Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dualeotruyen.
Người dịch: Tồ Đảm ĐangKhi Tống Tinh Diệp học lớp sáu cậu rất nỗ lực, cậu muốn thi vào trường mà Tống Viễn đang học. Trung học Triều Dương phân thành cấp hai và cấp ba, nhưng đều ở trong một trường. Khi Tống Tinh Diệp học lớp bảy thì Tống Viễn đã học lớp mười hai. Tống Tinh Diệp nghĩ, như vậy thì có thể cùng một trường với anh rồi.
Vậy nên khoảng thời gian đó cậu đều ngủ khá trễ, có một quãng thời gian Tống Thành đi công tác, một khi đi là đi đến một tháng trời, vừa đúng lúc Tống Viễn học cấp ba nên đều có lớp tự học tối, ngày nào đi đi về về cũng quá gấp rút nên phải ở trường luôn, trên cơ bản là một tuần về có một lần, nên lúc đó Tống Tinh Diệp đều ở nhà một mình.
Có một buổi tối cậu làm xong bài tập hết thì đã mười hai giờ rồi, cậu định đi ngủ. Thật ra cậu rất thích ngày mưa, nghe tiếng mưa đi vào giấc ngủ cậu thấy rất hạnh phúc. Nhưng cậu lại rất ghét tiếng sấm, trước đây mỗi lần có sấm sét cậu đều chạy đi ôm Tống Viễn ngủ, nhưng bây giờ Tống Viễn không có ở nhà, cậu mong rằng đừng có sấm sét.
Hôm ấy khi cậu ngủ rồi thì đúng là có sấm sét thật, cậu ngủ được một giấc thức dậy định đi vệ sinh, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng sấm sét. Cậu hơi sợ, nhưng nhìn bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nên cậu lại tự động viên chính mình nói, không sao đâu, sấm sét mà thôi, không sao cả. Kết quả là cậu vừa định ngồi dậy thì nghe thấy tiếng đập truyền đến từ phía cửa. Bỗng chốc như quay về lại với năm sáu tuổi, đứa bé mặc váy công chúa thắt hai bím tóc đợi mẹ về vào buổi chiều ngày hôm ấy.
Toàn thân cậu căng cứng ra, mồ hôi lạnh toát ra ngoài. Cậu ngồi trên giường một lúc, không nghe thấy tiếng gì thêm cả, cậu nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, cậu bước xuống giường, bước rất khẽ đến nhà vệ sinh, một trận gió kéo kến, thổi cánh cửa đóng lại một cái “rầm”. Cậu sợ hãi giật bắn người, chạy vội vào nhà vệ sinh, cậu không đi ngoài được, phải rặn một lúc mới “ra”.
Cậu định về ngủ tiếp, vừa đi ra phòng khách thì lại nghe thấy tiếng đập rất rõ ràng truyền đến từ phía cửa nữa. Cậu đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, có lúc thì nghe thấy tiếng sấm, có lúc nghe thấy tiếng đập cửa, cậu không biết có phải mình nghe lầm rồi hay không. Cậu đi đến bên cạnh kệ giày ngồi xổm xuống, không dám đi ngủ nữa, rồi cứ ngồi nhìn cánh cửa chằm chằm như vậy.
Khi Tống Viễn mở cửa ra, thấy Tống Tinh Diệp đang mặc đồ ngủ mỏng tang đang ngồi bên kệ giày, cả người trông cứ như ngây dại, nhìn thấy anh cũng không nói chuyện.
Tống Viễn vỗ lên gương mặt của cậu: “Tinh Tinh?”
Tống Tinh Diệp mới phản ứng lại được: “Anh ơi, buồn ngủ.” Rồi ngã vào lòng của Tống Viễn.
Tống Tinh Diệp ngủ hết cả nửa ngày trời, ngủ từ sáu giờ sáng đến sáu giờ chiều mới thức dậy. Đợi cậu thức dậy Tống Viễn gọi cậu đến ăn cơm, hỏi cậu tối qua cậu sao vậy.
Tống Tinh Diệp nói không có gì cả, nghe thấy có tiếng giống như có người đâm sầm vào cửa mà thôi, chắc là cậu nghe nhầm rồi. Tống Viễn giật mình: “Trộm sao?”
Tống Tinh Diệp lắc đầu nói không biết.
Hai tuần liên tiếp sau đó tối nào Tống Viễn cũng về ngủ với Tống Tinh Diệp, anh sợ lỡ như đúng là trộm đến thật, sợ Tống Tinh Diệp ở nhà một mình sẽ thấy sợ, và cái anh càng sợ hơn đó là cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng quãng thời gian này đều không nghe thấy tiếng gì nữa, Tống Tinh Diệp cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm thật rồi, bảo Tống Viễn đừng đi đi về về như vậy nữa, quá vất vả. Nhưng Tống Viễn vẫn kiên trì đi về.
Có hôm Tống Viễn đi ngủ trước, Tống Tinh Diệp đang định ngủ thì bên cửa lại truyền đến tiếng ấy. Cậu sợ hãi bật ngồi dậy, Tống Viễn bị làm cho thức giấc, hỏi cậu sao vậy. Tống Tinh Diệp không trả lời, cậu “suỵt” với Tống Viễn một cái.
“Có tiếng động.”
Tống Viễn vỗ lưng cậu: “Đừng sợ.”
Sau đó Tống Viễn ngồi dậy đi về phía cửa, Tống Tinh Diệp đi theo ngay phía sau. Cửa lại vang lên, Tống Viễn nhìn ra ngoài qua mắt gắn cửa, đúng là có người đang đâm vào cửa thật, nhưng mà là đâm vào cửa nhà đối diện. Anh gọi cho cảnh sát, có người đến giải quyết rất nhanh sau đó.
