Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32: Nói mớ tại dưa leo tr.
Hàng loạt thông tin nhanh chóng tràn ngập chiếm lĩnh trang nhất, chỉ cần mở bất kỳ trang web nào cũng nhìn thấy những tin tức vô tận về các sự kiện của Hữu Thành. Một số phương tiện truyền thông còn tổng hợp tin tức về Hữu Thành trong hai năm qua và phát hiện ra rằng sự kiện 829 chính là bước ngoặt, kể từ lúc đó scandal nổ ra liên tục, thậm chí bây giờ toàn bộ công ty còn bị thu mua lại.”Gan cậu lớn thật đấy!”Trương Hoa Siêu cười khanh khách, tự mình châm trà cho Mạc Doãn, “Nhờ tài xế của nhà họ Bùi chở cậu đến đây luôn! Không sợ bị phát hiện à?”Khói trà tỏa ra hơi nóng lượn lờ trong không khí, Mạc Doãn vẩy nhẹ ngón tay giữa làn khói thơm thoang thoảng, “Phát hiện ra thì thế nào?”Trương Hoa Siêu mỉm cười không nói gì, “Nhà họ Bùi đúng là bị cậu đùa chết.””Ông nói quá lời rồi,” Mạc Doãn nói, “Không phải chỉ mới chết Bùi Cánh Hữu thôi sao?”Trương Hoa Siêu dùng tách trà che miệng, cười cười không nói gì.Trước kia thái độ của ông ta đối với Mạc Doãn vẫn luôn là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, mãi cho đến khi Mạc Doãn đem chuyện của bác mình ra nói với ông ta. Kỳ thật lúc đó Trương Hoa Siêu cho rằng chuyện đó không có gì to tát, Bùi Minh Sơ hoàn toàn có khả năng giải quyết vấn đề này thật sạch sẽ, nếu tin tức này truyền ra, cùng lắm chỉ có thể gây phiền toái chút ít cho nhà họ Bùi mà thôi.Kết quả là Bùi Cánh Hữu đã chết.Ông ta đương nhiên biết Bùi Cảnh Hữu mắc bệnh tim nặng, lại vừa mới trải qua ca phẫu thuật, nhưng chuyện nhỏ nhoi tầm thường như vậy sao có thể khiến một lão hồ ly như Bùi Cánh Hữu tức giận đến chết được?Thời điểm Trương Hoa Siêu còn đang sửng sốt hoài nghi, Mạc Doãn lại còn dành thời gian để gọi điện cho ông ta, thúc giục ông ta tận dụng thời gian Bùi Cánh Hữu chết để tập trung tấn công chuỗi tài chính của Hữu Thành.”Hai anh em họ sắp trở mặt với nhau rồi, không thể nào hợp lực được,” Mạc Doãn nói với giọng điệu điềm tĩnh và thành thục, “Ông cứ yên tâm hành động thoải mái đi.”Trương Hoa Siêu đặt điện thoại xuống, phát hiện tim mình đập rất nhanh.Nhưng tại sao đứa trẻ chỉ mới 18, 19 tuổi này lại khiến người khác cảm thấy đáng sợ đến thế?”Bùi Thanh đã bị bắt, là ông đưa tài liệu cho Bùi Minh Sơ phải không?” Mạc Doãn hỏi.Trương Hoa Siêu trả lời, “Đúng vậy,” ông nhanh chóng bổ sung, “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật chuyện của cậu.”Mạc Doãn mỉm cười, “Tôi có gì mà không yên tâm chứ?”Trương Hoa Siêu suýt nữa thì nghẹn trong cổ họng, ông ta nhấp một ngụm trà che đậy sự xấu hổ của mình.”Ông đưa hết tài liệu cho Bùi Minh Sơ rồi à?””