Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 39: Tầm bảo tại dưa leo tr.
Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Đám người Triệu Phụ Vân đi theo sau lưng Tuân Lan Nhân, tự nhiên mà kết thành một Ngũ Hành trận đơn giản. Mỗi người đứng riêng một phương vị, cẩn thận đi về phía trước. Trên tay bốn người Mễ Phù, Dương Liễu Thanh, Văn Bách, Văn Tầm có cầm theo Dạ Minh châu, Lưu Ly châu, Xích Đồng kiếm, Xích Đồng kính.
Sở dĩ bọn họ cầm thứ này vì vừa có thể chiếu sáng lại vừa có tác dụng trừ tà, bởi bên trên có một đạo Xích Viêm Khu Tà phù do Thần Công viện của núi Thiên Đô ấn định lên, chỉ cần mang theo tài liệu tương ứng, mang theo linh thạch là có thể bỏ thêm vào luyện chế thành pháp khí.
Nếu Triệu Phụ Vân mà Trúc Cơ rồi thì cũng có thể giúp người định một đạo phù lục bên trong, có tác dụng chiếu rọi hắc ám, khu đốt âm tà.
Trong bọn họ, Xích Đồng kiếm trong tay Văn Bách sáng lóng lánh ánh lửa như thể bó đuốc. Mà ánh sáng của Lưu Ly châu lại chói mắt nhất, còn Dạ Minh châu chỉ mang theo ánh sáng tím âm u. Gương đồng trong tay Văn Tầm chỉ lập lòe không ngừng chiếu sáng về phía xa xa.
Nhưng mà những thứ này lại không đủ chiếu sáng động thiên tối đen này, chỉ có thể xem như hộ thân.
Chỉ thấy ngón tay Triệu Phụ Vân chỉ lên ngọn đèn. Ngọn đèn lắc lư, ngọn lửa sống động như là vật sống. Ngọn lửa vùng lên, rồi có một con chim nhanh chóng hình thành. Con chim lửa giãy ra khỏi ngọn lửa, bay lên, xoay quanh khoảng bóng tối, chiếu sáng một phương.
Triệu Phụ Vân không dừng lại mà tiếp tục chỉ lên ngọn lửa, ngọn lửa lắc lư rồi lại có một con chim lửa bay vòng quanh một hướng khác. Chỉ trong thoáng chốc bốn phía đã được chiếu sáng, vừa chiếu sáng vừa là một loại bảo vệ.
Chim lửa chiếu sáng tới đâu, trong lòng Triệu Phụ Vân cũng hiện lên hình ảnh tới đó.
Trước mặt bọn họ là một cái ao lớn, bên trong đen sẫm, có bậc thang đi thông xuống bên dưới. Bọn họ đương nhiên không đi xuống vì cảm giác trong đó chỉ toàn là bùn.
Bọn họ đi dọc một đường cạnh ao, dưới chân cũng dẫm bùn nhưng mà bùn nước rất ít.
Tuân Lan Nhân đi trước, trong tay nàng cầm Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ, lúc vung lên, ánh sáng cuốn qua hút đi một chút hơi nước trong hư không vào lá cờ.
Qua ánh lửa, Triệu Phụ Vân có thể nhìn thấy rõ được ao nước bên cạnh, hình như bên trong cũng còn có nước. Chim lửa bay xẹt qua phía trên ao. Hắn muốn nhìn xem bên trong có thứ gì không thì chợt trong nước có thứ gì đó bất thình lình vọt ra.
Là một thứ đen đen dài dài, vọt tới táp chim lửa.
Chim lửa là do một niệm của Triệu Phụ Vân được nhiếp gửi vào trong ngọn lửa biến ảo ra, cho nên vừa cảm nhận được nguy hiểm chỉ như tiếng gió khẽ, chưa rõ ràng đã tung bay lên.
Một tiếng ào ào vang lên, bóng đen kia đã chui vào trong nước bùn.
“Là cá sấu!”
Dương Liễu Thanh đứng bên phía này, nhìn thấy rõ nên mới nói nhỏ. Tuy đã nhỏ giọng nhưng mọi người đều nghe thấy. Mấy người bọn họ đều đã đi cùng nhau nhiều năm, cũng quen với việc phối hợp với nhau.
“Lão Thanh, cẩn thận một chút.” Triệu Phụ Vân nói.
Dương Liễu Thanh là một người trầm mặc, tác phong làm việc như lão già nên mọi người thường gọi lão Thanh.
“Ừ.” Dương Liễu Thanh lên tiếng.
Trong tay của y có thêm một cây đao nhỏ. Tổ tiên Dương Liễu Thanh từng là đao khách giang hồ, được xưng là Xa Đao khách. Đao pháp gia truyền của y có sát tính rất nặng, người lại trầm mặc nhưng công phu lại không tệ. Lúc y đi qua bên cạnh ao, con cá sấu trong nước bùn lại đột ngột vọt lên. Dương Liễu Thanh xoải bước ra một bước, đao trong tay chém ra một tia sáng màu bạc đâm thẳng vào trong mắt nó.
Ngay lúc nó rơi xuống thì đao cũng đã rút ra.
Cá sấu quay về ao, điên cuồng giãy giụa, cũng không dám lại cắn người.
Trận hình mọi người không loạn, vẫn trầm mặc đi về phía trước như cũ, tất cả mọi người đều tin vào năng lực của y.
Con chim lửa của Triệu Phụ Vân bay phía trước. Trước mặt vẫn có từng cái ao một, tựa như chuyên dùng để nuôi dưỡng thứ gì đó.
Chẳng qua là hiện nay những thứ trong ao kia có lẽ đều đã chết hết rồi.
Bọn họ cứ đi tới, qua từng cái ao nước. Trước mặt là một mảnh bóng tối đen thùi, đến mức mà ánh lửa cũng không xuyên qua được.
Trong này có âm khí dày đặc, còn như có hơi nước ập vào mặt.
Tuân Lan Nhân lay động Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay, hút hết hơi nước kia vào trong mặt cờ.
Trong bóng tối như có thứ gì ẩn nấp trong sương mù, đã đập chết chim lửa của Triệu Phụ Vân.
“Cẩn thận.” Triệu Phụ Vân vừa mới mở miệng thì Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ trong tay Tuân Lan Nhân đã vung lên, thứ trong bóng tối kia đã lập tức bị cuốn vào trong cờ.
“Trong này có âm hồn, đẳng cấp không thấp.” Tuân Lan Nhân nói.
Âm hồn là tên gọi chung của những linh thể không có nhục thân. Mà Tuân Lan Nhân thông qua Huyền Nguyên Nhiếp Thủy kỳ hút vào bên trong mới biết được.
Triệu Phụ Vân lại lần nữa biến ảo ra con chim lửa khác, vẫn bay vào trong bóng tối dò đường. Chim lửa của hắn còn có thể thu hút sự chú ý, giúp bọn họ cảnh giác hơn.