Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dưa leo tr.
“Con ơi, mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con, thật xin lỗi….”
Trong màn mưa đen kịt, có một bóng dáng hao gầy vật vã bước từng bước thật nặng nề. Cô không còn nhớ được gì cả, cô chỉ biết thân thể rất đau mà tim….cũng đau đớn không kém. Mệt mỏi quá! Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu. Bóng tối từ từ bao trùm lấy toàn thân cô gái.
“Két….”
“Ông chủ, có một cô gái té xỉu trước xe chúng ta” quản gia Mạc sau khi xác định được tình hình thì cung kính hướng phía xe báo cáo. Ông không biết ông chủ sẽ xử lý việc này ra sao? Có rất nhiều người phụ nữ vì muốn tiếp cận chủ nhân của họ mà không từ một thủ đoạn nào mà không làm. Lần này, không chừng cũng là một trong số đó.
Người đàn ông cao to khẽ vuốt cằm, đăm chiêu suy nghĩ “Đưa về Lâm gia, tìm bác sĩ cho cô ta”
Sauk hi phân phó, hắn cũng không nói gì thêm. Cầm báo cáo trong tay lên coi tiếp mà không hề liếc mắt tới cô gái kia thêm lần nào nữa. Hắn cứu cô không có nghĩa là để ý đến cô mà chẳng qua là hắn không muốn thấy có người chết trước xe của mình. Mắc công làm ô uế xe hắn.
“Mạc quản gia, cháu nghe nói là ba mang về một hồ ly tinh phải không? Lâm Dật nhíu đôi mắt nhỏ đáng yêu nhìn về phía phòng dành cho khách.
Cậu nghe nói là ba mình hôm nay lại mang phụ nữ về nhà. Không phải trước giờ ba luôn nói phụ nữ là động vật chỉ ham tiền thôi sao? Không nên dính líu đến bọn họ làm gì.
Qủa thật là mâu thuẫn nha. Để tránh cho ba lầm đường lạc lối, có phải…cậu nên xung phong đánh trận đầu hay không? Dù sao thì cũng phải tìm hiểu về người phụ nữ kia mới được. Nghĩ vậy, một cậu bé 5 tuổi bắt đầu hành động, hướng về phía phòng dành cho khách mà đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra lại là khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Qúy Linh chau mày, cố gắng mở ra đôi mắt mệt mỏi, bỗng…đập vào mắt cô là một khuôn mặt tròn tròn đáng yêu còn có đôi mắt đen lay láy. Nhìn là chỉ muốn cắn một miếng. Cô khó khắn ngồi dậy nhìn cậu bé, mở miệng hỏi
“Là người nhà con cứu cô sao”
“Đúng vậy, đúng vậy nha, sao cô lại ngất xỉu ngoài đường vậy?”
“Cũng không có gì, chẳng qua là mệt mỏi quá thôi. Cô phải đi đây, con có giấy viết không? Cho cô mượn, cô muốn viết mấy câu cảm ơn người nhà con”
Lời nói vừa dứt, Lâm Dật nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh. Quái lạ, kịch bản không phải là như vậy. Không phải là khi tỉnh dậy, người nữ sẽ đòi đi gặp người cứu mình rồi nguyện lấy thân ra báo đáp sao? Sao người phụ nữ này lại không làm như vậy?
Lâm Dật che giấu sự nghi hoặc của mình, cậu làm như không hiểu hỏi “Tại sao cô không gặp ba con mà nói tiếng cảm ơn”
“Cô phải đi liền bây giờ. Mà bây giờ, đã tối thế này, có khi ba con đã ngủ rồi. Cô không muốn làm phiền” Qúy Linh vừa vuốt đầu cậu bé vừa nói. Nếu như sau này con cô cũng đáng yêu như nó thì có phải là tốt quá không.
“Không phiền, không phiền, cô đi theo con” Nói giỡn sao? Cậu còn muốn xem cô ta diễn kịch đến khi nào nữa chứ.
Lâm Dật kéo tay cô ra khỏi phòng, đi xuống một cầu thang hoa lệ tiến vào phòng khách. Qủa thật không phải là tầm thường, đồ vật trong nhà đều hết sức tinh xảo, giá trị một món cũng đến mấy chục triệu. Cô cảm than suy nghĩ.
