Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 37: C37: Không xứng họ sở

1:27 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: C37: Không xứng họ sở tại dưa leo tr

Sở Sương Hà?

Sở Thanh quen thuộc, tình cảm thâm sâu với Sở Sương Trì cùng Tạ Hi mang theo hào quang nam chính cư nhiên đều bị gã lừa dối qua mắt?

Sở Ngư phát ngốc, trong đầu hiện lên ý niệm, ngay sau đó cả người đều chợt lạnh.

Thân thể có liên hệ mật thiết với Nguyên Anh, giống như khí huyết và hơi thở. Chính là Nguyên Anh không thể tùy tiện ra khỏi cơ thể. Nếu Lục Khinh An trúng một kiếm này chắc chắn sẽ mất mạng!

Khoảng cách gần như vậy, căn bản trốn không thoát!

“Keng!”

Âm thanh sắc nhọn của kim loại giao nhau lọt vào tai. Trong chớp nhoáng, Lục Khinh An nhẹ nhàng trở tay đẩy Bất Hành, nâng vỏ kiếm lên, đem một kích trí mạng kia chặn lại.

Trên mặt Sở Sương Trì hiện lên một tia kinh ngạc, còn chưa có động tác tiếp theo, Lục Khinh An đã giơ tay chém qua một kiếm. Ai cũng biết Lục Khinh An là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thanh danh hiển hách, người thường không dễ dàng tiếp được một kiếm của hắn. Sở Sương Trì lập tức quăng kiếm không đỡ, như cũ đứng ở tại chỗ, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười quái dị.

Lục Khinh An dừng một chút, Yểm Hàn dán ở cổ Sở Sương Trì, chỉ cần nhẹ nhàng động là có thể lấy đầu gã.

Sở Sương Trì không bất ngờ, bình tĩnh cười: “Ngươi đã sớm có phòng bị?”

Lục Khinh An nghiêm nghị nhìn gã, không nói gì.

Sở Sương Trì thật ra có chút nghi hoặc: “Ta cải trang thành Sở Sương Trì có chỗ nào không giống? Thân thể cũng là của hắn, thậm chí có đôi khi chính ý thức của hắn còn sẽ nhảy ra, giống vừa rồi khi bảo vệ tiểu súc sinh kia.”

Nghe được ba chữ “Tiểu súc sinh”, sắc mặt Tạ Hi phát lạnh. Đoạn Tuyết trong tay lập tức ra khỏi vỏ, tựa hồ phải trực tiếp xông lên giết gã. Sở Ngư vừa vặn lặng lẽ lui đến bên cạnh Tạ Hi. Thấy Đoạn Tuyết ra khỏi vỏ, hắn bất động thanh sắc mà ấn trở về, vỗ vỗ tay y.

Sở Thanh nhẫn nại không được, nhấc lên Tam Hỏa, mặt đầy sương lạnh: “Nghiệp chướng, cút ra khỏi cơ thể phụ thân ta ngay!”

Sở Sương Hà không chút để ý mà cười: “Thanh nhi thật là càng thêm bất cận nhân tình. Nhiều năm không gặp như vậy, một tiếng thúc thúc cũng không gọi.”

Ánh mắt Sở Thanh phảng phất như muốn giết người.

Dù có mũi kiếm lúc nào cũng có thể đoạt mệnh dán ở trên cổ, Sở Sương Hà lại như cũ mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ: “Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”


Thấy Sở Thanh không nói lời nào, gã cũng không vội, cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Mới vừa gặp đã biết? Ta còn tự hỏi tại sao ngươi vừa thấy ta liền bày ra bộ dáng bi thương kia, hoá ra là phụ tử tình thâm. Ngươi thế mà im hơi lặng tiếng chịu đựng, cái gì cũng không nói. Nhiều năm không gặp, coi như ngươi đã có thêm chút đầu óc.”

Chân mày Sở Thanh nhíu lại, như nghĩ tới cái gì, tay nắm Tam Hỏa có chút run rẩy: “Câm mồm.”

