Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Cổ Đại Nhất Kiếm Sương Hàn Chương 145: Viện trợ đa phương

Chương 145: Viện trợ đa phương

2:21 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 145: Viện trợ đa phương tại dua leo tr

Tiếng kèn vang vọng cả cánh rừng.

Quân doanh mới vừa rồi còn lập lờ khói bếp, thoáng chốc đã trở nên nghiêm trang khẩn trương, các tướng sĩ nhấc đao và trường thương, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Quý Yến Nhiên trở mình lên ngựa, đích thân tiến ra tiền tuyến đốc chiến. Vân Ỷ Phong lại leo lên trạm gác trên cao, nhìn về phía xa, mảnh rừng rậm ngày thường yên tĩnh thanh bình, chỉ có gió nhẹ hiu hiu thổi, hiện tại như gặp phải vòi rồng cuồng bạo, rung lắc mãnh liệt.

Một con voi khổng lồ vọt ra đầu tiên!

Đây có vẻ là con đầu đàn, toàn thân trắng như tuyết, hai mắt đỏ ngầu, vòi voi phất lên đầy phẫn nộ, đi đến đâu cây cối bên thân đổ rạp đến đấy, tán cây to lớn ngã xuống, lá khô rụng ra tung toé.

“Châm lửa!”

Chúng binh sĩ mở thùng gỗ, dầu hoả chảy ra ồng ộc như dòng suối chảy xiết, nhanh chóng lấp kín chiến hào đã được đào sẵn. Một ánh lửa phóng vút lên tận trời, loài vật bình thường mà nhìn thấy cảnh này chắc hẳn đã sớm hoảng hốt bỏ chạy, nhưng bầy voi trúng mê dược như không hề cảm nhận được ánh sáng và nhiệt độ cường đại, vẫn lao thẳng về phía trước. Con voi đầu tiên ngã vào hố lửa, máu thịt bị đốt toả ra mùi khét lẹt, bầy đàn vẫn bước qua thi thể đồng loại, tiếp tục phóng đến, thậm chí là bọc mình trong áo lửa, lăn đến chỗ quân đội Đại Lương, tiếng kêu la thảm thiết vang trời.

Tuy đã có chuẩn bị từ trước, quân đội vẫn không khỏi chật vật trong cuộc đối đầu với bầy voi hung mãnh. Lửa cháy, thương độc, hố chông, bẫy sập, lưới sắt, tất cả thủ đoạn dùng cho dã thú thông thường đều không có tác dụng, ngược lại còn kích thích bầy voi nóng nảy hơn. Một binh sĩ mười lăm tuổi bị dồn đến gốc cây, chỉ biết vung đao loạn xạ, mắt thấy bàn chân trước đẫm máu của đối tượng đã đạp xuống đến nơi, lập tức ôm đầu theo bản năng, ngực bị va vào cái “bịch”, mau tanh văng tứ tung. Cậu lính nhỏ bi quan nghĩ, hình như mình chết rồi, nhưng sao không thấy đau gì hết?

Mãi một hồi, hắn mới run rẩy mở mắt ra, phát hiện ở trong ngực mình là một đoạn chân voi đẫm máu.



Con voi bị Phi Loan kiếm chặt đứt hai chân vẫn lảo đảo chạy loạn, huých lung tung vào lưới sắt. Mắt thấy súc sinh định chạy ra khỏi bẫy, Vân Ỷ Phong trực tiếp phi lên, một tay bẽ gãy ngà voi, ném thẳng vào hố lửa.

Hoàng Võ Định lau lau dòng máu trên mặt, kinh ngạc tột đỉnh nói: “Vương gia, thần lực của Vân môn chủ đúng là kinh người, chẳng khác gì Trương Tam Gia chuyển thế hết!”

Lợi hại lợi hại.