“Ba ơi, ba ơi, cô ấy tỉnh lại rồi còn muốn đi nữa” vừa vào phòng Lâm Dật đã la toáng lên như sợ có người nào đó không nghe thấy.
Lâm Dương vừa xoay người đã thấy một cô gái đang đứng ngoài kia. Dáng vẻ thanh đạm không nhiễm bụi trần. Ánh mắt từ từ chuyển xuống phần bụng hơi nhô ra của cô. Thì ra cô mang thai. Một phụ nữ có thai làm sao lại ra ngoài vào đêm mưa gió như thế này.
“Ngài Lâm…”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Còn chưa kịp trả lời, giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
“Cám ơn ngài đã cứu tôi. Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ báo đáp. Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép cáo từ”
Có ý gì đây? Chủ nhân như hắn chưa lên tiếng mà cô đã ra quyết định phủ đầu là sao? Từ khi bước vào đôi mắt nhìn hắn vẫn thanh tĩnh như trước không hề có một gợn song. Như vậy, cô không phải là vì tiếp cận hắn mà đóng kịch. Cô muốn đi cũng được nhưng giờ trời đã tối thế này, cô lại đang mang thai thì có thể đi đâu chứ. Nếu chẳng may…Không được, hắn cứu người há là để cho người đó có nguy cơ xảy ra chuyện lần nữa chứ.
“Bây giờ trời đã tối rồi, có muốn đi thì sáng hãy đi” Hắn lãnh đạm nói
“Nhưng mà…”
“Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng cô chứ”
Đúng vậy, người đàn ông này nói phải. Qúy Linh sờ sờ bụng mình, bây giờ ngoài nó ra thì cô chẳng còn gì cả. Cô phải hảo hảo bảo vệ cho nó thật tốt.
Sáng hôm sau, tại Lâm gia, Qúy Linh đã thay một bộ đầm dành cho phụ nữ mang thai màu xanh nhạt. Trông cô càng thanh thoát hơn so với tối qua. Cô đang đi dạo dưới vườn hoa, cô không ngờ được ở đây lại có rất nhiều các chủng loại hoa đang khoe sắc. Nhưng cô cũng không dám đến quá gần vì sợ sẽ dính phải phấn hoa.
Mạc quản gia cung kính mời Qúy Linh vào nhà dùng bữa sáng. Khi cô bước vào thì đã thấy hai băng dang, một lớn, một nhỏ đang chuẩn bị ăn sáng.
“Xin chào, ngồi Lâm. Chào cháu, Lâm Dật” cứ nở nụ cười.
“Hôm qua cô ngủ có ngon không” Lâm Dật hỏi.
“Có ngủ rất ngon giấc, cảm ơn con” Qúy Linh ngồi xuống cạnh Lâm Dật, sẵn tiện với lấy một ly sữa tươi.
Sau khi uống xong, cô hướng về phía Lâm Dương nói “Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi sẽ rời đi, rất cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi tối qua”
Lâm Dương nhàn nhạt trả lời “Không có gì”
Người nào đó thì hết sức thờ ơ nhưng còn một người nào khác thì lại bĩu môi. Cậu cắn cắn ổ bánh mì. Vậy là cô ấy không muốn ở lại thật sao? Từ tối hôm qua tới giờ cứ đòi đi khỏi đây. Kì quái, cậu với ba cũng đâu có đuổi cô ta đi. Trong khi những người khác có đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Đêm qua, cậu đã hỏi Mạc quản gia rồi. Trên người cô ấy không hề có một xu nào, giấy tờ tùy thân thì cậu đã cho người tra kĩ. Cô ấy không có người thân nào để nhờ vả. Rời khỏi đây, cô ấy có thể đi đâu? Một thân một mình làm sao có thể chăm sóc cho đứa trẻ trong bụng. Không được, cô ấy tội nghiệp như thế mình phải giúp cô ấy mới được. Nghĩ là làm, cậu bé lên tiếng.
“Cô Linh à, hay là cô ở lại làm bão mẫu cho con đi”
Lời nói vừa dứt, hai ánh mắt không thể tin được nhìn vào Lâm Dật.
“Tiểu Dật à, cô chưa từng làm bão mẫu với lại cô đang mang thai, làm sao có thể chăm sóc con chu đáo được chứ” Qúy Linh nói
“Không sao, không sao mà. Bởi vì cô đang mang thai nên mới phải ở lại đây dưỡng thai mới đúng. Đợi sau này cô sin hem bé ra rồi hãy rời đi cũng chưa muộn mà. Cô ở lại đây dù sao cũng có người chăm sóc cho cô.” Lâm Dật tự đắc nói.
