Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Nhân Ngư 3 tại dưa leo tr.
Nói chuyện một hồi dỗ nhân ngư vui vẻ xong, Thanh Trường Dạ rời khỏi tầng hầm.
Hắn chắc chắn mình không để lại dấu vết gì, khoá xong cửa tầng hầm, hắn đi đường cũ tránh thợ săn tiền thưởng về phòng mình.
Sắc trời đã dần sáng, hắn kiểm tra phòng ngủ, xác định nơi này bình yên vô sự, hắn ngã xuống giường ngủ say sưa.
Tinh hạm cách tinh hệ Nhân ngư càng ngày càng gần, nếu đi tiếp về phía trước 1 2 ngày nữa, bọn họ sẽ không thể nhận được tín hiệu bên ngoài vì ảnh hưởng của lỗ giun và vật chất vũ trụ xung quanh nó.
Để ý thấy thái độ thợ săn xung quanh hắn càng lúc càng kì quái, Thanh Trường Dạ trong lúc ăn cơm cùng Alan giả vờ vô ý nói.
“Hình như gần đây anh bận nhiều việc lắm,” Hắn cắt miếng thịt bò: “Có ổn không?”
“Lại có người chết,” Hạm trưởng Alan đau đầu xoa xoa thái dương: “Tối qua, chết ngay cạnh phòng cậu.”
Thanh Trường Dạ dừng động tác lại.
“Đừng lo,” Thấy hắn không nói gì, Alan mở miệng an ủi hắn: “Có thể có người nói lời không hay, tôi không thể nào quản hết miệng của tất cả mọi người, nhưng tôi thực sự tin cậu, nên bọn họ cũng không dám làm gì đâu.”
“Chết thế nào?”
“Chưa rõ, giống như đột tử, không có vết thương rõ ràng trên người.”
Đột tử, không có vết thương.
Thanh Trường Dạ trả lời, hắn hơi do dự, rồi nhìn Alan như thể thoáng cảm thấy có lỗi: “Nếu…!Nếu anh không thấy phiền, hay tôi nằm ngủ dưới sàn phòng anh nhé?”
Một khi rạn nứt xuất hiện, cho dù tình cảm có sâu hơn nữa cũng sẽ xảy ra ngăn cách, huống gì Alan và những thợ săn tiền thưởng này đã làm việc cùng nhau hơn 10 năm.
Tư tưởng của đồng bạn ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của y, so với việc chờ Alan nghi ngờ mình hoàn toàn, không bằng hắn động thủ trước bóp chết nguy cơ này từ giai đoạn nảy mầm.
Hơn nữa hắn cũng không dám khẳng định nhân ngư sẽ không giết hắn, nên ở cùng Alan vẫn an toàn hơn.
Hạm trưởng trước mặt sau khi kinh ngạc vội vàng gật đầu, Thanh Trường Dạ nhân cơ hội đề nghị đi xem nhân ngư một lần nữa.
Tinh hạm đã tới gần biên giới tinh hệ Nhân ngư, nhân ngư dùng để dẫn đường đã không còn quan trọng như lúc đầu.
Alan vì phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ nên không thể ở cùng hắn, sau khi bảo Thanh Trường Dạ dùng dấu vân tay làm mật mã cửa phòng xong, Alan liền giao chìa khoá cho hắn.
Trước khi đi thăm nhân ngư, hắn lấy hơn 10 con sứa nước sâu béo tươi từ chỗ A và Natasha.
Từ buổi tối mập mờ kia, đã chừng mấy ngày hắn không tới gặp nó.
Như những lần trước, ngay lúc mở cửa nhân ngư đã lập tức nhận ra mùi Thanh Trường Dạ, điểm khác biệt là, lần này nó rúc trong bể nước, không muốn để ý tới hắn.
Nhận thấy nó buồn vì mình xa lánh nó mấy ngày qua, mắt Thanh Trường Dạ nhiễm ý cười.
“Này?”
Nhân ngư không nhìn hắn.
“Tôi mang cho em cái này,” Như thể hắn không nhận ra thay đổi của nó, lại dùng thái độ bình thường với đối phương, trong tay Thanh Trường Dạ là túi bóng trong suốt chứa mấy con sứa hồng nhạt, hắn để nhân ngư nhìn thấy vết thương nhỏ mình cố ý để sứa cắn ra: “Tại bắt chúng nó, tay bị đốt rồi.”
“…”
Nửa phút sau, nhân ngư cuối cùng cũng bơi sang.
