Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 21: Như mùa đông rơi xuống tại dưa leo tr.
Tôi gặp Quang lần đầu tiên vào một buổi chiều đầu thu. Hôm ấy nắng đã tàn gần hết, nhàn nhạt màu, mỏng manh rơi xuống mặt đất. Tôi đang trên đường từ trường về nhà, vừa mới nhảy xuống xe buýt, băng qua công viên nằm gữa trạm dừng và nhà mình. Đây là con đường tắt tôi vẫn thường hay dùng. Dù chỉ tiết kiệm vài phút thôi so với đi vòng qua công viên nhưng tôi vẫn thích đi tắt như thế. Nắng rọi qua tán cây làm những cái bóng đổ xuống mặt đất. Tôi sải bước dài qua chúng, với những cái bóng to hơn, tôi nhảy từng bước như trẻ con chơi nhảy lò cò.
Tôi chạy ngang qua chính giữa công viên, khu trun tâm không cây cối mà có mà có sân nhỏ cho bọn trẻ con với cầu tuột, bập bênh, xích đu… Và ở đó, tôi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ, tay cho vào túi áo hoodie màu xám tro. Trông thư thái và tự do. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tối dần. Không hiểu sao hình ảnh ấy gợi lên cảm giác cô đơn khiến người khác chạnh lòng, nên tôi dừng lại một tích tắc để nhìn cậu ấy. Như nhận ra có người nhìn mình, đột ngột, cậu ta cũi xuống, nhưng chiếc mũ chùm kín đầu và ánh sáng yếu ớt jhieens tôi không nhìn thấy rõ mặt. Bị phát hiện đang nhìn trộm, tôi vẫn không tỏ vẻ hoảng hốt, cứ giả vờ không biết gì và tiếp tục sải những bước dài băng qua hàng cây còn lại. Hình ảnh chàng trai ấy chỉ tồn tại trong suy nghĩ của tôi ở tích tắc đó mà thôi.
Và rồi hình ảnh ấy trở lại. Vài hôm sau đó, tôi vẫn đi đường tắt băng qua công viên để vầ nhà sau khi ta buổi học thêm. Trời đã tối, những hàng cây cao che gần hết ngọn đèn đường bên ngoài và chẳng còn ai khiến công viên có vẻ âm u, đáng sợ, kể cả những tán cây xanh vốn rất đáng yêu vào ban trưa. Vốn là đứa chỉ giỏi tưởng tượng những thứ vớ vẩn, nhưng lần này, tôi cảm nhận rõ, thực sự có ai đó đi sau lưng mình. Tôi đi chậm, người đó đi chậm. Tôi rảo bước nhanh hơn thì người đó cũng đi nhanh hơn. Ngay khi tôi định co giò bỏ chạy thì nghe một tiếng hét ở đằng sau và tiếng bước chân chạy ngược lại, càng lúc càng xa dần.
Tôi ngẩn ra chẳng hiểu chuyện gì thì cậu ấy xuất hiện. Chàng trai ở cây cầu tuột màu đỏ đứng ngay trước đứng ngay trước mặt tôi vài bước, tay vẫn cho vào áo khoác hoodie màu xám tro, như đã đợi tôi ở đó. Không còn trùm mũ che đầu nữa nên tôi nhìn rõ được những đường nét xương và đôi mắt màu nâu của cậu ấy. Cậu ấy vẫy tay kêu tôi lại gần. Chẳng hiểu sao, dù chẳng biết cậu ta là ai, tôi vẫn cảm thấy yên tâm kỳ lạ nên bình thản bước đến.
– Bạn này, con gái sao đi vào công viên một minhg lúc tói thế? Nhuy hiểm lắm đó. Nhỡ may gặp cướp hoặc xin đểu thì phải làm thế nào?
– Nhà mình bên kia công viên nên mình định đi đường tắt đó mà.
– Băng qua kia là tới phải không? Để tôi đi cùng nhé?
Thế là cậu ấy đưa tôi băng qua hàng cây, đến chỗ có đèn đường sáng sủa và an toàn. Tôi chỉ cần sang đường là về đến nhà. Cậu ấy quay ngược lại và bỏ đi. Có lẽ nhà cậu ấy ở bên kia công viên. Tôi nói vội vàng.
– Cậu cũng về nhà đi nhé, trộm cướp và xin đểu cũng không có tha cho con trai đâu.