Đưa hết rồi,” Trương Hoa Siêu cũng mỉm cười, “Nhưng Bùi Minh Sơ không dễ lừa đâu.”Nếu không phải vì những lỗ hổng quá lớn trước đây của Hữu Thành, ảnh hưởng của gian lận tài chính, cái chết của Bùi Cánh Hữu và sự hỗn loạn do Bùi Thanh tạo ra, Trương Hoa Siêu thực sự không hề có niềm tin rằng mình có thể lấy được Hữu Thành từ tay Bùi Minh Sơ. Nhưng nói đi nói lại thì những việc này dường như tất cả đều có sự nhúng tay của Mạc Doãn…Lúc Trương Hoa Siêu đang thất thần thì Mạc Doãn cũng lặng lẽ suy nghĩ.Quả nhiên là vậy.Bùi Minh Sơ không phải là loại người sẽ tàn nhẫn với anh em mình, chưa kể Bùi Minh Sơ vẫn cảm thấy có lỗi với Bùi Thanh, tài liệu và bằng chứng đưa ra chỉ đủ để Bùi Thanh tiếp nhận điều tra trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.Mạc Doãn cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, “Ông có sao lưu lại tài liệu không?”Trương Hoa Siêu phục hồi tinh thần lại, có chút kinh ngạc nhìn Mạc Doãn, “Cậu…””Có không?”Trương Hoa Siêu không nói, thậm chí biểu cảm cũng thay đổi.Ông ta chỉ muốn kiếm tiền, nhưng bộ dạng Mạc Doãn lại như muốn đòi mạng người vậy.Trương Hoa Siêu lấy lại bình tĩnh, nói, “Tôi không có sao lưu, giao dịch của chúng tôi rất kỹ lưỡng.”Vẻ mặt Mạc Doãn trông như thường lệ, nhìn chẳng chút gì là đặc biệt ngạc nhiên.Với tác phong hành sự của Bùi Minh Sơ, khó có khả năng anh sẽ để lại nhược điểm chí mạng như vậy cho người khác, hắn cũng chỉ muốn xác nhận lại một chút mà thôi.”Được rồi.”Mạc Doãn mỉm cười với Trương Hoa Siêu, “Tạm biệt.”Trương Hoa Siêu nhìn Mạc Doãn rời đi, chờ sau khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất dạng, ông ta mới nhận ra nãy giờ mình cứ cầm tách trà trong tay đến nỗi tay cứng đờ cả rồi.Chậm rãi đặt tách trà xuống, Trương Hoa Siêu khẽ nuốt nước bọt, trong bụng nghĩ thầm lúc quay về sẽ phải nhấn mạnh các quy tắc an toàn trong công ty mình, đặc biệt không bao giờ để nhân viên lái xe mệt mỏi ngoài giờ làm việc. Nhỡ đâu xui xẻo đâm trúng ai, lòi ra một tên nhóc mưu ma chước quỷ như thế này thì ông ta cũng không biết làm sao.*Thời tiết dần dần ấm lên, Mạc Doãn trở về nhà Bùi, phát hiện nhóm người hầu đang chăm sóc cắt tỉa từng bụi hoa huệ, hoa huệ vẫn còn khép hờ cánh, chưa đến thời điểm bung nở hoàn toàn.Mạc Doãn quan sát một lúc, người hầu đến gần chào hắn, hỏi có muốn lại đây ngửi không, “Hoa thơm lắm.”Đến lúc Bùi Minh Sơ trở về, Mạc Doãn đang “làm việc” cho người hầu, do vấn đề thân thể nên hắn cũng chẳng làm được gì nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi đó chuyển đồ cho họ, bên cạnh có một thùng đựng nụ hoa trắng như tuyết cao thấp đủ loại.Bùi Minh Sơ đứng cách đó không xa nhìn một lúc lâu, cho đến khi người hầu quay lại nhìn thấy anh mới “A” một tiếng, đứng dậy chào, “Cậu chủ.”Mạc Doãn cũng quay người lại, đôi mắt hơi lấp lánh, Bùi Minh Sơ nâng tay lên, “Chào buổi tối.”Nhóm người hầu lần lượt chào anh, chỉ có Mạc Doãn vẫn mím môi không nói gì.Bàn ăn chỉ có hai người, dùng bữa xong, Mạc Doãn im lặng trở về phòng trước, Bùi Minh Sơ ở lại trong phòng ăn, chậm rãi ăn sau, xong xuôi hết anh lau tay sạch sẽ, gõ cửa phòng Mạc Doãn.”Tiểu Doãn.”Im lặng hơn nửa phút.”Mời vào.”Đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, ánh sáng ấm áp, Mạc Doãn rúc vào trong ngực Bùi Minh Sơ, gần như từ đầu đến cuối đều hôn môi, hai người một chút cũng không hề tách ra.Không giống như sự im lặng của Bùi Thanh, Bùi Minh Sơ thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với hắn.Có nóng hay không, có ngột ngạt hay không, có thoải mái hay không…Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong màng nhĩ của người nghe, thật khó phân biệt là cố ý hay ân cần.Xong xuôi, Bùi Minh Sơ sẽ tiếp tục an ủi và dỗ dành hắn. Nhìn về ngoài thì anh trông giống như loại người khó mà nói được mấy câu sến sẩm buồn nôn, nhưng thực ra anh sẽ vòng tay qua eo Mạc Doãn, hôn nhẹ lên trán hắn rồi dịu dàng nói, Tiểu Doãn thật đáng yêu.Dịu dàng đến nỗi khiến người ta say mê.Mạc Doãn tựa vào ngực Bùi Minh Sơ, nghĩ bụng thân thể người phi tự nhiên đúng là quá thần kỳ, quan hệ tình dục với ai cũng dường như đều đạt được cực khoái.Tại sao những người tự nhiên như họ lại không có bất kỳ dục vọng nào về phương diện này nhỉ?Sức mạnh tinh thần là thứ mà con người sinh ra đã có sẵn, giống như một chiếc kính lúp vậy, nó có thể phóng đại theo cấp số nhân mọi giá trị dương ban đầu của cơ thể con người.Tinh thần lực càng mạnh thì nhục dục càng giảm, đây là một quy luật sắt đá mà mỗi người tự nhiên đều biết.Nhưng chưa có ai đặt câu hỏi tại sao.Loại chuyện này không phải rất thú vị sao?Chẳng lẽ bản thể của hắn sẽ không sinh ra loại khoái cảm này sao?Mạc Doãn nghĩ nghĩ, hắn đã lớn đến mức này rồi mà bản thể cứ như một lá cờ, ngay cả giương thẳng lên cơ bản cũng chưa làm được! Đối với người tự nhiên mà nói thì đây chính là một loại tự hào, bởi vì điều đó có nghĩa là tinh thần lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ.Nhưng nếu là vậy thì chẳng phải sẽ thiếu đi một niềm vui thú hay sao?Mọi người hay nói, người tự nhiên là sản phẩm của sự tiến hóa hoàn hảo, nhưng hiện giờ Mạc Doãn lại có chút nghi ngờ.Trong lúc Mạc Doãn thả hồn đi lang thang, Bùi Minh Sơ vẫn lặng lẽ quan sát hắn. Dưới ánh đèn, đôi mắt của Mạc Doãn vô cùng trong trẻo, hàng lông mi dài che phủ, nhìn như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như đang ngơ ngác. Trong lúc nhất thời, Bùi Minh Sơ đột nhiên cảm thấy Mạc Doãn rất ngây thơ, liền cúi đầu hôn lên môi hắn.Phản ứng của Mạc Doãn là thu mình lại trong vòng tay anh.Bùi Minh Sơ nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Có đói bụng không?”Mạc Doãn lắc đầu.”