“Con chưa hỏi ý ba, mẹ con mà đã tự quyết định rồi sao?”
“Không sao, con không có mẹ, việc con quyết định ba con cũng không làm gì được” Lam Dật vừa nói vừa không thèm để ý đang bị người nào đó nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lâm Dương thắc mắc, thằng quỷ này đang âm mưu cái gì trong đầu. Hắn phải tìm ra mới được, mắc công người thu dọn chiến trường lại là hắn.
Thấy cô không có phản ứng gì, Lâm Dật bày ra bộ dạng ủy khuất, đôi mắt to ngấn lệ, miệng mếu máo “Cô không thích ở chung với con phải không? Không ai thích con hết, mẹ cũng vậy mà cô cũng vậy. Con thật là đáng thương mà”
“Không phải, không phải vậy, chỉ là…” Qúy Linh nhìn về phía Lâm Dương.
“Cô cứ ở lại đi. Dù sao tôi cũng đang cần người chăm lo choc ho thằng nhóc này” Hắn vừa nói vừa nghĩ. Tiểu quỷ, được lắm, dám thay hắn chủ trương, hắn phải chống mắt lên mà thằng nhãi này giở trò gì.
Qúy Linh thở dài, bây giờ mà rời khỏi đây cô cũng không biết đi đâu. Đứa bé trong bụng cũng gần 5 tháng rồi. Hoạt động nhiều quá cũng không tốt còn có thể nguy hiểm đến nó. Cứ ở lại trước rồi tính. Cô vừa xoa bụng vừa suy nghĩ.
“Vậy, cảm ơn ngài”
“Không có gì”
Ở Lâm gia đã một tuần, những việc mà Qúy Linh làm chỉ là ăn cơm, đi dạo, thỉnh thoảng sẽ đọc một vài cuốn sách hoặc xuống bếp nấu đồ ăn cho Lâm Dật. Cô chỉ tiếp xúc với cậu bé còn với tất cả những người đàn ông khác cô đều tránh xa 1m khi nói chuyện và chỉ nói đôi ba câu cho có lệ. Đặc biệt nhất chỉ có Mạc quản gia là cô tươi cười chào đón. Tất cả đến đông trong Lâm gia đâu không ai có thể tiếp cận cô. Thậm chí có người còn nói cô kì quái. Tránh đàn ông như tránh dịch.
Tất cả những việc này Lâm Dương đều biết. Tại sao hơn cả ngày ở cong ty mà vẫn luôn biết tất cả mọi việc về cô. Vấn đề rất đơn giản, hắn cho rằng cô dù sao cũng là người lạ, mình nên biết nhất cử nhất động của cô ta thì an toàn hơn. Lâm Dương tự huyễn hoặc mình như thế.
Hôm nay hắn phá lệ không đi làm, mà là ở nhà quan sát mọi động tĩnh của cô. Từ sáng đến giờ cô chỉ lặng lẽ ngồi trên xích đu trong vườn nhìn con trai anh chạy loạn khắp nơi. Lâu lâu lại đứng lên đi về phía nó, mìm cười dịu dàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán nó. Nhưng khi xong việc cô lại khôi phục bộ mặt lạnh lùng của mình nhìn mọi việc.
Vừa rồi có người còn cả gan dám qua mặt hắn tặng hoa cho cô, nhưng rất may cô chỉ lắc đầu rồi lại tiếp tục đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Tại sao anh luôn cảm thấy đôi mắt ấy luôn chứa đựng sự bi thương. Nó làm anh không thích.
Lâm Dương từ từ đi về phía khu vườn. Hắn thấy cô đánh rơi khăn tay nên cúi người lụơm. Ai dè khi khi lượm khăn tay lại đụng phải tay cô. Đột nhiên
“Á….tránh ra…tránh ra…đừng đụng vào tôi…tôi không muốn…không muốn…đau…”
Qúy Linh chợt kích động, vội vàng rút ta về không cẩn thận mà ngã xuống đất. Cô không ngừng ôm đầu run rẩy la toáng lên.
