Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9 tại dualeotruyen.
Tụi nó vận đồ đen từ đầu đến chân, mặt đeo mặt nạ màu đen có các loại lông vũ khác nhau. Lệ Xuân màu đỏ, Nhã Lệ màu tím, Băng Hạ màu xanh berin, Băng Tuyết màu trắng, Thiên Băng màu ngọc bích. Tụi nó cùng nhau bước ra ngoài và đứng chờ. Đứng 15 phút, Băng Hạ bắt đầu chán.
– Mày chờ ai thế? – Băng Hạ lên tiếng.
– Chờ tí đi! – Thiên Băng vẫn bình thản.
Kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
1 chiếc xe màu đen dừng lại trước tụi nó. Chủ nhân của nó bỏ nón bảo hiểm ra và …
– Giới thiệu đây là Joyce hay còn gọi là Chúa tể bóng đêm. – Thiên Băng giới thiệu.
Chúa tể bóng đêm là người rất mạnh ở thế giới ngầm, không ai không biết đến. Chúa tể bóng đêm không thuộc bang phái nào mà chiến đấu 1 mình. Chưa ai có vinh hạnh để thấy mặt người này.
– Được rồi, đi thôi. – Lệ Xuân lên xe của mình.
Tụi nó cùng nhau chạy đến căn biệt thự của Trần Tuấn Thiện. Bức tường cao 5 mét nhưng không chặn được tụi nó, tụi nó vượt ra 1 cách dễ dàng. Vì mạng lưới an ninh của ngôi nhà này đã bị Thiên Băng hack nên tụi nó vào trong mà không bị phát hiện. Bên trong ngôi nhà yên ắng lạ thường khiến tụi nó rất cẩn trọng. Lên tầng trên, có khoảng 700 tên to con đứng trên hành lang. Không còn cách khác, tụi nó phải xông vào đánh nhau. Trong lúc đang đánh nhau, Lệ Xuân, Nhã Lệ, Băng Hạ, Minh Quang đánh nhau khá tập trung nên Băng Tuyết và Joyce đã tại cơ hội cho Thiên Băng đi ra, còn Joyce tiến vào phòng của Hoàng Kha và Trần phu nhân.
Tại phòng của Trần Tuấn Thiện.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Vào đi! – Tuấn Thiện lên tiếng.
– Ông chủ có muốn dùng gì không? – cô giúp việc lễ phép nói.
– Không cần! – Tuấn Thiện nói- À! Làm cho ta 1 tách cafe.
– Dạ! – cô giúp việc bước ra ngoài.
2 phút sau.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
– Vào đi! – Tuấn Thiện nói.
– Cafe của ngài đây! – cô giúp việc đặt tách cafe lên bàn của Tuấn Thiện.
– Được rồi! Cô lui đi. – Tuấn Thiện phất tay.
Cô giúp việc này quay lưng lại bước chậm ra ngoài. Tuấn Thiện vừa nhấp môi thì bỗng đơ người. Cô giúp việc quay lại và tiến lại gần Tuấn Thiện. Cây súng được giấu trong người và chĩa thẳng vào thái dương.
– Cô là ai? Và cô đã cho gì vào trong li cafe? – Tuấn Thiện bình tĩnh hỏi.
– Không nhớ ra tôi sao. Vậy ông nhìn cho kĩ đây. Còn trong đó tôi chỉ cho vào 1 ít gia vị thôi. – cô giúp việc nói và lột miếng da giả.
– Thiên… Thiên… Thiên Băng! – Tuấn Thiện lắp bắp.
– Không tin được đúng không? Ông cho người truy lùng tôi mà. Bây giờ tôi ngay bên cạnh ông sao ông không bắn đi! – Thiên Băng lạnh giọng nói.
– Cô muốn gì? – Tuấn Thiện bình tĩnh lại nói
– Ông nghĩ tôi muốn gì? Cái tập đoàn của ông chắc. Không bao giờ. Cái tôi muốn chính là cái mạng của ông, Tuấn Thiện. – Thiên Băng lạnh lùng nói- Thuốc sắp hết tác dụng rồi.
