Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Đam Mỹ Nhặt Ánh Bình Minh Chương 37: 37: Suy Nghĩ Đêm Dài

Chương 37: 37: Suy Nghĩ Đêm Dài

9:22 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 37: 37: Suy Nghĩ Đêm Dài tại dualeotruyen


Ngày hôm sau Lý Kinh Trọc không trở về trường, thậm chí đêm hôm trước anh còn chờ cho Liễu Tức Phong ngủ rồi lặng lẽ trải chăn đệm ra ngủ trước cửa phòng đối phương suốt một đêm.
Khó chịu thì khó chịu, thất vọng cứ thất vọng, anh vẫn chưa thôi cảnh giác về mấy dấu X trên tường và chuyện Liễu Tức Phong bị tập kích hôm nay, lúc nào cũng lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, dù hai bên tranh cãi gay gắt thế nào cũng không dám cứ thế qua loa bỏ đi.

Sáng ra anh ngồi trước cửa phòng đọc sách, đến khi Liễu Tức Phong tỉnh lại thấy người vẫn ở nhà, bèn hỏi thăm y hệt như ngày thường: “Ăn sáng chưa?”
Lý Kinh Trọc không ngẩng đầu lên, “Chưa.”
Anh ghét nhất là thái độ này của Liễu Tức Phong, nói dễ nghe là gặp biến không kinh, cầm được buông được, nói khó nghe lại là vô tâm vô phế, không cần biết là vừa xảy ra chuyện gì, mở mắt dậy nên ăn gì cứ ăn, muốn chơi gì thì chơi nấy.
Liễu Tức Phong không nói gì nữa, anh hơi nâng mắt lên liếc thấy bóng dáng hắn dần dần đi khuất.

Không lâu sau hắn đã từ trong bếp bưng ra hai bát mì, gọi Lý Kinh Trọc cùng ăn.

Tuy rất phiền nhưng bụng dạ anh không nhỏ nhen đến mức một bát mì của người ta cũng không thèm nhận, vì thế hai người liền ngồi song song ngoài bậu cửa, bưng mì đón gió mát sáng sớm xì xụp ăn.
Ăn vợi đến đáy bát lại trông thấy chữ “Hỉ” đỏ thẫm kia, Lý Kinh Trọc càng tâm phiền ý loạn hơn.

Không thể ăn nổi nữa, anh ném đũa vào trong bát, càu nhàu: “Trong bếp có bao nhiêu là chén bát, sao cứ phải lấy cái bát này?”
Liễu Tức Phong dừng đũa: “Thì tôi lấy đại.” Dứt lời lại tiếp tục ăn, không rõ biểu cảm trên mặt thế nào.
Lý Kinh Trọc có rất nhiều lời muốn nói, nhưng suy nghĩ nửa ngày lại cảm thấy có nói cũng không tác dụng gì, chi bằng đừng nói thì hơn.

Chờ Liễu Tức Phong ăn xong, Lý Kinh Trọc đi rửa bát, ra khỏi bếp mới nói: “Anh xem tường tây đi.”
“Trên tường ——”
“Rất kỳ quái.” Lý Kinh Trọc nói, “Sáng nay tôi ra kiểm tra: vẫn là năm dấu X, giống hệt ngày hôm qua không thay đổi gì.”
Hai người đi ra ven tường phía tây, đúng là chỉ có năm dấu X, không tăng lên như những ngày trước.
Lý Kinh Trọc nói: “Có thể tôi đoán sai, cũng có thể là bởi vì hôm qua có cảnh sát tới nên họ không dám manh động vẽ lên tường nữa.

Chúng ta vẫn nên đi qua xóm tây một chuyến xem mấy đứa nhỏ anh nhờ có quan sát được gì không.”
Hai người đi thăm mấy nhà bên xóm tây, ba học sinh trong số đó nói là không thấy gì cả, người còn lại nói có thấy bóng người đi ngang qua cửa nhà họ Lý nhưng không viết vẽ gì lên tường.

