Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 32 tại dua leo tr
Hứa Bảo Như không nghĩ Thẩm Độ sẽ thật sự xen vào những việc vớ vẩn của cô.
Dù đúng là mẹ cô đã bảo anh phải chú ý đến cô, nhưng với tính cách lạnh lùng của Thẩm Độ, cũng sẽ không thật sự rảnh rỗi đến mức để ý cô như vậy.
Hai người không ai nói chuyện với ai, ra tiểu khu, Hứa Bảo Như vừa nhìn đã thấy Chu Tiện.
Trong tay Chu Tiện xách theo bữa sáng, đứng bên cửa xe chờ Hứa Bảo Như, ngẩng đầu lên thấy cô đi ra từ tiểu khu, lập tức mỉm cười, anh tiến lên phía trước nói: “Nhanh vậy à.”
Hứa Bảo Như cười, “Sợ anh chờ lâu.”
Chu Tiện cũng cười, đưa bữa sáng trong tay cho Hứa Bảo Như, nói: “Sợ em chưa ăn sáng, nên vừa rồi đi trên đường có ghé mua.”
Thật ra thì Hứa Bảo Như đã ăn sáng xong, nhưng Chu Tiện đã mua cho mình, dĩ nhiên cô khó mà nói rằng mình đã ăn rồi, cô cười nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Chu Tiện cười một tiếng, xoay người mở cửa bên ghế phó lái ra giúp Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như vịn vào cửa xe chuẩn bị ngồi vào, chợt nhớ đến Thẩm Độ, cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Độ đứng ở cửa tiểu khu phía xa xa, hai tay anh đút trong túi quần, đang nhìn họ. Vì khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh lắm. Nhưng Thẩm Độ luôn lạnh như băng, tóm lại vẻ mặt không tốt đẹp gì.
Hứa Bảo Như nghĩ ngợi, vẫy tay với anh, nói lớn: “Thẩm Độ, tớ đi nhé!”
Sắc mặt Thẩm Độ không dễ nhìn, anh lẳng lặng nhìn Hứa Bảo Như, nhìn cô vừa cười vừa nói bên cạnh nam sinh khác, nhìn cô ngồi lên xe đối phương, nhìn họ lái xe đi.
Anh không thấy được một chút tiếc nuối với mình trong mắt Hứa Bảo Như.
Cô rời đi một cách phóng khoáng như vậy.
Anh chợt nhớ đến lần đến thành phố Giang trước đó, cô và bạn cười vui vẻ như vậy, nói tự nhiên đến thế: “Tớ sẽ không thích Thẩm Độ nữa, vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy nữa.”
Rõ ràng nói thích cũng là cô, nói không thích cũng là cô.
Ban đầu cô thích anh như vậy, anh cho rằng cô thật sự có tình cảm sâu đậm với mình.
Nhưng khi anh thật sự đắm chìm vào, cô lại không thích anh nữa.
Cô không cần chiếc nhẫn của anh, cũng không cần trái tim của anh nữa.
Tâm trạng Thẩm Độ thật sự không tốt, anh nhìn Hứa Bảo Như ngồi xe đi xa dần, mới xoay người đi.
__
Chu Tiện là đàn anh của Hứa Bảo Như ở khoa tin tức, gần đây vào làm việc trong đài truyền hình, lần trước trò chuyện với nhau, Hứa Bảo Như nói muốn đến đài truyền hình học tập, cô vốn chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ rằng Chu Tiện thật sự đồng ý đưa cô đi đến đó.
Cô theo Chu Tiện đến đài truyền hình, Chu Tiện nói: “Thực hành trong xã hội quả thật rất quan trọng, bây giờ em đã có ý thức này thì rất tốt. Thứ tư tuần sau có một buổi thu thập tin tức, nếu em có thời gian, cũng có thể cùng anh đến đó.”
Hứa Bảo Như rất cảm kích, vội vàng nói: “Cảm ơn đàn anh.”
Chu Tiện cười một tiếng, nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi mà.”
Đối với Chu Tiện mà nói thì có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng với Hứa Bảo Như thì đó không phải. Cô có thể có được cơ hội học tập, có lợi ích rất lớn cho sự nghiệp tương lai của cô.
Cô nói: “Không phải là chuyện nhỏ ạ, cảm ơn đàn anh. Chờ về trường học, em mời anh ăn cơm nhé.”
Chu Tiện cười, nói: “Cần gì khách sáo như vậy, nếu muốn mời ăn cơm, cũng là đàn anh như anh mời chứ, nào lại để đàn em mời được.”
Hứa Bảo Như vội vàng nói: “Dĩ nhiên phải mời rồi, gây thêm nhiều phiền toái cho anh vậy mà.”
