Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 15 tại dua leo tr
Vì để cho Bố Bố được tận hưởng một hành trình đến Hoan Nhạc Cốc hoàn mỹ nhất, Tụng Nhiên thức đến hơn nửa đêm để lập kế hoạch. Cậu in bảng hướng dẫn đi chơi dài tròn hai mặt giấy A4, thời gian chính xác đến từng phút đồng hồ, tiêu chính xác đến từng xu, tự nhận hoàn toàn kín kẽ.
Sáng hôm sau, Hạ Trí Viễn phái một chiếc xe thương vụ màu đen chạy đến đón hai người. Tụng Nhiên đeo ba lô lên, lòng tràn ngập niềm tin dẫn Bố Bố lên xe. Kết quả vừa đến nơi, cậu đã trợn tròn mắt – Hoan Nhạc Cốc vào chủ nhật có thể so với bão mạnh đè vỡ đê, lượng người đông nghìn nghịt như một đội quân mênh mông, nhanh chóng nuốt sạch từng trò chơi, chỗ biểu diễn, cửa hàng ăn vặt và cửa hàng kỉ niệm. Tụng Nhiên còn chưa kịp bước ra một bước, chỗ lan can có thể xếp hàng đã nhét đầy người.
Nếu có thể chụp một bức ảnh từ trên cao, cảnh tượng này sẽ giống như một con bạch tuộc phun mực – Toàn bộ Hoan Nhạc Cốc đều đen thùi.
Bố Bố không biết tình huống nghiêm trọng, còn nhìn xung quanh, sợ hãi vỗ tay thán phục: “Oa, nhiều người quá!”
Tụng Nhiên tán thành: “Đúng thế, nhiều người thật.”
Lần này phải xếp hàng gần chết rồi.
Lâm Hủy tự mình đi tàu điện ngầm đến, nhắn địa điểm tập hợp đến điện thoại Tụng Nhiên. Tụng Nhiên sợ Bố Bố bị người giẫm bị thương nên để bé ngồi trên vai mình đi tìm đường. Hai người trèo non lội suối, cất bước khó khăn, cuối cùng cũng xuyên qua biển người, thuận lợi hội họp với Lâm Hủy đang đứng cạnh một bức tượng nào đó.
Hôm nay cô nàng ăn mặc trang điểm rất khéo léo, nhìn qua môi hồng răng trắng, xinh xắn thu hút.
Trời tháng tư nhưng Lâm Hủy không sợ lạnh mà mặc trên mình một chiếc váy viền ren màu trắng hồng, mái tóc làm xoăn lọn hơn khi trước, lắc la lắc lư bên gò má. Trừ cái đó ra, trên tóc cô còn mọc ra hai cái tai mèo màu trắng nổi bần bật.
Vừa gặp mặt, Lâm Hủy như làm ảo thuật, cô móc ra hai cái băng đô tai mèo, một lớn một nhỏ đeo lên cho Tụng Nhiên và Bố Bố: “Người khác vừa nhìn thấy tai mèo là biết ba chúng ta cùng đi với nhau, không sợ bị lạc.”
Cô làm một động tác hình trái tim rồi nháy nháy mắt với Tụng Nhiên.
Dây anten tình yêu khác giới của Tụng Nhiên vẫn không hoạt động, nhận tín hiệu thất bại. Cậu còn cho rằng cô đang cos mèo bán manh, nhiệt tình khen một câu: “Pose đáng yêu lắm.”
Lâm Hủy bị động tác chính tay làm ra bay về đánh trúng ngực, điên cuồng thổ huyết.
Bố Bố cực kỳ thích tai mèo này, bé gẩy gẩy trên đầu mình, lại gẩy gẩy cặp tai trên đầu Tụng Nhiên, duỗi ngón tay đếm: “Một con Bố Đâu Đâu, hai con Bố Đâu Đâu, ba con Bố Đâu Đâu!”