Sở Sương Hà không để ý tới hắn, nhìn về phía Sở Ngư. Rõ ràng là đang cười, lại giống như một thanh đao sắc nhọn, hàm chứa sát ý âm độc: “Đây là con trai thứ ba của đại ca, đệ đệ của ngươi sao? A, ước chừng có thể nhìn ra vài phần giống nhị đệ của ngươi. Đáng tiếc, nhị đệ ngươi không lớn được như vậy. Ta vẫn còn nhớ rõ, đứa trẻ nhỏ như vậy, ôm vào trong ngực nhẹ như lông vũ……”

“Câm mồm!” Sắc mặt Sở Thanh càng thêm khó coi, gân xanh trên trán nhảy dựng, trong mắt nhiễm màu đỏ tươi.

Lục Khinh An nhăn mày, đang muốn mở miệng nhắc nhở Sở Thanh cố thủ bản tâm, nụ cười trên mặt Sở Sương Hà bỗng nhiên cứng lại, kinh ngạc trong chớp mắt, thân mình run rẩy, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Sau một lúc lâu, hắn một lần nữa mở mắt ra, thần sắc nguyên bản có chút điên cuồng khôi phục lại bình tĩnh, con ngươi màu đen ôn nhu ấm áp: “Thanh nhi, đừng bị gã ảnh hưởng.”

Sở Thanh thân mình cứng đờ, thiếu chút nữa bị lửa giận làm mất tỉnh táo. Hắn tỉnh táo lại, ngơ ngẩn mà nhìn đôi mắt Sở Sương Trì: “……Phụ thân?”

Khách khanh Nguyên Anh kỳ cũng kích động: “Gia chủ? Người tỉnh rồi?”

Sở Sương Trì hướng bọn họ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy ra mũi kiếm Yểm Hàn, cười nói: “Lục đạo hữu, mới vừa rồi làm phiền ngươi.”

Lục Khinh An thu lại Yểm Hàn, ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn: “Tu vi của ngươi không yếu, tâm tính cứng cỏi. Tại sao lại bị xâm chiếm thân thể?”

Sở Sương Trì trầm mặc một chút, hơi hơi mỉm cười: “Mỗi người đều có một nhược điểm, phòng tuyến ở đáy lòng luôn yếu ớt nhất, dễ dàng bị người khác lợi dụng —— Lục đạo hữu không phải cũng có nhược điểm như vậy sao?”

Lục Khinh An im lặng, cúi đầu nhìn Bất Hành bên hông, ám sắc trong mắt lưu động, mím môi không nói.

Cũng đúng, Sở Sương Hà và Sở Sương Trì cùng nhau lớn lên. Trước khi bắt đầu tranh giành vị trí gia chủ, hai người tình cảm hẳn là không tệ, tự nhiên cũng hiểu biết lẫn nhau. Bị Sở Sương Hà chiếm thân thể, cũng không thể trách Sở Sương Trì ý chí không kiên định.

Sở Thanh sắc mặt thống khổ trong chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh lại: “Phụ thân, mẫu thân nàng……Nàng thật sự……”

Sở Sương Trì ánh mắt ôn hòa sáng ngời: “Nàng ở trong lòng ta.”

Quả nhiên……

Sở Thanh đè đè thái dương, run giọng nói: “Phụ thân, con nên làm gì, con nên làm cái gì bây giờ?”

“Linh hồn của gã đã vướng vào với ta.” Sở Sương Trì cúi đầu nhìn tay mình, nhàn nhạt nói, “Thanh nhi, nếu như để ta sống, sẽ không thể xác định khi xuất hiện khi nào là Sương Hà, khi nào là ta. Gã biết tổ phụ tổ mẫu con bế sinh tử quan, để báo thù gã……Sẽ làm cái gì, con hẳn là có thể đoán được.”


Tuy rằng đã đại khái đoán được kết quả, sắc mặt Sở Thanh vẫn biến đổi, môi đều có chút tái nhợt: “Phụ thân!”

Sở Sương Trì nói: “Thanh nhi, Sương Hà làm bậy đa đoan, có một phần là lỗi của ta. Nếu ta và gã cùng nhau xuống Hoàng Tuyền, oán khí của gã sẽ có thể tiêu tán một chút.”

