Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 13 tại dua leo tr
Edit by Nhiên Nhiên
Beta by Chris
Buổi sáng hôm sau Dung Hiểu đem quần áo phơi khô vào, trên đường đi gặp phải Phó Hằng Vũ vội vàng đi vào. Khi đi ngang qua mang theo mùi rượu rất nặng
Dung Hiểu dừng lại, nhìn gã đi lên lầu hai, đi vào phòng làm việc của Phó Tu
Ôm quần áo về phòng, Dung Hiểu không biết có nên nói chuyện thấy Phó Hằng Vũ cho Phó Duy Trạch biết hay không, cảm thấy nói ra sẽ làm tâm trạng của hắn bị ảnh hưởng. Đang do dự liền nghe Phó Duy Trạch nói: “Hợp đồng tôi đã xem qua, có sửa chữa một vài chỗ, cậu xem lại đi”
Dung Hiểu không nghĩ tới hắn thật sự sẽ xem giúp cậu, có chút vui vẻ đi qua: “Cảm ơn, tôi xem liền”
Cậu để quần áo xuống bên cạnh, cầm lấy hợp đồng, mở ra liền thấy chỗ Phó Duy Trạch sửa, trong đó có một câu: Quy định, bên B không được làm lộ thông tin cá nhân làm ảnh hưởng đến hình tượng … Câu này bị Phó Tu Trạch sửa thành: Quy định, bên B sinh hoạt tình cảm do bản thân quyết định, bên A không được can thiệp.
“Uhm, cái này giống như …” Dung Hiểu đọc qua thấy nếu dựa trên yêu cầu của hợp đồng cũng không có gì quá đáng, cậu chưa nói xong đã bị Phó Duy Trạch cắt ngang: “Cậu có thể đảm bảo trong 5 năm sẽ không yêu đương?”
“Ách … Hình như không đảm bảo được.” Tưởng tượng ra cảnh đó, vẫn là Phó Duy Trạch suy xét chu đáo.
“Vậy dựa theo bản kế hoạch này, gọi Nhan Thanh tới đây đi”
“Được”
Dung Hiểu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Nhan Thanh, đối phương cũng không để cậu chờ lâu liền bắt máy. Giọng nói trong trẻo của Nhan Thanh cất lên: “Dung Hiểu hợp đồng xem xong rồi à, có vấn đề gì không?”
“Có ạ, có vài chỗ”
“Được, cậu nói đi, tôi sửa lại cho”
“Nội dung hợp đồng, điều thứ ba …” Dung Hiểu đem từng chỗ mà Phó Tu Trạch sửa đọc lại cho Nhan Thanh
“Dung Hiểu, những điều này đều là do cậu sửa sao?”
“Không là Phó tiên sinh sửa dùm tôi”
“Thì ra là vậy, được rồi, tôi nhớ rồi, chờ bên tôi sửa lại hợp đồng sau đó gửi lại cho cậu, cậu cho tôi email của cậu đi”
Dung Hiểu nghe nói cần email, theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch
“Nói cô ta gửi cho Đồng Trình”
“Tôi nghe rồi” Không chờ Dung Hiểu mở miệng, Nhan Thanh liền nói: “Dung Hiểu hai ngày nay tôi có lấy được chút kịch bản, đến lúc đó đưa cho cậu xem luôn một thể”
“Dạ chị Nhan, cảm ơn chị”
Tạm biệt Nhan Thanh xong, Dung Hiểu không nhịn được mỉm cười, có vẻ tâm tình rất tốt.
Phó Duy Trạch nãy giờ luôn quan sát cậu, mắt chợt sáng lên: “Nghe nói có kịch bản liền vui như vậy sao?”
Dung Hiểu gật gật đầu: “Nhưng mà, tôi sẽ cùng chị Nhan nói chuyện, nói chị ấy không cần chọn kịch bản quá tốt cho tôi”
“Vì sao?”
“Tôi đi đóng phim rồi anh phải làm sao?” Dung Hiểu nhìn hắn, rất cẩn thận mà suy nghĩ cho hắn
Tuy biết Dung Hiểu không có ý gì khác nhưng Phó Duy Trạch vẫn bị làm cho sung sướng trong lòng
Phó Tu nhìn thấy Phó Hằng Vũ đẩy cửa bước vào, sắc mặt liền đen lại: “Thân toàn mùi rượu, mày xem mày thành cái gì rồi”
“Có khác nhau sao, con mặc đồ tươm tất, ba sẽ thích con sao?”
“Tao vì sao không thích mày, mày còn không biết vì sao sao?”
Phó Vũ Hằng cười một cái, không vì chuyện này tiếp tục tranh chấp với Phó Tu: “Ba cho người gọi con đến đây, không lẽ chỉ để nói việc ba không thích con?”
Phó Tu cầm xấp văn kiện trên bàn ném lên ngực của gã: “Xem cho kĩ đi, mày muốn giải thích như thế nào?”
Phó Vũ Hằng mở văn kiện ra, là lời khai của lão Lý làm vườn. Phó Tu nhìn gã đọc văn kiện, để xem có thể nhìn thấy gì qua biểu hiện của gã
Phó Vũ Hằng đóng văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Tu: “Không phải con làm, ba có tin không?”