Thiên Băng trói tay Tuấn Thiện lại và đúng lúc thuốc hết tác dụng. Thiên Băng bắt Tuấn Thiện bước ra ngoài.
Bên ngoài.
– Đi bắt mấy người kia thôi! – Băng Hạ hạ tên cuối cùng rồi nói.
– Ê! Tụi mày có thấy 2 người kia không? – Lệ Xuân nói.
– Thiên Băng và Joyce sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi. – Băng Tuyết dựa tường nói.
– Joyce ra chưa? – Thiên Băng bắt Tuấn Thiện đi ra.
– Tôi đây. – Joyce dẫn Hoàng Kha và Trần phu nhân bước ra.
– Vậy về thôi! – Nhã Lệ quay người đi.
Tụi nó tạm thời giam giữ họ ở chỗ của Joyce. Tụi nó về nhà ngủ vì chiến đấu khá mệt mỏi.
Sáng hôm sau.
Thiên Băng vẫn xòn say giấc nồng trong phòng mình. Bỗng điện thoại cô reo lên.’Ting’. Thiên Băng vớ lấy cái điện thoại và mở ra xem tin nhắn. Nội dung: “Hôm nay tôi sẽ cho em 1 điều bất ngờ.”- Người gửi Hạo Nam.
Đọc tin nhắn xong thì Thiên Băng cười 1 cái rồi đi trong phòng tắm tgay đồ. 5 phút sau, Thiên Băng bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồng phục tươm tất trên người. Thiên Băng cầm cặp bước ra ngoài rồi cô nhìn lên đồng hồ ở trong phòng khách. 5 giờ 30 phút, còn khá sớm vì bình thường thì phải 6 giờ Thiên Băng mới dậy. Ngồi trong phòng khách xem TV cho đến 6 giờ. Minh Quang bước xuống với bộ đồng phục tươm tất, đi thẳng ra ngoài. Thiên Băng cũng vội vàng bước theo.
Đến trường, Thiên Băng và Minh Quang bước vào lớp học như bình thường. Chuông vào lớp, cô bước vào lớp như bình thường. Cô bước lên bục giảng.
– Hôm nay lớp chúng ta có thêm bạn mới và vì bạn Bích Ngọc hôm nay nghỉ nên cô sẽ thông báo với bạn ấy sau. – cô giáo nói.
– Chào! Tôi tên Hạo Nam. – Hạo Nam bước vào rồi nói.
– Em chọn chỗ ngồi cho mình đi! – cô giáo nói.
Hạo Nam không nói liền bước xuống chỗ của Thiên Băng ngồi. Cả lớp ngạc nhiên vì chưa ai dám ngồi cạnh Thiên Băng. Cả lớp kể cả tụi nó đều ngạc nhiên khi thấy thái độ ung dung của Thiên Băng, thậm chí là vui vẻ khi Hạo Nam ngồi bên cạnh cô.
– Em có thể chọn chỗ khác không, chỗ đó bạn Thiên Băng đã ngồi rồi. – cô giáo nói.
– Được thôi! – ‘Bốp! Bốp!’ Hạo Nam vỗ tay. – Vậy tôi ngồi ở đây.
Hạo Nam ngồi bàn mới được đưa vào ngay phía sau Thiên Băng. Cô giáo thấy vậy liền không nói gì nữa mà bắt đầu vào bài học. Hai tiết đầu trôi đi.
Ra chơi.
– Anh đi theo tôi nhanh lên. – Thiên Băng vội kéo Hạo Nam đi theo mình.
– Ấy! Từ từ thôi! – Hạo Nam nói khi bất ngờ bị kéo đi chỗ khác.
Tụi nó nhìn theo, không ngờ còn nhiều chuyện về Thiên Băng mà tụi nó chưa biết.
Chỗ Thiên Băng.