Bé cố gắng ngẩng đầu muốn thấy dáng vẻ mình đeo tai mèo. Nhưng thử mấy lần bé mới nhận ra không thể được, tiếc nuối rũ mi.
Tụng Nhiên nhanh chóng rút một chiếc gương nhỏ trong ba lô ra đưa đến trước mặt Bố Bố.
Bố Bố nhìn gương reo lên: “Oa, em thật đáng yêu!”
Ba con Bố Đâu Đâu “thật đáng yêu” tay trong tay cùng đi vào trong.
Bên trong công viên du khách rộn ràng, Tụng Nhiên sợ Bố Bố đi lạc mất, bèn móc ra một tờ giấy trắng, một cuộn băng dính hai mặt và một chiếc bút mực từ trong ba lô làm thành một chiếc vòng tay giản dị đeo lên tay bé. Sau đó cậu viết ngay ngắn tên của mình và số điện thoại di động lên đó.
Lâm Hủy kinh ngạc đến ngây người: “Đến cả băng dính hai mặt anh cũng mang theo bên mình ư?”
Tụng Nhiên nói như chuyện đương nhiên: “Nhất định phải mang rồi.”
Lâm Hủy hỗn độn trong gió.
Chiếc gương nhỏ lúc nãy là vật dụng thường ngày, trong túi cô cũng có, không có gì lạ. Nhưng mang theo một cuộn băng dính hai mặt đi ra ngoài…. Mạch não này cô không tài nào hiểu nổi.
Lúc này Lâm Hủy còn không nhận ra sắp tới cô sẽ lãnh giáo được toàn bộ công lực chăm trẻ của Tụng Nhiên.
Viết xong cách liên lạc, Tụng Nhiên nghiêm túc xác nhận hiểu biết an toàn của Bố Bố lần nữa: “Nếu em không thấy anh và chị Lâm Hủy thì phải làm thế nào?”
Bố Bố giơ cao tay nhỏ lên trả lời rất ra dáng: “Phải tìm chú cảnh sát mặc đồng phục, để mấy chú nhìn vòng tay ạ!”
“Trả lời đúng rồi, Bố Bố nhà ta thông minh quá.” Tụng Nhiên xoa xoa mặt bé: “Có thể đi được rồi!”
Sự thật chứng minh, hai lần bảo hiểm nhìn như vô bổ này thật sự không phải là khéo lo vô cớ, suýt nữa đã phát huy tác dụng.
Bản tính của Bố Bố được phóng thích, sau khi vào Hoan Nhạc Cốc thì như một con cá chạch chui bùn, chạy đông chạy tây, còn nhanh hơn khỉ. Thị lực 2.0 của Tụng Nhiên cũng không dùng được, nhiều lần mất tập trung một cái là bé chạy mất dạng. May mà cặp tai mèo Lâm Hủy tặng là màu trắng, lắc lư trong biển người cũng đủ chói mắt. Tụng Nhiên đuổi theo màu trắng đó như chơi rắn săn mồi, mới không sứt đầu mẻ trán đến nỗi chờ điện thoại của cảnh sát.
Nhân vật chính của ngày hôm nay là Bố Bố. Tụng Nhiên và Lâm Hủy không chơi mà dùng phần lớn thời gian cho những trò chơi trẻ em, ví dụ như công viên nước và thị trấn mỏ vàng. Bố Bố có hứng thú với mọi trò chơi, đến suối phun nơi quảng trường cũng không tha, thừa dịp Tụng Nhiên và Lâm Hủy xếp hàng đi mua kem thì xông vào dính một người nước.
“Bố Bố, em làm cái gì đấy!”
Tụng Nhiên vừa thấy đã vội nhét que kem vào tay Lâm Hủy, nhanh chóng đuổi theo.
Thế là Lâm Hủy mỗi tay cầm một que kem đứng nhìn Tụng Nhiên bế Bố Bố cả người ướt sũng đi ra. Tụng Nhiên cũng không quở mắng, chỉ mở chiếc túi Doraemon thần kỳ kia lấy một chiếc khăn tắm bao từ đầu đến chân đứa bé, bắt đầu dùng sức lau.