“Mày thấy ta sẽ tin sao?” Nghe thấy những lời này, Phó Tu trong lòng cảm thấy thất vọng, mở ra ngăn kéo, lấy ra cây bút ghi âm màu đen, đưa đến trước mặt gã, “Chính mình nghe chút đi”
Phó Hằng Vũ thấy bút ghi âm, biểu tình có chút thay đổi, cầm lấy cây bút mở lên liền nghe thấy giọng của bản thân: “Thuốc ta đã chuẩn bị rồi, ngươi nhân cơ hội bỏ vào…”
“Mày có biết đó là mưu sát không, có đủ nhân chứng vật chứng, đã đủ kết tội mày rồi”
Phó Hằng Vũ lúc này không còn do dự gì nữa, quỳ xuống, nước mắt lưng tròng: “Ba, con sai rồi, con chính là quá hiếu thắng mới nhất thời hồ đồ, con chỉ là bị ma quỷ xui khiến, làm xong việc con thật sự sợ hãi, ba, ba phải tin con, con thật sự không nghĩ đến hại chết Duy Trạch, ba!”
Phó Tu đá văng gã ra, chỉ vào gã nói: ” ** là chất kịch độc, mày nói mày không muốn hại chết Duy Trạch, bản thân mày có tin được không?”
“Ba, con sai rồi, con thật sự sai rồi, ba tha thứ cho con đi, con đảm bảo sẽ không có lần sau, ba, con với Hồng Diễm vừa mới ly hôn, nhất thời không nhịn được mới làm như vậy, con thật sự không muốn, con hối hận rồi, con thật sự hối hận rồi, xin ba tha cho con đi, con …”
Phó Hằng Vũ lúc này không rảnh quan tâm đến hình tượng, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, chật vật bò dậy, túm lấy ống quần của Phó Tu cầu xin.
Phó Tu tuy rằng không thích tính của gã, nhưng dù gì cũng là con ruột của mình nuôi từ nhỏ tới lớn, đã từng đặt rất nhiều kì vọng, dù có lạnh nhạt cỡ nào, ngực cũng sẽ quặn quặn đau, tay đè mạnh lên mặt bàn, bởi vì dùng lực quá mạnh mà trở nên tái nhợt.
“Hằng Vũ, tao đã sớm nói qua, không cần biết có Duy Trạch hay không, Phó gia cũng không để lại cho mày” Phó Tu vừa nói vừa nhìn xuống Phó Hằng Vũ vừa quỳ vừa khóc lóc cầu xin
Đứa con trai này, vẫn là lần đầu tiên lộ ra bộ mặt chật vật này trước mặt ông.
Phó Hằng Vũ khóc lóc lắc đầu: “Ba, con không dám suy nghĩ như vậy nữa, ba tha cho con lần này đi, con sẽ không suy nghĩ đến nữa, con không tranh nữa, con không tranh với Duy Trạch nữa, được không ạ, ba tha cho con, tha cho con lần này đi, nha ba!”
“Mày đi đi, đi đâu cũng được, chỉ cần không ở Nam Thành nữa, số tiền của mẹ mày, ta đã chuyển qua hết cho mày, nếu mẹ mày không sử dụng hết mày liền có thể thừa hưởng” Phó Tu nói xong, lùi một bước, tránh đi đụng chạm của Phó Hằng Vũ đi nhanh ra khỏi phòng làm việc
Dung Hiểu thấy Phó Tu tiến vào, theo bản năng đứng lên, chưa kịp lên tiếng chào, liền nghe Phó Tu nói: “Dung Hiểu, cậu ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với Duy Trạch, nhưng đừng đi quá xa, canh thời gian quay lại”
“Dạ con ở ngay ngoài cửa” Dung Hiểu nói xong nhìn Phó Duy Trạch một cái rồi đi ra ngoài
Cậu đi ra khỏi phòng, ngồi ở cửa phòng bếp, dì Trương hướng cậu vẫy vẫy tay. Đúng lúc Dung Hiểu cũng muốn hỏi thăm tình hình của dì Lưu: “Dì Trương, dì Lưu có khỏe không ạ?”
“May mắn là trúng ít, đưa đến bệnh viện kịp thời, người đã tỉnh rồi, nhưng phải ở lại quan sát vài ngày, haiz, hôm qua có sợ hãi lắm không?”
Dung Hiểu gật đầu: “Dạ, nhưng cũng may không có việc gì”
“Ai nói không có, ai biết được có người hạ độc, may là chúng ta mạng lớn, ông trời phù hộ, A di đà phật” dì Trương chấp tay trước ngực lạy lạy
Phó Tu không cùng Phó Duy Trạch nói lâu lắm, lúc bước ra cũng chưa đến 10 phút
Dung Hiểu thấy ông đi ra, liền trở về phòng, đóng cửa lại thấy Phó Duy Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc có vẻ không đúng lắm, đang nghĩ có nên nói gì đó không, liền thấy Phó Duy Trạch quay đầu nhìn về phía cậu: “Dung Hiểu, có thể ôm tôi một chút không?”
Tác giả có lời muốn nói: Phó Duy Trạch: Muốn ôm~
Cầu cất chứa~