Hắn hoảng sợ khi nghe thấy cô kêu đau. Vừa rồi ngã như vậy không biết có ảnh hưởng đến thai nhi hay không? “Quản gia, mau gọi bác sĩ”. Hắn cúi người muốn bế cô lên nhưng cô cứ tránh né
“Tránh ra…tránh ra…đừng làm tôi đau…tôi không phiền các người tại sao các người lại cứ gây tổn thương cho tôi…bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra…” Qúy Linh điên cuồng hét lên rồi ngất xỉu.
Lâm Dật chạy đến “Ba, ba làm gì cô ấy thế?” Cậu bé cáu kỉnh hỏi.
“Không có thời gian nói nhiều, mọi gọi bác sĩ nhanh lên” Nói rồi hắn quay sang cẩn thận bế cô lên chạy về phía phòng ngủ.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Dương đứng ngồi không yêu trong phòng khách. Trong đầu hắn có muôn vàn câu hỏi. Tại sao cô lại kích động như vậy khi bị hắn chạm vào? Tại sao cô lại nói những lời kia? Rốt cuộc, trong quá khứ cô đã gặp những tình huống nào? Chẳng lẽ….Không, hắn lắc đầu, đó chỉ là câu trả lời tồi tệ nhất hắn không muốn nghĩ đến nó.
“Cạch” tiếng cửa phòng mở ra.
“Cô ấy thế nào rồi”
Một vị bác sĩ tóc hoa râm, gương mặt hiền từ bước vào nhưng trên đó vẫn lưu lại chút ưu buồn.
“Cô ấy đã không sao rồi. Nhưng mà, theo tôi nghĩ, có lẽ ngài nên đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý để chữa trị càng sớm càng tốt. Nếu không tôi e là cả đời này cô ấy sẽ không đến gần đàn ông trong vòng 1m”
“Điều ông muốn nói là…” Không, đừng là những gì hắn nghĩ trong đầu.
Vị bác sĩ chán nản gật đầu: “Đúng vậy, tôi nghĩ cô ấy đã từng bị cường bạo nên…”
“Oanh” một tiếng, Lâm Dương sững sờ đứng tại chỗ. Một cô gái hiền lành như vậy tại sao lại gặp những việc này.
“Được rồi, tôi biết rồi, ông có thể về”.
Lúc trước hắn có cho người điều tra mọi thứ về cô. Hắn chỉ xem phần thân thế rồi bỏ qua, không ngờ những phần mà hắn không xem lại ngiêm trọng như vậy.
Hắn bước về phòng làm việc lục lại hồ sơ. Phía sau cánh cửa có một bóng dáng nho nhỏ đang phẫn hận cực độ. Hai tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau. Cậu lấy ra một chiếc nhẫn rồi nói thầm vào đó.
“Tiểu Nhất, tôi muốn cầu điều tra về một người”
Cậu nói thầm vào đó cuối cùng chỉ nghe một chứ “Vâng” từ trong chiếc nhẫn phát ra.
“Rầm” âm thanh đồ vật đỗ vỡ không ngừng vang lên từ một căn phòng trên lầu hai của Lâm gia. Lúc này, Lâm Dương cảm thấy hắn muốn giết người. Phải, giết người. Giết ba người còn không bằng cầm thú kia.
Hắn không thể tưởng tượng được làm sao cô ấy có thể chịu đựng được tất cả nỗi khổ kia. Cực khổ kiếm tiền đưa cho người mình yêu ăn học, tưởng rằng sao này có thể được sống hạnh phúc. Thế mà tất cả chỉ là một màn đêm đen tối bao phủ lấy cô.
Truớc giờ anh chỉ nghĩ, phụ nữ ai cũng như người kia. Đùa giỡn với tình cảm, thấy tiền là sáng mắt.
Thế nhưng Qúy Linh, cô ấy thật đơn thuần. Theo tư liệu cho thấy từ nhỏ đến lớn cô ấy lớn lên ở cô nhi viện. Đối xử với mọi người rất hòa nhã, ai ai cũng yêu thích. Nhưng từ khi gặp được người kia…
Hai tay Lâm Dương nắm chặt muốn giằng xuống cơn tức giận của bản thân. Cô ấy đã trải qua những thứ kia, chả trách…Hắn thở dài, mở cửa ra đi về phía phòng của cô.
