Ba giây sau, Lê Thiếu Hi đâm vào nhà ăn.
Nghe xong điều này, Lam muội và Bàn Gia chỉ cảm thấy sau lưng càng lạnh, bọn họ đồng thời hỏi: “Thật sự là Tống Hử Nhất?”
Tiểu Da Chùy không trả lời, mà là nhìn về phía Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi xác nhận: “Nhất định là người chơi.”
Bàn Gia hít mạnh, da đầu tê dại: “Nhưng mà…!nhưng mà…!chỉ có bảy người a.”
Mở đầu đã có hai người bị ăn, Tống Hử Nhất lại bị mổ bụng, sao có thể còn có người chơi!
Lam muội nhớ lại: “Năng lực của Nguyên Nguyên là hệ chữa lành, năng lực của Vô Cơ là hóa lớn…” Bọn họ cho dù không chết, cũng không có biện pháp biến thành bộ dáng Tống Hử Nhất.
Hơn nữa…
Bàn Gia run run: “Hắn, vì sao hắn muốn giết chết chúng ta?”
Đều là người chơi, chẳng lẽ không nên nhất trí với nhau vì lợi ích chung sao?
Tại sao…
Tại sao lại giết hại lẫn nhau!

Điều này đối với người nọ thì có chỗ tốt gì?
Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Hắc Tràng cắn nuốt, ai cũng chạy không thoát!
Bàn Gia thật sự không hiểu.
Lê Thiếu Hi đứng dậy kiểm tra máy tính ở quầy thu ngân, quả nhiên có một chỗ bị hủy bỏ, cũng may hắn ta không hủy bỏ thiết bị sau bếp.
Phỏng chừng mục đích lớn nhất của hắn ta là khiến Tiểu Da Chùy lộ ra sơ hở, cho nên hủy bỏ nhà ăn trước, như vậy Tiểu Da Chùy mới thấy được.
Mà bọn Lê Thiếu Hi thăng cấp nhà ăn rất ít, phần lớn là ở sau bếp.
Sau bếp mà không bị hủy bỏ thì không có ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này, nhắc nhở hệ thống tới —
[Thăm dò vào đêm đầu tiên kết thúc, nguyên liệu nấu ăn đã thu được 2/5]
Nhìn thấy nhắc nhở này, không ai cao hứng cả.
Lúc này mới là đêm thứ hai, bọn họ chỉ mới góp nhặt được hai nguyên liệu nấu ăn cũng đã tổn thất thảm trọng.
Ngày thứ ba sẽ lại phát sinh cái gì?
Bọn họ thậm chí không biết địch nhân tránh ở chỗ tối rốt cuộc là cái gì.
Nhắc nhở hệ thống một lần nữa hiện lên:
[Mời các vị công nhân mau chóng nghỉ ngơi, ba giờ sau mặt trời sẽ dâng lên, các khách nhân sẽ lục tục tới cửa.]
Bốn người đều ngẩn ra.
Ngày hôm qua là bốn giờ, hôm nay biến thành ba giờ.
Thời gian nghỉ ngơi đang từng bước giảm xuống!
Ngày cuối cùng…!sẽ là khó khăn mức địa ngục.
Bọn họ thật sự có thể sống sót mà ra khỏi Hắc Tràng này sao?
Lê Thiếu Hi kiểm tra miệng vết thương của Tiểu Da Chùy một chút, nhét đầy bọc hành lý của hắn với thuốc bổ máu, quay đầu nói với Lam muội và Bàn Gia: “Ngủ đi.”
Vẫn phải gác đêm, chỉ là Tiểu Da Chùy không thể canh, ba người bọn họ vẫn phân mỗi người một giờ như cũ, thời gian ngủ chỉ còn lại hai tiếng.
Bàn Gia chủ động nói: “Chất lượng giấc ngủ của tôi tốt, tôi sẽ canh gác lượt thứ hai.”
Lê Thiếu Hi do dự.
Bàn Gia lại nói: “Thiết bị sau bếp phong phú hẳn lên, ban ngày tôi có thể lo được, cậu cùng Lam muội nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cũng được.”
Lê Thiếu Hi vẫn gác đêm đầu tiên như cũ, Lam muội là lượt thứ ba.
Chỗ xấu ở việc gác đêm lượt thứ hai là ngủ một giờ, thức dậy canh đêm, rồi sau đó lại ngủ thêm một giờ.
