Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16 tại dualeotruyen.
Trước đây chuyện mà Lục Đình Trấn thích nhất là chạm vào mái tóc của cô, vừa đen vừa dày, tóc mây như thác chẳng qua cũng chỉ như thế này mà thôi.
Từ lúc còn nhỏ cô đã để tóc dài, lúc mới đầu tết hai đuôi sam nhỏ xiêu vẹo, thắt hai cái nơ bướm rẻ tiền. Sau này, Lục Đình Trấn tặng cho cô dây buộc tóc bằng lụa, chiếc cặp tóc vàng khảm ngọc trai. Trên sàn diễn thời trang Paris, chỉ cần người mẫu lắc hông đi một vòng, mấy ngày sau, món trang sức giống hệt đã được đưa đến bàn trang điểm của Chương Chi Vi. Chương Chi Vi không cần tự đi mua những thứ này, vì Lục Đình Trấn đã thuê riêng những người chuyên mua những thứ này cho cô.
Ngày Chương Chi Vi thành niên, Lục Đình Trấn đã tặng cô một vòng nguyệt quế của Buccellati, nạm kim cương. Từ những thứ kim loại quý như vàng, bạc, bạch kim nặng mà tạo ra chiếc vòng trạm trổ thanh thoát, tinh xảo mà hoàn mỹ.
Dù là món châu báu ngọc ngà nào, cũng chẳng sánh bằng mái tóc dày đen tuyền của cô.
Lục Đình Trấn thích mái tóc dài của cô, không cho cô nhuộm tóc, giữ nguyên như ban đầu, được cắt tỉa định kỳ, chăm chút vô cùng cẩn thận.
Vậy mà giờ đây, Chương Chi Vi đã cắt phăng mái tóc dài xinh đẹp mà chẳng hề do dự. Người cắt cũng đáng trách, cắt ngắn đến thuỳ tai, đường cắt không thẩm mỹ một chút nào. Tựa như một bông hồng mọc trong đất đai mầu mỡ, bị người ta bẻ gãy ngang, còn giật ra một lớp biểu bì trên cuống hoa.
Lục Đình Trấn chạm vào vị trí của phần tóc đã bị cô cắt đi, xúc cảm mềm mượt không còn, chỉ còn lại mỗi một khoảng trống rỗng. Anh hỏi: “Có đau không?”
Chương Chi Vi trả lời: “Cắt tóc không đau.”
“Chú hỏi là cháu có đau lòng không.” Lục Đình Trấn nói: “Nuôi bao nhiêu năm như thế, nói cắt là cắt ngay vậy sao?”
Chương Chi Vi im thin thít, Lục Đình Trấn lại thở dài. Anh ghé lại gần Chương Chi Vi, mái tóc ngắn trông không ngoan ngoãn như lúc để tóc dài. Trên khuôn mặt của cô không còn vẻ bướng bỉnh cứng đầu như trước nữa, mà giống một đóa hoa bị cắt khỏi cành rồi được cắm vào trong bình thủy tinh, đẹp thì đẹp đấy, nhưng linh hồn sắp sửa tan biến.
Lục Đình Trấn khẽ véo má cô, cô chẳng ngó ngàng đến anh, cụp mi, để mặc anh trêu chọc.
Lục Đình Trấn cúi xuống, anh chuẩn bị hôn lên môi cô. Ở khoảng cách gần như thế này nếu là vào trước đây, giây phút này cô đã nhảy lên chủ động chạm vào anh. Trong lòng Lục Đình Trấn, Chương Chi Vi vẫn luôn là một con sói con có bản tính hoang dã, trung thành với anh, chỉ cần anh dang rộng đôi tay cô sẽ chẳng hề do dự mà sà vào lòng anh, hết hôn rồi lại cọ vào người anh.
Chương Chi Vi chưa từng che giấu tình yêu cuồng nhiệt của cô, thẳng thắn mà rõ ràng.
Còn Lục Đình Trấn thì không thể.
Anh nhìn cánh môi hơi khô khan của cô, tựa như đóa hoa trắng trong bình thủy tinh, cô không có lấy một phản ứng nào, có lẽ không muốn gần gũi anh.
Lục Đình Trấn không hôn nữa, buông tay ra.
Xúc cảm nơi đầu ngón tay vẫn còn đấy, cô lạnh như sương giá.