Chu Tiện cười một tiếng, cũng không khách sáo nữa, nói: “Được, nếu em muốn mời anh cũng sẽ không từ chối.”
Hứa Bảo Như cũng cười, nói: “Vậy về trường học, khi nào anh rảnh rỗi thì chúng ta cùng ăn cơm.”
Chu Tiện cười gật đầu, “Được.”
Cả ngày Hứa Bảo Như đều đi theo bên cạnh Chu Tiện, những thứ cô hiểu rất ít, nên dường như không mở miệng, chỉ đứng bên cạnh quan sát nghiêm túc.
Cho dù là vậy, một ngày trôi qua cũng học được rất nhiều thứ.
Buổi chiều đi ra từ đài truyền hình, Hứa Bảo Như vốn định đón xe về trường học, Chu Tiện nói: “Đi cùng đi, anh cũng về trường.”
Anh vừa nói vừa đi vòng qua chỗ ghế bên cạnh ghế tài xế, mở cửa xe giúp Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cười nói cảm ơn, sau đó ngồi vào trong xe.
Trên đường trở về trường học, Hứa Bảo Như nghĩ cũng không có chuyện gì, liền hỏi Chu Tiện, “Đàn anh, tối anh rảnh không? Hay là em mời anh ăn cơm nhé?”
Dù sao cũng muốn mời đàn anh ăn cơm, cô nghĩ dứt khoát chọn hôm nay luôn cũng được.
Chu Tiện cười một tiếng, nói: “Được đó, hôm nay đúng lúc không bận gì.”
Hứa Bảo Như, cầm điện thoại ra xem đánh giá khách hàng, vừa hói: “Anh có món gì muốn ăn không?”
Chu Tiện nói: “Bên ngoài trường học vừa khéo có một quán thịt nướng không tồi, các em từng đến đó chưa?”
“Là quán ở cửa nam kia sao? Em từng nghe người khác nói qua rồi.”
“Đúng rồi, chính là quán đó.”
“Vậy đến đó cũng được ạ.”
Đến trường học, Hứa Bảo Như và Chu Tiện cùng đi ăn.
Ăn được một nửa, Chu Tiện tán gẫu với cô, “Bảo Như có bạn trai chưa nhỉ?”
Hứa Bảo Như lắc đầu, “Chưa có ạ.”
“Xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai à?” Chu Tiện cười hỏi: “Em không muốn yêu sao?”
Hứa Bảo Như cười, lắc đầu nói: “Không phải đâu, vấn đề là không gặp được người mình thích.”
“Em thích kiểu người thế nào?”
Thích kiểu người thế nào.
Hứa Bảo Như bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Độ. Trước kia cô thích Thẩm Độ bao nhiêu, hiện tại lại có bấy nhiêu tiếc nuối.
Nên bây giờ cô không thích những người cao không thể với tới như Thẩm Độ nữa, cô nghiêm túc nói: “Không có kiểu thế nào cả, thích và đối xử tốt với em là được rồi.”
Bây giờ cô cảm thấy hai bên đều có tình cảm mới quan trọng nhất, cô sẽ không chủ động theo đuổi ai nữa.
Chu Tiện gật đầu tán thành, “Đúng vậy, thích nhau rất quan trọng.”
__
Hứa Bảo Như và Chu Tiện ở bên ngoài ăn cơm xong, sau khi tạm biệt Chu Tiện, cô trở về ký túc xá.
Đã một ngày cô không về, vừa vào ký túc xá đã bị mấy cô bạn cùng phòng chắn ở cửa, Phùng Trăn cười tít mắt vặn hỏi cô, “Bảo Như, cậu thành thật khai báo mau, có phải cậu và người đẹp trai tối hôm qua từng yêu nhau không?”
Hứa Bảo Như chớp mắt mấy cái, “Ai cơ?”
“Thẩm Độ đó, người siêu cấp đẹp trai ấy.”
Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, “Tại sao lại nói như vậy? Không có yêu nhau gì hết.”
Phùng Trăn không tin lắm, “Thật à? Nhưng tại sao bọn tớ cảm thấy giữa hai người tựa như có một cảm giác mập mờ gì đó rất kì lạ, không giống với những người khác.”
Lâm Thư gật đầu đồng ý, “Tớ cũng cảm giác được.”
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, cô vừa đi vào phòng vừa thả túi xách nhỏ đeo trên vào xuống rồi treo lên tủ quần áo, nói: “Các cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Phùng Trăn nói: “Không thể trách bọn tớ nghĩ nhiều được đâu, cảm thấy các cậu vô cùng xứng đôi, hơn nữa tớ và Thư Thư đều phát hiện, tối hôm qua Thẩm Độ cứ nhìn cậu mãi. Nên bọn tớ mới nghi ngờ có phải hai cậu từng yêu nhau không.”