Đi tắm nhé?”Mạc Doãn mím môi.”Vẫn còn muốn à?”Giọng điệu thật bình thản, cứ như đang thảo luận chuyện gì vậy, Mạc Doãn cúi đầu, Bùi Minh Sơ lại có vẻ như hiểu lầm hắn, cho là hắn đã phải chịu không ít tra tấn từ Bùi Thanh. Có lẽ một mặt Bùi Thanh muốn lợi dụng hắn để phục vụ cho kế hoạch của mình, mặt khác thì nghĩ, có dịp như thế này, tại sao không tiện thể vui vẻ luôn chứ?Hầu kết của Bùi Minh Sơ đột nhiên ấm nóng, là Mạc Doãn hôn anh, anh hạ mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt của Mạc Doãn vừa có chút lo lắng vừa có sự chờ mong, hầu kết cuộn lên, anh cúi người hôn xuống.*”Cậu hai,” Đinh Mặc Hải thấp giọng nói, “Yên tâm đi, cậu chủ thật sự không có ý hại cậu đâu, cậu ấy chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, mấy ngày nữa cậu có thể ra ngoài rồi.”Bùi Thanh ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười.Đinh Mặc Hải cảm thấy tính tình của Bùi Thanh thật khác hẳn trước kia, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy bất an.Ông đến thăm Bùi Thanh hai lần, vừa để để cho Bùi Thanh cảm thấy được an ủi, vừa khiến y đừng ghi hận với Bùi Minh Sơ.Giữa hai anh em có mối hận thù, ông chỉ là người ngoài, không biết bên trong có bao nhiêu ẩn tình, bây giờ Hữu Thành sắp đổi chủ, chỉ còn lại nhà họ Bùi với hai anh em này, nếu họ cứ tiếp tục tranh đấu với nhau như vậy thì sớm muộn gì cả nhà Bùi cũng sẽ tan rã.Bùi Thanh vẫn im lặng.Đến lúc Đinh Mặc Hải bỏ cuộc chuẩn bị rời đi, Bùi Thanh mới lên tiếng, “Mạc Doãn đâu?”Đinh Mặc Hải quay người lại.Vẻ mặt của Bùi Thanh khiến Đinh Mặc Hải có chút bối rối, “Em ấy về nhà với anh ta à?”Đinh Mặc Hải không hiểu ý của y cho lắm, “Về nhà rồi.”Bùi Thanh cúi đầu, cong môi, dường như đang lẩm bẩm với chính mình, “Vậy bây giờ chắc là em ấy rất hạnh phúc.”Đinh Mặc Hải bước ra khỏi cục điều tra, không khỏi thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, không hiểu sao một gia đình hòa thuận lại có kết cục như thế này.Đinh Mặc Hải trở về nhà Bùi báo cáo tình hình, nghe người hầu nói cậu chủ đang ở trong phòng Mạc Doãn, liền đi gõ cửa.Phải một lúc lâu sau mới có phản hồi từ trong phòng.”Mời vào.”Giọng của Bùi Minh Sơ rất trầm.Đinh Mặc Hải mở cửa, Bùi Minh Sơ đang ngồi trên sô pha, không thấy Mạc Doãn.Đinh Mặc Hải tiến lên giải thích tình huống của Bùi Thanh, Bùi Minh Sơ yên lặng nghe, trên mặt cũng chẳng để lộ cảm xúc gì.”Cậu chủ, cậu hai thay đổi nhiều lắm,” Đinh Mặc Hải buột miệng nói, “Tôi nhìn mà lòng không yên tâm chút nào.”Bùi Minh Sơ trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói, “Tôi biết rồi.”Đinh Mặc Hải hỏi, “Vậy đến lúc đó cậu đi đón cậu ấy sao? Hay là…””Chuyện đó nói sau đi.”Đinh Mặc Hải tinh ý cảm giác được có vẻ như Bùi Minh Sơ muốn kết thúc cuộc nói chuyện, cũng không muốn tiếp tục nghe ông nói về Bùi Thanh, Đinh Mặc Hải lặng lẽ nhìn chung quanh một vòng rồi nói, “Vậy tôi ra ngoài trước đây.”Bùi Minh Sơ khẽ gật đầu, Đinh Mặc Hải xoay người lại, trong đầu ông chợt nảy lên một chuyện mà ông chưa bao giờ nghĩ tới —— tại sao lúc Bùi Thanh đi lại mang theo Mạc Doãn?