“Ngủ đi.” Lục Đình Trấn nói: “Ngày mai chúng ta về nhà.”
Chương Chi Vi bị thương ở đầu gối, Lục Đình Trấn để cô ngủ một mình trên chiếc giường lớn. Đây là phòng cao cấp, không gian rộng, Lục Đình Trấn ngủ trên sofa ở bên ngoài, không chạm vào cô.
Chương Chi Vi biết bản tính của anh, dù anh có làm chuyện gì bẩn thỉu hơn đi chăng nữa, ngoài mặt vẫn phải làm bộ làm tịch.
Anh sẽ không làm mấy chuyện không có phẩm chất như vậy.
Chương Chi Vi ngả người xuống giường là ngủ ngay, cô đã quá mệt, ngay cả giấc mơ cũng chỉ là một màu tăm tối, tựa như con ruồi mất đầu bay lung tung, cô và Gà Đen dìu dắt nhau thất thểu chạy trong bóng đêm mịt mùng. Khó khăn lắm mới đến lúc gần nhìn thấy ánh sáng, lại thấy Lục Đình Trấn cầm một khẩu súng, nhắm thẳng vào Gà Đen và bóp cò không hề chần chừ.
“Pằng!”
Máu bắn lên khắp người Chương Chi Vi, cô thét lên ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vết thương chưa khép miệng trên đầu gối bị kéo căng, đau đến mức khiến cô phải hít vào một hơi. Cô co người ngồi hẳn dậy, nhìn thấy người đàn ông chỉ mặc đồ ngủ.
Mới sáng sớm mà Lục Đình Trấn đã tắm xong, mái tóc xoăn hãy còn chưa khô, trông càng xoăn hơn, trên cổ vắt một chiếc khăn bông, anh cúi người xuống nhìn Chương Chi Vi: “Mơ thấy gì thế?”
Chương Chi Vi mở miệng: “Cháu muốn gặp anh Gà Đen.”
Lục Đình Trấn không trả lời thẳng: “Cậu ta vẫn còn sống.”
“Chú đánh anh ấy ư?”
“Chú ở đây suốt mà.”
Chương Chi Vi không hỏi được chuyện gì, Lục Đình Trấn cho người mang bữa sáng vào phòng, bảo cô ăn từ từ.
Lục Đình Trấn chưa bao giờ hạn chế hành động của Chương Chi Vi, cô vẫn có thể tự do đến bất cứ nơi nào mà cô muốn giống như trước đây. Lục Đình Trấn không ép buộc, chỉ là Chương Chi Vi không còn tâm trí ra ngoài chơi nữa.
Đêm qua chạy trốn tốn sức, cộng thêm trong lòng còn tâm sự, Chương Chi Vi ăn chẳng thấy ngon. Cô dùng dao cắt trứng Benedict, cắt hết miếng này đến miếng kia, cắt mãi cắt mãi đến khi cắt thành những mảnh vụn nhỏ xíu, chẳng qua là không đưa vào trong miệng.
Lục Đình Trấn bình thản nhìn Chương Chi Vi hành hạ bữa sáng đáng thương của cô, nói: “Tối qua Bội San đã gọi điện, nói là rất nhớ cháu, hỏi cháu khi nào về Hồng Kông.”
Chương Chi Vi bỏ dao dĩa xuống.
Dao dĩa lấp lánh ánh bạc chạm vào đĩa phát ra âm thanh chói tai, cô nhìn Lục Đình Trấn, hỏi: “Chú đã trả lời cô ấy như nào?”
“Chú bảo cháu bị ốm, về muộn mất một ngày.”
Lục Đình Trấn xắt một miếng thịt vai cừu, anh là người có khẩu vị tốt nhất trong số những người mà Chương Chi Vi quen biết, sáng sớm cũng phải ăn thịt. Có thể cũng vì thế mà anh có tinh lực dồi dào như vậy. Dã thú đều là động vật ăn thịt, ngang tàng, không cho kẻ khác xen miệng vào.
“Cô ấy có nói gì không?”
“Cô bé rất quan tâm cháu, bảo cháu ngủ dậy thì gọi điện lại.” Lục Đình Trấn thong thả dùng bữa, ăn hết cả miếng thịt: “Gọi điện lại cho nó đi, đừng để nó lo lắng.”
Anh chẳng nói gì, nhưng lại giống như đã nói rõ tất cả.