Khách khanh kia sắc mặt đại biến: “Gia chủ, trăm triệu không thể! Sở Sương Hà phản bội Sở gia, nhập ma đạo, sát hại người của Sở gia. Ngài vì sao phải vì một tiểu nhân âm độc, lục thân không nhận như vậy liên luỵ bản thân! Chỉ cần rời khỏi nơi này, nhất định có biện pháp đem thần hồn tách ra……”

Lời còn chưa dứt, khuôn mặt Sở Sương Trì bỗng nhiên vặn vẹo, không còn nho nhã tao nhã, mà là dữ tợn kh ủng bố: “Sở Sương Trì! Thứ tiểu nhân giả nhân giả nghĩa! Toàn nói ra những thứ vô nghĩa!”

Thân mình gã lảo đảo, ngừng lại một chút, thống khổ mà che lại trán, giống như hai thần hồn đang tranh đoạt quyền khống chế cơ thể.

Lục Khinh An nhíu mày, Yểm Hàn “Cách” một tiếng ra khỏi vỏ ba tấc, vận sức chờ phát động.

Sau một lúc lâu, Sở Sương Trì đoạt được quyền khống chế, ngữ khí dồn dập: “Đây là việc của Sở gia, để người của Sở gia giải quyết. Thanh nhi, giết ta!”

Sở Thanh phải tự tay giết cha mình?

Sau lưng Sở Ngư phát lạnh, theo bản năng tiến lên vài bước: “Phụ thân, đại ca……”

“Ngư nhi, lui ra!” Sở Sương Trì cắn chặt răng, ánh mắt nghiêm khắc lãnh khốc mà nhìn chằm chằm Sở Thanh, “Thanh nhi, con trời sinh tính tình do dự không quyết đoán. Đối với vị trí gia chủ chỉ cảm thấy có thể có có thể không. Trừ bỏ sự việc liên quan tới Ngư nhi là không chịu lui bước, những việc khác con chỉ có ba phần quan tâm. Sở gia không thể giao vào tay một người như vậy……”

Thần sắc Sở Thanh như là đang cầu xin, lắc lắc đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Phụ thân, con làm không được.”

Sở Sương Trì nói: “Ngư nhi cùng Sở gia, con cần phải chiếu cố thật tốt.” Hắn nói, nhìn về phía Sở Ngư, ánh mắt trầm tĩnh, “Ngư nhi, về sau phải nghe lời đại ca.”

……Quả nhiên là di ngôn.

Sở Ngư im lặng một lúc lâu, gật đầu.

Ngoài việc an tĩnh ở một bên nhìn, Sở Ngư cũng không thể làm gì. Sở Sương Trì cùng Sở Sương Hà thần hồn đã dung hợp. Tình thế của Sở Sương Trì đã như vậy, ai biết trong một khắc còn ôn thanh đàm tiếu, ngay sau đó có thể trở mặt biến thành Sở Sương Hà, một kiếm đâm xuyên tim người khác hay không.

Sở Sương Trì chắc hẳn trước khi chết muốn tạo áp lực cho Sở Thanh. Để mài giũa Sở Thanh cực kỳ hữu dụng, nhưng là cũng quá độc ác.


Sở Thanh tâm tư mềm mại, mẫn cảm. Lại bởi vì việc xảy ra với Sở nhị mà để lại ma chướng trong lòng. Muốn hắn hạ quyết tâm vì đại nghĩa diệt thân, cơ hồ là không có khả năng.

Sở Sương Trì cất bước đi tới trước mặt Sở Thanh, cúi đầu nhìn hắn, giơ tay xoa xoa đầu hắn. Nhưng sự ôn nhu này không có tiếp tục bao lâu, trên tay hắn bỗng nhiên có hắc khí chợt lóe, thẳng tắp đánh về phía đỉnh đầu Sở Thanh.

Lục Khinh An ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt một lúc lâu vung tay lên, đánh tan hắc khí, đẩy Sở Sương Hà về phía sau vài bước. Vì đề phòng Sở Sương Hà lại làm gì, Lục Khinh An thân hình nhoáng lên, nháy mắt vọt đến bên người gã, giơ tay điểm lên người gã hơn chụp lần, sau đó tránh sang một bên, ngẩng đầu nói: “Phong Linh Huyệt.”