Đèn trong phòng tắm mờ ảo, hai má Mạc Doãn vẫn còn ưng ửng đỏ, quần áo đã được mặc vào gọn gàng, hai tay đặt trên đầu gối thành nắm đấm.Bùi Minh Sơ đi tới quỳ xuống, dùng giọng điệu ôn hòa nói, “Em nghe hết rồi phải không?”Mạc Doãn vẫn im lặng.Bùi Minh Sơ nắm lấy tay hắn nói, “Chờ sau khi Bùi Thanh được thả, anh sẽ sắp xếp đưa nó ra nước ngoài.”Mạc Doãn nhìn anh, “Anh ấy sẽ đồng ý ư?””Không cần phải có sự đồng ý của nó.”Mạc Doãn chậm rãi rút tay lại, dùng ngón tay kéo vạt áo phẳng phiu của mình, một lúc sau mới ngẩng mặt lên nói, “Ngày đó tôi đi theo được không? Ngày Bùi Thanh ra ngoài ấy.”Bùi Minh Sơ im lặng một lúc, nhỏ nhẹ nói, “Em muốn đi à?”Mạc Doãn “Ừm” một tiếng, nhìn Bùi Minh Sơ thật ngoan ngoãn, “Tôi muốn đi.”Bùi Minh Sơ không biết phải nói gì.Chuyện xảy ra giữa Bùi Thanh và Mạc Doãn, anh không thể hỏi Bùi Thanh, càng không thể hỏi Mạc Doãn, anh chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để suy đoán. Tổn thương là chắc chắn phải có rồi, nhưng ngoài tổn thương thì có lẽ còn có tình cảm. Hai người họ đã thân thiết với nhau được một thời gian, Bùi Thanh đối với Mạc Doãn, Mạc Doãn đối với Bùi Thanh, cảm giác của họ về nhau như thế nào…Trong đầu Bùi Minh Sơ hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, “Em muốn đi thì đi.”Mạc Doãn lại “ừm” một tiếng.Phòng tắm lại rơi vào sự im lặng mờ mịt.Sóng tình vừa dâng lên chậm rãi dần phai nhạt.Tuy nhiên, trong sự thinh lặng đó, một cảm xúc kỳ lạ khác dần dần hiện lên, Bùi Minh Sơ nghiêng mặt lại, dán môi thật nhẹ vào gương mặt và dái tai của Mạc Doãn. Ban đầu Mạc Doãn cứng đờ người ra, đợi đến khi Bùi Minh Sơ hôn đến khóe môi hắn, hắn mới buông tay đang giữ chặt quần áo, vòng tay qua cổ Bùi Minh Sơ.Trong lúc dâng trào, hơi thở của Bùi Minh Sơ dày đặc bên tai, “Tiểu Doãn, em có thích anh không?”Mạc Doãn cắn môi, thân dưới yếu ớt khiến hắn vừa ngồi xuống thì đã lập tức vùi sâu hơn nữa, hoàn toàn không khống chế được, chỉ có đôi tay tràn đầy sức lực của Bùi Minh Sơ nâng hắn lên, đỡ hắn xuống, trên dưới trước sau, nhịp điệu không thể kiểm soát và cảm giác khó đoán càng khiến sự đụng chạm của cả hai càng thêm kích thích.Hắn không trả lời, nhưng Bùi Minh Sơ cứ kiên trì hỏi mãi.Anh cũng không cố ý dây dưa thế đâu, nhưng vừa đem đến cho Mạc Doãn những cảm giác mãnh liệt, vừa thấp giọng hỏi.”Thích……”Sàn sạt, khàn khàn, như bị gượng ép.Nhưng sau khi nói ra câu đầu tiên, lại dường như đã mất đi cảm giác xấu hổ, “Thích, tôi thích anh…” Hắn dùng hết sức quay người lại, Bùi Minh Sơ lập tức hôn tới, Mạc Doãn thả lỏng người, đưa tay ôm lấy cổ Bùi Minh Sơ, miệng không ngừng thì thầm bày tỏ tình cảm, Bùi Minh Sơ siết