Nhắc nhở Chương Chi Vi rằng, cháu không phải chỉ có một mình, đừng quên cô bạn thân ở Hồng Kông của cháu, việc học hành của cháu và cả thầy giáo bạn bè của cháu.
Chương Chi Vi lại cầm dĩa lên, ăn một ít bữa sáng bị cô cắt thành mảnh vụn, đặt dĩa xuống, lấy khăn ăn: “Cháu ăn no rồi.”
Lục Đình Trấn nhìn bộ dạng gần như tự ngược đãi bản thân của cô.
“À phải rồi.” Anh mỉm cười: “Còn một chuyện quên mất không nói với cháu.”
Chương Chi Vi cầm khăn, lau ngón tay: “Chuyện gì ạ?”
“Xét đến chuyện sau này cháu phải sang Malaysia du học, một thân một mình không có ai chăm sóc.” Lục Đình Trấn nói: “Chú đã cất công thuê cho cháu một người giúp việc, lo liệu chuyện ăn uống ngủ nghỉ của cháu.”
Chương Chi Vi nhíu mày: “Cháu không cần.”
Bây giờ cô chẳng muốn suy nghĩ đến chuyện đi du học nữa, học hành hay sự nghiệp… đều không quan trọng bằng tính mạng của Gà Đen.
Chương Chi Vi ném khăn ăn xuống, đứng dậy, mũi chân chạm phải chân ghế, phát ra tiếng động khe khẽ.
“Cháu sẽ cần đấy.” Lục Đình Trấn khẳng định chắc nịch: “Cứ nhìn đi đã.”
Nhìn kiểu gì?
Chương Chi Vi không ngờ anh lại tìm người ở Ma Cao, ngây ngẩn mấy giây, nghe thấy Lục Đình Trấn vỗ tay một tiếng vang vang, tiếng bước chân vang lên, có người mở cửa đi ra ngoài. Một lúc sau, lại có tiếng bước chân loạn nhịp.
Ba người đàn ông dẫn một cô gái vào phòng, cung kính nói: “Anh Trấn.”
Đồng tử của Chương Chi Vi co lại, cất giọng khô khốc: “Chị Ngọc Quỳnh.”
Hoa Ngọc Quỳnh, chị gái dịu dàng nấu mỳ cho hai người họ tối qua, mặc một bộ váy màu đỏ, vốn phải rạng rỡ quyến rũ mà giờ đây lại có vẻ hơi mệt mỏi và phờ phạc, lớp trang điểm cũng đã phai nhòe, son môi chỉ còn một nửa.
Lục Đình Trấn không nhìn cô ấy, dáng vẻ của anh rất thảnh thơi, nhìn xoáy vào Chương Chi Vi: “Để cô ấy làm giúp việc cho cháu, thích không?”
Chương Chi Vi giận dữ nhìn anh: “Sao chú có thể…”
“Xem ra không thích rồi.” Lục Đình Trấn thở dài, quay mặt sang bên, sai sử: “Đưa cô ta đi đi, đưa đến chỗ ông Trương.”
Chương Chi Vi không biết “Ông Trương” trong miệng anh là ai, nhưng sau khi cái tên này vừa được nói ra, cô nhìn thấy mặt Hoa Ngọc Quỳnh cắt không còn hột máu.
“Khoan đã!” Chương Chi Vi nói: “Giữ lại, cháu rất thích chị ấy.”
Lục Đình Trấn nhìn đồ ăn ở trên bàn, nhìn bữa sáng mà Chương Chi Vi gần như chưa động vào: “Ngọc Quỳnh, cô cũng thấy cô chủ không chịu ăn rau xanh, xem ra đầu bếp nấu không ngon, cô tìm họ bảo họ làm một phần khác mang đến đây.”
Sau khi đi vào phòng, Hoa Ngọc Quỳnh chưa nói một câu nào. Nghe thấy chỉ thị, cô ấy mới thưa vâng bằng chất giọng khô rát, bước khập khễnh ra khỏi phòng. Chương Chi Vi cuối cùng cũng quay lại bàn ăn, cô nhìn Hoa Ngọc Quỳnh rời khỏi đó, trong đầu ra sức ngẫm lại xem cô ấy có bị thương hay không, sao lại ra nông nỗi này…
Chẳng bao lâu sau, cô ấy bưng món rau xanh khác lên, đặt trước mặt Chương Chi Vi. Tốt rồi, Chương Chi Vi nhìn đôi bàn tay và cánh tay dưới ống tay áo của Hoa Ngọc Quỳnh hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu vết đáng lo ngại nào. Hoa Ngọc Quỳnh vẫn dịu dàng như tối hôm qua, mời cô dùng bữa.