Quý Yến Nhiên giương cung, năm mũi tên mang theo ánh lửa rạch ngang hoàng hôn, xuyên thẳng vào hốc mắt và tuỷ não của cự thú. Trận chiến này diễn ra chưa được bao lâu, quân đội Đại Lương lại chật vật như đã đánh suốt bảy tám ngày, tất cả trận địa và mưu kế đều không còn tác dụng, chém giết là cách đối phó duy nhất. Đợt tướng sĩ này mệt mỏi, lại một đợt khác vào thay thế, thành Ngọc Lệ đã trống không, nhưng đằng sau nó vẫn là cả trăm cả ngàn thôn trấn thành trì khác, tất cả mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ—tuyệt đối không thể để bầy dã thú này vượt quá thành Ngọc Lệ, dù có phải bỏ mạng nơi sa trường, bọn họ cũng muốn dùng thi thể của mình đắp nên một thành luỹ kiên cố.

Thượng cổ thần long gầm vang, vọt lên quấn lấy một thân voi xám khổng lồ, giận dữ dùng đuôi mình càn quét xung quanh, chấn động kinh hoàng khiến khắp nơi lá rụng, trời đất cũng như đóng băng trong giây lát. Nhân cơ hội này, Vân Ỷ Phong phi thân nhảy lên một lưng voi, hai tay siết chặt chuôi kiếm Phi Loan, giương cao rồi hung hăng đâm xuống, lưỡi nhọn sắc bén cắt đứt xương sọ, nơi bị quét qua phụt ra huyết tương trắng đục lẫn đỏ lòm.

Voi xám lảo đảo vài bước, rồi ầm ầm ngã vật ra đất. Quý Yến Nhiên cầm tay Vân Ỷ Phong: “Ngươi sao rồi?”

“Ta không sao.” Vân Ỷ Phong vội nói, “Vương gia lên đốc chiến đi, ở đây giao cho ta.”

(*đốc chiến: chỉ huy giám sát chiến trận)

Đằng xa xảy ra bạo động mới, lại là con đầu đàn trắng tuyết hồi nãy. Sức lực của nó rất khủng, lớp da toàn thân tựa giáp sắt, đao thương bất nhập, hai vành tai to như quạt hương bồ không ngừng phe phẩy, trên ngà đã sớm nhuốm đầy máu tươi, bao vây xung quanh có đến vài chục tướng sĩ Đại Lương, tay cầm cương đao nhưng không một ai dám liều lĩnh xông vào. Voi lớn ngửa đầu rống lên như thu hút đồng bạn, quả nhiên không bao lâu sau, lại có thêm một đàn voi trắng lao ra từ rừng sâu, mặt đất chấn động mãnh liệt khiến lòng người phát run.

“Tất cả tránh ra!” Vân Ỷ Phong lớn tiếng ra lệnh.

Tướng sĩ chung quanh chưa ai kịp phản ứng, chỉ thấy một bóng trắng vụt qua trước mắt, khi nhìn lại, Vân Ỷ Phong đã cưỡi lên lưng voi, một tay hợp lại Phi Loan vào vỏ, tay kia vung lên một con dao nhỏ, đâm phập vào hốc mắt kiều nộn nhất của voi chúa, cổ tay lắc lắc, điều khiển mãnh thú dưới thân phi thẳng đến hướng bầy voi đang chạy vừa được triệu hồi.

Hoàng Võ Định hét lớn: “Vân môn chủ cẩn thận!” Dứt lời liền đá vào bụng ngựa, cũng dẫn người lên viện trợ. Vân Ỷ Phong nhoài người trên lưng voi, tay trái siết chặt chuôi dao, cứ thế lái con đầu đàn chạy vòng quanh. Toán voi còn lại theo sát phía sau, một lòng muốn đánh rớt tên nhân loại không biết trời cao đất dày kia xuống đất, nhưng lần nào cũng bị Vân Ỷ Phong linh hoạt né được, chỉ tội cho voi chúa liên tục bị đồng bạn húc cho lảo đảo, toàn thân xước xát nhuốm máu. Có vẻ như nó đã giận đến cực điểm, vòi voi dài thòng giương cao, bắt đầu phun ra dịch nhờn tanh tưởi, Vân Ỷ Phong thấy tình thế không ổn, dứt khoát trèo lên một gốc đại thụ gần đó, tránh đi bạo kích kinh thiên phát buồn nôn này. Voi chúa định vọt tiếp về phía trước, lại vô tình kích hoạt cơ quan, kéo đồng bạn rơi thẳng xuống hố sâu.