Kết quả này tương đương với không có kết quả, Lý Kinh Trọc nghĩ, bởi vì bất kỳ ai cũng có khả năng đi ngang qua trước cổng nhà mình.
Toàn bộ căn nhà được kiểm tra một lần, không có người ẩn nấp; năm dấu X trên tường không thay đổi, cũng không ai trông thấy đối tượng khả nghi.

Để yên tâm hơn, Lý Kinh Trọc lại gọi điện thoại cho đồn cảnh sát.

Người tiếp điện thoại là vị cảnh sát ngày hôm qua tới nhà họ Lý, anh mở cả loa ngoài cho Liễu Tức Phong cùng nghe.

Cảnh sát nói là băng dính và vải bố là vật ai cũng mua được nên không thể điều tra ra xuất xứ, bên trên cũng chỉ có vân tay và vân da của mỗi Liễu Tức Phong.
Trong lòng Lý Kinh Trọc áp tia hoài nghi Liễu Tức Phong xuống, tiếp tục miêu tả cho cảnh sát về mấy dấu X bên ngoài tường nhà.

Có lẽ bản thân anh cũng thấy nội dung trình báo này quá nhảm nhí, cảnh sát nghe xong chỉ nói, chuyện viết vẽ bậy trên tường nhà ở nông thôn rất phổ biến, nếu muốn quản lý hết đúng là chuyện bất khả thi.

Cúp điện thoại, Lý Kinh Trọc nghĩ bản thân mình làm đến bước này là có thể đi được rồi.

Nhưng không biết vì sao cứ mãi không yên tâm, hoặc có lẽ anh chỉ đơn thuần không muốn rời đi, không yên lòng chỉ là cái cớ tự mình bịa ra để ở lại.
“Anh…” Lý Kinh Trọc chần chừ hỏi Liễu Tức Phong, “Anh còn ở đây nữa không?”
Liễu Tức Phong nói: “Nếu cậu không ngại, tôi muốn ở lại đây cho đến khi xong quyển thứ hai và thứ ba của bộ tiểu thuyết này rồi mới đi, đương nhiên chỉ là bản thảo đầu thôi.

Còn nếu cậu để ý thì ——”
“Không cần khách sáo như thế.” Lý Kinh Trọc bị ngữ khí của Liễu Tức Phong chọc cho khó chịu, “Tôi không ngại gì hết.

Tôi…!vẫn ở lại đây thêm một tháng, không, nửa tháng nữa.

Không phải tôi muốn lảng vảng trước mặt làm phiền anh, cũng không ôm ảo tưởng gì hết.

Anh cứ xem tôi là…!chủ nhà đi.

Nếu mọi chuyện bình thường, nửa tháng sau tôi lại đi.”
Liễu Tức Phong chỉ yên lặng khẽ gật đầu rồi quay vào phòng làm việc.
Mấy ngày kế tiếp, trừ lúc ăn cơm ra, Liễu Tức Phong luôn nhốt mình trong phòng viết, Lý Kinh Trọc thì nhặt sách của hắn xếp ngoài nhà chính lên xem, đến giờ học quyền Thái, anh qua nhà Vương Tứ Đa tìm Nhị Mao nhờ cậu ta xếp một bàn mạt chược trong sân nhà mình, mấy người chơi bài thuận tiện để ý một chút, không cho Liễu Tức Phong ở nhà một mình.
Đến tối Lý Kinh Trọc lại chờ cho Liễu Tức Phong vào phòng ngủ rồi trải nệm ra trước cửa ngủ dưới đất, canh giữ cho người nằm trong; trời sáng nhân lúc hắn chưa rời giường thì thu dọn hết chăn đệm lại cất đi.
Một đêm khuya nọ, đột nhiên Lý Kinh Trọc nghe thấy phòng trong truyền ra vài tiếng động, lập tức tỉnh táo lại.