Thiên Băng kéo Hạo Nam ra 1 chỗ bí mật ít người biết đến. Đúng hơn chỉ có tụi nó biết chỗ này. Đây là 1 khu vườn có thảm cỏ xanh mượt, hai lối hai bên có trồng đủ các loại hoa. Đặc biệt là các loại hoa mà tụi nó thích, ở giữa vườn có 1 cây hoa anh đào. Thiên Băng kéo Hạo Nam tới chỗ cây hoa anh đào.
– Anh nói bất ngờ là cái này hả? – Thiên Băng buông tay Hạo Nam ra.
– Gần như thế! Hạo Nam thản nhiên.
– Anh cũng cần đi học à? – Thiên Băng nói.
– Vậy em nghĩ sao? – Hạo Nam ngồi xuống thảm cỏ.
– Anh đi học làm gì? – Thiên Băng ngồi xuống bên cạnh Hạo Nam.
– Em không cần biết. Cho em này. – Hạo Nam nói rồi đưa cho Thiên Băng 1 hộp sữa.
– Vị dâu? Cảm ơn anh!- Thiên Băng nhận lấy hộp sữa.
Cả hai không nói gì thêm. Cả hai ngồi 1 lúc rồi đứng dậy.
– Đi luôn không? – Thiên Băng nói.
– Còn họ thì sao? – Hạo Nam hỏi lại.
– Gọi cho họ rồi! – Thiên Băng bước đi nói.
– Ờ! – Hạo Nam cùng Thiên Băng bước ra ngoài.
Ra tới cổng trường, Thiên Băng và Hạo Nam thấy tụi nó lấy xe xong rồi, đang chuẩn bị đi. Thiên Băng nhờ Hạo Nam chở đi khiến Minh Quang choáng khi Thiên Băng bơ mình. Còn mấy đứa kia thì thấy bất ngờ vì chưa ai được Thiên Băng nhờ trừ Minh Quang. Tụi nó phải công nhận Hạo Nam đã đạt được kỉ lục.
Tụi nó lái xe đến nhà hàng Sakura. Trừ Thiên Băng thì ai cũng bất ngờ khi biết Hạo Nam là giám đốc và Hạo Nam cũng chính là Joyce. Đến phòng ăn dành riêng cho giám đốc, tụi nó bước vào trong. Căn phòng này có màu xanh dương, ở góc phòng có 1 bình hoa có hình hoa anh đào, bên trong cắm đủ loại hoa mà tụi nó thích. Đóng cửa lại rồi Hạo Nam tiến tới bình hoa và nhấc nó lên. Bỗng bức tường di chuyển, bên trong xuất hiện 1 thang máy bí mật. Tụi nó cùng nhau bước vào trong.
Sau 1 lúc, cánh cửa thang máy mở ra. Tụi nó bước ra và thấy rất nhiều phòng, nhưng chúng không phải phòng ăn mà là các phòng giam. Tụi nó đi vào 1 căn phòng giam Trần Hoàng Kha và Trần phu nhân. Rồi Thiên Băng và Hạo Nam ra ngoài.
Hai người đi lại 1 căn phòng khác. ‘Cạch! ‘. Cánh cửa mở ra, Thiên Băng và Hạo Nam cùng nhau bước vào.
– Ông ngủ đủ rồi đấy! – ‘Ào!’ Thiên Băng đổ nước lên đầu Tuấn Thiện.
– Cô bắt tôi tới đây ư? – Tuấn Thiện dần tỉnh và thấy Thiên Băng đứng trước mình.
– Ông nhìn cho kĩ đây. – Thiên Băng ném 1 cái hộp nhỏ trước mặt Tiaans Thiện.
Từ cái hộp nhỏ phát ra 1 luồng sáng và trước mặt Tuấn Thiện là 1 màn hình. Ông bàng hoàng khi thấy con trai ông và vợ ông bị trói trong căn phòng.
– Cô thả họ ra đi! Họ không liên quan đến chuyện của chúng ta. – Tuấn Thiện nhìn Thiên Băng.
– Ông im lặng và xem đi. Đừng nói quá nhiều. – Thiên Băng nói.
