Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25: C25: Chương 25 tại dưa leo tr.
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, khả năng Mộ Huyền Linh thật sự nhận sai người, hắn không biết Mộ Huyền Linh đem hắn nhận thành ai, có lẽ là đại ca ca trong miệng nàng, nhưng Tạ Tuyết Thần biết chính mình tuyệt đối không phải người kia.
Nếu Mộ Huyền Linh có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, buông chấp niệm với hắn, có lẽ đối với hai người đều là một chuyện tốt.
Nhưng nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn lại không có thở nhẹ nhõm một hơi.
Ngược lại là một cảm giác khó chịu bực bội khó diễn tả.
Sau khi Mộ Huyền Linh trở về liền đi thẳng đến địa lao, đóng cửa lao lại, liền hướng đến đống rơm khô mà nằm xuống. Nàng mở to mắt nhìn vách đá, trước mắt liền xuất hiện cái thân ảnh của bảy năm trước. Người trông giống hệt Tạ Tuyết Thần kia lại là ai?
Ngoại trừ Tạ Tuyết Thần, còn có thể là ai?
Nếu năm đó là hắn, sẽ không đem nàng đẩy đi, hắn liều mạng tới cứu nàng, làm sao lại sẵn sàng từ bỏ nàng?
Mộ Huyền Linh ủy khuất mà ôm chặt chính mình, mắt ảm đạm nhắm lại. Cứ như vậy đi, ở chỗ này đến hết đời cũng được, dù sao thế gian này cũng không có ai yêu nàng sâu đậm.
Mộ Huyền Linh mê man mà ngủ thiếp đi, bởi vì công lực mất hết, nàng không nghe được tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau.
Bóng dáng người đó che phủ thân hình gầy nhỏ đang cuộn tròn của nàng, đầu ngón tay ấm áp khẽ lau nước mắt trên khóe mi, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài bị đè nén trong cổ họng, người đó giúp nàng đắp chăn lên, nhưng cuối cùng nàng bừng tỉnh.
Mộ Huyền Linh xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy rõ người ngồi ở bên cạnh.
“Nam công tử?” thanh âm khàn khàn của nàng khẽ gọi.
Đầu ngón tay Nam Tư Nguyệt vẫn còn lưu lại độ ẩm trên lông mi của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt v e đầu ngón tay, ôn thanh nói: “Đây là lựa chọn của cô sao, thà rằng lưu lại nơi này làm một tù nhân?”
Mộ Huyền Linh có chút áy náy mà cúi đầu: “Huynh cũng không cần vì cứu ta, mà làm ra sự hy sinh lớn như vậy”.
“Này không phải hy sinh” Nam Tư Nguyệt nghiêm túc nói: “Là cầu mà không được”.
“Nam công tử….”
“Cô có thể gọi ta là Nam Tư Nguyệt, hoặc là gọi thẳng tên của ta” Nam Tư Nguyệt ngắt lời nàng.
Mộ Huyền Linh chớp chớp lông mi, thở dài: “Nam Tư Nguyệt, ta không rõ huynh vì cái gì mà muốn làm vậy”.
Hôm qua hắn ở trong hoa viên ôm nàng, nói những lời đó, nàng trằn trọc, trái lo phải nghĩ, lại cũng không hiểu vì cái gì. Trong suy nghĩ của nàng, Nam Tư Nguyệt là một công tử thế gia cực kỳ ôn nhu lương thiện, vì cứu người, vứt bỏ thanh danh, cũng coi là hợp lý đi. Chỉ là nàng cảm thấy, không cần, cũng không muốn liên lụy hắn.
Nam Tư Nguyệt cười khổ nói: “Cô nếu đã minh bạch tâm ý của mình đối với Tạ Tuyết Thần, vậy cũng liền hiểu ta đối xử với cô cũng như vậy”.
“Đây chính là điều ta khó hiểu” Mộ Huyền Linh nhíu mày nói, “Ta chưa bao giờ cho huynh cái gì, cũng không có đối tốt với huynh chút nào”.
Ở trong lòng nàng, từ đầu đến cuối chỉ có một người, những người khác, chỉ là những người khác.
Nàng không đành lòng nói những lời tàn nhẫn với Nam Tư Nguyệt, nhưng nhịp tim của nàng rất quyết liệt, làm Nam Tư Nguyệt nghe đến chói tai, rồi lại rõ ràng.
