Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47 tại dưa leo tr.
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập lại đến phòng của Chu Văn Bân, trời đã tối, Nguyễn Ngôn Hi đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai ngón tay bấm vào huyệt thái dương, trong miệng lẩm bẩm, “Nghĩ đi, nghĩ đi, ngày mai bọn họ sẽ hành động, tại sao lại đột ngột hành động, bởi vì bọn họ tìm được manh mối, đó là cái gì, bọn họ phát hiện ra virus, hoặc là đã tìm được vị trí của nó. Giáo sư An mất năm 2005, Mộc Thập, ông ấy chết như thế nào?”
Mộc Thập nhìn thông tin trên điện thoại, trả lời: “Tự sát.”
Nguyễn Ngôn Hi vỗ đùi hắn, “Tự sát, a, tự sát, tự sát sau khi tạo ra virus, một là ông ấy đã đưa kết quả cho ông chủ Cát kia, hai là ông ấy không đưa ai cả, đã che giấu nó.”
Mộc Thập suy đoán: “Khả năng sau có vẻ lớn hơn, có thể không phải là một mẫu virus, mà là một công thức phân tử.”
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu tán thành: “Vậy có thể giấu ở bất cứ đâu, không dễ bị phát hiện.”
Mộc Thập tiếp tục nói về thông tin mà cô đã tìm được, “Giáo sư An có một đứa con trai, nhưng sau khi giáo sư An tự sát, không rõ tung tích của anh ấy, nơi ở ban đầu của anh ấy đã được bán cho người khác.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên ngước lên nhìn Mộc Thập: “Không rõ tung tích, trước khi ông ta chết, con trai ông ta đã làm gì?”
“Sinh viên Nhạc viện. “
“Nhạc viện, nhạc viện.”
Nguyễn Ngôn Hi đọc hai chữ này trong miệng, sau đó dừng lại, sau đó cả người từ dưới đất nhảy dựng lên, lao đến bàn làm việc của Chu Văn Bân, lật xem tạp chí trên đó, lấy ra một tạp chí tên là “Trào Lưu Âm Nhạc”, sau đó nhanh chóng mở ra, cuối cùng dừng lại trên một trang, chỉ vào một người đàn ông mặc lễ phục, “Tôn Đổng An, là anh ta.”
Mộc Thập đặt điện thoại xuống, nghiêng người nhìn: “Con trai giáo sư An tên là An Tư Đức, S.D đã trở thành Tôn Đổng, anh ấy giữ lại họ của mình, nhưng đã thay đổi thứ tự.”
“Anh ấy là một nhạc trưởng đang ở nước ngoài, và.”
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Thập, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi nói: “Ngày mai trở về Trung Quốc.”
—
“Vậy người mà họ đang tìm kiếm là con trai của giáo sư An?”
Cao Lăng Trần nhìn tạp chí có thông tin của Tôn Đổng An.
Mộc Thập gật đầu, nói ra suy luận của cô và Nguyễn Ngôn Hi, “Có lẽ bọn họ đã tìm được một số manh mối, nghĩ rằng giáo sư An đã để lại mẫu virus hoặc công thức phân tử của virus cho con trai mình trước khi tự sát, họ không thể làm điều đó ở nước ngoài, vì vậy họ chờ ngày An Tư Đức về nước.”
Tưởng Tề thuận miệng nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ phái người canh gác sân bay.”
Nguyễn Ngôn Hi khoanh tay, nheo mắt nhìn anh: “Vậy là trắng trợn cho bọn họ biết chúng ta đã biết kế hoạch của họ sao? Hai người họ ở trong tối, chúng ta cũng phải ở trong tối.”
Tưởng Tề nhìn anh: “Ý của anh là?”
Hiển nhiên, Cao Lăng Trần đồng ý với câu nói của Nguyễn Ngôn Hi, “Vậy ngày mai không thể có nhiều người ra tay.”