Lau xong nhìn lại, Tụng Nhiên nhíu mày nói với Lâm Hủy: “Chờ bọn tôi mười phút.”
“….”
Lâm Hủy trơ mắt nhìn hai người họ tiến vào nhà vệ sinh công cộng.
Mười phút sau, Bố Bố bước ra, trên người đã thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, thậm chí cả giày và tất cũng thay. Có điều tóc vẫn chưa khô, từng lọn từng lọn dính bết trên trán.
Lâm Hủy rất tâm phục khẩu phục. Cô cảm thấy trong chuyện trông trẻ mình và Tụng Nhiên vốn không cùng một cảnh giới. Cô là một bảo mẫu tiền lương ba nghìn còn coi là cướp tiền, Tụng Nhiên lại là kẻ tiền lương một vạn còn coi là ông chủ keo kiệt.
Mỗi một cô gái đều có tiêu chuẩn động lòng riêng. Một số người là nhan khống, một số lại là thanh khống. Gu của Lâm Hủy tương đối lệch, cô là một vú em khống trăm phần trăm – thích những chàng trai biết chăm trẻ con. Mức độ thiện cảm dành cho Tụng Nhiên tăng lên, trong mắt cô đã thành nam thần, ngay cả dáng vẻ ngồi xổm trên mặt đất cũng được ánh sáng thần thánh bao phủ.
*Khống là yêu thích thứ gì đó đến phát cuồng, thanh khống là cuồng giọng nói hay, nhan khống là cuồng sắc đẹp…
Tiếc là một chàng trai tốt như vậy lại không nhận tín hiệu của cô.
Điều duy nhất để Lâm Hủy được chút an ủi chính là dung mạo cô ngọt ngào, dáng vẻ Tụng Nhiên khôi ngô, cả tướng mạo lẫn khí chất của hai người đều xứng. Bố Bố lại đứng giữa hai người, hiển nhiên là một đôi vợ chồng trẻ dẫn con đến khu vui chơi. Cô cảm thấy thỏa mãn vì ánh mắt hâm mộ của người ngoài, tâm trạng cũng tốt hơn, chơi vui vẻ hẳn.
Giữa trưa ba người cùng đến nhà hàng trẻ em ăn cơm, cô không nhịn được lại tranh thủ thêm một cơ hội cuối cùng.
Lúc ấy Bố Bố đang chơi đùa với những bạn nhỏ khác ở lâu đài bơm hơi, Lâm Hủy và Tụng Nhiên chuyển đến chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi đối mặt nhau, ăn Hamburger và khoai tây chiên. Cô lau lau ngón tay, nghiêm túc nói: “Tụng Nhiên… Tôi thật sự thích anh. Đề nghị bên nhau trước đó mà tôi nói anh có thể suy nghĩ thêm một chút không?”
Tụng Nhiên cười cười áy náy: “Xin lỗi.”
Lâm Hủy lại lần nữa gặp đả kích, khóe mắt hơi đỏ, nom như muốn khóc: “Tôi, tôi có chỗ nào khiến anh không thích chứ? Anh nói để tôi sửa đổi được không?”
Tụng Nhiên thở dài.
Có lẽ cô gái này luôn được cưng chiều từ khi còn nhỏ. Tầm hai mươi tuổi, vừa ra trường, tình cảm vẫn thuần khiết giàu sức sống, gặp được chàng trai nào hợp duyên cái là muốn ở bên nhau. Thái độ của cô thắng thắn, không dễ dàng từ bỏ, thi thoảng cũng có cảm giác hùng hổ dọa người. Tuy cậu là bên được theo đuổi, nhưng không có nghĩa là có vị trí cao hơn người theo đuổi. Con gái người ta đã tự hạ thấp mình rồi, cậu cũng không thể thờ ơ được.
