Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 84: Những đứa trẻ tại dua leo tr
Tiếng nước chảy róc rách bên tai, sau khi bước ra khỏi xe tắm, hai tai Lộc Ẩm Khê vẫn còn đỏ ửng.
Ở đây không có máy sấy tóc nên tóc thường được để khô tự nhiên.
Cuối xuân đầu hạ, gió đêm khô nóng.
Sau khi cắt, tóc của Giản Thanh khô rất nhanh. Lộc Ẩm Khê đang đứng ở lỗ thông gió, mái tóc dài của nàng ướt đẫm nước, hệt như một con mèo bị ướt trong mưa.
Giản Thanh lấy khăn và lau đuôi tóc cho nàng.
Lộc Ẩm Khê lẩm bẩm:”Em có nên cắt tóc luôn không?”
“Có thể.” Tóc là của nàng, Giản Thanh không có ý kiến, sau một lúc dừng lại, cô nói thêm:”Lúc đó tôi cắt đi vì không tiện tắm rửa.”
Ngụ ý là hiện nay đã có các phương tiện tắm gội dã chiến. Mặc dù chúng vẫn không thuận tiện như ở nhà, nhưng ít nhất cũng có thể giải quyết vấn đề tắm rửa và không cần phải cắt tóc.
Lộc Ẩm Khê sờ sờ tóc, tưởng tượng ra rất nhiều thứ:”Nếu em cắt tóc rồi, nói không chừng trông em rất soái đấy.”
Giản Thanh xoay vai nàng lại, đánh giá bộ dáng của nàng, cười nhẹ, không nói gì.
Khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, thanh tú và trong sáng, yếu đuối đầy nữ tính. Nếu ở trên TV thì cũng thuộc dạng nữ phẫn nam trang liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được là nữ.
Lộc Ẩm Khê hỏi:”Chị cười cái gì vậy? Đang cười nhạo em à?”
Giản Thanh nhéo nhẹ mũi của nàng, xoay người nàng lại, tiếp tục lau tóc.
Lộc Ẩm Khê vẫn tiếp tục lẩm bẩm:” Mái tóc dài xinh đẹp của chị có thể bán được nhiều tiền, tiếc thật đấy……….Chị cắt cũng không trở nên soái một chút nào, có thể là không đủ ngắn đi………Em từng xem trên mạng, người ta nói rằng nếu hai người phụ nữ ở cùng nhau thì sẽ có cái gì gọi là T và P đấy. Chị nghĩ xem, giữa hai chúng ta, ai là T và ai là P? Nếu em là P thì thật đúng là cái rắm, vừa nghe là thấy buồn cười rồi, em không cần, em nhường cho chị đấy…….”
Nàng vừa lải nhải vừa cười một mình.
Cười đến mức bả vai run lên.
Nụ cười rất dễ lây cho người khác. Khi nhìn thấy nàng cười, khóe môi Giản Thanh cũng cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lộc Ẩm Khê quay người lại, nắm lấy đuôi tóc Giản Thanh, đánh giá:” Chờ đến năm sau, không biết nó có thể dài ra giống như trước không?”
Nàng rất thích mái tóc dài nguyên bản của Giản Thanh, có cảm giác lạnh và mịn như lụa, khi chạm vào thật sự rất thích.
Giản Thanh nhẹ nhàng nói: “Sang năm rồi xem.”
Lộc Ẩm Khê vâng một tiếng.
Cô chỉ mất đi mái tóc dài của mình, nhưng nhiều người ở đây đã mất đi những người thân yêu nhất.
Hàng ngàn nạn nhân đã được chuyển đến, vô số gia đình tan nhà nát cửa sống ở đây, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng gào khóc trong đau đớn, đài loa trên quảng trường phát đầy thông báo tìm kiếm người thân.
Nhiều người ở trong những căn lều ngột ngạt, ngồi trên chiếc giường được làm bằng chăn bông, vẻ mặt thất thần hòa cùng đôi mắt vô hồn.
Các nàng đi dạo quanh khu trại, Lộc Ẩm Khê nhìn chiếc xe khử trùng đằng xa, nói:” Ở đây có quá nhiều người sinh sống, vì thế rất khó để phòng dịch.”