Động tác mở máy tính của Hứa Bảo Như hơi khựng lại, cô quay đầu, “Có không?”
“Có chứ, hơn nữa bọn tớ còn phát hiện, ánh mắt Thẩm Độ nhìn cậu, dường như tình xưa vẫn còn đó vậy.”
Hứa Bảo Như nghe các cô ấy nói như vậy, lại không nhịn được cười, “Tình xưa ở đâu ra, đến bây giờ vốn dĩ chưa từng có.”
Cô mở laptop ra, đứng dậy lấy quần áo trong ngăn kéo ra, chuẩn bị đi tắm.
Phùng Trăn nói: “Không phải à, tối hôm qua mọi người đều đi rồi, không phải chỉ còn lại hai người các cậu sao. Cậu khai báo thành thật đi, tối hôm qua hai người đã làm gì.”
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, cầm quần áo ngủ đi đến phòng tắm, nói: “Chỉ là đưa cậu ấy về nhà thôi, còn có thể làm gì, có lên giường gì đâu chứ.”
Phùng Trăn ở bên ngoài nói: “Có thể lên giường với người đẹp trai như vậy cũng rất tốt đó.”
Hứa Bảo Như mở cửa phòng tắm, ló đầu ra, nói: “Người như Thẩm Độ ấy, người đẹp ngồi trong lòng mà không làm bậy chỉ có thể là cậu ấy.”
__
Hứa Bảo Như tắm xong đi ra, ngồi bên dưới viết viết bằng máy tính một hồi, sau đó mới bò lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cô mới vừa nằm chơi điện thoại một lúc, mẹ gọi điện thoại đến, hỏi hôm qua cô đón sinh nhật như thế nào.
Hứa Bảo Như đưa hai chân dựng thẳng hai trên lên tường, nói: “Rất tốt ạ, náo nhiệt lắm. Ăn cơm, còn có đi hát nữa.”
Mẹ Hứa ở đầu bên kia điện thoại cười, nói: “Chơi vui vẻ là được rồi.”
Hứa Bảo Như cười tít mắt, “Rất vui ạ.” Cô vừa nói, chợt nhớ đến chuyện gì, từ trên giường ngồi dậy, hỏi: “Mẹ, mẹ bảo Thẩm Độ quan sát con lúc ở trường à?”
Mẹ Hứa nói: “Đúng vậy, lần trước gặp được dì Thẩm và Thẩm Độ, dì Thẩm nói những người trẻ tuổi như các con bây giờ, lên đại học lập tức yêu đương, nên mẹ nhờ Thẩm Độ chú ý đến con chút, không thể để mấy câu lời ngon tiếng ngọt của nam sinh lừa con được.”
Hứa Bảo Như không biết phải làm gì, “Mẹ, con ngốc như vậy ạ?”
Mẹ Hứa cười nói: “Không phải là con chưa từng yêu đương đó sao.”
Hứa Bảo Như không phục, “Vậy Thẩm Độ thông minh hơn con ở chỗ nào chứ?”
Mẹ Hứa nói: “Dĩ nhiên rồi, Thẩm Độ vừa chững chạc vừa tỉnh táo, có thằng bé kiểm định giúp con, mẹ cũng yên tâm hơn chút.”
Hứa Bảo Như muốn nói, Thẩm Độ sẽ không rảnh rỗi để ý đến chuyện của cô đâu.
Cô chợt nhớ đến một chuyện trước kia, hỏi mẹ, “Mẹ, mẹ có chuyện Thẩm Độ sẽ đính hôn không ạ?”
Thật ra thì cô vẫn luôn muốn hỏi, có phải Thẩm Độ và Lê Tuyết đã đính hôn rồi không.
Nhưng suy đi nghĩ lại thì cảm thấy, hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nên chưa từng hỏi đến.
Hôm nay đột nhiên nghĩ tới, nhịn không được nên hỏi thôi.
Trái lại thì mẹ Hứa rất kinh ngạc, “Không có, mẹ không nghe dì Thẩm nói đến. Thẩm Độ muốn đính hôn với ai chứ?”
Hứa Bảo Như sợ mẹ tiếp tục hỏi, vội vàng nói dối: “Không có, con chỉ thuận miệng hỏi thôi ạ.” Lại nói: “Mẹ, con buồn ngủ quá, ba với mẹ cũng đi ngủ sớm chút đó.”
“Được, vậy con nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng.”
Hứa Bảo Như nói ngủ ngon với mẹ, sau đó cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà xuất thần.