Lục Đình Trấn nhìn mọi chuyện xảy ra.
Chương Chi Vi không hề do dự, cắm cúi mà ăn, từ bỏ việc chống đối anh.
Xem đi, chống đối cũng chẳng có tác dụng, Lục Đình Trấn biết làm thế nào để khiến cô nghe lời. Anh tuyệt đối sẽ không sử dụng bạo lực với cô, cũng sẽ không dùng những lời lẽ mang tính sỉ nhục. Chương Chi Vi là người anh một tay nuôi lớn, hai người đều hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay. Giống như Lục Đình Trấn biết Chương Chi Vi sẽ lên kế hoạch chạy trốn như thế nào, và sẽ thay đổi kế hoạch ra làm sao; Và cũng giống như Chương Chi Vi biết cách làm thế nào mới khiến Lục Đình Trấn khó chịu.
Cô không cần gào thét, nổi cơn điên khùng, chỉ cần ngó lơ Lục Đình Trấn, không thể hiện phản ứng mà anh muốn, là có thể làm anh không vui.
Cuối cùng Chương Chi Vi vẫn gọi điện lại cho Mạnh Bội San, đối phương rất lo cho sức khỏe của Chương Chi Vi, hoan hỉ nói tíu tít không ngừng. Chương Chi Vi nghe ngữ điệu nhẹ nhõm của cô ấy, cõi lòng chua xót, nhưng vẫn phải kiềm nén, nói chuyện với cô ấy như không có chuyện gì.
Chương Chi Vi không biết Lục Đình Trấn có giữ bí mật với vợ chồng ông chủ Lục hay không, hai người họ sai người làm đưa quà cáp và những đồ bồi bổ như nhân sâm, linh chi đến nhà, chuyển lời bảo cô an tâm dưỡng bệnh, đợi đến khi nào khỏe thì về nhà hàn huyên với hai ông bà.
Đến bây giờ Chương Chi Vi không thể xác định đây là tình cảm giả dối hay là tấm chân tình, cô không thể phân biệt được.
Đến chiều, khi xung quanh không còn ai khác, Hoa Ngọc Quỳnh mới nói một phần câu chuyện cho Chương Chi Vi, những gì Hoa Ngọc Quỳnh đã trải qua khi cô và Gà Đen dắt nhau bỏ trốn.
Cô ấy làm việc đến giữa chừng thị bị người của Lục Đình Trấn đưa đi, tất nhiên khách của cô ấy không hài lòng, nhưng sao có thể đấu lại được ngài Lục, xách quần ỉu xìu rời khỏi đó. Người của Lục Đình Trấn đối xử rất khách sáo với cô, cho cô tắm rửa, mặc quần áo cẩn thận. Lúc ăn cơm cũng cho cô một suất.
Hoa Ngọc Quỳnh cũng không gặp được Gà Đen.
Khi nhắc đến Gà Đen, gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vài nét u sầu, nhưng vẫn chủ động trấn an Chương Chi Vi: “Không sao, Gà Đen là người trọng nghĩa khí, ngài Lục cũng là người thấu tình đạt lý, sẽ không việc gì đâu.”
Chương Chi Vi không thể nói rõ quan hệ thiệt hơn ở trong chuyện này cho cô ấy.
Đến tối, Hoa Ngọc Quỳnh ra về, Lục Đình Trấn vẫn ngủ ở trên sofa ở bên ngoài, để Chương Chi Vi ở một mình. Dù cho Chương Chi Vi nói thế nào, Lục Đình Trấn cũng không cho cô gặp Gà Đen.
Kẻ phản bội.
Chẳng ai thích một thuộc hạ như thế này.
Chương Chi Vi cố gắng giải thích cho đối phương hiểu là từ khi đi theo Lục Đình Trấn, Gà Đen không bán đứng anh nữa.
Lục Đình Trấn nghịch chiếc bật lửa bằng bạc: “Chỉ dựa vào lời một phía của cậu ta, sao cháu biết cậu ta không làm kẻ hai mang nữa?”