chặt lấy eo hắn như muốn bẻ gãy làm đôi.Nước trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, làm tình xong, cả hai người đều như được vớt ra khỏi nước, đặc biệt là hai dấu tay đỏ tươi trên thắt lưng Mạc Doãn cực kỳ bắt mắt. Bùi Minh Sơ nhìn thấy liền nhẹ nhàng vuốt ve xin lỗi, “Anh hơi nặng tay rồi.”Mạc Doãn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn tựa vào trong ngực anh, cả người như biến thành một vũng nước.Bùi Minh Sơ ôm lấy hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên, tựa như thời gian đang dừng lại trong khoảnh khắc này, không có quá khứ cũng không có tương lai, chỉ có khoảnh khắc đẹp đẽ này đọng lại trong một cái chớp mắt.Ý tưởng này vừa xuất hiện, Bùi Minh Sơ có chút kinh ngạc, không ngờ mình lại có ý tưởng ấu trĩ như vậy.Anh nhìn xuống, lông mi của Mạc Doãn buông rũ mơ màng, có vẻ sắp ngủ vì kiệt sức, Bùi Minh Sơ cúi đầu hôn lên thái dương hắn, Mạc Doãn lại trốn sâu hơn trong vòng tay anh.Sau khi tắm rửa lau khô người trở về phòng, Bùi Minh Sơ nửa dựa vào giường nói, “Ngủ đi, anh ngủ với em.”Mạc Doãn đặt hai tay dưới mặt, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.Có lẽ vì lo lắng nhà Bùi đông người tai vách mạch rừng, hoặc đơn giản chỉ vì nghĩ đến da mặt mỏng manh của Mạc Doãn, nên Bùi Minh Sơ không ngủ qua đêm trong phòng hắn mà luôn đợi Mạc Doãn ngủ say mới lặng lẽ rời đi.Mạc Doãn ngủ không yên chút nào, mặc dù đang ngủ nhưng dưới mí mắt vẫn không ngừng động đậy, tựa như đang chạy trốn trong giấc mộng.Bùi Minh Sơ liên tục dùng lòng bàn tay xoa lưng hắn, nhẹ nhàng vỗ về hắn như một đứa trẻ để hắn thả lỏng.Mạc Doãn cau mày, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, Bùi Minh Sơ nhẹ nhàng lau đi cho hắn, Mạc Doãn lẩm bẩm mơ hồ, không nghe rõ hắn đang nói gì. Khi Bùi Minh Sơ hơi cúi sát người về phía trước, Mạc Doãn lại im bặt không nói gì nữa. Chờ thêm một lúc, Bùi Minh Sơ không còn nghe thấy tiếng động thì chuẩn bị đứng dậy xuống giường.”Bùi Thanh…”Tiếng gọi trầm thấp nhưng rất rõ ràng.Trong lòng Bùi Minh Sơ run lên, nghĩ rằng Mạc Doãn nhất định lại gặp ác mộng, anh nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, vỗ vỗ lưng Mạc Doãn hai cái, nhỏ giọng an ủi, “Không sao đâu, không sao đâu…”Không biết có phải ở trong mộng được an ủi hay không, Bùi Minh Sơ cảm giác được hơi thở của Mạc Doãn dần dần ổn định lại.”Đừng đi……”Lại thêm một câu nói mớ.Bùi Minh Sơ vỗ về, “Anh ở đây, anh không đi.” Đôi môi nhẹ nhàng hôn lên hàng mi đang run rẩy của hắn, tròng mắt Mạc Doãn rung động, nước mắt bất giác chảy ra từ mí mắt. Hắn thì thầm, “Bùi Thanh…”Bùi Minh Sơ hơi giật mình quay mặt lại, lúc này mới nhận ra vẻ mặt của Mạc Doãn vô cùng đau khổ, đôi môi mấp máy, tựa như đang rất kích động, lời nói mớ càng mạch lạc và rõ ràng hơn, “Đừng đi… Bùi Thanh… đừng đi…”