—
Tối hôm sau.
“…”
Mộc Thập lắc đầu, đem mũ đầy tuyết trên đầu xuống, nheo mắt nhìn Nguyễn Ngôn Hi, “Sao chúng ta không đợi trong xe?”
Nguyễn Ngôn Hi hiếm khi trả lời cô một cách nghiêm túc: “Ở đây là có xe sẽ khiến người ta chú ý, với lại em không thấy bây giờ rất lãng mạng sao?”
“Lãng mạn gì? Biến thành hai người tuyết?”
Mộc Thập không nhịn được trợn tròn mắt, cô thật sự không thể hiểu được bộ não kỳ quái của Nguyễn Ngôn Hi.
“Ừm?”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn nét mặt của Mộc Thập, phát hiện cô thật sự không thấy vui vẻ chút nào, sau đó thầm mắng tác giả viết sách “Cẩm Nang Yêu Đương”, nói cái gì mà ra ngoài ngắm tuyết vào ngày tuyết rơi, đúng là nhảm nhí!
Mộc Thập nghĩ lại thì cảm thấy có gì đó không đúng, nheo mắt lại, liếc mắt nhìn anh: “Có phải anh đọc sách gì kỳ quá không? Ví dụ như “Làm sao để chơi xấu bạn mình?” hay là “Làm thế nào để bị người ta đánh?””
Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn trời, tuyết rơi trên mặt, lạnh quá…
Thấy anh không lên tiếng, Mộc Thập chỉ phớt lờ anh mà tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng biệt thự.
8 giờ tối, An Tư Đức đến thành phố S, sau đó một mình lái xe đến biệt thự hẻo lánh này, còn Cao Lăng Trần, Tưởng Tề, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập cũng lặng lẽ đi theo anh ta đến đây, bây giờ họ đang chờ đợi sự xuất hiện của Lý Tân và Triệu Tắc Lượng.
Mười một giờ rưỡi tối, An Tư Đức đi ra ngoài.
Ngay khi Tưởng Tề nhìn thấy anh ta đi ra, lập tức trở nên cảnh giác, “Muộn vậy rồi anh ta còn đi đâu?”
Cao Lăng Trần: “Đi theo anh ta.”
Giọng nói của Mộc Thập truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Chờ một chút, đừng theo sát như vậy, rất có khả năng Lý Tân và Triệu Tắc Lượng sẽ phát hiện.”
Tưởng Tề lo lắng: “Nếu mất dấu, ở đây vắng vẻ, không có camera.” “
Lo lắng chuyện này à? Mộc Thập nói: “Ồ, tôi đã đặt thiết bị theo dõi trong quần áo và túi của anh ta”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Đó là lý do tại sao lúc đó em cố tình va vào anh ta.”
Mộc Thập có chút đắc ý, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, “Lúc ra ngoài luôn phải mang theo một ít trang bị.”
Sau khi An Tư Đức đi được một lúc, bốn người họ lái xe đi theo, nhưng họ càng lái càng thấy vắng vẻ, đã lái xe lên núi.
Tưởng Tề nhìn con đường càng ngày càng gập ghềnh và vẻ âm u bên ngoài, thì trợn tròn mắt nhìn, “Đây là nơi nào vậy? Tại sao tôi không bao giờ biết còn có người sống ở đây, có phải là một căn cứ bí mật không?”
Mộc Thập nhìn màn hình, cắt ngang suy đoán của Tưởng Tề, “An Tư Đức dừng lại rồi, là ở phía trước.”
Sau khi lái tiếp năm phút, quả nhiên xuất hiện một ngôi nhà, bốn người ra khỏi xe, đi bộ qua.
Ngôi nhà trông bình thường, nhưng được xây ở đây thì thật kỳ lạ, đặc biệt là khi An Tư Đức chọn thời điểm này để đến đây.