“Lâm Hủy, cô chỗ nào cũng tốt cả. Chúng ta không thể bên nhau là vấn đề của tôi.”
Tụng Nhiên cầm một cọng khoai tây chiên, tay trái cầm một phía, tai phải cầm phía còn lại uốn thành hình vòng cung giơ lên trước mặt Lâm Hủy.
Lâm Hủy hoang mang chớp chớp mắt: “Hả?”
Tụng Nhiên: “Tôi là gay.”
Lâm Hủy: “….”
Mấy phút sau đó, Lâm Hủy không nói gì,
Cô cạp từng miếng Hamburger thật to, nuốt thịt bò, nuốt phô mai, nuốt cà chua, đến rau rơi xuống cũng nhặt lên nhét vào miệng, giống như muốn dùng cách ăn uống quá mức để kích thích dạ dày bài tiết acid, tiêu hóa bằng sạch ba chữ Tụng Nhiên nói ra.
Tụng Nhiên ngẩn ngơ.
Có lẽ tin tức này thật sự đả kích, nhưng có cần phải phản ứng dữ dội thế không?
Tôi gay chứ có phải nữ đâu!
Sau khi gian nan nuốt một bữa ăn đến sắp nghẹn chết, Lâm Hủy rót nửa cốc Coca, gắng gượng nuốt xuống. Cô nắm chặt hai tay đặt trên mặt bàn, tuyệt vọng nói: “Thực không dám giấu giếm. Tụng thiếu hiệp à, mấy năm nay tôi theo đuổi tất cả ba chàng trai, anh là chàng gay thứ ba.”
Tụng Nhiên dở khóc dở cười: “Chuyện này… Ánh mắt của cô cũng độc thật.”
Lâm Hủy hung hăng cắn đứt một cọng khoai tây chiên, căm phẫn nói: “Chẳng lẽ cuộc đời tôi không thể nghiêm túc theo đuổi một thẳng nam ư? Người trước đó là gay, người trước đó nữa cũng là gay, thế cũng được đi. Tôi xả tức chuyện này với họ, họ tỏ ý rất có duyên phận, nói muốn biết nhau một chút. Nhưng quen nhau chưa đầy hai ngày, cả hai lại cùng thoát kiếp FA, ngày ngày đút thức ăn chó cho tôi. Tôi muốn tìm bạn trai để đút thức ăn chó lại cho họ, Ai ngờ… Ai ngờ anh cũng là gay!”
Tụng Nhiên xé một túi sốt cà chua đưa cho cô: “Cô nói thế này khiến lương tâm tôi áy náy lắm đấy.”
“Không cần áy náy.” Lâm Hủy cam chịu: “Nếu số mệnh đã định tôi không tìm được thẳng nam, chứng tỏ kế tiếp tôi sẽ quen một đám gay nữa, có thể giới thiệu cho anh để anh thoát kiếp FA.”
Tụng Nhiên cười khoát tay: “Không cần, tôi có nam thần rồi.”
“Đúng nhỉ, anh có nam thần rồi.” Lâm Hủy càng thêm uể oải. Cô ghé vào mặt bàn, tận tình truyền thụ kinh nghiệm cuộc đời: “Tụng Nhiên này, tôi nói cho anh biết, trước khi theo đuổi người ta anh phải làm một nhiệm vụ cần thiết – xác định rõ xu hướng tính dục của người đó. Tuyệt đối đừng giống như tôi, sau khi theo đuổi mới phát hiện xu hướng tính dục không hợp, vậy là tèo.”
Câu nói này của Lâm Hủy vừa vặn chọt phải chỗ đau của Tụng Nhiên. Sáu chữ “Xu hướng tính dục không hợp” như một mũi tên sắc bén xuyên thẳng vào giữa ngực. Cậu che ngực, cũng uể oải nằm sấp lên bàn.
Nam thần của cậu đâu chỉ thẳng tắp?
Còn đã kết hôn, con cái cũng biết đi mua xì dầu rồi.