Nó giật lấy túi bóng, đổ sứa vào bể nước, ngay sau đó ngâm nga một hồi âm sắc xinh đẹp kì lạ.
Đúng như lời đồn, tiếng hát của nhân ngư không hổ là tiếng trời.
Âm sắc như đến từ đáy biển sâu thẳm ảm đạm nhất, lại như tia nắng tươi đẹp đầu tiên vạch qua mặt biển.
Ngay cả Thanh Trường Dạ cũng bất tri bất giác hai mắt thất thần dưới thanh âm của đối phương, hai tay hắn chậm rãi đưa về phía nhân ngư, may mắn là, người sau lúc này đã ngừng hát.
Thanh Trường Dạ chớp mắt, hắn nhận ra toàn bộ sứa đã mềm oặt nổi lên mặt nước.
Nhân ngư ung dung lột da chúng, nhanh chóng ăn gần hết thức ăn.
Thấy đối phương đưa con sứa đã lột da cuối cùng cho mình, Thanh Trường Dạ cúi đầu cười với nó.
Tiếng hát của nhân ngư có thể là sóng siêu âm hoặc sóng hạ âm.
Nó có thể sử dụng giọng hát để giết sứa, tương tự như vậy, đêm qua nó cũng có thể điều khiển loại âm thanh này để động chết thợ săn tiền thưởng ngủ cách vách hắn.
“Cảm ơn.”
Hắn nhận lấy đồ ăn.
Suy nghĩ của động vật đơn thuần hơn loài người.
Nhân ngư bằng lòng đưa thức ăn đã lên tới miệng cho Thanh Trường Dạ, cho dù là xuất phát từ mục đích gì, thì ít ra nó cũng đã đặt hắn vào phạm vi của mình.
Sau khi ăn sạch sứa, nhân ngư trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, nó nghiêng đầu, thăm dò bắt lấy cánh tay thanh niên.
Sinh vật sống dưới biển lạnh như băng, làn da bóng loáng lạnh lẽo của nhân ngư hiện lên màu ngọc trai mờ mờ.
Nó bắt đầu liếm láp phần bị thương chỗ tay hắn.
Nơi bị sứa cắn sưng lên một cục nhỏ.
Nhân ngư sau khi thấy hắn gật đầu, cẩn thận dùng răng cắn da Thanh Trường Dạ.
Phần máu dính độc từ vết thương nhỏ kia trào ra, tuy máu không nhiều, nhưng tất cả bị nó mút hết.
Lần đầu tiên thấy con nhân ngư này, nó cũng liếm tay hắn, khi đó Thanh Trường tưởng nó chỉ là do tò mò, giờ nghĩ lại, hôm đó tay hắn đúng là bị thương.
Càng kì diệu hơn chính là, sau khi bôi nước bọt của nhân ngư, vết thương của hắn đã khép lại hoàn toàn.
“Em thích máu à?” Thanh Trường Dạ dùng tay kia sờ sờ đầu nó.
Thanh niên hạ cái cổ thon dài tao nhã xuống, sợi tóc đen như mực xoã trên làn da trắng nõn của hắn.
Hắn nhìn con nhân ngư nhìn chòng chọc mình kia: “Nước bọt của em có thể cầm máu, cắn một cái cũng không sao, nhưng em phải cắn nhẹ thôi.”
Mái tóc dài trắng nhợt trong tầm mắt buông xuống, nhân ngư sau khi do dự xong khoác hai tay lên vai hắn, răng nanh ngày thường giấu đi lê nhẹ qua da Thanh Trường Dạ.
Trong nháy mắt tiếp theo, khoái cảm gần như có thể phá huỷ Thanh Trường Dạ truyền đến từ nơi bị nhân ngư cắn.
“Em giống ma cà rồng quá, lấy khoái cảm ra mê hoặc con mồi,” Thanh Trường Dạ đang cười, hắn có thể cảm thấy động tác nhân ngư chậm lại sau khi nghe giọng mình, nó quả thực vô cùng nhạy cảm với âm thanh, lại còn sẵn lòng nghe hắn nói: “Chưa ai bảo tôi bị nhân ngư cắn sẽ dễ chịu như vậy.”
Dưới tình huống thông thường, Thanh Trường Dạ không thích để tính mạng mình nằm trong tay người khác, nhưng nhân ngư hút máu có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt như trong mơ, vừa đè nó vừa để nó hút máu có vẻ cũng rất ổn.
Ngẫm lại mỗi khi hắn dùng sức, đều có thể để răng nanh của mỹ nhân cắn một cái…!