“Chỉ là chính cô không biết thôi” Nam Tư Nguyệt mặt mày u ám một chút, làm Mộ Huyền Linh thất thần.
“Linh Nhi, năm đó cùng cô quen biết, là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời ta, là cô khiến ta đi ra khỏi sương mù, nên mới có Nam Tư Nguyệt ngày hôm nay”.
Mộ Huyền Linh nhìn thần sắc nghiêm túc của Nam Tư Nguyệt, nhưng nàng thậm chí không nhớ rõ năm đó mình đã nói qua cái gì, nàng chỉ nhớ rõ Nam Tư Nguyệt lúc đó rất khổ sở, nàng tựa hồ như nàng đã nói chút lời an ủi.
“Ta nói cho cô một bí mật, cô nguyện ý nghe không?” Nam Tư Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
Mộ Huyền Linh chần chờ một lát, gật đầu: “Được, ta sẽ giữ bí mật”.
Nam Tư Nguyệt nói: “Thật ra, Thần Khiếu của ta bị hủy đều không phải việc Ma tộc làm”.
Đồng tử Mộ Huyền Linh co rút lại, trái tim đột nhiên chấn động một chút, liền nghe Nam Tư Nguyệt dùng ngữ khí thờ ơ chậm rãi nói: “Là mẫu thân Tiết thị của ta, cấu kết tà tu, giả vờ là Ma tộc, đem bắt ta đi”.
“Tiết thị, là mẫu thân trên danh nghĩa của ta, phụ thân Nam Vô Cữu của ta, có năm thê tử. Tiết thị là người có tu vi cao nhất trong số họ, trước khi ta sinh ra, nhi tử bà ta tên là Nam Tinh Diệp, là nhi tử xuất sắc nhất của phụ thân, hắn mười lăm tuổi liền kết thành Kim Đan, hứa hẹn Pháp Tướng”.
Mộ Huyền Linh cơ hồ đã đoán được cốt truyện sau đó, quả nhiên, theo như lời Nam Tư Nguyệt, đây là sự tình thường thấy ở thế gian trần tục.
“Nam Tinh Diệp là huynh trưởng của ta, vốn nên là hắn kế thừa Uẩn Tú sơn trang, nhưng sau khi ta sinh ra, phụ thân liền đem sự sủng ái cùng quan tâm cho ta, tất cả mọi người đều biết, sớm muộn gì Uẩn Tú sơn trang cũng sẽ thuộc về ta” Nam Tư Nguyệt đột nhiên cười nhẹ một tiếng, “Kỳ thật, ta sớm đã nhìn ra hận ý của Tiết thị đối với ta, nhưng bà ta hẳn là biết cái giá làm tổn thương ta, ta cho rằng, bà sẽ có điều kiêng kị”.
Mộ Huyền Linh nói: “Việc bà ta cấu kết tà tu, là huynh phát hiện sao?”
Nam Tư Nguyệt gật đầu: “Bà ta cho rằng cho người ngụy trang thành kẻ thù, liền có thể giấu trời qua biển, nhưng ta vẫn tìm được chứng cứ, đem hết thảy nói cho phụ thân. Cấu kết tà tu chính là bà ta, nhưng chỉ mưu thật sự đằng sau lại là Nam Tinh Diệp”.
“Vậy….. phụ thân huynh đã xử lý công bằng sao?” Mộ Huyền Linh nhẹ giọng hỏi.
“Xử lý công bằng?” Nam Tư Nguyệt trầm giọng lặp lại bốn chữ này, hơi nhíu mày nói: “Linh Nhi, cô có biết thế nào là công?”
Mộ Huyền Linh nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiện ác có quả báo, đó là công bằng đi”.
Nam Tư Nguyệt hơi mỉm cười, xoa xoa đầu nàng: “Lúc ta mười tuổi, suy nghĩ tương tự”.
Mộ Huyền Linh có chút ngây ra, trong lòng có loại cảm giác không tốt.
Một màn trong đầu Nam Tư Nguyệt lại rõ ràng lên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Tiết thị, còn có Nam Tinh Diệp xin tha, còn phụ thân giận dữ giơ cao thiết chưởng lên, linh lực dồn vào lòng bàn tay, muốn đem hai người đánh chết dưới chưởng đó.