Sở Sương Hà không thể động đậy, cứng còng mà đứng. Gã bỗng nhiên hung hăng “Phi” một tiếng: “Kiếm tu chính đạo như ngươi, như thế nào bỗng nhiên liền biết Phong Linh Huyệt độc truyền của Kính Hoa môn? Lục Khinh An, ngươi còn phải cảm ơn ta đã lơ đãng phát hiện ra cái bí cảnh này. Bằng không ngươi cả đời cũng đừng mong tìm thấy mộ của bằng hữu ngươi!”

Lục Khinh An cứng người: “…… Mộ?”

Sở Sương Hà bật cười: “Thẩm Niệm hồn phi phách tán, để lại thân thể ở trong bí cảnh này. Cho dù ngươi có tìm được thi thể của hắn thì cả đời này cũng đừng nghĩ sẽ được nghe hắn lần nữa nói với ngươi một lời nào——”

Lời này cũng đủ ngoan độc, Lục Khinh An sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mang theo sát khí.

Sở Ngư xem đến tức giận, hận không thể đi lên đá gã mấy cái, nhưng lại vì đó là thân thể của Sở Sương Trì nên không thể tùy ý động thủ. Hắn thở dài, bỗng nhiên liền cảm giác tay bị người nắm lấy.

Hắn xoay đầu, thấy Tạ Hi nhu hòa mà nhìn hắn, duỗi tay xoa xoa lưng hắn: “Sư huynh, vạn sự còn có ta.”

Sở Ngư im lặng một lát, hướng y miễn cưỡng ép ra một nụ cười.

Muốn nói không khó chịu là không có khả năng.

Kể cả khi ý thức của nguyên chủ đã hoàn toàn mai một, hắn vô duyên vô cớ được gia đình này chiếu cố nhiều như vậy, dựa vào lương tâm cũng sẽ có cảm giác không đành lòng.

Sở Sương Hà điên cuồng mà cười một trận, sắc mặt bỗng chốc trở nên âm lệ đáng sợ, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Sở Thanh: “Giết ta! Giết ta đi! Giết phụ thân ngươi! Giết hắn rồi vị trí gia chủ chính là của ngươi! Phụ tử hai người đều giống nhau, toàn những kẻ dối trá giả nhân giả nghĩa!”

Sở Thanh cúi đầu, tóc dài che đi đôi mắt, không rõ thần sắc. Hắn cầm Tam Hỏa, chậm rãi đi tới trước Sở Sương Hà.

Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà hận phụ thân ta như vậy, hận Sở gia như vậy?”

Sở Sương Hà lạnh lùng nói: “Sở Sương Trì hại ta linh mạch tẫn phế, bức ta nhập ma nói, ta dựa vào cái gì không thể hận? Sở gia bảo hộ hắn, bao dung hắn, nhưng lại bỏ rơi ta, ta dựa vào cái gì không thể hận? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì phụ thân luôn miệng nói ta là niềm kiêu ngạo của người, nhưng vừa quay đầu liền nói với mẫu thân rằng: ‘Sương Hà tâm phù khí táo, dễ nhập tà ma ngoại đạo. Sở gia không thể giao cho người như thế. Chỉ có Sương Trì lòng dạ rộng lớn, khí độ trầm ổn mới có thể gánh đại sự.’?”

Sở Thanh im lặng ngẩng đầu nhìn chằm chằm gã: “Ngươi tẩu hỏa nhập ma, phụ thân ta dùng hết toàn lực cứu ngươi, lại bị ngươi ngờ vực trách tội, vì sao? Tổ phụ thấy ngươi rơi vào ma đạo, thấy ngươi giết hại nhị đệ ta, hai lần đều không đành lòng hạ sát thủ, chỉ đem ngươi phong ấn dưới đất, vì sao? Sở Sương Hà, ngươi căn bản biết hết thảy sự thật. Rõ ràng chính ngươi đã sai, lại không muốn thừa nhận lỗi sai của mình, ngược lại đem tất cả sai lầm đẩy cho Sở gia, ngươi……”

“Câm mồm!”

Sở Sương Hà hung hăng đánh gãy lời hắn, sắc mặt hung tợn, “Giết ta đi! Sở Thanh, ngươi có bản lĩnh thì mau giết ta!”

Sở Thanh an tĩnh mà nhìn hắn, bỗng nhiên thẳng tắp quỳ xuống.