Có lẽ bây giờ, Tuấn Thiện chỉ ngồi nhìn được thôi. Dù sao ông cũng biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra. Lúc trước, ông cũng giết cha mẹ Thiên Băng và Băng Tuyết như vậy. Nhưng không may, Thiên Băng và Băng Tuyết đã trốn thoát và bay sang Anh. Kể từ đó, ông luôn truy lùng hai người. Khi ông biết hai người là SC ở bên Anh, cả hai lại biến mất. Bây giờ, người ông truy lùng đang đứng trước mặt ông, nhưng không phải con người mà là 1 con quỷ khát máu và tràn đầy thù hận.
Thiên Băng nhếch mép rồi bước ra ngoài, Hạo Nam cũng bước theo. Hai người quay lại căn phòng giam Hoàng Kha.
Phòng giam Hoàng Kha và Trần phu nhân.
Tụi nó chia nhau hành hạ hai người. Băng Hạ dùng những cây kin có độc. Nhã Lệ chỉ dùng dao bình thường. Lệ Xuân cũng dùng dao nhưng chúng có độc. Băng Tuyết dùng súng bắn. Minh Quang cũng dùng súng vì anh không biết sử dụng những cái khác. Hạo Nam tiêm thẳng những chất độc vào hai người. Còn Thiên Băng đứng đợi tụi nó hành hạ xong.
Tụi nó sau khi hành hạ xong hai người. Thiên Băng bước đến gần Hoàng Kha, tay cầm 1 con dao. Vì chất độc của Hạo Nam chỉ hại tim không làm hại đường máu nên Thiên Băng có thể rạch 1 đường trên mặt Hoàng Kha và … uống máu.
– Nó đang làm cái gì vậy? – Băng Hạ khinh ngạc nhìn Thiên Băng.
– Vậy tao hỏi mày, 1 con vampire thường làm gì? – Băng Tuyết nhìn Thiên Băng nói.
– Uống máu! Không lẽ… – Băng Hạ ngạc nhiên.
– Đúng! Nó và anh nó đều là vampire. – Băng Tuyết nói.
– Nhưng tại sao…? – Băng Hạ chưa hết ngạc nhiên.
– Mày muốn hỏi tại sao nó có thể sống như người bình thường được đúng không? – Băng Tuyết như đoán trước được điều Băng Hạ sắp hỏi- Gia đình nó thuộc dòng tộc vampire thuần và gia đình nó có 1 loại thuốc làm cho 1 vampire dòng thuần trở nên giống con người nhưng vẫn phải dùng thuốc máu vào những ngày rằm. Còn bây giờ thì nó làm sao tao cũng không rõ. – Băng Tuyết kể lại.
– Nó lâu rồi không uống máu nên muốn thử mùi máu tí thôi à. – Minh Quang thản nhiên nói.
– Ờ! – Băng Hạ gật gủ.
– Sao mày biết? Nếu như vậy thì đây chẳng phải là bí mật gia tộc sao? – Lệ Xuân thắc mắc.
– Đúng! Nó là bí mật gia tộc không ai biết, nhưng gia tộc của tao là phù thủy và cũng là người pha chế ra thứ thuốc đó. – Băng Tuyết nói.
– Ồ! Tụi mày giấu tụi tao nhiều chuyện nhỉ? – Băng Hạ nói.
– Thôi tao đi đây! – Băng Tuyết đứng lên.
Thiên Băng đang đứng chờ Băng Tuyết với Hạo Nam và Minh Quang. Thiên Băng làm nổ 1 quả bom cảm ứng rồi bước đi ra ngoài và đi tới phòng giam của Tuấn Thiện. ‘Cạch!’. Tuấn Thiện tức giận nhìn Thiên Băng.
– Cô không tha cho họ được à? Tôi mới là giết cha mẹ cô chứ không phải họ, sao cô lại hành hạ họ nhủ vậy.
– Cha mẹ tôi đã làm gì? Gia tộc tôi đã sống hòa bình với con người, thậm chí còn bảo vệ loài người các ông. Vậy tại sao lại giết cha mẹ tôi? – Thiên Băng nhìn Tuấn Thiện bằng đôi mắt hận thù.