Chương Chi Vi há miệng: “Cháu…”
“Tiếp theo đây…” Lục Đình Trấn úp ngược chiếc bật lửa lên trên bàn, hỏi: “Có phải cháu muốn nói rằng A Man cũng vậy, lâu rồi chưa làm chuyện bán đứng hử?”
Chương Chi Vi nói: “Chú không tin.”
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn nói: “Bây giờ còn giữ lại bia mộ của A Man, đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.”
Chương Chi Vi không còn gì để nói, cô uống cạn cốc nước có ga trên bàn, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa kính.
Rốt cuộc cô vẫn quay về Hồng Kông cùng Lục Đình Trấn.
Trên đường về, Lục Đình Trấn trò chuyện với cô, nhắc đến ý tưởng của ngài Hồ, nào là đối phương muốn xây một cây cầu, bắt đầu từ quận Đồn Môn nằm ở phía Tây Hồng Kông cho đến đảo Nội Linh Đình, đầu khác nối với đảo Kỳ Áo của Chu Hải, đặt tên là cầu Linh Đình Dương.
Thống đốc Hồng Kông không mấy mặn mà với việc này, không hề muốn xây cầu. Theo ý kiến của Lục Đình Trấn, ít nhất mười năm hoặc hai mươi năm tới cũng khó mà thực thi.
Cuối cùng Chương Chi Vi cũng phản ứng lại: “Nếu cầu xây xong, có phải chúng ta có thể lái xe từ Hồng Kông đến thẳng Chu Hải không?”
Lục Đình Trấn cười: “Có thể.”
“Chẳng qua là…” Lục Đình Trấn cầm cổ tay cô, tay chân cô trời sinh đã lạnh, toát ra cảm giác lạnh lẽo: “Đợi đến khi cầu thông xe, chúng ta có thể dẫn bọn trẻ đến đây.”
Chương Chi Vi làm như không nghe thấy, không đáp lại anh.
Lục Đình Trấn chờ mấy phút, không chờ được câu trả lời của cô, quay sang nhìn cô, chỉ thấy khuôn mặt an tĩnh trầm mặc của cô. Cô không chịu nói chuyện với anh, giống như đã nhốt mình vào trong một chiếc hộp.
Hoàn toàn khác trước đây.
Lần đầu tiên, cô còn không bận tâm có cần sử dụng biện pháp phòng ngừa hay không, tươi cười hôn lên má anh, ngước mắt nhìn anh, nói chắc nịch là có thai là sinh con ngay, cô thích trẻ con, cũng bằng lòng nuôi con dưỡng cái với Lục Đình Trấn.
Còn bây giờ thì sao?
Chương Chi Vi từ từ rút tay ra, lòng bàn tay của Lục Đình Trấn trống không, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Ngay cả việc đụng chạm tay chân cô cũng không chịu, xoay mặt đi, lặng lẽ biểu đạt sự không vui của cô.
Về đến nhà, vú Trần nhận ra bầu không khí lạ lùng giữa hai người. Trong nhà nhiều phòng, Lục Đình Trấn tạm thời bố trí cho Hoa Ngọc Quỳnh ở trong phòng dành cho người làm khác, vẫn còn nửa năm, đủ để Hoa Ngọc Quỳnh học hết công thức nấu ăn và biết cách chăm sóc Chương Chi Vi. Ban đầu vú Trần vẫn còn cảnh giác với Hoa Ngọc Quỳnh, khi biết được cô là người mà Lục Đình Trấn thuê dùng, sau này sẽ cùng Chương Chi Vi đi du học, bà mới thấy nhẹ nhõm, tận tình chỉ bảo cho cô ấy.
Chương Chi Vi và Lục Đình Trấn khôi phục trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Anh không cưỡng ép cô, cũng không cho cô gặp Gà Đen, cắt đứt mọi tin tức giữa cô và Gà Đen. Ngay cả việc đối phương sống hay chết, tình hình ra làm sao Chương Chi Vi cũng không biết, dù cô bạn thân Mạnh Bội San đến nhà thăm cô, cô cũng không thể xốc lại tinh thần.
Nói thế nào nhỉ?