Hắn như có như không vuốt ve mái tóc trắng nhợt của nó, giọng nói trầm thấp mang theo ý phàn nàn, lại có vẻ ấm áp thân mật.
“Tôi sắp nghiện rồi.”
Alan là một người đàn ông chu đáo, y không để Thanh Trường Dạ ngủ dưới đất như lời hắn nói, mà đặt thêm một chiếc giường trong phòng mình.
Đợi đến lúc Thanh Trường Dạ và sinh vật biển đầy quyến rũ kia xa nhau, hắn phát hiện vân tay mình đã có thể mở phòng Alan.
Thanh Trường Dạ liếc nhìn bản đồ điện tử trên màn hình trong suốt trong phòng, còn mấy phút nữa là bọn họ sẽ tiến vào tinh hệ Nhân ngư.
Alan không ở đây, nhưng hạm trưởng đã bỏ lại quần áo y mặc lên cái giường kia.
Thanh Trường Dạ định đi tắm trước, ngay lúc hắn bắt đầu cởi áo sơ mi, trên bản đồ lúc nãy mở ra xuất hiện bông tuyết.
Mấy giây sau, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc thay thế hình ảnh tinh hệ Nhân ngư từ trên cao ban đầu.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Dạ,” Edwin có vẻ đang ở phòng ngủ của mình, vị vua trẻ tuổi đầy vui vẻ lên tiếng chào Thanh Trường Dạ, nhưng sâu trong đôi mắt xanh lục lại lạnh thấu xương: “Anh nhớ em cực kì.”
“Edwin,” Thanh Trường Dạ cũng cười theo hắn: “Anh vẫn còn nhớ tôi à.”
“Ai nỡ lòng quên kiểu như em…” Y tạm ngừng một lúc, như thể đang tìm từ thích hợp: “Báu vật.”
Thanh Trường Dạ nhếch mày.
Người thống trị toàn bộ Liên bang ngồi trong màn ảnh vẽ ra một nụ cười ngả ngớn bên môi: “Anh nhớ xương cốt của em, cưng à.”
“Vì sao?” Thanh Trường Dạ tiếp tục động tác bắt đầu lúc nãy, ngón tay cởi khuy áo đầu tiên của áo sơ mi.
Áo sơ mi đen và làn da như bạch ngọc của hắn cực kì kích thích giác quan, ngón tay hắn cố tình đi xuống, xương quai xanh duyên dáng như hai cánh bướm khiến hình ảnh ướt át lạ thường.
Edwin thích từng chỗ trên người hắn, nhất là những nơi có thể phô ra nét đẹp của xương cốt da thịt này.
Hắn nhớ rõ Edwin từng nói đùa muốn xăm tên của mình lên xương quai xanh của hắn, biến thái muốn kiểm soát mười phân vẹn mười: “Là vì cái này ư? Bệ hạ.”
“Em hư đủ rồi đấy,” Vua cười lắc đầu, tim không chậm nhịp nào: “Chọc tức anh cũng không có ích gì cho em đâu, chúng ta đều biết bí mật thân thể em mà.
Quay về với anh đi, anh có thể cho em nơi che giấu tốt nhất –”
“Nhìn bên cạnh đi.”
Thanh Trường Dạ chỉ chỉ quần áo và đồ dùng hàng ngày trên giường Alan, 2 cái giường, đặt quần áo kiểu nam.
Hiểu rõ ý hắn, vẻ mặt vua hơi thay đổi.
“Em ở chung với những người khác?”
“Chẳng có ai quy định sau khi rời khỏi anh, tôi không được kiếm người khác.”
Hắn cởi hết quần áo trước mặt đối phương, thân thể trắng nõn thon dài của thanh niên phơi bày giữa không trung.
Thanh Trường Dạ không mặc gì đến gần màn hình, hắn khẽ rũ mắt xuống, đuôi mắt cong lên một độ cung xinh đẹp cực kì.
Hắn biết từ góc độ của Edwin có thể thấy rất nhiều hình ảnh riêng tư, nhưng chẳng sao.
“Nhân tiện nói một câu, là tôi ngủ anh ta.”
Tinh hạm tới gần lỗ giun và vật chất tối, tín hiệu bị ngắt.
Hắn không thể thấy vẻ mặt sau cùng của vua, nhưng mà đoán chừng cũng thú vị lắm.
Đêm hôm ấy, lại có một thợ săn tiền thưởng chết trong đại sảnh tinh hạm.
Khác hai lần trước, cái chết lần này của thợ săn cực kì thê thảm.