Tiết thị ôm lấy đùi Nam Vô Cữu, khóc lóc ngăn cản hắn.
“Bà nói, chàng vì một cái tên phế nhân, mà hủy hoại một Kim Đan sao? Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại tiếng hét cuồng loạn của Tiết thị, ngay lúc đó hắn không hiểu trọng lượng của những lời này.
Bây giờ Mộ Huyền Linh, cũng không rõ, ánh mắt xinh đẹp của nàng phủ một tầng sương mù.
“Linh Nhi, lúc đó ta mới hiểu, công đạo của phụ thân, chính là sức mạnh” Nam Tư Nguyệt cười cười có chút bi thương, “Những nỗi đau ta phải chịu, mọi thứ đã mất, bởi vì nó đã mất đi, nên đều không đáng nhắc tới. Mà huynh trưởng của ta, hắn đã là Kim Đan, hứa hẹn Pháp Tướng, ta bị phế, hắn mới là niềm hy vọng của Uẩn Tú sơn trang. Phụ thân ta sẽ không bởi vì một phế nhân, mà hủy đi niềm hy vọng của Uẩn Tú sơn trang”.
Ngực Mộ Huyền Linh một mảnh băng lạnh, phảng phất như mình đang ở trong băng thiên địa tuyết, tứ chi bị đông cứng khó mà nhúc nhích được”.
Còn Nam Tư Nguyệt lại cười, chỉ là nụ cười kia không có một chút vui sướng nào.
“Ta từng cho rằng, chính mình có được tất cả, nguyên lai đều là những ảo tưởng. Ta mất đi sức mạnh, thì cũng mất đi tình thân” ngón tay lạnh của Nam Tư Nguyệt hơi xoa xoa tóc mai Mộ Huyền Linh, hắn đau thương mà nói: “Một năm đi Minh Nguyệt sơn trang để mượn Hỗn Độn Châu, ta đã gặp cô. Là cô nói cho ta biết, nếu tất cả mọi người đều không thích cô, cô liền đem sự yêu thích để lại cho chính mình. Chẳng sợ thành một tên phế nhân, ta vẫn có thể làm rất nhiều việc mà người khác không làm được. Cô không biết, chính vì lời nói vô tình đó, làm ta sinh hy vọng. Ta là muốn mang cô đi, chỉ là lúc đó ta chỉ là một tên phế nhân, thời điểm ta đưa ra thỉnh cầu, liền nhận được sự chán ghét cùng sự thiếu kiên nhẫn của phụ thân”.
“Ta tưởng chờ đến một ngày, ta trở thành Trang chủ Uẩn Tú sơn trang, liền có thể danh chính ngôn thuận đón cô đi. Chỉ là không đợi ta ngồi lên vị trí Trang chủ này, lại nghe tin Minh Nguyệt sơn trang chịu cảnh huyết tẩy, hóa thành nơi đổ nát. Ta đi xem qua, có rất nhiều bán yêu bị chết, bị thiêu thành tro tàn, có bán yêu bị Tang Kỳ bắt đi, trở thành yêu binh của hắn. Ta không biết cô sống hay chết, lại không thể hỏi thăm gì, chỉ có thể đem nuối tiếc chôn dưới đáy lòng”.
“Nhưng bây giờ, ta có năng lực bảo hộ cô, cô lại không muốn” Nam Tư Nguyệt cười khổ thở dài nói: “Linh Nhi, là ta đã gặp cô trước”.
Trong đầu Mộ Huyền Linh một mảnh hỗn độn, Nam Tư Nguyệt nói làm nàng thất thần hồi lâu. Trong lòng nàng vừa thương cảm vừa phẫn nộ trước cảnh ngộ của Nam Tư Nguyệt, cũng cảm thấy vô cùng bất lực trước sự mất mát của hắn. Quá khứ, liền để nó qua đi, ở trong lòng nàng đã chứa đầy một người khác, vô luận người đó có phải là Tạ Tuyết Thần hay không, nhưng Nam Tư Nguyệt ở trong lòng nàng, chỉ là bằng hữu mà thôi.
Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Mộ Huyền Linh không biết làm sao đáp lại sự ôn nhu của Nam Tư Nguyệt, nàng bỗng nhiên hiểu ra sự bất lực của Tạ Tuyết Thần, hóa ra khi hắn đối mặt với chính mình, chính là cảm giác khó xử cùng áy náy.