Bốn người đang đứng ở bên ngoài một cửa sổ có thể mở từ bên ngoài, “Đội trưởng, làm sao bây giờ? Xông vào hay chờ?”
Ngay khi Tưởng Tề vừa dứt lời, giọng nói của một người đàn ông từ trong nhà truyền đến: “Ai đó! Mấy người là ai?”
Xem ra Lý Tân và Triệu Tắc Lượng đã xông vào, tình hình khẩn cấp, Cao Lăng Trần hét lớn: “Nhanh lên, xông vào.”
Lúc quay đầu lại, cũng không quên dặn Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập: “Hai người đợi ở đây.”
Sau đó, anh đi theo Tưởng Tề và bước vào nhà thông qua cửa sổ.
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập nhìn căn phòng tối, sau đó liếc nhìn nhau rồi ngồi xổm xuống, trên thực tế, cho dù Cao Lăng Trần không nói gì, bọn họ cũng sẽ không theo vào.
Dù sao nhàn rỗi, hai người bắt đầu tán gẫu.
Nguyễn Ngôn Hi: “Mộc Thập, thật ra nơi này cũng không tệ.”
Mộc Thập liếc nhìn xung quanh, “Chỉ là không tiện ra ngoài.”
Đùng! Một tiếng súng vang lên.
Hai người bọn họ không bị ảnh hưởng, Mộc Thập đột nhiên nghĩ: “Đúng rồi, Nguyễn Ngôn Hi, có phải anh nên đi học lấy bằng lái xe không?”
“Anh không muốn, lười lái xe.”
Sau đó, hai người trò chuyện một hồi, từ đó nói đến việc xây một nghĩa trang ở đây khá tốt.
Tưởng Tề ở sau lưng đang nghe mấy lời tán gẫu của bọn họ, cuối cùng cũng không nhịn được ngắt lời bọn họ: “Tôi nói hai người, vậy mà có thể ở đây tán gẫu à.”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn anh ta, “Vậy chúng tôi phải ở đây làm gì? Đào hố chôn xác sao?”
Tưởng Tề trợn tròn mắt, “Hai người nghe thấy tiếng súng mà không lo lắng à?”
Nguyễn Ngôn Hi nhún vai: “Đó là súng lục của Cao Lăng Trần, có gì phải lo lắng, hai người kia thì sao?”
Tưởng Tề thở dài, buồn bực nói: “Chết rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, giây tiếp theo anh nói ra suy luận của mình, “Tự sát, hơn nữa còn là thuốc độc sao?”
“Làm sao anh biết?”
Tưởng Tề cảm thấy mình thấy thần rồi, anh ta không có ở hiện trường nữa mà.
Nguyễn Ngôn Hi khẽ cười, vội vàng nói: “Tôi chỉ nghe thấy tiếng súng, không cứu được, chết người, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.”
Tưởng Tề nghe được thì phục anh sát đất, “Trong miệng bọn họ có độc, uống thuốc độc tự sát, biết mình không thể trốn thoát.”
Lúc này, Mộc Thập mới nhớ tới một người khác, “An Tư Đức thì sao?”
Tưởng Tề trả lời cô: “Chịu một nhát dao, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nguyễn Ngôn Hi vỗ đùi cậu, đứng lên, kéo Mộc Thập Nghi, “Được rồi, Mộc Thập, chúng ta làm việc thôi.”
Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập bước vào qua cổng, ngôi nhà phủ đầy bụi và mạng nhện, trông giống như đã không có người ở trong nhiều năm, có một lớp bụi dày trên mặt đất, để lại mấy dấu chân.
Trong phòng khách là thi thể của hai người đàn ông, đó là Lý Tân và Triệu Tắc Lượng, nhưng lúc này, bọn họ đang mang khuôn mặt của Chu Văn Bân và Vương Khải, Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập liếc mắt nhìn rồi đi vào trong.