Vân Ỷ Phong ra hiệu cho Hoàng Võ Định, giết!

Hàng loạt mũi tên bắn ra cùng lúc, tựa như lôi đình hoả vũ của ngày hè. Bởi vì bầy voi đều đã bị dụ vào một chỗ, dầu hoả bắt lửa xong liền cháy hừng hực như vô cùng thống khoái, dịch nhờn buồn nôn kia có phun ra bao nhiêu cũng không đủ để dập tắt được liệt hoả, Vân Ỷ Phong cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhảy xuống mặt đất: “Vất vả rồi.”

Hoàng Võ Định thở hồng hộc, thoáng nhìn về phía sau.

Đây chính là “kịch chiến” chân thực, suốt một đêm, nhờ có huyết nhục thân thể của các tướng sĩ, mà thành Ngọc Lệ thật sự không mảy may bị tổn hại.

Ánh lửa tắt đi cũng là lúc mặt trời ngày mới dần lên, hé lộ sắc cam vàng nhàn nhạt. Bầy voi đã bị đánh bại, không gian cũng yên tĩnh trở lại, các tướng sĩ mệt mỏi ngồi dưới đất, im lặng nhìn gió nhẹ sáng sớm xuyên vào cánh rừng, lay động cỏ hoa, quét qua máu tươi, thi thể cùng mùi tanh. Quân y và hậu cần tất bật bận rộn, Vân Ỷ Phong leo lên trạm gác trên cao, nói: “Dược vật của Trường Hữu chỉ nuôi bầy voi hơn trăm con này thôi, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa, đừng quá lo lắng.”

“Lúc trước ta đến thành Điền Hoa mua ngọc, có gặp không ít voi trắng ôn thuần, được thương nhân cho ăn mặc rất xinh đẹp.” Quý Yến Nhiên hơi nhíu mày, giọng nói khàn khàn, “Đánh trận này, dù là binh lính của ta, hay bầy voi vô tội không thể không chết kia… đều chẳng hề sung sướng gi.”

“Đừng nghĩ nữa, đi ăn chút gì đi.” Vân Ỷ Phong nắm lấy tay hắn, nói khẽ, “Vương gia đã vất vả cả đêm rồi, chí ít cũng đừng đứng đây nữa.”

Hoàng Võ Định đứng nhìn từ cách đó không xa, trong đầu bỗng dưng hiện lên câu chuyện cổ xưa, anh hùng khó qua ải mĩ nhân gì gì đó—nếu không nhìn sắc mặt vừa rồi của điện hạ, làm gì còn ai dám đến gần bắt chuyện kia chứ? Cũng chỉ mình Vân môn chủ mới có cái gan này.

Tất nhiên, người ta cũng chẳng phải mĩ nhân bình thường gì, mà đây là mĩ nhân có thể dùng một tay đánh ngã cả con voi khổng lồ hung mãnh.

Trong thành Ngọc Lệ, Địa Ngô Công đặt bảy tám đĩa thức ăn lên bàn—bởi vì Ngọc thẩm đã bị đưa đi, hắn tạm thời phải phụ trách nhiệm vụ nấu ăn, lại dè dặt hỏi: “Mộ huynh không đi hỗ trợ sao? Ngoài thành ròng rã giết chóc cả đêm rồi.”

Mộ Thành Tuyết kéo đĩa củ cải thái sợi ra trước mặt chồn béo, chỉ cầm theo màn thầu kẹp ít măng xào rồi xoay người về phòng.

Địa Ngô Công: “…”

Chồn: “…”

Phi tặc còn đang định hỏi sát thủ tài nấu nướng của mình so với Ngọc thẩm thế nào, kết quả là, ngay cả chồn cũng không thèm ăn.

Hỡi ôi nhân sinh sao mà gian nan.

Trên đường lớn, một đội xe ngựa bất chấp nắng nôi tiến về phía trước. Mùa này, phần lớn người đi đường đều dành ban ngày để ngủ nghỉ, đêm đến mát mẻ mới mới xuất phát, giữa trưa mà vẫn còn bôn ba bên ngoài như vậy, chắc chắn là phải có việc gì đó gấp gáp lắm. Ông chủ quán trà nhìn đám người nhễ nhãi mồ hôi, phá lệ quan tâm tặng cho ít bỏng ngọt điểm tâm, còn khuyên nhủ: “Trời này ra đường có mà cảm nắng, nghỉ lại thêm một lát đi.”