Anh đứng lên bật đèn, chưa kịp dò hỏi đã thấy cửa phòng ngủ bật mở, Liễu Tức Phong đi chân trần bước rất nhanh, sắc mặt khổ sở như muốn thoát ra khỏi thứ gì, nhưng vừa thấy anh ở ngoài cửa thì sửng sốt khựng lại, sau một lúc thần sắc mới từ từ ổn định.
Lý Kinh Trọc vội hỏi: “Anh làm sao thế? Gặp ác mộng à?”
Liễu Tức Phong nhìn chăn đệm trải ngoài cửa phòng: “Vì sao cậu lại ngủ ở đây?”
Lý Kinh Trọc không trả lời.
Liễu Tức Phong đứng yên một lát rồi ngồi xuống đệm trải, tay vòng qua đầu gối, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt sàn.

Lý Kinh Trọc vào phòng ngủ lấy dép lê đặt trước mặt hắn, sau đó cũng ngồi xuống nhưng không dám ngồi quá gần, chừa ra một khoảng cách đủ cho một người chen vào giữa.
Không ai nói gì, ngọn đèn bé như hạt đậu chiếu ra hai cái bóng mờ, đằng xa xa có mấy tiếng chó sủa thưa thớt từ nhà ai vọng vào.
Một hồi lâu sau, Lý Kinh Trọc mới lên tiếng: “Không đi vào ngủ sao? Hay là anh muốn đổi phòng khác?”
Liễu Tức Phong không đáp, lại hỏi: “Cậu ngủ ở đây là muốn canh cho tôi à?”
Lý Kinh Trọc không định trả lời, trả lời rồi thì sao? Vô dụng, Liễu Tức Phong sẽ không để trong lòng.
Liễu Tức Phong đợi một lát không thấy tiếng đáp lại, liền nói: “Đừng ngủ dưới sàn, vào trong ngủ với tôi đi.

Giường đủ rộng mà.”
“Anh ——” Lý Kinh Trọc cảm thấy quá tuyệt vọng, “Liễu Tức Phong, tôi xin anh đừng trêu chọc tôi nữa.


Tình cảnh như chúng ta bây giờ mà anh còn kêu tôi lên ngủ cùng giường? Có phải anh cho là chỉ cần định kỳ phân phát cho tôi một chút ngon ngọt, một cái ôm, một cái hôn, cùng nhau ngủ một đêm cũng đủ dỗ tôi vui rồi?”
Liễu Tức Phong nhìn sàn nhà dưới chân, yên lặng không nói.
Lý Kinh Trọc xoay người chụp vai Liễu Tức Phong để hắn nhìn thẳng vào mình, “Anh cho tôi những thứ đó, tôi…!thích, đương nhiên rất thích.

Nhưng tôi không muốn anh cho tôi theo kiểu này.

Hôm sinh nhật tôi anh nói tôi cứ chọn quà tặng, kỳ thật tôi có thể đề nghị anh kết thúc giao hẹn hai tháng, lập tức xác định quan hệ với tôi —— nhưng tôi không làm.

Bởi vì tôi thấy chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Nắm tay, ôm, hôn…!thậm chí là một câu cho phép ở bên nhau đều không phải là bản chất, mà chỉ là hàng tặng kèm.
Lý Kinh Trọc buông tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng vai áo ngủ cho Liễu Tức Phong, “Ngủ trước cửa phòng anh là tôi tình nguyện, không phải để đổi lấy những thứ kia.

Tôi đối xử với anh như vậy đơn giản chỉ vì bản thân tôi.

Nếu anh và tôi tâm ý tương thông đương nhiên tôi rất vui vẻ, còn nếu đã có duyên mà không nợ thì anh cho tôi cũng không cần.”
Dứt lời, bỗng nhiên Lý Kinh Trọc nhớ lại những điều mình đã làm vì Liễu Tức Phong, lo lắng hắn hiểu lầm nên lại nói: “Tập tranh vẽ chưa xong tôi sẽ tiếp tục vẽ, rời khỏi đây rồi tôi vẫn gửi bưu điện cho anh.

