Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 35 tại dua leo tr
Tiếng thác nước róc rách chảy xuống, kéo theo tầng tầng lớp lớp hơi nước đọng lên mặt đá đã nhiễm xanh màu rong rêu cỏ dại.
Đám người Thường Ân chậm rãi xuống ngựa, men theo dòng nước chảy siết cẩn thận tìm lấy cửa vào bên trong bí cảnh.
Bên ngoài địa cốc, mặt trời hồn nhiên thiêu đốt mọi vật, vừa chạm nhẹ vào tán cây dày đặc của Vân Kì lập tức như bị mây đen che khuất, chỉ còn vài tia nắng yếu ớt phản chiếu xuống dưới đáy hồ trong veo toàn đá sỏi.
Quạ đen run người sải cánh bay đi, vọng ra không gian vài tiếng khóc thê lương tĩnh mịch, hoà vào âm vang nhè nhẹ của thác nước buông rơi, lại gợn lên cho kẻ khác cảm giác quỷ mị đến lạnh người.
Bốn bề nhanh chóng rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng bước chân của đoàn người cất lên, đạp lên cành cây khô đã xơ xác lá, rắc rắc nhẹ nhàng vỡ nát ra nhiều mảnh nhỏ.
Hương hoa theo gió hoà vào trong không khí vốn mang lại chút ngọt ngào đầy thơ mộng, không hiểu vì sao phút chốc đã tan biến, chỉ còn chất đầy vị máu tươi mới chảy, nồng nặc đến khó chịu.
Lục Hoàng hơi nâng tay ra hiệu nhanh chóng mọi người dừng lại, kiếm sắc đã rời khỏi vỏ, cảnh giác đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt.
Lùm cây um tùm toàn màu xanh của lá bỗng nhiên rung lắc dữ dội, Thường Ân theo phản xạ chắn trước người Thiên Phong nhỏ giọng bảo đệ tử cẩn thận một chút.
Thời gian dường như ngừng trôi, phía xa, một nam nhân hớt hải chạy tới, dáng người xiên xiên vẹo vẹo, dính đầy mảng tro bụi từ thân cây rơi xuống.
Nam nhân mở to mắt, khuôn miệng há hốc khẽ mấp máy, gân xanh chạy dọc theo lớp da, nổi lên trên khắp bề mặt cơ thể.
Y tựa hồ bị dọa sợ, chân tay không ngừng run rẩy, khắp thân nhiễm đầy màu đỏ tươi như máu, chảy ròng trên y phục đã bị xé nát không còn lành lặn.
Nam nhân lạ mặt hớt hải gào to, vừa thấy nhóm người Thường Ân liền mạnh mẽ lao đến, mặc kệ bản thân đã ngã nhào liên tục trên nền đất ẩm, máu trên vết thương không báo trước nhanh chóng phun mạnh ra bên ngoài, tô đỏ cả quãng đường y di chuyển.
– Cứu ta.
Cứu ta.
Y lớn giọng, âm thanh khàn khàn không nghe rõ, bàn tay nhiễm đầy huyết nhục loạn xạ vươn ra, lập tức bị kiếm sắc chặn lại.
Thường Ân nhích về phía trước một bước, dường như đã quen với thảm trạng này, hắn từ từ lên tiếng:
– Đã sảy ra chuyện gì?
– Ta.
ta
Người đối diện cơ hồ vì đứng không vững, chậm chạp ngã xuống đống lá cây mục nát, y hơi nâng đầu, nước mắt đã giàn dụa trên khuôn mặt.
– Đáng sợ, đáng sợ lắm.
Bí cảnh không.
không nó là địa ngục.
Nó có quỷ.
Ăn.
nuốt hết tất cả bọn ta.
Ta may mắn sống.
không.
không đừng đến đây.
Lời còn chưa nói hết bỗng nhiên y mạnh mẽ ôm đầu, móng tay bấu lên vết thương lở loét bám đầy chất nhầy như dịch mủ.
Nam nhân mất đi bình tĩnh, thần trí dường như bất thường, ba chân bốn cẳng cào đất chạy đi, trong miệng không ngừng van xin tha thứ, xương cốt bị bẻ gãy vang lên tiếng ma sát nặng lòng.
Lúc này Lục Hoàng mới thu lại kiếm, vỗ nhẹ vai Thường Ân, nói nhỏ:
– Đúng là bất thường thật, ngươi nghĩ xem có khi nào giống với bọn cổ trùng đó không?
– Còn chưa biết, vào trong mới xác định được tình hình, xem ra tên đó nhất định bị thứ gì dọa đến phát điên.
Cú mèo trên thân cây kêu gào thương xót, Thường Ân cùng đoàn người cẩn thận bước vào bí cảnh, một làn gió thoáng chạm trên da mặt, trước mắt hắn đã là một thảo nguyên rộng lớn toàn cỏ mướt hoa tươi.
Chúng đệ tử lần lượt ngần ngại mở miệng:
– Không phải chứ, nghe bảo bí cảnh toàn hang động, cạm bẫy sao lại là thảo nguyên?
– Phải đó như thế này thì có chỗ nào là nguy hiểm?
– Tên kia chắc hẳn thần trí vốn không bình thường rồi, nhìn xem nơi này chỗ nào giống địa ngục?