“Vài ngày nữa bọn họ sẽ được chuyển đến nơi khác.” Giản Thanh ném khăn lông cho Lộc Ẩm Khê:”Em tự lau đi, có người đến, tôi phải quay lại bệnh viện.”
Mỗi khi một nhóm nạn nhân được đưa đến, bác sĩ luôn phải túc trực.
Một số người nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, không có vẻ bị thương nhưng thực ra đã bị gỗ hoặc đá làm chấn thương từ bên trong. Họ vẫn cảm thấy bản thân mình ổn nhưng chỉ vài ngày sau liền cảm nhận được cơn đau dữ dội.
Bệnh viện dã chiến được trang bị phòng xét nghiệm và phòng chụp CT, có các trang thiết bị hỗ trợ họ trong việc khám phụ trợ.
Đã hơn mười ngày trôi qua, bây giờ những người còn lại dưới đống đổ nát không còn chút hy vọng sống sót nào; Thời tiết nóng bức nên xác của các nạn nhân rất dễ phân hủy. Để ngăn chặn sự bùng phát của dịch bệnh, các thị trấn và làng mạc riêng lẻ đã bắt đầu đóng cửa, đội cứu hộ, đội y tế và nạn nhân đều đã rút đi, chỉ còn lại đội phòng chống dịch. Các thi thể được tìm thấy đều được chôn cất và khử trùng ngay tại chỗ. Lực lượng phòng hóa cũng đã điều động một số máy bay trực thăng để thực hiện khử trùng trên không.
Các tin tức trên Internet liên tục truyền bá đủ mọi câu chuyện cảm động: Lính nhảy dù hạ cánh ở độ cao lớn; giáo viên dùng cơ thể bảo vệ học sinh; Người mẹ bò trên mặt đất vào giây phút cuối cùng của cuộc đời để cho con bú……
Lộc Ẩm Khê đọc tin tức qua màn hình, rưng rưng nước mắt.
Khi Giản Thanh trở lại, cô thấy nàng cầm điện thoại trên tay rồi bật khóc liền lộ ra vẻ ghét bỏ nhưng cũng không quên đút cho nàng một viên kẹo sữa.
Hai người không nói chuyện, gió chiều khẽ thổi, lướt qua mọi thứ trước mắt.
Ban đêm hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Lộc Ẩm Khê không còn ngại nóng nữa, cũng không còn hôn trộm trán của Giản Thanh nữa, mà thay vào đó là đôi môi mềm mại lạnh lẽo của cô.
Nàng nhớ về nụ hôn nhẹ nhàng cùng sự vuốt ve như dòng điện kia. Làn da trắng ngần trong hơi nước và hình xăm quyến rũ vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng.
Giản Thanh vẫn sẽ cau mày trong giấc ngủ, như thể sợ hãi, cô đột nhiên ôm chặt lấy nàng.
Ngày hôm sau, Lộc Ẩm Khê hỏi Giản Thanh rằng cô đã mơ thấy gì vào đêm qua nhưng Giản Thanh không muốn nói mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lộc Ẩm Khê, ngập ngừng hỏi: “Em có dự định gì cho tương lai không?”
Cô nhớ Lộc Ẩm Khê muốn rời xa cô.
Những người này sẽ lần lượt rời bỏ cô mà đi.
Sớm muộn gì cô cũng phải nghĩ cách để giữ nàng ở bên mình, vĩnh viễn không cho phép rời xa dù chỉ một bước.
Lộc Ẩm Khê xoa xoa mũi, giống như học sinh ngoan ngoãn báo cáo hành trình của mình với giáo viên:” Tháng 7 và tháng 8 là kỳ nghỉ hè, em có thể làm một số công việc bán thời gian ở phim trường, cũng có thể làm người mẫu, em cũng sẽ trở lại trường học vào tháng 9.”
Ở thế giới này, nàng mới chỉ 20 tuổi, vẫn còn phải đi học.
“Em không muốn ra nước ngoài du lịch nữa à?”