Thiếu gia áo gấm dẫn đầu không đoái hoài nói chuyện, một hơi chén sạch nửa đĩa bỏng, uống thêm ba bốn ấm trà lạnh, rồi mới hổn hển nói: “Phía nam này nóng thật đấy.”

“Tất nhiên rồi, thời tiết này thì làm gì có chỗ nào không nóng.” Ông chủ cầm ra thêm mấy băng ghế, sau đó quay lại phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Một tuỳ tùng nói: “Nhị thiếu gia, đi thêm hai ngày nữa là đến thành Đan Phong rồi.”

“Nhị thiếu gia”, cũng chính là Bình Lạc Vương Lý Quân, thở dài thật sâu, nói, ầy.

Lúc trước ở Tây Bắc vẫn ngày đêm mong mỏi được đến chơi nhà bằng hữu giang hồ, hưởng ké chút phong phạm phóng khoáng ngông nghênh một phen, ai mà ngờ, hiện tại lại thành ra thế này.

“Theo thư của Thất đệ, có vẻ như Mai tiến bối vẫn đang ở Giang gia.” Lý Quân nói, “Dù sao cũng tiện đường, chi bằng qua đó xem thế nào, nếu Giang lão tiền bối sắp khỏi rồi thì chúng ta đưa Mai xuôi Nam cùng luôn.” Đánh trận mà, làm sao thiếu thần y được? Huống hồ bây giờ đối phương còn sở hữu Quỷ Thứ, không thể không đề phòng.

Tuỳ tùng bật ngón cái tán dương: “Thiếu gia quả là có ý thức nghĩ cho đại cục.”

“Thôi thôi, lúc nào rồi mà còn xu nịnh.” Lý Quân răn dạy vài câu, vỗ vỗ cái bụng lớn ngày càng xọp đi của mình, lại muốn thở dài. Bởi vì Hoàng thượng chần chừ không phê chuẩn cho lão Thái phi đến thành Ngọc Lệ, Lý Quân bèn xung phong nhận việc, mang theo lời nhắn của lão Thái phi, tiến về phía Nam làm ống truyền tin. Kì thực hắn muốn chờ thêm chút nữa, nhưng thấy Hoàng thượng vốn không nguyện ý, Thất đệ ở Tây Nam lại nghênh ngang điều binh khiển tướng, cục diện ngày một bấp bênh, lão Thái phi chưa chắc đã rời được khỏi Vương thành, cho nên mới đành đi trước.

Bình Lạc Vương vừa ăn bỏng vừa nghĩ, làm hoàng thân quốc thích đúng là khổ, người nào cũng mang mệnh lao lực. Dạo trước đi ngang qua thành Xuân Lâm cũng không có thời gian ghé thăm Phong Vũ môn tiếng tăm lừng lẫy, thành thử vẫn chưa được biết bộ dáng Tinh Nhi cô nương đáng yêu dễ mến như nào.



Thanh Nguyệt nhìn nhìn địa đồ: “Chính là chỗ này.”

Linh Tinh Nhi tán thưởng: “Thì ra đây chính là Thanh Tĩnh Thuỷ Hương, thích thật, dương liễu lưu luyến phong cảnh hữu tình, chẳng trách năm đó hai vợ chồng Giang Nam Thư lại muốn đến đây an dưỡng.”

“Thanh tĩnh thì thanh tĩnh, nhưng ra vào đâu có thuận tiện, chưa kể xung quanh không hoa màu, cũng chẳng được nhiêu tôm cá trong sống, dân chúng bình thường làm sao mà sống nổi, chẳng qua người ta là thiếu gia phú hộ nên mới có tiền đến đây du ngoạn sơn thuỷ thôi.”

“Cho nên người ta cũng chỉ vãng lai qua đây ẩn thế giải sầu, rồi lại đi tiếp sao? Thế thì làm sao hỏi được gì.”

“Chắc cũng phải có người gác thôn chứ?” Thanh Nguyệt tung người xuống ngựa, “Đi thôi, chúng ta vào trong hỏi xem thế nào.”