Bố nuôi của cô có ân và cũng mắc nợ nhà họ Lục, cô muốn đi mà Lục Đình Trấn lại không chịu. Cô cũng không thể giả vờ là không hay biết chuyện gì, trước đây ở cùng anh… Chương Chi Vi còn tự lừa gạt mình là Lục Đình Trấn yêu cô, nhưng cô không thể nào thôi miên mình rằng Lục Đình Trấn sẽ bỏ qua cho A Man và Gà Đen.
Ngày thứ hai quay về Hồng Kông, Chương Chi Vi sinh bệnh, lần này đúng là bệnh không dậy nổi. Ban đầu là ho, sau là đau đầu. Cảm giác thèm ăn của cô cũng giảm đi nhiều, ăn gì nôn đấy, chỉ chịu uống một ít nước đường mà vú Trần nấu. Nhưng thứ này không thể bổ khí huyết, vú Trần nhìn thấy vậy, thương xót đến mức âm thầm rơi nước mắt.
Vú Trần không biết mọi chuyện xảy ra ở Ma Cao, chỉ nghĩ là Chương Chi Vi đang giận dỗi Lục Đình Trấn, nên đã nói chuyện riêng với Lục Đình Trấn, muốn khuyên anh dỗ dành, khuyên bảo Chương Chi Vi, làm gì cũng không được giày vò cơ thể, phải biết quý trọng bản thân.
Lục Đình Trấn làm theo nhưng cũng vô ích, Chương Chi Vi không chịu nói chuyện với anh.
Chương Chi Vi không biết phải nói gì mới phải, giờ cô đã bệnh đến mức này, dĩ nhiên không thể đi học nữa. Trong lúc rảnh rỗi cô chỉ đọc sách, hoặc nói chuyện với Hoa Ngọc Quỳnh. Ngày nào Mạnh Bội San cũng đến thăm cô sau khi tan học, mang bài tập cho cô và một ít sách vở, hoặc là những món đồ nho nhỏ mới mẻ gì đó.
Một tháng sau, thời tiết trở nên khô hanh, một vị khách mà cô không ngờ đến đã tới thăm Chương Chi Vi.
Lục Đình Trấn không có ở nhà, dạo gần đây anh bận rộn với công việc, số lần anh đến đây cũng giảm đi. Vú Trần không nhận ra người thanh niên nho nhã lễ độ này, nghe thấy anh ta tự giới thiệu: “Cháu họ Hạ, Hạ Thành Minh, thím có thể hỏi cô Chương, cháu và cô ấy và cả anh Lục từng ăn cơm với nhau.”
Vú Trần thành thật chuyển lời cho Chương Chi Vi, cô đau ốm mệt mỏi, nghe thấy tên của anh ta càng thấy đau đầu hơn: “Không gặp.”
Hoa Ngọc Quỳnh đang đọc sách, nghe thấy thế, cô ấy bỏ sách xuống, đứng lên, ra ngoài cùng vú Trần.
Chương Chi Vi nằm nghiêng, uống bát súp bong bóng cá trên chiếc bàn thấp cạnh giường. Vừa bỏ bát xuống, Hoa Ngọc Quỳnh cầm một cuốn sách vào phòng, nói với Chương Chi Vi: “Cậu Hạ kia bảo chị đưa cuốn sách này cho em, anh ta nói có lẽ em sẽ rất cần nó.”
Chương Chi Vi không nhìn rõ, hỏi: “Sách gì thế?”
Hoa Ngọc Quỳnh nhìn bìa sách: “Ba mươi sáu kế.”
Chương Chi Vi bật cười vì bực mình: “Chắc chắn là anh ta đến để sỉ nhục em… ném vào thùng rác, vứt cho xa vào.”
Hoa Ngọc Quỳnh có tính ôn hòa, cô ấy đang định mang sách đi, lại thấy Chương Chi Vi nói: “Chờ đã, chị mang đến đây, để em xem đã.”
Cuốn sách này chẳng có gì mới lạ, chỉ là một xấp mỏng, dành cho học sinh trung học đọc, còn có hình minh họa, trông rất bình thường. Chương Chi Vi nhíu mày, lật đại vài trang, rồi bất chợt dừng lại.
Giữa cuốn sách kẹp một thẻ kẹp sách tinh xảo, bên trên vẽ hình nấm linh chi và hoa tử vi bằng bút lông.
Chương Chi Vi cầm thẻ kẹp sách lên, cụp mắt nhìn.
Một mặt của tấm thẻ kẹp sách này có bốn chữ còn vương mùi mực…
Kim thiền thoát xác.