– Cha mẹ tôi chỉ làm loại thuốc mà dòng vampire cần thế tai sao ông lạ nhẫn tâm giết cha mẹ tôi? Không lẽ chỉ vì họ là phù thủy? – Băng Tuyết nói bằng giọng chứa đầy hận thù.
– Đó chỉ là hiểu nhầm giữa ta và họ. – Tuấn Thiện nói.
– Hiểu nhầm tới nỗi làm cho cha mẹ chúng tôi chết. Nếu chúng tôi không mạng lớn thì chắc gì chúng tôi còn sống. – Thiên Băng nói.
– Được thôi! Muốn giết thì giết đi! Tha cho họ là được! – Tuấn Thiện van nài.
– Thế lúc trước cha mẹ tôi cũng xin mấy người tha cho tôi. Vậy các ông có tha cho tôi sao hay tìm mọi cách để giết chúng tôi. – Thiên Băng tiếp tục nói.
– Tôi… – Tuấn Thiện cứng họng.
– Anh thích máu không Minh Quang? – Thiên Băng quay sang nhìn Minh Quang.
– Cũng được! Anh chưa thử bao giờ. – Minh Quang bước lại gần Tuấn Thiện, tay cầm con dao.
Rạch 1 đường trên mặt Tuấn Thiên, Minh Quang cúi xuống hút máu. Rồi Minh Quang bước ra, Hạo Nam chỉ dùng súng bắn 1 phát khiến Tuấn Thiện chết ngay lập tức. Thiên Băng lấy dao mổ heo chặt xác Tuấn Thiện ra thành nhiều khúc rồi cho vào 1 bọc, cái đầu để vào 1 cái bọc.
– Cho mày! – Thiên Băng đưa cho Băng Tuyết cái túi có chứa đầu.
– Xomg rồi đi thôi! – Băng Tuyết nói.
4 người bước ra ngoài và lên trên phòng ăn giám đốc thì thấy 3 người kia đang ngồi kia. Cả đám thay đồ rồi gọi đồ ăn. Sau khi đồ ăn được dọn lên, tụi nó cùng nhau ăn. Nhanh chóng, chỉ còn lại những cái đĩa, thức ăn đã được ăn hết.
– Hai người kia sao rồi? – Thiên Băng lên tiếng.
– Mày đốt rồi thây. Giờ còn hỏi. – Băng Hạ nói.
– Ờ! – Thiên Băng hững hờ đáp.
– Hai người uống đi! – Băng Tuyết đưa Minh Quang và Thiên Băng 2 viên thuốc và 2 ly nước.
– Sao phải uống vậy? – Nhã Lệ ngây thơ hỏi.
– Nếu mày đồng ý cung cấp máu cho tao cả đời thì tao không cần uống. – Thiên Băng thả viên thuốc vào trong ly nước.
– Á…! Mày uống nhanh đi- Nhã Lệ nhắm mắt lại nói.
– Hạo Nam! Anh cho tôi đi nhờ 1 tí. – Thiên Băng quay sang Hạo Nam.
– Được! – Hạo Nam đứng lên.
– Về thôi! – Lệ Xuân nói với những người khác.
Thiên Băng cùng Hạo Nam đi lên sân thượng và lên máy bay. Thiên Băng chạy môtô đến 1 ngôi nhà. Còn những người khác thì về nhà.
Chỗ Băng Tuyết.
Băng Tuyết lái xe đến 1 căn biệt thự. Mở cánh cửa ra, Băng Tuyết xách cái túi bước vào. Từ xa có 1 con sư tử chạy tới và đứng bên cạnh Băng Tuyết. Băng Tuyết thả cái túi xuống và xoa đầu con sư tử đang ngấu nghiến cái đầu. Đợi con sư tử ăn xong, Băng Tuyết bước vào trong nhà, trên mặt lăn vài giọt lệ.
Chỗ Thiên Băng.
Chiếc trực thăng đang bay đến giữa Thái Bình Dương. Thiên Băng mở cửa trực thăng và đổ những thứ trong túi xuống. 1 phút sau, 1 đàn cá mập ngoi lên. Chúng chính là những thí cưng của Thiên Băng. Sau khi đàn mập ăn xong, chỗ đó vẫn còn loanh màu máu.