Trước khi tôi về trường, anh muốn nghe chuyện gì, muốn đi đâu cứ nói, tôi sẽ kể, sẽ đưa anh đi xem bằng hết, anh yên tâm.” Đây có lẽ là tự tôn của Lý Kinh Trọc, anh đã liên tiếp bại lui nhưng vẫn tình nguyện hào phóng hứa gì làm nấy; giờ đã lùi đến bước cuối cùng, anh thà không chiếm được cũng không muốn níu kéo hy vọng cho lần sau.
Liễu Tức Phong luôn không nói, chờ Lý Kinh Trọc nói xong hết hắn vẫn không nói thêm lời nào, chỉ ngồi yên thêm một lát, sửa lại áo ngủ rồi quay vào phòng.
Hắn nằm lên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ một trận, sau đó mò xuống dưới chăn rút bức tranh Lý Kinh Trọc vẽ hồi nhỏ ra.
Tờ giấy cuộn tròn chậm rãi trải phẳng, là vị công tử tuyệt thế ôn nhuận như ngọc.

Người trong lòng Lý Kinh Trọc ngày nhỏ mơ đến hẳn phải kinh tài phong dật, phẩm mạo trác tuyệt, kiểu người bây giờ anh thích có lẽ cũng không khác biệt là bao.
Nhưng Liễu Tức Phong lại không phải một vị công tử vô song như vậy.
Hắn nằm trên giường ngắm tranh một lúc lại trèo xuống giường, mũi chân chạm vào dép lê làm hắn nhớ ra vừa rồi Lý Kinh Trọc giúp mình đi lấy dép, còn cúi xuống cẩn thận đặt bên chân.

Hắn tiến lại gần cánh cửa phòng ngủ đứng thêm hồi lâu mới mở ra, bên ngoài đã tắt đèn, chỉ có ít ánh sáng tù mù từ trong phòng chiếu ra, dừng trên mặt Lý Kinh Trọc.
Anh đã nằm xuống sàn, không ngủ nhưng cũng không mở mắt.
Liễu Tức Phong đi xuống lầu, vào phòng làm việc, lấy trong ngăn tủ bàn ra một chồng ghi chép cao đủ để xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Trang giấy được lật đến ngày hắn sang nhà họ Lý mượn nến.
Bút pháp khách quan kể chuyện hết ba trang giấy.

Cuối trang thứ ba chỉ có một dòng bình luận: Cậu cháu đích tôn nhà họ Lý là người quá nghiêm túc, không biết đùa.
Lật thêm chút nữa là đến tờ giấy chép chuyện Lý Kinh Trọc tìm cớ chạy sang nhà hắn rồi hai người cùng lên Trấn Thái Bình.


Liễu Tức Phong nhìn thấy dòng “bốn cô vợ bé” và “tội trùng hôn”, khóe môi bất giác cong lên.

Đọc xuống dưới là đoạn hai người chạy trốn leo lên nóc nhà, Lý Kinh Trọc ngồi trên gác mái kể chuyện của mình, hai người cưỡi trâu đi về, rồi tự dưng Lý Kinh Trọc vô cớ nổi giận…!Liễu Tức Phong cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, rồi lại nghiền ngẫm hành động của Lý Kinh Trọc…!À, lúc này hắn mới bừng tỉnh vì sau Lý Kinh Trọc lại đỏ mặt, sống chết không chịu ngồi trước người hắn nữa, nghĩ đến chỗ này lại không khỏi bật cười thành tiếng.

Tiếp tục lật, phần bình luận cuối ngày của hắn chỉ viết mấy chứ ít ỏi: Lòng hiếu kỳ của bạn nhỏ này quá nặng.