Hai người nằm bẹp trên bàn, bốn mắt nhìn nhau. Lâm Hủy để ý đến vẻ mặt khó chịu của Tụng Nhiên, mắt trợn to: “Không… Không phải chứ? Thật sự là thẳng nam à?”
“Thắng tắp.”
Lâm Hủy vươn tay nắm chặt lấy tay Tụng Nhiên, dùng hành động này để biểu đạt tình nghĩa cách mạng cùng chung hoạn nạn, cùng chung xui xẻo: “Xem ra anh cũng không dễ dàng gì.”
Hai người nhìn nhau không nói gì, lặng lẽ tiêu diệt từng cọng khoai tây.
Sau đó trên bàn ăn nhanh chóng chỉ còn dư lại môt cọng cuối cùng.
Lâm Hủy cầm lấy nó chọc vào bát sốt cà chua, sau đó tay trái cầm sốt, tay phải cầm cọng khoai tây cùng đưa đến trước mặt Tụng Nhiên: “Anh là cái nào?”
Tụng Nhiên đỏ bừng mặt lấy tay che mắt, xấu hổ chỉ vào cà chua.
Lâm Hủy thương hại lắc đầu, vỗ vỗ vai Tụng Nhiên an ủi: “Thường nói, mười gay chín thụ, một công khó cầu. Mặc dù hiện thực tàn khốc, nhưng anh xuất sắc như vậy, nhất định có thể nhanh chóng tìm được tiểu công của mình, phải có lòng tin với bản thân.”
Tụng Nhiên chẳng có chút lòng tin nào cả, đành phải rầu rĩ nói: “Nhờ lời chúc của cô.”
Lúc đi vào nhà hàng, hai người vẫn còn là một đôi tình nhân mập mờ, lúc đi ra lại thành một đôi huynh đệ.
Cả Tụng Nhiên lẫn Lâm Hủy đều cảm thấy kịch bản hình như đi về hướng hơi mất khống chế, không biết nên dùng ánh mắt gì để giao lưu. Chỉ có Bố Bố là luôn vui vẻ, kéo hai người đi ngồi cáp treo, ngồi cá nhỏ, ngồi tàu ngầm, lại chạy sô khắp nơi nhìn thiếu nhi trình diễn như ngôi sao.
Trước khi rời đi cả ba người dùng đi dạo quanh cửa hàng đồ lưu niệm. Bố Bố nhìn trúng một con thỏ bông tai cụp, yêu thích đến độ ôm không buông tay. Trong lòng bé rất muốn, nhưng không dám mở miệng, thế là cứ ôm con thỏ dùng sức lắc lư trước mặt Tụng Nhiên, mong anh Nhiên của bé có thể chủ động mua cho.
Tụng Nhiên cúi xuống hỏi bé: “Muốn con thỏ à?”
Bố Bố gật đầu: “Dạ.”
“Thế thì phải nói với anh sao nào? Dùng một câu hoàn chính đấy.”
Bố Bố suy nghĩ rồi lấy hết dũng khí nói: “Anh ơi, em… Em muốn con thỏ bông này.”
“Được, để anh mua cho em.”
Tụng Nhiên cười đồng ý rồi dắt tay Bố Bố dẫn bé đi trả tiền.
Những đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn đều yêu thích những món đồ chơi có lông nhung. Khi còn bé Tụng Nhiên không cha không mẹ, trên giường cũng không có đồ chơi, dần dần mắc chứng khao khát da thịt. Cậu luôn trông mong sẽ có người đến ôm mình, đến bây giờ nhìn thấy một con gấu Pooh thật to cũng không nhịn được ngứa ngáy trong lòng. Cảm xúc muốn thỏ bông của Bố Bố, cậu là người hiểu rõ hơn ai hết.
Dù sao, trong lòng cậu cũng có một đứa trẻ tương tự.
Nhân viên thu ngân nhận lấy con thỏ rồi dùng máy quét mã vạch, lịch sự nói: “199 tệ, cảm ơn đã ghé thăm.”