Khoảnh khắc Mộ Huyền Linh muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm nhận được sự rung chuyển dữ dội của địa lao, ngọn lửa đung đưa.
“Có chuyện gì vậy?” Mộ Huyền Linh đỡ vào vách đá, cảm nhận được ngọn núi đang rung chuyển dưới lòng bàn tay.
Chẳng lẽ là động đất? Nhưng thành Ung Tuyết có kết giới bảo vệ, sao lại phát sinh ra động đất mạnh như vậy?
Nam Tư Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cổ tay Mộ Huyền Linh, vội vàng nói: “Rời khỏi nơi này trước đã!”
Mộ Huyền Linh không tự chủ được mà bị Nam Tư Nguyệt kéo chạy ra hướng của địa lao, sự chấn động của ngọn núi khiến người không tự chủ được mà choáng váng một trận, hàng lang trước mắt trở nên sống động, mọi thứ xung quanh đều bị bóp méo.
Một luồng hơi thở quen thuộc dội từ trên xuống dưới, đem mọi thứ bao phủ trong đó, Mộ Huyền Linh như rơi vào động băng, tức chi tức khắc cứng đờ.
“Là hắn….” nàng dừng bước chân, hai mắt thất thần, tự lẩm bẩm: “Sao hắn lại tới rồi?”
Nam Tư Nguyệt cũng cảm nhận được luồng hơi thở khiếp người kia, sự âm u khổng lồ, đè nặng lên trái tim, làm người ta khó mà kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng. Hắn nhìn sắc mặt trắng bệch của Mộ Huyền Linh, liền hiểu nàng đang sợ hãi cái gì.
“Sức mạnh này, là Tang Kỳ?” Nam Tư Nguyệt có chút không dám tin, bởi vì sức mạnh này quá khổng lồ. Tang Kỳ chỉ là một bán yêu, hắn nổi tiếng tàn nhẫn, xảo quyệt, bí hiểm, hầu như không có ai từng thấy hắn tự mình ra tay, nhưng tiềm lực tu luyện của bán yêu có hạn, làm sao hắn có thể có một luồng sức mạnh khổng lồ như vậy?”
Mộ Huyền Linh đi theo bên người Tang Kỳ bảy năm, cũng bao giờ thấy qua Tang Kỳ ra tay, nhưng luồng sức mạnh này vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Vì cái gì mà Tang Kỳ đến thành Ung Tuyết, hắn muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ hắn vì nàng mà đến?
Thành Ung Tuyết nửa đêm một mảnh yên tĩnh, một kết giới hình bán nguyệt vô hình bao phủ thành Ung Tuyết, ngăn cản tà địch xâm nhập. Khí tức cùng sức mạnh của Tang Kỳ quá cường, mới vừa tới gần một chút liền kích hoạt kết giới hộ sơn phòng thủ, kết giới tỏa ra ánh sáng vàng trắng, chống lại khí tức hắc ám đến từ Ma giới.
Tang Kỳ ngự phong trong không trung, thân khoác áo choàng màu đen, pháp lực cũng dâng lên, tóc bạc không gió cũng bay, tùy ý tung bay. Bàn tay phải lộ ra khỏi tay áo phát ra kim loại màu bạc, trên đó khắc rất nhiều phù văn quỷ dị, lúc này phù văn đó dường như có sinh mệnh, bắt đầu di chuyển trên cánh tay hắn, ngay sau đó biến thành một con linh xà dài màu đen bay ra, sức mạnh ma khí cuồn cuộn, linh xà màu đen nhanh chóng bành trướng ma khí bên trong, thực mau liền dài ra mấy chục trượng, giống như một con giao long màu đen, ngửa mặt lên trời gào thét, khiến cho đất trong núi rung chuyển. Mắt con giao long lộ ra màu đỏ sáng rực, cúi người đánh vào kết giới thành Ung Tuyết, kết giới màu vàng đột nhiên mờ đi, làm cả ngọn núi tùy ý rung chuyển.