Vốn dĩ hai giờ đã rất ngắn, bị cưỡng chế tỉnh giấc, chất lượng ngủ sẽ càng kém.
Cũng may mỹ thực của chủ bếp M có hiệu quả tốt, chỉ ngủ hai tiếng mà bọn họ miễn cưỡng khôi phục được tinh thần và thể lực.
Tâm tính Tiểu Da Chùy mạnh mẽ, thiếu một chân nên hắn tự làm một quải trượng cho mình, chống “đi làm”.
Theo lý thuyết, hắn nên nghỉ ngơi.
Nhưng…
Hắn sao có thể nghỉ ngơi!
Tiểu Da Chùy nhất định rất đau, nhưng trừ bỏ sắc mặt tái nhợt chút, thanh âm cũng không có biến hóa, hắn không muốn thành gánh nặng của đồng đội, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đi làm.
Mặt Lam muội lộ vẻ không đành lòng.
Tiểu Da Chùy không cho cô cơ hội mở miệng, nói với Lê Thiếu Hi: “Đúng rồi…”
Lê Thiếu Hi khó có thể tưởng tượng hắn đang phải thừa nhận cái gì, nhưng mà cậu không thể lộ vẻ thương hại, điều này sẽ làm sự kiên trì của Tiểu Da Chùy thành vô ích.
– — Hắn không muốn liên lụy bọn họ.
– — Bọn họ cũng không nên cảm thấy hắn là trói buộc.
Lê Thiếu Hi nhìn về phía hắn: “Cái gì?”
Tối hôm qua Tiểu Da Chùy thật sự rất đau, hơn nữa bị Tống Hử Nhất làm ngạc nhiên, xem nhẹ một ít chi tiết nhỏ, lúc này trí nhớ mới quay lại: “Tối hôm qua tôi ngửi được một ít mùi hương cổ quái.”
Bàn Gia nghe được, lập tức nói: “Là mùi tanh của biển sao!” Buổi tối ngày đầu tiên, cậu ta cũng ngửi được mùi tanh của biển.
Tiểu Da Chùy lắc đầu: “Không phải.”
Ánh mắt Lê Thiếu Hi hơi trầm xuống: “Mùi tanh của hải sản ướp mặn?”
Tiểu Da Chùy sửng sốt, lập tức nói: “Đúng!”
Lúc này, nhắc nhở hệ thống vang lên:
[Ngày thứ ba, mời các người chơi quản lý chức vụ của chính mình, hoàn thành mục tiêu buôn bán.]
Bọn họ không rảnh nói chuyện, cửa nhà ăn vừa mở ra, nhiều ma vật vọt vào hơn ngày hôm qua, không hề ngoài ý muốn, cấp bậc của ma vật lần này lại tăng lên theo diện rộng.
Nếu nói ma vật cấp năm là khách hiếm, hiện tại đã trở thành khách quen, cấp cao nhất là cấp tám.
Ma vật cấp tám.
Lượng máu là 800.
Mặc dù là Lê Thiếu Hi có kỹ năng đặc biệt, cũng cần năm kiếm mới tiễn đi được một con.

Năm kiếm nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng tiểu ma kiếm của Lê Thiếu Hi bị cấp bậc kéo lại, điểm thuộc tính quá thấp, tốc độ công kích có hạn chế.
Một mình đấu với ma vật mà dùng năm nhát thì còn tốt, nhưng nếu là công kích tập thể thì rất khó chống đỡ.
Nhìn tình huống trước mắt, mọi người đều dùng mười hai phần tinh thần, nửa điểm cũng không dám lơi lỏng.
Có thể không phạm sai liền không phạm sai.
Bọn họ phải phối hợp chặt chẽ.
Lê Thiếu Hi quan sát nửa giờ, đã thấy rõ tiết tấu, cậu nói với Lam muội và Tiểu Da Chùy: “Khi nào thích hợp thì từ bỏ.”
Hai người bọn họ sửng sốt, đã hiểu: “Được!”
Thay vì chờ mọi người mệt đến suy sụp, Lê Thiếu Hi sẽ phải một mình đấu với quái vật đầy nhà ăn, không bằng bỏ vài đơn hàng ngay từ đầu.