“Bảo Như, có thể cho tớ mượn thẻ kẹp sách này của cậu dùng chút được không?” Phùng Trăn ở bên dưới đang sửa sang lại tài liệu giảng dạy, những chổ phải làm dấu quá nhiều, thẻ kẹp sách của cô ấy không đủ dùng.
Hứa Bảo Như lấy lại tinh thần, cô chống lan can giường ló đầu xuống dưới, “Thẻ kẹp sách gì?”
“Cái này nè.” Phùng Trăn cầm thẻ kẹp sách dê nhỏ trên bàn Hứa Bảo Như lên, “Tớ dùng chút thôi, ngày mai sẽ mua cái mới trả cho cậu.”
Hứa Bảo Như nói: “Không cần đâu, cậu cứ lấy dùng đi, không cần trả lại cho tớ.”
“Thật à? Vậy tớ không khách sáo đâu đấy?”
Hứa Bảo Như cười, “Ừ, cậu lấy đi.”
__
Vì Thẩm Độ không thích cuộc sống tập thể, nên bình thường cũng rất ít khi ở ký túc xá.
Kiểm tra phòng hay không kiểm tra phòng, cũng không có vấn đề gì với anh.
Những thứ như hội học sinh đó, tất cả đều là kết quả sau những cuộc ăn chơi của anh.
Buổi tối tự học xong về căn hộ, anh mở cửa đi vào, thuận tay ném chìa khóa lên tủ ở huyền quan. Không mở đèn, đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
Anh vùi mình trên ghế sofa, nhắm mắt lại, muốn khiến những phiền não trong lòng lắng xuống.
Nhưng làm cách nào cũng không được. Anh nhắm mắt lại, tất cả trong đầu đều là Hứa Bảo Như.
Cả ngày hôm nay đi học, anh cũng không nhớ được gì.
Anh đang rất phiền, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Anh nhìn người gọi đến, bừng tỉnh trong chớp mắt.
Anh nhíu mày, chẳng lẽ anh nhớ Hứa Bảo Như đến mức sinh ảo giác à?
Anh cầm điện thoại lên, chần chừ mấy giây, mới bấm nghe.
“Thẩm Độ à? Tớ là Hứa Bảo Như.”
Thẩm Độ không lên tiếng, trầm mặc một hồi, mới ừ.
Hứa Bảo Như nói: “Cậu tìm giúp tớ xem, có phải thẻ căn cước của tớ rơi ở nhà cậu không. Tối hôm qua lúc đặt phòng ở KTV, nhân viên muốn kiểm tra thẻ căn cước, tớ đưa lễ tân kiểm tra xong thì thuận tay bỏ vào trong túi quần, không biết có phải hôm qua khi thay quần áo không cẩn thận làm rơi ở nhà cậu không.”
Thẩm Độ đứng dậy đi vào phòng tắm tìm, anh mở đèn, đang không biết nên tìm từ đâu, thì nhìn thấy một tấm thẻ căn cước rơi bên cạnh bồn rửa mặt.
Anh nhặt lên, nhìn mặt trước của thẻ, ảnh thẻ của Hứa Bảo Như rất đẹp, mái tóc dài mềm mại dắt ở sau tai, đôi mắt lúc cười lên rất mê người.
Thẩm Độ nhìn chằm chằm một hồi, anh cầm thẻ căn cước đi ra khỏi phòng tắm, nói: “Tìm thấy rồi.”
Hứa Bảo Như vô cùng cảm kích, vội vàng nói: “Tốt quá, ngày mai cậu đến trường có thể thuận tiện mang qua đây giúp tớ được —–”
“Không thể. Tự đến lấy.” Hứa Bảo Như chưa nói hết câu đã bị từ chối, cô có hơi mất hứng, “Thẩm Độ, cậu thật sự không có lương tâm, tối hôm qua tớ đưa cậu về nhà, nên mới làm rơi thẻ căn cước mà.”
Thẩm Độ không trả lời gì, chỉ “ừ.”
Hứa Bảo Như như bóng xì hơi, giọng nói mềm mại, “Xin cậu đó Thẩm Độ, lúc cậu đi tới trường thì nhân tiện mang đến đây giúp tớ đi, dù sao cậu cũng thuận đường mà.”
Thẩm Độ im lặng một hồi, “Tớ có lợi gì?”
Hứa Bảo Như, “Tớ mời cậu ăn cơm nhé?”
Thẩm Độ: “Tớ không thiếu một bữa cơm.”
Hứa Bảo Như: “Vậy cậu muốn thế nào đây?”
Thẩm Độ: “Không biết, chờ nghĩ ra sẽ nói với cậu.”