Giao long phát ra tiếng kêu gào rống, phẫn nộ làm sức mạnh nó tâng thêm một phần, nó giơ cái cổ dài lên, lắc đầu nột cái càng dùng sức mà đâm vào kết giới. Liền lúc này, một luồng kiếm khí sắc bén xuất hiện từ không trung trống rỗng, nhắm vào giữa hai mắt nó mà đánh tới, giao long tránh không kịp, bị kiếm khí chém trúng trán, một làn khói đen bốc lên, khiến nó quằn quại mà đau đớn hét lên trong không trung.
Kim quang trở lại trong tay chủ nhân, một thân bạch y cầm kiếm trong tay với mắt phượng lạnh băng, nhìn về phía địch nhân ở ngoài trăm dặm.
“Tạ tông chủ, lâu ngày không gặp” thanh âm Tang Kỳ khàn khàn thanh lãnh truyền đến từ xa, thanh âm hắn không lớn, lại phảng phất văng vẳng bên tai, tựa như lẩm bẩm ôn nhu, rồi lại rõ ràng mà ẩn chứa sát khí cùng ác ý.
Tay áo rộng Tạ Tuyết Thần khẽ đung đưa, chu sa giữa lông mày khẽ sáng, giống như thần tiên ngạo nghễ mà đứng, cùng đối đầu với huyền bào Tế Tư từ xa.
“Trong Vạn Tiên Trận, ngươi chưa bộc lộ hết thực lực, để đề phòng lúc này” Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn Tang Kỳ, “Không biết Đại Tế Tư đến tận đây là có việc gì?”
Tang Kỳ khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi, cười nói: “Tất nhiên là tới đón ái đồ của ta rồi”.
“Vậy chỉ sợ không thể làm như ý nguyện của ngươi” Tạ Tuyết Thần giơ thanh kiếm trước ngực, kiếm Quân Thiên phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng thiên địa một phương, khiến ma khí không dám tới gần.
“Tạ tông chủ không cần giương cung bạt kiếm như thế, ta đối với các hạ cũng không có ác ý” Tang Kỳ ung dung thong thả nói: “Chẳng lẽ Tiểu Linh Nhi không nói cho ngươi, là ta lệnh cho nàng đem ngưới cứu khỏi Dung Uyên sao?”
Tạ Tuyết Thần bị sốc, nhưng ngay sau đó liền thu liễm lại, không nghe những lời nói dối mê hoặc tâm trí của Tang Kỳ.
Tang Kỳ cười nhẹ: “Ngươi là không tin đi, viên Bán Nhật Phương Hoa của Tiểu Linh Nhi cũng là ta dạy nàng luyện chế, trong thiên hạ này chỉ có một viên”.
Đáp lại Tang Kỳ, là kiếm Quân Thiên xé rách linh tiêu nhất thiên kiếm.
Nhất kiếm kia như mặt trời mọc ở hướng đông lên, làm tinh nguyệt không ánh sáng, Ma Giao run sợ.
Tang Kỳ cơ hồ không ngăn được một kiếm này, huyền bào xuất hiện một vết nứt, khóe môi tràn ra máu tươi, trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc.
Quyết tâm của Tạ Tuyết Thần, sự kiên định hơn so với tưởng tượng của hắn, lời hắn nói rõ ràng là sự thật, Tạ Tuyết Thần không tin, hắn cũng không thể làm gì.
Hắn biết mấy ngày trước Tạ Tuyết Thần bị trọng thương, những ngày gần đây linh lực càng ngày càng kiệt quệ, vẫn chưa khôi phục trạng thái đỉnh cao, nhưng hắn đã nhìn thấy kiếm pháp của Tạ Tuyết Thần trong Vạn Tiên Trận, thẳng tiến không lùi, không có lối thoát, sức mạng bộc phát vượt xa so với giới hạn của Nhân tộc.
Tang Kỳ chỉ là tới đón đệ tử, cũng không có ý chiến đấu sống chết với Tạ Tuyết Thần.
Ngân đồng hiện lên một tia dị sắc, Tang Kỳ vươn một tay khác, đó là tay trái của hắn. Một bàn tay thon dài nhu mỹ, so với tay nữ nhân càng đẹp hơn, cũng càng có sức mạnh hơn. Năm ngón tay hắn mở ra, đầu ngón tay ngà dần dần chuyển sang màu đỏ, một giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay, máu hòa với không trung, năm ngón tay vẽ ra một phù ấn thần bì ở giữa không trung, giọt máu màu đỏ xoắn lại rơi vào bên trong phù ấn, giống như một tơ đỏ lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng mờ đỏ.