Dù sao các ma vật sẽ không hỗ trợ lẫn nhau, chúng cũng sẽ không chạy đi bẩm báo, chúng nó còn có thể ăn uống thỏa thích trên thi thể của đồng bọn, cho nên…
Lam muội và Tiểu Da Chùy có thể bỏ một ít đơn hàng, trực tiếp khiến chúng bạo nộ, sau đó Lê Thiếu Hi thu thập chúng.
Cứ như vậy sẽ giảm bớt áp lực, cũng đạt được mục tiêu buôn bán.
Bọn họ rõ ràng thực lực của Lê Thiếu Hi, cho nên từ bỏ một vài đơn hàng.
Họ không bỏ thực đơn của ma vật cấp thấp nhất, mà bỏ thực đơn phức tạp nhất.
Thực đơn càng phức tạp, trên người càng có nhiều tiền.
Cấp bậc cao thì là cái gì, khi một đấu một với Lê Thiếu Hi, ma vật cấp tám cũng chỉ là đệ đệ thôi.
Có “ý tưởng kinh doanh” sáng tạo này, càng ngày càng tới gần mục tiêu buôn bán một cách ổn định, Bàn Gia, Lam muội và Tiểu Da Chùy một chân cũng thành thạo.
Có thể ăn liền ăn, không thể ăn liền chết.
Hắc điếm thì sao?
Đám ma vật đáng chết này đã tàn sát một tòa thành nhỏ!
Ngày hôm nay Tiểu Da Chùy là người gặp khó khăn lớn nhất, nhưng hắn lại chống đỡ được từ đầu đến cuối, đừng nói là kêu đau, hắn nhanh chóng thích nghi với quải trượng của mình, bằng kỹ năng tiềm hành mà không hề thua kém Lam muội.
Ngay cả Vân Duật xem phát sóng trực tiếp cũng nhịn không được mà khen một câu: “Thật đàn ông.”
Lê Thiếu Hi đau lòng Tiểu Da Chùy, trên mặt cậu lại không hiện điều đó, nhưng sau khi giết chết ma vật cấp tám, cậu đào chiến lợi phẩm, thấy được thứ thích hợp làm quải trượng thì lập tức ném cho Tiểu Da Chùy, còn có thuốc hồi máu, băng vải cũng đưa hết cho Tiểu Da Chùy.
Chân hắn bởi vì bị hoạt động thường xuyên mà không ngừng chảy máu, cũng mau đây là “trò chơi”, có thể một bên mấy máu một bên uống thuốc bổ máu.
Quải trượng của Tiểu Da Chùy từng bước tăng cấp từ gỗ cấp hai thành pháp trượng cấp sáu, cây cuối cùng còn có phong cách phương tây, đỉnh chóp có một khối hồng ngọc bóng loáng, đặt dưới nách còn nóng hầm hập…
Đau thì còn đau, nhưng lòng Chùy ca chỉ cảm thấy ấm áp.
Ngày thứ ba trôi qua thuận lợi hơn tưởng tượng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõng mà tê liệt ngã xuống nhà ăn tanh hôi rách nát.
Cấp bậc của ma vật xếp hàng bên ngoài cũng cao không ít, khoảng cấp năm.
Lê Thiếu Hi giết ma vật thành thạo lưu loát hơn mấy ngày hôm trước nhiều.
Không còn cách nào khác…
Tiểu ma kiếm cứ như lớn lên trên tay cậu, độ phù hợp cao đến kinh người.
Lê Thiếu Hi cũng luyện năng lực phản ứng của mình, trong ba ngày ngắn ngủn, sức chiến đấu của cậu tăng lên gấp ba.
Thu thập xong ma vật xếp hàng bên ngoài nhà ăn, toàn thân tiểu ma kiếm đỏ bừng đến sáng lên.
Lê Thiếu Hi chỉ cho rằng nó hưng phấn sau khi hút đầy máu, cũng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp bỏ vào trong hành lý.
Vân Duật: “Đây là đang lên cấp a.”
Tần Toái Ngọc: “Cấp chín.”
Kinh nghiệm của bọn Vân Duật không phải là thứ ma mới có thể so sánh, bọn họ đã sớm thấy rõ chiêu trò của Hắc Tràng này.
Vân Duật nói: “Nơi này đúng là một nơi tốt để xoát kinh nghiệm.”
Nguy hiểm càng lớn, thu hoạch càng lớn.
Lần này Đa Đa không bị lỗ.
Thời khắc vui sướng nhất là sau khi nhà ăn không tiếp tục kinh doanh.