Tụng Nhiên mở ví ra, bên trong là ba tờ tiền mỏng.
Cậu hết sức kinh ngạc, sau khi đếm đi đếm lại và xác nhận thật sự chỉ còn ba tấm mới buồn rầu xoa xoa cằm. Gần đây chi tiêu hơi nhiều so với lúc trước, nhưng sao bất cẩn một cái đã nghèo thành thế này rồi?
Tụng Nhiên rút hai tờ màu hồng ra để thanh toán. Thu ngân lấy túi giấy chuẩn bị bỏ con thỏ vào, nhưng Bố Bố lại nhón chân lên giang hai tay chờ đợi.
Tụng Nhiên vội nói: “Không cần bỏ vào túi đâu, bé thích tự mình ôm.”
Thế là thỏ cụp tai lại lần nữa trở về ngực Bố Bố.
Bố Bố vùi mặt vào lớp lông mềm của con thỏ, vui vẻ hết thơm lại cọ cọ. Cuối cùng bé thỏa mãn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lay láy sáng lấp lánh như sao:”Cảm ơn anh ạ.”
Tụng Nhiên cũng cười: “Thích là được rồi, không cần cảm ơn.”
Trên đường trở về, Bố Bố và Lâm Hủy cùng buồn ngủ, lắc lư ngủ gật ở ghế sau. Tụng Nhiên nhớ đến chuyện tiền tiết kiệm, bèn dùng di động tra số dư tài khoản ngân hàng. Số lượng còn ít hơn cậu nghĩ, chỉ còn hơn bốn nghìn. Trừ tiền nhà tiền điện nước tháng sau, có lẽ đến cơm còn khó ăn, đừng nói đến chuyện trông hộ Bố Bố.
Thực ra cậu có thể đòi tiền Hạ tiên sinh, nhưng lòng tự trọng đã ngăn cậu lại.
Đúng là Hạ tiên sinh đã đồng ý sẽ trả cho cậu mười bốn nghìn tệ tiền lương, nhưng chỉ sau khi anh về nước mới thanh toán. Tụng Nhiên không thể làm được chuyện ngày đầu tiên trông trẻ đã há miệng đòi tiền, chuyện này thật sự quá khó xử.
Cậu vào wechat, mở đến avatar của chị Khâu trong nhà xuất bản, gửi một tin nhắn xin giúp đỡ.
[Hoan Nhạc Tụng]: Chị Khâu ơi, chân thành cầu bản thảo mới, muốn cái gì vẽ cái đó, không từ chối bất cứ ai, tuyệt đối không nhắc đến tiết tháo (nịnh hót)
[Khâu Mễ]: Lại thiếu tiền à?
[Hoan Nhạc Tụng]: Nghèo rớt mùng tơi, chưa từng giàu có 😭.
[Khâu Mễ]: Chỗ chị có mấy bản thảo, nhưng trước đó đã gửi cho cậu mười cái rồi. Giờ nhận thêm cái mới, tháng này có vẽ hết được không?
[Hoan Nhạc Tụng]: Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không khất nợ!
[Khâu Mễ]: Vậy được rồi, nể danh tiếng của cậu, để chị giúp cậu lần này.
[Hoan Nhạc Tụng]: Tạ ơi chị Khâu! Chị Khâu là chị ruột của em!
[Khâu Mễ]: Miệng ngọt ghê, hôn chị cái nào.
[Hoan Nhạc Tụng]: Moa!
Cầu xong bản thảo, bán manh xong, Tụng Nhiên rời khỏi wechat, đối mặt mấy giây với con sóc chuột ngốc manh trên điện thoại. Cậu cười cười nghĩ, có lẽ nên tranh thủ nhất cổ tác khí, chăm chỉ vẽ tranh, kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.
Cậu còn phải chăm sóc cho một Bố Bố dễ thương thế này cơ mà.
________________________
Người post: Yến Nhi