Trong đôi mắt màu bạc nổi huyết sắc, Tang Kỳ chậm rãi nâng cánh tay lên, tấm lưới màu đỏ ngay tức khắc quay điên cuồng, càng lúc càng lớn, phù ấn lớn bằng bàn tay trong nháy mắt che phủ cả bầu trời cùng mặt trăng, khiến cả thành Ung Tuyết chìm trong bóng tối.
Tạ Tuyết Thần lập tức cảm nhận được linh lực xung quanh mình đang suy yếu dần, thay vào đó là ma khí đang điên cuồng phát sinh, phảng phất nơi này không phải nhân gian mà là Ma giới.
Đây là thủ đoạn quỷ quyệt của bán yêu Tế Tư, đem trận pháp kết hợp với ma khí tạo nên muôn vàn biến hóa, một trong những trận pháp cường đại nhất – Đổi trắng thay đen.
Cái trận pháp này chỉ duy trì được nửa khắc, trong khoảng thời gian này, phạm vi bị trận pháp bao phủ, không có linh lực, bốn phía ma khí, sức mạnh của Tạ Tuyết Thần giảm đi rất nhiều, mà sức mạnh của Ma Giao lại có thể tăng gấp đôi, ma khí bị Ma Giao điên cuồng hút vào trong cơ thể, vết thương do kiếm chém ở giữa lông mày nhanh chóng hồi phục, trên trán Ma Giao mọc ra hai cái sừng, cơ thể cũng tăng lên không ít, càng thêm rắn chắc hung hãn, mắt lộ vẻ hung tợn, gào rống bay về phía Tạ Tuyết Thần.
Kiếm Quân Thiên lấy một hóa vạn, kiếm quang đan xen thành một tấm lưới trời lớn, ngăn cản hướng đi của Ma Giao. Ma Giao hung ác đang giãy giụa ở trong lưới kiếm, một vết cắn xuyên qua lưới kiếm, tiếp tục hướng Tạ Tuyết Thần bay đi, nhưng chỉ là khoảnh không trống rỗng, đó chỉ là tàn ảnh.
Chân chính không biết Tạ Tuyết Thần xuất hiện từ khi nào, tay hắn cầm kiếm Quân Thiên, một kiếm đâm thủng xuống có thể của nó. Nhưng mà một kiếm này không gặp bất kì kháng cự nào, Tạ Tuyết Thần lập tức ý thực được đây là cái bẫy, nhưng Ma Giao đã quay đầu lại, một luồng ma khí màu đen phun về phía hắn.
Tạ Tuyết Thần tránh được phần lớn ma khí, nhưng vẫn bị dính phải một chút, ngực liền hiện ra màu tím đen.
Ma Giao này hư hư thật thật, có thể tùy ý biến hóa, bị nó đánh trúng, là thực thể, nếu đánh nó là hư thể.
Ma Giao muốn đánh bại Tạ Tuyết Thần, cơ hồ không có khả năng, nhưng Tạ Tuyết muốn giải quyết con ma thú này, lại không phải là việc một kiếm có thể làm được.
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Tang Kỳ, đột nhiên nhận ra được điều bất thường, kiếm Quân Thiên hướng Tang Kỳ mà đánh tới, Tang Kỳ không né tránh, tùy ý để kiếm ý xuyên qua ngực và bụng.
Ánh mắt Tạ Tuyết Thần trầm xuống – là ma khí hư ảnh.
Tang Kỳ chỉ dùng Ma Giao kéo dài chính mình, mục tiêu thật sự của hắn, là Mộ Huyền Linh. Đây là một âm mưu, cũng là mưu kế, chẳng sợ hắn nhìn thấu mưu đồ của Tang Kỳ, cũng không thể mặc kệ Ma Giao này, tùy ý để nó gây nguy hiểm cho bá tánh thành Ung Tuyết.
Nam Tư Nguyệt cùng Mộ Huyền Linh đi từ địa lao ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ma Giao ở giữa không trung, còn có một kiếm quang chói lóa.
“Ma Giao Tang Kỳ” Mộ Huyền Linh hô hấp cứng lại, ngực đột nhiên đau quặn một trận, sức lực toàn thân dường như bị hút cạn, vô lực mà yếu ớt ngã xuống đất.