Đầu hắn bị chặt xuống, bụng bị mổ ở giữa, nội tạng nóng hổi rơi ra từ phần ngực phanh rộng, gần nửa phần da thịt bị lột sống.
Khi người gác đêm phát hiện ra người chết, thi thể thậm chí còn bốc hơi nóng.
Người gác đêm hoảng sợ đánh thức hạm trưởng Alan, Thanh Trường Dạ ở chung với hắn đương nhiên cũng bị đánh thức.
Lúc nhìn thi thể, Thanh Trường Dạ có thể cảm thấy ánh mắt của người gác đêm dẫn đường như có như không rơi trên người mình.
Biết những thợ săn này vẫn có khúc mắc trong lòng với hắn, Thanh Trường Dạ thờ ơ quay đi.
Sau khi nhìn thấy thi thể kia, hắn quan sát môi trường xung quanh.
Theo mô tả của thợ săn còn lại đến xem, không có ai ở gần đại sảnh vào thời điểm thợ săn kia chết.
Thanh Trường Dạ suy nghĩ, nghe những thợ săn còn lại mô tả với Alan, trong đôi mắt đen loé lên một suy nghĩ sâu xa.
Chết kiểu này…!Nhân ngư tức giận sao?
Nó giống như đang trút giận hơn là bực tức đơn thuần, là vì sắp về quê hương rồi? Hay là…!
Chờ Alan xử lý xong tất cả mọi chuyện, bọn họ quay về phòng hạm trưởng nghỉ ngơi.
Sau khi trời sáng, bầu không khí trên hạm càng thêm kì quái, Thanh Trường Dạ bị tình nghi nhất ở cùng một chỗ với trùm nhóm thợ săn tiền thưởng khi chuyện xảy ra, nếu không phải hắn làm, thì ai cũng có thể trở thành người bị tình nghi.
Alan lộ ra vẻ lo âu hiếm thấy trước mặt hắn, thi thể người chết tối qua có tính uy hiếp quá mức, giống như một loại cảnh cáo, một bức tranh của một linh hồn xấu xa.
Dù biết rằng việc quấy rầy Alan lúc này là không tốt, nhưng để chứng minh suy luận của mình, Thanh Trường Dạ vẫn bảo hạm trưởng đến xem nhân ngư cùng hắn.
Alan đồng ý.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ đi vào tầng hầm.
Còn chưa tới gần bể nước đặt nhân ngư, sinh vật bên trong đã sung sướng lắc đuôi, bọt nước ào ào vang lên lanh lảnh vui tai, như thể nó hoàn toàn không biết gì về bạo lực và máu tanh xảy ra trong tinh hạm, đôi mắt đỏ tươi rực rỡ vẫn trong sáng như ngày đầu mới gặp gỡ.
Nhân ngư ngây thơ nhàn nhã không hợp với Alan quanh thân nặng trĩu.
Hạm trưởng có vẻ cũng nhận ra điểm ấy, hắn cũng không muốn lại gần nó, Thanh Trường Dạ thấy vậy bước từng bước tới chỗ nhân ngư.
Nhân ngư trông rất vui vẻ vì thanh niên đến thăm mình.
Không chờ hắn đến được bể nước, nhân ngư đã chủ động kéo tay hắn lại, đụng vào nước da màu ngọc trai yếu ớt như thể chỉ nhẹ nhàng nắm một cái là đã có thể để lại vết đỏ.
Bề ngoài nhân ngư có tính đánh lừa quá mức, nhưng dù vậy, Thanh Trường Dạ vẫn không bỏ lỡ biểu cảm đắc thắng nó nhìn về phía Alan.
Nó đang tận hưởng nỗi đau của Alan, nhưng lại càng ngày càng thân thiết với hắn.
Giống như việc nhân ngư biết Thanh Trường Dạ ở chung một phòng với Alan mà sinh lòng ghen ghét, nhân ngư biết rõ tất cả những chuyện xảy ra trên tinh hạm như lòng bàn tay.
Đúng là…!
Trong mắt Thanh Trường Dạ lên xuống bất định, hắn cười với nhân ngư ở góc độ Alan không thấy.
Một sinh vật tà ác lại đầy linh tính như vậy, khi bị ép phải khóc, nhất định sẽ êm tai lắm nhỉ?
Hắn thực sự…!càng ngày càng mong chờ đến cái ngày có thể đè nó dưới thân mình.
_____________________
Chịch nhau với cá thì chịch kiểu gì nhỉ.