Chú bếp M xuất hiện, chuẩn bị bữa tối cho họ.
Lần này M không đơn độc gọi Lê Thiếu Hi, Lê Thiếu Hi chủ động hỏi: “Tôi có thể lên lầu tắm rửa một phát không?”
M: “Cậu có thể trả tiền để tự động rửa sạch.” Chính là một trăm đồng tiền vừa tiêu hôm qua kia.
Lê Thiếu Hi tràn đầy đạo lý: “Tắm trong nước ấm có thể giảm bớt mệt nhọc.”
M: “…”
Lê Thiếu Hi: “Hay là nước của tầng trên không ấm?”
M: “Đến đây đi.”
Lê Thiếu Hi lập tức cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, quả nhiên vẫn chuẩn bị nước ấm cho cậu.
Việt ca thật tốt!
Sau khi tắm xong, nhà ăn cũng rực rỡ hẳn lên, hôm nay doanh thu của bọn họ khá cao, cả bọn chạy nhanh đến chỗ thăng cấp nhà ăn.
Ngày hôm sau sẽ càng khó, thiết bị cần phải theo kịp!
Bữa tối phong phú, bọn họ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, chỉ là khi nghĩ đến ban đêm, lại kìm lòng không được mà cảm thấy kinh hồn tang đảm.
Bàn Gia: “Đêm nay…” Nên làm cái gì bây giờ?
Lê Thiếu Hi vẫn muốn ra ngoài kiếm nguyên liệu nấu ăn như cũ, Tiểu Da Chùy thành như thế này rồi thì tốt nhất là đi theo Lê Thiếu Hi, nếu không sẽ không sống được qua đêm nay.
Vậy ai sẽ ở lại nhà ăn?
Lê Thiếu Hi không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhấm nháp mỹ thực trước mắt.
Lam muội vẫn không dám tin tưởng: “Kia thật sự là Tống Hử Nhất sao?”
Lê Thiếu Hi: “Ăn cơm trước đi, ăn xong thì chúng ta đi xem hắn.”
Bàn Gia: “!”
Cậu ta phản ứng lại, đây là đi xem thi thể của Tống Hử Nhất.
Tiểu Da Chùy đáp: “Đúng là nên đi xem.”
Lam muội: “…”
Tức khắc cảm thấy cơm phô mai hấp trước mắt không thơm.
Bọn họ ăn trí Tống Hử Nhất ở nhà kho phía sau nhà ăn, không phải bọn họ không muốn chôn Tống Hử Nhất, mà là tùy tiện đi ra ngoài nhà ăn rất nguy hiểm, mà cái nhà kho này…
Cũng xấp xỉ một nhà xác.

Có không ít nguyên liệu nấu ăn đông lạnh, nhiệt độ ít nhất là âm mười mấy độ.
Lê Thiếu Hi cùng Tiểu Da Chùy đi tuốt đàng đầu, Lam muội và Bàn Gia đi theo phía sau.
Nơi này thật rùng rợn, nhưng so với việc Tống Hử Nhất còn sống…
Cũng không rõ cái nào đáng sợ hơn!
Mới vừa đi đến sau bếp, bọn họ gặp phải chủ bếp M đang muốn lên lầu.
Thần kinh Bàn Gia đang căng chặt, bị M xuất hiện thình lình làm hoảng sợ.
M nhìn về phía Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi vừa thấy anh là tâm tình tốt hơn nhiều: “Anh còn chưa nghỉ ngơi?”
M: “Tôi đang muốn đi ngủ, mọi người đây là…”
Lê Thiếu Hi há mồm liền nói: “Đi kiểm tra nhà kho, nhìn nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.”
M hơi hơi gật đầu, đáp: “Vất vả rồi.”
Khi M sắp sửa rời đi, tầm mắt dừng trước ngực Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi: “?”
M bỗng nhiên nói: “Không cần mang bảng tên.”
Nói xong những lời này, M lên lầu, Lê Thiếu Hi sững sờ đứng tại chỗ.
Bàn Gia nghe được điều M nói, buồn bực nói: “Không cần đeo? Như vậy chúng ta sẽ là người không có thân phận a.”
Trong đầu Lê Thiếu Hi như có tia chớp xẹt qua, nghĩ thông điều cậu vẫn luôn không rõ.
Thì ra ở ngay ngày đầu tiên, M đã nhắc nhở cậu.