– Anh có thể đưa tôi đến chỗ này nữa ước không? – Thiên Băng quay sang Hạo Nam.
– Được! – Hạo Nam lái trực thăng đi.
Hạo Nam lái về nhà hàng rồi lấy môtô chở Thiên Băng đi. Đến 1 nghĩa địa, Thiên Băng và Hạo Nam bước vào. Thiên Băng dừng lại trước 4 cái mộ liền nhau.
– Cha! Mẹ! 2 bác! Con đã giúp 4 người trả thù được rồi! Con đã làm được. Dù con biết làm thế 4 người cũng không sống lại được.- Thiên Băng đặt 4 bó hoa xuống.
Thiên Băng lặng lẽ nhìn 4 ngôi mộ. 1 giọt, 2 giọt, 3 giọt, Thiên Băng khóc. Thiên Băng không kìm được nước mắt mà để nó trào ra. Hạo Nam đứng đằng sau ôm lấy Thiên Băng. Thiên Băng quay người lại ôm lấy Hạo Nam mà khóc lớn. Sau khi khóc xong, Thiên Băng gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt. Thiên Băng quay người lại.
– Con hứa với 4 người con sẽ không khóc nữa. Lần sau khi con trở lại đây, con sẽ đến đây cùng với người mà con yêu thương. Con tin nhàu ấy không còn xa đâu. – Thiên Băng cười 1 cái rồi nói.
– Tối rồi để tôi đưa em về. – Hạo Nam nói.
– Thôi! Tôi làm phiền anh nhiều rồi, giờ tôi có thể tự về. – Thiên Băng bước đi.
– Cũng được! Nhớ cẩn thận đấy! – Hạo Nam nói.
Hạo Nam đi về khi thấy Thiên Băng đi khuất khỏi cổng nghĩa địa.
Chỗ Thiên Băng.
Thiên Băng gọi 1 xe taxi chở về. Trên đường đi, Thiên Băng nhận được 1 tin nhắn. Mở ra xem, Thiên Băng đọc: “Em về chưa?” – Người gửi: Người yêu. Thiên Băng nhắn lại: “Em đang về rồi!” – Người nhận: Người yêu. Rồi Thiên Băng cất điện thoại đi.
Về đến nhà, Thiên Băng bước vào nhà. Bỗng Thiên Băng cảm thấy chóng mặt và đôi mắt trở thành màu đỏ. Nghe thấy tiếng động, Minh Quang vội chạy ra, rồi bế Thiên Băng vào trong phòng khách rồi rót 1 ly nước rồi thả 1 viên thuốc vào khiến ly nước trở nên đỏ như máu. Thiên Băng vội cầm lấy ly nước uống. Đôi mắt Thiên Băng không còn màu đỏ.
– Sao lại vậy? Chẳng phải em đã uống máu rồi sao? – Minh Quang thắc mắc.
– Không có gì! Có vẻ máu không giúp gì được em rồi. – Thiên Băng nói.
– Thôi được rồi! Em lên phòng đi. – Minh Quang đỡ Thiên Băng đứng dậy.
Thiên Băng được Minh Quang dìu lên phòng. Sau khi Thiên Băng nhắm mắt ngủ, Minh Quang cũng bước ra ngoài và về phòng mình. Kết thúc 1 ngày mệt mỏi của tụi nó.
Tụi nó còn gặp những rắc rối gì nữa đây?
Note: *cúi đầu*. Em chào mấy chế. Em đăng chương này dài hơn mấy chương trước vì gộp 2 chương lại. Lý do: mấy đứa bạn em muốn Tuấn Thiện chết sớm vì không thích người tên Thiện, với lại mấy đứa bạn nó nói bản gốc kinh dị quá nên em phải cắt đi nên truyện ngắn, em phải viết gộp. Mong các chế cho ý kiến. Em cũng nói luôn là 1 tuần em chỉ đăng được 1 chương và vào Chủ Nhật. Tạm biệt các chế.