Lộc Ẩm Khê lắc đầu:”Không muốn nữa.”
Giản Thanh không muốn đi với nàng, vì thế đi chơi một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Sau khi nghe được câu trả lời, Giản Thanh không nói gì, chỉ xoa đầu Lộc Ẩm Khê rồi đến bệnh khu kiểm tra nạn nhân.
Những công việc sau thảm họa: nhất cứu hộ, nhì phòng chống, tam tái thiết.
Phòng chống tự tử là một nhiệm vụ trọng tâm trong lĩnh vực tâm lý.
Các chuyên gia sức khỏe tâm thần đã liên tiếp vào các khu tái định cư, ngoài việc can thiệp tâm lý cho nạn nhân, họ cũng sẽ nói chuyện với đội cứu hộ và đội y tế.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng thảm thương của nhóm y tế đầu tiên ở tiền tuyến, họ bị rối loạn giấc ngủ và nhận thức tiêu cực về sự bất lực. Họ được can thiệp tâm lý, đến phòng khám tâm lý để được tư vấn, thỉnh thoảng lại tụ tập trò chuyện, chơi mạt chược, học đan, thêu thùa.
Giản Thanh không bao giờ đi, cô không muốn tiếp xúc với quá nhiều người, cô thường im lặng, những lúc rảnh rỗi chỉ muốn ở bên cạnh Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê mơ hồ đoán được cô cũng bị chấn thương tâm lý, không phải là vết thương mới mà là vết thương cũ còn chưa lành hẳn nhưng lại bị thảm họa này bóc trần ra.
Trong thế giới thực, cũng có những trận động đất lớn, cũng có một số vụ tự sát vào khoảng thời gian từ 3 đến 5 tháng sau trận động đất.
Tổn thương hiện tại của Giản Thanh có phần nào liên quan đến hành vi tự sát của cô trong tương lai.
Loại phỏng đoán này khiến Lộc Ẩm Khê cảm thấy đau lòng, trái tim như đặt trên chảo lửa, đảo qua đảo lại không ngừng.
Sau thảm họa, hầu hết mọi người có thể phục hồi sau khi tự điều chỉnh, nhưng nếu họ không hồi phục trong hơn một tháng thì phải được điều trị chuyên nghiệp.
Sự can thiệp tâm lý hiện tại trong khu vực thiên tai, bao gồm giáo dục thảm họa, tư vấn nhóm và tư vấn cá nhân, thuộc về hành vi dự phòng của can thiệp sau thiên tai ba cấp độ.
Đối với những người không sẵn sàng chấp nhận sự can thiệp thì yên lặng đồng hành là sự an ủi tốt nhất.
Đồng hành để tạo cho cô cảm giác an toàn.
Giản Thanh không muốn tiếp nhận can thiệp tâm lý nên Lộc Ẩm Khê đã đưa cô đến bên cạnh nàng vào những lúc rảnh rỗi để chơi trò chơi với học sinh.
Nàng đóng vai gà mái bảo vệ học sinh, còn Giản Thanh đóng vai đại bàng, bắt học sinh đi.
Giản Thanh cũng sẵn sàng chơi những trò ấu trĩ này cùng nàng.
Vào ngày nọ, trong lúc chơi trò chơi, các nàng gặp lại cô bé nuôi mèo vào đêm hôm trước.
Cô bé mới 7 tuổi mà đã mất rất nhiều người thân trong trận động đất, chỉ còn lại một người dì và một em gái 3 tháng tuổi.
Có lẽ vì mối quan hệ vào tối hôm đó, cô gái nhỏ nguyện ý đến gần hai người và kéo cả hai về lều của mình để gặp em gái.
Cô bé nói:” Em gái em mới có 3 tháng tuổi, sức khỏe của dì lại không được tốt lắm, dì cảm thấy không thể chăm sóc chúng em được lâu nên muốn đưa em gái em cho những nhà hảo tâm để họ nhận làm con nuôi.”
Lộc Ẩm Khê nhìn đứa bé quấn mình trong tã lót rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em ấy.