Đáng tiếc lúc ấy cậu không chú ý.
Thẻ thân phận.
Thân! Phận!
Lê Thiếu Hi chỉ dùng vài bước đã vọt vào nhà kho, tìm được thi thể của Tống Hử Nhất, cậu chịu đựng mùi máu tanh, cầm lấy thẻ thân phận trên ngực hắn.
Bàn Gia theo sau: “Đa ca, có phát hiện ra gì sao?”
Lê Thiếu Hi lật thẻ thân phận của Tống Hử Nhất ra, hít mạnh.

Rồi sau đó, cậu tháo thẻ thân phận của Tiểu Da Chùy, lật lại.
Bàn Gia cùng Lam muội đều không hiểu đây là đang làm gì: “Làm sao vậy? Thẻ thân phận có gì sao…”
Lời còn chưa dứt, bọn họ thấy được mặt sau của thẻ thân phận.
“Ngọa tào!” Bàn Gia chửi bậy, sắc mặt thay đổi, “Này…!Này…”
Mặt sau của thẻ thân phận có một dòng.
Thẻ thân phận của Tống Hử Nhất có mặt chính diện là phó bếp, mặt sau là cá hồi.
Thẻ thân phận của Tống Hử Nhất có mặt chính diện là người phục vụ, mặt sau là chân giò xông khói.
Bàn Gia cùng Lam muội cũng lật thẻ thân phận của mình qua, lần lượt là: Tôm hùm, phu nhân Bá Tước.
Đây chẳng phải là tên của nguyên liệu nấu ăn họ muốn tìm sao!
Vì sao lại khắc trên bảng tên?
Chẳng lẽ…
Người chơi mới là nguyên liệu nấu ăn nhiệm vụ cần.
Này, này…
Lê Thiếu Hi cũng lật lại thẻ thân phận của mình, khi tất cả mọi người cho rằng cậu sẽ là nấm cục đen —
Trống không.
Thân phận của Lê Thiếu Hi trống không!
Cậu không phải là nguyên liệu nấu ăn…
“Thật tốt quá, đúng là cậu rồi.” ngoài cửa truyền đến thanh âm của “Tống Hử Nhất”, hắn nhìn về phía Lê Thiếu Hi, vui vẻ nhảy nhót, “Là cậu, vậy chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nháy mắt hiểu được.
Bảy người chơi, năm nguyên liệu nấu ăn.
Nhiệm vụ này…!chỉ có hai người chơi có thể hoàn thành.
Hoàn thành bằng cách giết chết năm người khác!
Lê Thiếu Hi là trống không.
“Tống Hử Nhất” trước mắt nhất định cũng trống không.
Mặt của Bàn Gia, Lam muội và Tiểu Da Chùy đều trắng bệch.
Lê Thiếu Hi nhìn chằm chằm “Tống Hử Nhất”: “Mày là Vô Cơ hay là Nguyên Nguyên.”
“Tống Hử Nhất” không giả giọng nữa, thanh âm thiếu nữ mềm mại đáng yêu: “Đại thúc là nấm cục đen.”
Đại thúc là ai?
Tuy rằng mới chỉ gặp mặt một lần, mọi người đều có ấn tượng.
Vô Cơ là nam nhân trung niên trầm mặc ít lời.
Cho nên “Tống Hử Nhất” là —
Nguyên Nguyên.
Là thiếu nữ ngoan ngoãn bị Ma Vương nuốt chửng khi vừa bắt đầu.
Nguyên Nguyên đeo mặt của Tống Hử Nhất, lại dùng thanh âm của chính mình, hình ảnh cực kỳ quỷ dị: “Đa Đa ca, cậu chỉ cần giết chết tôm hùm và phu nhân Bá Tước, chúng ta liền có thể kết thúc Hắc Tràng này.”
Lê Thiếu Hi nghĩ đến nhắc nhở hệ thống về tiến độ thu thập: 2/5.
Theo lý thuyết, nấm cục đen, cá hồi và chân giò xông khói đều bị “thu thập”, vì sao hệ thống chỉ nhắc nhở hai cái.
Cậu nhìn về phía “Tống Hử Nhất”, đột ngột hỏi: “Chân của Da Chùy còn ở trong bọc hành lý của cô?”
Nguyên Nguyên sửa đúng cậu: “Đó là chân giò xông khói.”.