Ánh đèn vàng yếu ớt tỏa sáng một góc phòng. Trên giường, có một cô gái sắc mặt trắng bệch đang ngủ say. Đôi chân mày yếu ớt nhíu lại, ở khóe mắt ngân ngấn nước. Sau đó là từng giọt, từng giọt lăn xuống làm ướt cả gối nằm. Hắn vươn tay hết sức nhẹ nhàng ôn nhu lau đi nước mắt của cô. Lòng hắn xót xa khi thấy đến cả khi ngủ mà cô vẩn còn khóc. Phải chăng là trong mộng cô cũng không ngừng khóc thút thít.
“Đêm nào cô ấy cũng khóc như vậy cả” một thanh âm non ớt vang lên đem ý thức của Lâm Dương quay lại.
Hắn quay đầu nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên một chiếc ghế gần cửa sổ.
“Làm sao con biết”
“Thì đêm nào mà con chẳng ngủ chung với cô ấy.” Lâm Dật nhàn nhã đáp.
“Cái gì?”
“Suỵt………Ba lớn tiếng thế làm cô ấy tỉnh dậy thì sao?” cậu bé cáu kỉnh nhăn mặt nói.
Nghe vậy, Lâm Dương hạ thấp thanh âm xuống. Cố ý đè nén nỗi bực tức trong lòng.
“Tại sao con lại ngủ trong phòng của Qúy Linh hả? Nói! Ba chưa cho phép mà con dám làm càn à”
“Ba à, trước tiên ba hãy định nghĩa cho con hiểu con có thể “làm càn” gì chứ” cậu vừa cầm lấy một ly sữa vừa nói.
Đúng ha, nó thì có thể làm gì. Nhưng mà anh không thích nó ngủ chung với cô. Thằng nhóc này ranh ma như thế, ai biết được nó sẽ làm gì chứ.
Không đợi hắn suy nghĩ xong, cậu bé đã nói tiếp: “Thứ hai, con đã xin phép cô Qúy rồi. Thứ ba, cô ấy cũng không phải là cai gì của ba nên con lam sao lại không thể tiếp xúc chứ”
Lâm Dương á khẩu. Phải, hắn với cô chẳng có quan hệ gì có. Nếu có thì chỉ là quan hệ ông chủ với bảo mẫu. Hắn lấy tư cách gì mà cấm người khác tiếp xúc với cô chứ.
“Ba chẳng qua là không muốn cô ấy bị tổn thương”
“Ba yên tâm. Cô ấy là một người tốt con sẽ bảo vệ cô ấy. Một phần cũng là vì con thích cô ấy” Lâm Dật quả thật rất thích Qúy Linh. Cô ấy mang lại cho cậu cảm giác ấm áp mà trước đây chưa từng có.
Những người trước đây chẳng qua là ham mê tiền của nhà họ nên mới muốn vào đây làm việc. Những mong có thể một bước thành phượng hoàng nào có quan tâm gì đến cậu.
Còn cô thì lại khác. Cô sẽ nhắc nhở cậu không nên học quá nhiều nên dành nhiều thời gian ra ngoài chơi. Thỉnh thoảng sẽ nấu món ngon cho cậu ăn mặc dù không phải là cao lương mĩ vị nhưng cậu ăn vẫn thấy ngon. Ban đêm sẽ không bỏ cậu một mình mà chạy đến phòng người nào đó mà dành thời gian ra đọc truyện cổ tích cho cậu nghe…Cậu quả thật rất thích cô Qúy Linh cho nên từ giờ trở đi cậu sẽ bảo vệ cho cô cùng đứa bé chưa ra đời kia. Còn về phần những người kia…. Lâm Dật nhếch môi cười lạnh, bây giờ cậu chưa vội đụng tới họ. Không phải là cậu bỏ qua mà là chưa cảm thấy tới lúc.
“Ừ! Vậy thì con hãy cố gắng ở bên Qúy Linh đi. Ba cũng sẽ chăm sóc cho cô ấy”
“Này! Không được rat ay với bảo mẫu của con”
“Nhóc con thối tha. Con xem ba mình là loại người nào hả? Ba chỉ muốn chăm sóc cho cô ấy thôi”
“Ồ! Vậy à…” Lâm Dật kéo dài câu nói nghe như có vẻ cậu đang cười nhạo.
Lâm Dương hơi khó chịu với thái độ của con trai mình “Nói nhiều quá! Mau nghĩ cách gì xem ngày mai nên làm gì cho cô ấy vui lên đi”
Thế là, trong đêm tối, có hai bóng người lặng lẽ ở thư phòng bày mưu tác chiến.