Thì ra không phải trộm, mà là tầng này có người tối ngủ hay mộng du, lúc về thấy cửa nào gần thì đập, dọa không biết bao nhiêu người.
Sau khi sự việc này được giải quyết, cuối cùng Tống Tinh Diệp cũng ngủ được một giấc yên bình.
Có một ngày nọ cậu đang ngồi học trên lớp mà cảm thấy trong mắt cứ có gì đó, lúc chớp mắt rất khó chịu, nên cậu bảo bạn cùng bàn xem giúp cậu, nhưng bạn cùng bàn nói không có gì bên trong cả.
Hai tiếng sau, mắt cậu bắt đầu đau, cậu đi tìm giáo viên, giáo viên nói trông hơi đỏ, bảo cậu gọi phụ huynh lên đưa cậu đi bệnh viện khám xem sao. Giáo viên gọi cho Tống Thành, Tống Thành không nghe máy, giáo viên lại gọi cho Tống Viễn. Lúc đó Tống Viễn đang học thể dục, biết tin Tống Tinh Diệp bị bệnh thì xin nghỉ ngay.
Tống Viễn dẫn Tống Tinh Diệp đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói không có việc gì cả, chỉ là viêm giác mạc mà thôi, nhỏ mắt đúng giờ là được.
Nhưng Tống Tinh Diệp thấy càng lúc càng đau, nhỏ thuốc vào mắt cứ hay không mở ra được, đau chảy cả nước mắt.
Tống Viễn nhìn mà khó chịu, xin cho cậu nghỉ một ngày, đưa cậu về nhà.
Đến chiều mắt của Tống Tinh Diệp đã sưng cả lên rồi, kéo theo cả nửa phải gương mặt bên phải cũng hơi sưng lên theo. Tống Viễn không ngừng ủ khăn ấm cho cậu, mong cậu thấy dễ chịu một chút.
Buổi tối mắt của Tống Tinh Diệp mới trông có vẻ đỡ hơn, không sưng vậy nữa, khi bảo nhỏ mắt thì có thể hơi mở mắt ra được chút.
Khi Tống Tinh Diệp ngủ, Tống Viễn vẫn không ngừng ủ khăn ấm cho cậu.
Tám giờ tối, Tống Thành gọi điện thoại cho Tống Viễn nói ông đã biết việc từ chỗ của giáo viên, sau đó hỏi tiếp Tống Tinh Diệp thế nào rồi. Tống Viễn cho biết vẫn còn hơi sưng nhưng đỡ hơn hồi chiều một chút.
Tống Thành bảo ông uống say, kêu anh đi đón ông. Tống Viễn bực bội: “Ba tìm tài xế lái thay đi.”
“Đi đón ba mày mà mày không chịu? Tao thấy mày đón em trai mày vui lắm mà?”
“Không giống nhau, Tinh Tinh bị bệnh rồi.” Vừa nói xong, anh nhìn thấy Tống Tinh Diệp định sờ tay lên mắt, lại đau nữa rồi.
Tống Viễn nói với ba: “Cúp máy đây, ba tìm tài xế về nhanh đi.”
“Mày phải tới đón tao! Tao không tin luôn đấy, ba mày không sai được mày nữa rồi đúng không?”
Tống Viễn thấy Tống Tinh Diệp lại chảy nu0c mắt: “Hôm nay không được.”
Tống Thành giận lên: “Sao hôm nay không được? Bác sĩ đã nói không sao rồi mà mày còn lo cái gì.”
“Mày nói thẳng đi, ba mày quan trọng hay là em trai mày quan trọng?” Bên chỗ Tống Thành truyền đến tiếng bật lửa, có lẽ Tống Thành bên đó hút một ngụm thuốc rồi bị sặc ho liền mấy cái.
“Tinh Tinh quan trọng.” Tống Viễn cúp máy của ông.
Buổi tối anh vỗ lưng dỗ cậu ngủ: “Còn đau không?” Tống Tinh Diệp nói đỡ hơn nhiều rồi, buồn ngủ.
Tống Viễn vỗ lưng cậu, buồn ngủ rồi thì ngủ đi.
Hôm sau mắt của Tống Tinh Diệp đã hết sưng, cũng không thấy đau nữa, chỉ là hơi khô thôi nhưng khi nhỏ thuốc vào thì đỡ hơn rất nhiều. Cậu đi học, còn Tống Viễn thì đi đến công ty của ba anh tìm ông ấy.
Tối hôm qua Tống Thành không về, lúc đó Tống Thành cảm thấy rất tức giận, nhưng khi tỉnh táo thì lại thấy ngại ngại vì lớn già đầu rồi mà còn so đo với con nít mấy cái này, ông đang ngồi trong văn phòng ấn huyệt thái dương theo bài tập ấn huyệt.
Tống Viễn mang đồ ăn sáng đến cho ông, ông nhận lấy, chuyện này coi như vậy là đã giải quyết xong.
Nhưng có lúc nhớ lại ông vẫn cảm thấy không thoải mái, lời nói lúc đó của Tống Viễn là do giận hay là thật? Trong lòng Tống Viễn, ông còn không quan trọng bằng đứa nhỏ đó sao?
Càng nghĩ càng thấy đau đầu, thôi thì đừng nghĩ nữa vậy. Dù sao Tống Viễn cũng là con trai ông, sau này cũng sẽ chăm sóc ông, ông lo lắng nhiều thế làm gì.
Có lẽ sau này Tống Viễn có vợ rồi lại thấy vợ quan trọng hơn em trai thì sao? So tới so lui làm chi. Giống như đã suy nghĩ thông suốt, ông nhàn nhã đi khuấy một túi cà phê uống.
– —–oOo——