Mùa này, chính là lúc Thanh Tĩnh Thuỷ Hương không thanh tĩnh nhất, bởi vì ngoài kia nóng như đổ lửa, công tử thiếu gia phú hộ mới lũ lượt kéo đến đây nghỉ mát, nô bộc thành đàn, tri kỉ thành đàn, ừm, thê thiếp cũng thành đàn. Đám người giàu có này ngày thường không có chuyện để làm, bèn tổ chức ra cả loạt hoạt động vô vị. Có người đi guốc gỗ bắt chước Trúc Lâm thất hiền, chơi lưu thương khúc thuỷ đối thơ; có người trồng cả mảng vườn hoa cúc, giả làm ẩn sĩ hái cúc bên rào đông; lại có người treo trường kiếm bên hông, đóng vai hiệp khách giang hồ, nhìn thấy người lạ liền lên giọng hỏi, hô, kẻ nào đến đây?

(*Trúc Lâm thất hiền: nhóm bảy học giả nhà văn nhạc sĩ theo Đạo giáo sống trong rừng trúc đầu thời Tấn

*hái cúc bên rào đông—cf. “Ẩm tửu 5” của Đào Tiềm

*cha nội đóng vai hiệp khách giang hồ dùng ngôn ngữ giống trong phim chưởng)

Linh Tinh Nhi trầm mặc nghĩ, cái đám sâu gạo này, đúng là ăn no rửng mỡ.

Thanh Nguyệt không muốn gây sự, nhanh nhẹn ôm quyền: “Tại hạ họ Tần, lần này đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương để tìm cố nhân, vô ý lại quấy nhiễu huynh đài, nếu có mạo phạm, xin được lượng thứ.”

Đối phương nghe xong liền kích động đến rơi lệ, lối ăn nói ngập ngụa khí phách giang hồ này, chẳng phải chính là dạng khoái ý ân cừu mà mình hằng nghĩ về đó sao?

Thế là không nói không rằng lôi kéo hai người Thanh Nguyệt về nhà làm khách.

Linh Tinh Nhi: “…”

Còn chưa ngồi được ấm chỗ thì hàng xóm, hoặc nói là toàn bộ thôn dân ở Thanh Tĩnh Thuỷ Hương này, đã ào ào chạy đến diện kiến đại hiệp giang hồ chân chính.

Biết làm sao, người ta có tiền, bụng đủ no thì thành ra rảnh rỗi đến phát chán thôi.

“Không biết cố nhân mà Tần huynh muốn tìm là ai?”

Người đóng giả hiệp khách, cũng là thiếu gia phú hộ Hồ Đỉnh Đỉnh, tự tay dâng lên trà thơm, “Trùng hợp là ta rất quen thuộc với vùng này, năm nào cũng đến để nghỉ mát, có lẽ sẽ giúp được gì đó.”

Thanh Nguyệt nói: “Người ta muốn tìm, từng đến Thanh Tĩnh Thuỷ Hương một lần từ hơn hai mươi năm trước, tên là Giang Nam Thư, Tam gia quá cố của Giang gia sơn trang.”

Hồ Đỉnh Đỉnh nghe xong, biểu tình vừa khó xử vừa kích động. Khó xử là vì năm nay hắn mới tròn hai mươi, làm sao mà biên soạn nổi về sự tình của “hơn hai mươi năm trước”, mà kích động chính là vì Giang gia sơn trang, là Giang gia sơn trang đó! Cho nên liền mạnh mẽ vỗ bàn: “Tần huynh yên tâm, mặc dù ta không biết, nhưng cha ta biết! Ngươi cứ chờ ở đây, để ta đi gọi!”

Vừa dứt lời đã vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, Thanh Nguyệt có muốn can cũng không kịp.

Mới qua nửa chén trà, Hồ Đỉnh Đỉnh đã dắt về một nam tử trung niên râu đẹp, tay cầm đại đao Thanh Long Nhãn Nguyệt, lớn giọng hỏi, là ai tìm lão phu?

Linh Tinh Nhi nghĩ bụng, chậc, thì ra là sở thích di truyền.



vtrans by xiandzg