Trẻ con 3 tháng tuổi có phản xạ cầm nắm, khi dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay, bé sẽ co ngón út lại để cầm lấy tay rồi thè lưỡi, dùng đôi mắt long lanh nhìn người trước mặt.
Giản Thanh đoán được suy nghĩ của cô gái nhỏ, cô thẳng thừng từ chối:” Chúng tôi có thể giúp em đăng tin này và tìm kiếm một số người tốt bụng muốn nhận con nuôi, nhưng hai chúng tôi hiện chưa có kế hoạch nhận con nuôi.”
Cô gái nhỏ rũ mi xuống, trông có vẻ thất vọng.
Cô bé nghĩ rằng hai người chị lớn này đã giúp mình cứu mèo con và họ là những người tốt nên cô bé muốn giao em gái của mình cho người tốt nuôi dạy.
Lộc Ẩm Khê xoa đầu cô bé.
Cô bé chỉ mới bảy tuổi, đáng lẽ phải là một đứa trẻ vô tư, nhưng bây giờ cô bé buộc phải nghĩ cách thu xếp cho em gái mình.
Lộc Ẩm Khê ngồi xổm xuống, nói với cô bé:”Sau này chính phủ sẽ có phương án sắp xếp. Đây là một vấn đề rất quan trọng và nghiêm túc, về sau em không thể tùy tiện đưa ai đó đến và nói rằng em muốn người đó nhận em gái làm con nuôi. Việc này đòi hỏi nhiều thủ tục phức tạp khác.”
Một đứa trẻ bảy tuổi vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của thủ tục pháp lý.
Giản Thanh trực tiếp nói thẳng với cô bé:”Em sẽ gặp phải người xấu đấy.”
Lúc này cô bé mới hiểu được một chút.
Sau thảm họa, có rất nhiều trẻ mồ côi cha mẹ nên việc tái định cư như thế nào là trách nhiệm của chính phủ.
Khi bước ra khỏi lều, Giản Thanh đột nhiên hỏi Lộc Ẩm Khê: “Em có muốn nhận con nuôi không?”
Lộc Ẩm Khê ngẩn ra, sau đó lắc đầu, kiên định nói:”Em không muốn.”
Nàng còn không nhìn ra được vận mệnh tương lai của mình thì làm sao có thể chịu trách nhiệm cho cuộc sống của người khác được?
Nàng thậm chí không muốn nuôi chó hay mèo. Nếu không phải là Giản Thanh, nàng cũng sẽ không bao giờ có tình cảm với bất kỳ ai khác.
Giản Thanh nhẹ nhàng nói: “Tôi có lẽ không thích nuôi dạy con cái.”
Cô không có tình yêu, không có sự đồng cảm, không thể dạy cho con bất cứ điều gì, cũng không thể chịu trách nhiệm cho cả một cuộc đời của người khác.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, nói: “Vậy thì không cần nuôi đâu.”
Gia đình của các nàng không phải là một gia đình hòa thuận, tốt đẹp gì cho cam. Cha mẹ của cả hai cũng không phải là những người hoàn hảo và có trách nhiệm nhiều cho lắm.
Những gì cha mẹ các nàng mang đến chỉ là một tuổi thơ tàn khốc. Các nàng đã phải dành rất nhiều năm để chữa lành những vết sẹo đó. Sau đó cả hai gặp được nhau, từ từ liếʍ ɭáρ miệng vết thương của nhau.
Có lẽ trên đời này, rất nhiều người đã làm cha mẹ mà không hề nghĩ đến việc làm thế nào để trở thành một người cha, người mẹ tốt.
Buổi tối, Giản Thanh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phù Diên, giọng nói phía đầu dây bên kia có chút gấp gáp:”Bác sĩ Giản, dì Nguyễn cứ luôn miệng nói dì ấy chóng mặt trong hai ngày gần đây. Tôi đã sắp xếp một cuộc kiểm tra và phát hiện ra rằng đó có thể là túi phình động mạch não. Khi định gọi điện thông báo cho cậu thì dì ấy bị ngã và hôn mê sâu, bây giờ dì ấy đang trên đường chuyển đến bệnh viện khác rồi, cậu có thể trở về được không?”
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.