Hắn cúi đầu, cố nén nước mắt, chậm rãi dập đầu ba cái.

Sở Ngư không tự chủ được mà nắm chặt tay Tạ Hi, tim vọt tới cổ họng, có chút nhìn không được. Từ khi xuyên thư tới nay, hắn vẫn luôn sống nhẹ nhàng tự tại. Sư tôn, gia tộc đều chiều chuộng hắn, muốn làm gì thì làm. Ngay cả khi ở trong Lăng Khư mười năm cũng có Thẩm Niệm chỉ đạo, chưa gặp phải điều gì nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên gặp phải sự tình trầm trọng như vậy.

Kỳ thật, dựa theo cốt truyện nguyên tác, lúc này đại chiến chính ma còn chưa bùng nổ. Nguyên chủ tự tìm đường chết đi khiêu khích nam chính, nam chính không thể nhịn được nữa đem nguyên chủ thiên đao vạn quả, trừu hồn nhập bát. Sở Thanh nghe tin đệ đệ mất mạng, từ Lạc Phong Cốc ngàn dặm xa xôi chạy tới, bị nam chính một kiếm chém đầu——

Bọn họ vốn nên đã chết, giờ phút này vẫn đứng ở nơi này, nhìn Sở Sương Trì đáng lẽ ra vẫn nên sống, bình tĩnh muốn chết.

Cốt truyện đại thần……vẫn luôn tồn tại. Chỉ là người nên chết đã thay đổi.

Sở Thanh cúi đầu, chậm rãi đứng dậy, giơ lên Tam Hỏa: “Sở Sương Hà, tổ phụ tổ mẫu ở Sở gia đã lập bài vị cho ngươi. Ngươi đã sớm chết từ hai trăm năm trước khi tẩu hỏa nhập ma. Hôm nay kẻ ta gi ết chết, chỉ là một ma tu trên tay dính đầy máu Sở gia.”

Sở Thanh nói xong, sắc mặt liền lạnh xuống. Tam hỏa trong tay hồng quang đại thịnh: “Ngươi không xứng họ Sở!”

Vừa dứt lời, tay hắn run lên, đem trường kiếm hung hăng đâm vào ngực người từ nhỏ đến lớn hắn quen thuộc và yêu quý nhất.

Ánh đỏ của Tam Hoả càng chói, hỏa linh lực nóng rực chui vào linh mạch, hung hăng đánh về phía Tử Phủ trong Nguyên Anh. Hai Nguyên Anh đấu đá nhau đã lâu đã sớm sức cùng lực kiệt, không có sức phòng bị với luồng linh lực này. Chỉ gắng gượng ngăn cản một lát, liền nhẹ nhàng run lên, bắt đầu tán loạn.

Sở Thanh rút ra Tam Hỏa, trường kiếm “Loảng xoảng” một tiếng rơi xuống đất, hắn lại phảng phất giống như không nhận ra, ngơ ngẩn mà nhìn khuôn mặt phụ thân. Sau một lúc lâu, Sở Sương Trì mở mắt, con ngươi màu đen nhợt nhạt ôn hòa, không nói gì, chỉ là hơi hơi mỉm cười.

Sở Thanh đột nhiên ôm lấy Sở Sương Trì, thân mình run lên, gào khóc đến tê tâm liệt phế, đau thấu xương.

Sở Sương Trì xoa xoa đầu hắn, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngư, thấy hắn cùng Tạ Hi gắt gao nắm tay. Lúc này hắn mới lần đầu tiên nhìn về phía Tạ Hi, ánh mắt ẩn chứa cảnh cáo mà nhìn chằm chằm y một lát. Ngay sau đó sắc mặt nhanh chóng xám trắng.

Tiếng khóc của Sở Thanh đột nhiên im bặt.

Thân thể hắn đang ôm, đã không còn một chút sinh khí.

Sở Sương Trì, Sở Sương Hà, đều đã chết.

Sở Thanh mờ mịt mà ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn nước mắt còn chưa lăn xuống. Hắn há miệng th ở dốc muốn nói gì, lại nghẹn ngào đến không nói nên lời.

Bỗng dưng, bên tai hắn vang lên một giọng nói ôn nhu như nước:

“Ngư nhi, Thanh nhi……”