Nếu Tào Sâm Nham tìm được tới đây, vẫn không nên kéo cậu ấy vào cuộc.
Mấy chục trang kế tiếp đều ghi chép chuyện Lý Kinh Trọc vẽ tranh, giở qua một tờ nọ đột nhiên xuất hiện một khoảng trống lớn, cả trang giấy chỉ có một câu viết qua loa: Lý Kinh Trọc chạy rồi.
Lật tờ tiếp theo, một câu càng qua loa hơn: Vì sao phải bỏ chạy?
Tờ tiếp theo nữa vẫn chỉ có một câu: Chạy làm gì?
Trang sau: Ối mẹ ơi.
Qua mấy trang sau đó chữ viết đã bình thường trở lại, nội dung ghi chép chuyện hai người gặp nhau trên trấn, cũng bình luận thêm: Cậu ấy chưa rời khỏi mình.

Còn hai tháng nữa, lúc đó chắc đã viết xong hết phần sơ thảo cho《 Trấn Thái Bình 》rồi.
Phần kế tiếp kể Dư Niên tìm đến tận nhà giục bản thảo.

Bình luận ghi: Hy vọng lão hói kia không kể lung tung.

Nhưng trang ngay sau đó lại bổ sung: Mà thôi, nói cũng được.

Liễu Tức Phong giở hết hơn trăm trang giấy, lật đến ghi chép hôm hai người đến nhà Vương Tứ Đa và thầy lang họ Lữ, càng thấy mình ghi chép tỉ mỉ từng lời nói hành động của Lý Kinh Trọc.

Từ lần ghi chép đó trở đi, cách viết của Liễu Tức Phong đã không còn giống như trước.

Ngày xưa hắn luôn viết rất nhanh, nhưng sau này hắn bắt đầu do dự, mỗi câu mỗi chữ đều viết chậm hơn, cũng dùng nhiều tâm tư hơn.

Đến một ngày hắn đặc biệt bình luận: Lý Kinh Trọc là người tốt.

Người tốt đã là lời khen ngợi cấp bậc cao nhất mà mình có thể tặng rồi đấy.

Cậu ấy rất ấu trĩ, rất lỗ mãng nhưng cũng rất chính trực lương thiện.

Cậu ấy chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là khiến những người không tốt bằng mình cảm thấy hổ thẹn.

Trên thế giới này người hoàn toàn tốt lẫn hoàn toàn xấu không nhiều lắm, đại đa số đều là nửa này nửa nọ.

Người tốt hay xấu gì cũng có con đường riêng, ai lên thiên đường thì cứ lên thiên đường, ai xuống địa ngục thì cứ xuống địa ngục, chỉ có kẻ “không phải người tốt” là không ngừng dao động, chẳng có nơi đi.

Cậu ấy có con đường tươi sáng riêng, còn mình thì…
Liễu Tức Phong gấp trang giấy lại, không muốn xem nữa.
Hắn ngồi yên một lúc lâu, đứng dậy mở ngăn tủ ra lấy một lọ kẹo, theo thói quen muốn lột một viên cho vào miệng, lại nhớ đến lời cảnh cáo của Lý Kinh Trọc mà bật cười, ném kẹo vào lọ không ăn nữa.
Hắn đã làm người lớn rất lâu, người trưởng thành hay quen thương lượng, quen thỏa hiệp, quen nói điều kiện, quen lùi bước giữ thân, cũng quen với việc không giao ra toàn bộ vốn liếng của mình.


Lý Kinh Trọc thì không quen như vậy, Lý Kinh Trọc muốn toàn bộ, từ đầu đến cuối Lý Kinh Trọc luôn đào vét toàn bộ của mình rồi dâng ra.
Các bạn nhỏ luôn muốn mọi thứ phải rõ ràng, nhưng bạn nhỏ thật sự chấp nhận được toàn bộ ư? Lý Kinh Trọc là kiểu người đến mấy con cá của bệnh nhân cũng không chịu nhận, chẳng lẽ lại có thể tiếp thu quá khứ chẳng tốt đẹp gì của hắn?
Trên bàn sách còn nửa bình trà lạnh, nước ít xác nhiều, không biết đã pha từ lúc nào mà vừa nồng vừa đắng.