Hai người họ đi quanh nhà, nơi cũng có một tầng hầm, khi họ bước xuống, có thể thấy rằng đó là một phòng thí nghiệm với nhiều dụng cụ thí nghiệm khác nhau, đồng thời, có thể thấy rằng không có ai sử dụng trong nhiều năm.
Mộc Thập nhìn một lúc rồi nói: “Xem ra đây là bất động sản bí mật của giáo sư An, dùng để làm thí nghiệm.”
Tưởng Tề: “Vậy mẫu virus đó ở trong phòng thí nghiệm này?”
Nguyễn Ngôn Hi ngáp một cái, tùy tiện nói: “Ừm, anh có thể tìm thử.”
“Cô thấy nó không có ở đây sao?”
Cao Lăng Trần nghe được ẩn ý trong giọng điệu của anh.
Nguyễn Ngôn Hi hơi nheo mắt lại, hiển nhiên có chút buồn ngủ, “Nhiều năm vậy mà vẫn không tìm thấy, tôi không nghĩ giáo sư An sẽ để lại ẫu virus.” “
“Vậy Virus…”
“Phải giấu một cách rất kín đáo ở đây.”
Nguyễn Ngôn Hi đút hai tay vào túi quần, đi ra ngoài.
Sau khi lục soát toàn bộ ngôi nhà một lúc lâu, không tìm thấy gì, giống như Nguyễn Ngôn Hi đã suy luận lúc đầu, nó có thể đã bị giấu đi.
Vì buồn ngủ, Nguyễn Ngôn Hi ngồi trước đàn dương cầm, mở nắp, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn phím.
Ting. Nguyễn Ngôn Hi nhấn một phím đàn.
Mộc Thập nghe thấy âm thanh lạ thì nhìn về phía anh, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trầm xuống, mềm mại, dịu dàng…
Giây tiếp theo.
Ting ting ting ting ting ting!
Mười ngón tay của Nguyễn Ngôn Hi đều ấn mạnh vào phím đàn, phát ra một loạt âm thanh sắc bén.
Mộc Thập: “…”
Nguyễn Ngôn Hi nhìn lại cô, phủi tay, “Cuối cùng cũng tỉnh táo rồi.”
Sau đó, anh quay lại nhìn nhạc phổ trên đàn, từng trang một, tất cả đều là nhạc phổ viết tay.
“Hửm?”
Nguyễn Ngôn Hi nhận thấy có gì đó không đúng.
Mộc Thập nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của anh, “Có chuyện gì vậy?”
“Không đúng.”
Nguyễn Ngôn Hi để nhạc phổ lên kệ, đặt tay lên phím một lần nữa, lần này anh bắt đầu nghiêm túc đàn.
Ngón tay mảnh khảnh của Nguyễn Ngôn Hi đang ấn vào phím đàn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Mộc Thập ngước lên nhìn anh, hai mắt anh sáng ngời, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn.
Tiếng đàn dương cầm dừng lại, Nguyễn Ngôn Hi rút tay lại, nói hai chữ: “Thiên tài!”
Mộc Thập chớp mắt ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Mộc Thập nghe thấy Nguyễn Ngôn Hi khen ngợi người khác là thiên tài.
“Mộc Thập, công thức phân tử của virus đó ẩn trong nhạc phổ này.”
—
Người đàn ông giơ tay lên, dùng ngón tay kẹp quân cờ lên, tiến lên một bước.
Tích tích.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn màn hình, gõ nhẹ, giọng nói của một người đàn ông truyền đến từ bên trong, “Hai người đó đã chết.”
“Ừm.”
Người đàn ông cầm quân cờ trong tay trả lời, không có vẻ ngạc nhiên chút nào.
Bên kia im lặng một giây, “Đúng rồi, anh ấy sắp trở về rồi.”
“Ừm.”
Giọng điệu của anh vẫn không cao không thấp, tay hạ xuống, “Chiếu tướng.”