Tiếng xì xầm mỗi lúc một to vừa nghe thấy giọng của Lục Hoàng cất lên đã lập tức im lặng.
Y chau mày có chút không vui lên tiếng, giọng điệu nghe ra đầy tia chán nản, bất lực:
– Đã là bí cảnh thì không được lơ là.
Nếu lúc nào cũng bị chúng ta đoán trước chữ bí này vốn không cần tồn tại.
Cỏ non dưới chân toả ra hương thơm nhè nhẹ, phút chốc khiến tâm trạng vốn đã căng thẳng đề phòng của đám người lập tức được thả lỏng.
Gió thổi vi vu, mát lạnh trên khuôn mặt tựa như dòng nước cuốn đi hết muộn phiền mang ra xa.
Chờ đã dòng nước.
Thường Ân mở bừng hai mắt, nhịp tim không báo trước mạnh mẽ đập nhanh, hắn đưa tay chạm nhẹ lên chỗ mát lạnh, huyết nhục mơ hồ dính lên đầu ngón tay.
Nhận ra điều gì không đúng liền, Hạ cung chủ liền hô to:
– Không ổn, mọi người cẩn thận, gió ở đây có khả năng gây ra vết thương với thân thể.
Lời vừa nói dứt một trận cuồng phong đã ào ào thoáng qua, mang theo sát khí hướng đám người mạnh mẽ bao vây lấy.
Không khí vốn là thứ mềm mỏng nhất ngay lúc này tựa như tấm lưới ngàn đao đâm mạnh vào da thịt con ngươi.
Thường Ân vung kiếm tránh đi đao phong đang phóng đến, đạp nhẹ lên không trung, nhanh chóng tạo ra kết giới chống lại thực trạng bên ngoài.
Đao phong vẫn không lui bước, từ từ kết thành hình dáng binh chùy, dũng mãnh đập liên hồi vào thân kết giới.
Âm thanh cứ thế ầm ầm vang lên, vòng sáng bảo vệ cư nhiên bị chém nát, gươm giáo vô tình xả ngang vào xương thịt.
Ngay lúc tưởng chừng thân thể không còn nguyên vẹn, Thường Ân chầm chạp mở mắt, ngạc nhiên nhận ra bản thân đã nằm gọn trong lòng đệ tử, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh trở lại, khắp vùng thảo nguyên vẫn nhẹ nhẹ hương hoa cỏ dịu dàng.
Hắn hơi xoay đầu, ngượng ngùng thoát ra chỗ ấm, mặt nạ cẩn thận giấu đi da mặt đang đỏ ửng cũng không che hết đôi tai đã phiếm hồng.
Hắn hơi chỉnh giọng, nói:
– Không sao chứ!
– Đồ nhi không sao, sư tôn chuyện này là thế nào?
Thường Ân không trả lời chỉ hơi lắc đầu nhè nhẹ ý bảo ngay cả bản thân cũng chưa từng gặp qua tình cảnh như thế.
Hắn liếc mắt nhìn Lục Hoàng, điệu bộ xấu hổ khi nãy lập tức bị tiêu biến:
– Tam sư huynh gặp chuyện vui thế à?
– Có chút thử thách, đã lâu không gặp việc khiến tinh thần muốn bùng nổ thế này rồi.
Ngươi nói xem là đao phong kia mạnh hay kết giới ngươi yếu.
– Còn nói ta! Không phải cái lá chắn của ngươi cũng vỡ trước ta à?
Lục Hoàng vươn vai cười lớn, cầm lấy y phục đã bị rách đi một miếng nhỏ, trên tay xuất hiện vài vết xướt còn đang rỉ máu, y hơi thất vọng, thở dài:
– Còn chưa đủ kích thích, ta đang đợi thứ kịch tính hơn thôi.
– Không cần đợi đâu, nó đến rồi kìa!
Thường Ân vừa nói vừa chỉ tay về phía trước, sau đó nắm chặt lấy người đồ đệ, dặn dò tỉ mĩ dù có chuyện gì cũng không được buông tay.
Đông tây nam bắc, bốn phương tám hướng, khắp nơi đều xuất hiện vòi rồng cao lớn, gió lốc ào ào tựa hố đen vũ trụ, cuốn lấy mọi thứ xuất hiện trên đường đi.
Đoàn người không chống lại được lực hút mãnh mẽ, nhanh chóng bị tử thần kéo vào miệng lốc, tay chân cứng ngắt không thể cử động.
Thường Ân cố sức cầm chặt lấy tay Thiên Phong, cẩn thận không để đệ tử vòi rồng kéo đi mất:
– Tuyệt đối không được buông tay.
– Nắm chắt lấy ta.
– Thiên Phong, Ngự Thiên Phong.
– Mau trả lời đi.
Sấm chớp cuồng bạo trên đỉnh đầu giáng xuống, ngang dọc, dọc ngang đánh Thiên Phong ra xa, Thường Ân trong tâm lốc cơ hồ phát hoảng, cố gắng lấy đà qua màng bụi dày đặc tìm lấy bóng hình đồ đệ.
Bỗng thân thể như bị điện áp quấn lấy, nhịp tim triệt để ngừng đập, Thường Ân mơ màng nhắm gìm hai mắt, đau đớn xen kẻ bỏng rát ngăn đi ý thức đại não, hắn khẽ thốt lên sau đó lập tức bất tỉnh:
– Phong nhi.