Nam Tư Nguyệt vội vàng đã lấy nàng, lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Sắc mặt Mộ Huyền Linh trắng bệch, nói không ra lời.
Nam Tư Nguyệt nhìn thoáng thấy Ma Giao cùng Tạ Tuyết Thần đang chiến đấu kịch liệt, đột nhiên cúi xuống cõng Mộ Huyền Linh lên lưng.
“Nam….” Mộ Huyền Linh hô hấp hỗn loạn đến dồn dập, gọi không ra tên Nam Tư Nguyệt, nàng vô lực mà nằm trên lưng Nam Tư Nguyệt, cảm nhận được trên người hắn truyền đến sự ấm áp và kiên định.
“Phòng ta có truyền tống trận, ta mang cô đi trước” Nam Tư Nguyệt nói.
Trên chân hắn còn vết thương cũ, dưới y phục dài là một nửa chân giả, ngày thường đi đường rất chậm rãi, làm người ta khó phát hiện hắn tàn tật. Nhưng hiện giờ Mộ Huyền Linh đang nằm ở trên lưng hắn, hắn đi vội vàng, liền cảm nhận được rõ ràng hắn đã đi qua những nhấp nhô.
Ngực và hô hấp của Mộ Huyền Linh đau quặn từng đợt, đau đớn rất nhiều, còn có một chút chua xót khó mà miêu tả.
Huynh không cần đối tốt với ta như vậy…..
Hơn một ngàn bước, mỗi một bước đều dẫm vào trái tim nàng.
Nhưng trước khi bọn họ quay lại chỗ truyền tống trận, một thân ảnh cao lớn đã chắn đường.
Tế Tư mặc huyền bào đang mỉm cười, đứng ở dưới gốc hoa mai cách đó không xa, tâm ý tương thông, phảng phất như một cuộc hẹn đã mong chờ một hồi lâu. Hắn cúi đầu ngửi hương mai, lại dùng bàn tay nhẹ nhàng nghiền nát cánh hoa, đôi mắt bạc hơi nhướng lên nhìn hai người đang đứng yên, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười.
“Tiểu Linh Nhi, nên trở về rồi”
Nam Tư Nguyệt chậm rãi buông Mộ Huyền Linh xuống, mở pháp khí Chiết Phong.
“Ta ngăn hắn lại, cô đến chỗ trận pháp” Nam Tư Nguyệt nói.
Tang Kỳ cười khinh miệt: “Nam trang chủ, chỉ bằng ngươi e là không ngăn cản được ta”.
Kết giới thành Ung Tuyết còn không ngăn được hắn, chỉ là hắn không muốn giao đấu chính diện cùng Tạ Tuyết Thần, liền lấy Ma Giao làm kế điệu hổ li sơn, tổn thất một chút máu đầu tim, cũng không là gì.
Mộ Huyền Linh hô hấp run rẩy, suy yếu mà mở miệng nói: “Sư phụ, người đừng làm hắn bị thương”.
Tang Kỳ mỉm cười: “Được, ngươi ngoan ngoãn lại đây”.
Mộ Huyền Linh gian nan mà nhấc chân lên, lại bị Nam Tư Nguyệt nắm chặt cổ tay. Ánh mắt hắn nghiêm nghị, ngón tay cầm Chiết Phong trở nên trắng bệch, lại không có một tia run rẩy, hắn kiên định mà giơ pháp khí lên, quạt giấy mở ra.
Tang Kỳ chỉ nhìn thấy một rừng trúc ở phía trước quạt giấy, vẽ sống động như thật, có tiếng lá cây đập nhẹ vào rừng trúc từ chiếc quạt mà truyền đến, đột nhiên, những chiếc lá trúc trong quạt thật sự bắt đầu chuyển động, hóa thành những lưỡi đao sắc bén màu xanh bay về phía Tang Kỳ.
Tang Kỳ có chút nhíu mày ngạc nhiên, tùy tay vung lên, lá trúc liền hóa thành tro than.
“Không biết tự lượng sức mình” Tang Kỳ hừ nhẹ một tiếng, nhưng ngay sau đó liền nhíu mày.
Bởi vì hai người trước mắt đã biến mất.