Nước trà lạnh lẽo chảy vào bụng, hết ly này tới ly khác lấp đầy dạ dày.
Cuối cùng trà cũng cạn, Liễu Tức Phong đẩy cánh cửa sổ khắc hoa mai ra, trước cửa chính có bốn chiếc lồng đèn đỏ gắn dây lụa vàng kim đung đưa nhảy múa trong gió đêm, là do Lý Kinh Trọc treo lên.
Trong ngăn kéo còn vô số bức tranh chưa được bồi, Liễu Tức Phong nhặt từng tờ lên ngắm, hắn cảm thấy mình không đẹp đẽ như vậy, chỉ dưới ngòi bút của Lý Kinh Trọc, hắn mới trở nên hoàn mỹ vô khuyết.
Chỉ cần ở bên Lý Kinh Trọc, chỉ cần không quay đầu, hắn sẽ mãi mãi hoàn mỹ không tì vết.

Có ai mà không muốn bản thân mình được một đôi mắt hồn nhiên chính trực, ngưỡng mộ chan chứa, vĩnh viễn sáng lấp lánh như dải ngân hà nhìn chăm chú đâu cơ chứ?
Đến cả thứ bùn lầy dơ bẩn nhất cũng muốn.
Giờ này phút này, nếu có con chó hoang nào chưa ngủ chắc cũng phải ngẩng đầu lên nhìn trời sao trên đầu mình.
Giờ này phút này, đến cặn bã ngoài bờ ngoài ruộng lẫn xác súc vật trôi nổi giữa sông cũng đang tắm ánh trăng đấy!
Huống chi là người!
Huống chi là người……
Liễu Tức Phong nhớ mình từng hỏi Lý Kinh Trọc rằng: “Cậu chỉ nhớ mỗi tính xấu của tôi, thế còn muốn nữa không?”
Lúc đó Lý Kinh Trọc trả lời bằng giọng rất thấp, nhưng không hề do dự.

Cậu ấy nói, muốn.
Con mèo hoa hay ra vào nhà làm khách đột nhiên nhảy phốc lên cửa sổ phòng làm việc.

Nó đã sạch sẽ hơn xưa rất nhiều, Lý Kinh Trọc mang nó đi kiểm tra sức khỏe, tiêm vaccine phòng bệnh, còn đeo vòng cổ để cho người ta biết nó là mèo có chủ, tránh bị lũ trẻ trong thôn kéo đuôi bắt nạt.
Con mèo kêu meo meo mấy tiếng, thấy Liễu Tức Phong không để ý lại nhảy lên bàn sách, vươn móng vuốt ra vỗ vỗ ngực hắn, vẫn kêu không ngừng.

Liễu Tức Phong lấy hạt khô ra hầu hạ.

Hoàng thượng ăn xong rất thoải mái tự nhiên gác người lên tấm chăn lông gấp bên ghế rồi ngủ mất.

Chiếc chăn đó cũng là do Lý Kinh Trọc chuẩn bị, sợ hắn ngủ quên trong làm việc bị cảm lạnh.
Liễu Tức Phong sờ đầu con mèo, nhủ thầm: Đến một con mèo hoang cậu ấy còn không nỡ mặc kệ, huống chi là mình, đúng không.
……
Thôi vậy.
Cứ để cậu ấy quyết định đi.
Liễu Tức Phong nhìn ra cây liễu ngoài cửa sổ, thở dài, lục tung hết ngăn tủ đào ra toàn bộ ghi chép của mình trong vòng mười năm ra.

Hắn ôm chồng giấy lên lầu đã thấy đèn bật sáng, Lý Kinh Trọc ngồi dưới sàn, không ngủ mà giống như đang đợi hắn trở về.
Liễu Tức Phong đặt chồng giấy ghi chép trong tầm tay Lý Kinh Trọc.
Anh không chạm vào, chỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
Liễu Tức Phong trả lời: “Hôm nay cậu đã nói với tôi rất nhiều lời.

Nếu xem xong hết đống này mà vẫn không thay đổi suy nghĩ, lại vào trong gặp tôi.”.