Cậu ta không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy vài cái như muốn nói tạm biệt. Tôi chỉ kịp hỏi tên cậu ấy, và nghe đáp lại một từ ngắn gọn, không to lắm, nhưng dường như vang rất xa: “Quang”.
Hôm sau, tôi ghé công viên vào tầm chiều, khi trời còn sáng, và vẫn thấy Quang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ, ngửa mặt ngắm bầu trời. Tôi cất tiếng chào. Cậu ấy quay đầu lại, và mỉm cười. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trước đó, nụ cười này dịu dàng như mùa thu làm tôi bất giác cũng mỉm cười theo. Từ đó, chúng tôi trở thành bạn. Mỗi chiều tan học về sớm, tôi sẽ ghé qua đó một chút. Có lúc, cậu ấy nhẹ nhàng trượt xuống khỏi chiếc cầu tuột; có lúc, tôi trèo lên ngồi cùng. Chúng tôi chỉ nói những câu chuyện không đầu không cuối, và ngắm bầu trời. Buổi tối, nếu tôi đi đâu về hơi muộn một chút, cậu ấy sẽ đợi để đi cùng tôi.
Khi ấy, tôi chẳng biết, người bạn mới quen của mình là một người khác biệt. Thật sự rất khác biệt.
***
Tôi chưa bao giờ nắm tay Quang. Vì chẳng có lý do gì để làm thế. Dù những lúc ở bên cậu ấy rất vui, những khi có cậu ấy đưa về, tôi rất an tâm. Nhưng chỉ vậy thôi. Chẳng có cảm xúc rĩ ràng nào để có thể dễ dàng gọi tên.
Lần đầu tôi nắm tay Quang là khi cả hai tuột xuống cây cầu tuột màu đỏ để về nhà. Cậu ấy trượt xuống trước. Tôi trượt xuống sau. Nhưng chẳng hiểu sao lúc đứng dậy, tôi lại lọng choạng nên vội nắm lấy tay cậu ấy để giữ thăng bằng. Những ngón tay của tôi xuyên qua bàn tay cậu ấy. Và tôi ngã. Tôi ngồi yên bất động trên nền đất một lúc, không tin vào những gì vừa diễn ra. Cảm giác lạnh buốt vẫn còn đọng lại trên những ngón tay. Chợt nhớ ra, Quang luốn giữ một khoảng cách an toàn để nếu có vô tình, tôi cũng không chạm vào cậu ấy được. Và như thế, bí mật của cậu ấy sẽ được giữ kín.
Quang không kéo tôi đứng dậy, mà nếu muốn, cậu ấy cũng không thể. Cậu nhìn tôi bẳng đôi mắt buồn mênh mang đến nỗi nếu cìn nhìn nữa, tôi sẽ rơi sâu vào đó mất. Nên rôi tránh nhìn, và tự đứng dậy.
Mãi một lúc, tôi mới hỏi, dù gần như đã đoán được câu trả lời.
– Quang, cậu là gì?
– Tớ là một người không còn sống nữa.
– Cậu là ma à?
– Ừ.
Chúng tôi không nói lời nào trong suốt quãng đường băng qua hàng cây để về nhà. Khi đến bên kia đường, tôi mới nói, dù giọng hơi run.
– Mai tớ lại đến nhé?
Quang ngạc nhiên.
– Cậu không sợ à?
Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ và trả lời rất thành thật.
– Tớ rất sợ xem phim kinh dị. Khi nãy tớ cũng sợ. Nhưng nãy giờ tớ đã suy nghĩ, và thấy trước đây hay bây giờ cậu vẫn là ma. Trước đây mọi thứ ổn thì tại sao bây giờ lại không? Thế là tớ không cảm thấy sợ nữa. Chỉ vậy thôi.
Quang hé môi cười. Những tia nắng cuối cũng đã tắt trên những tán cây nhưng có cảm giác nắng vẫn còn đọng lại ở xung quanh nụ cười ấy. Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
Đôi khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng nếu như không có cái nắm tay ấy thì mọi thứ giữa chúng tôi sẽ chẳng khác đi sau đó. Nếu như thời gia quay ngược và được lựa chọn lại, tôi có chọn nắm tay cậu ấy không? Và rồi tự cảm thấy buồn mênh mang khi nhận ra mình sẽ vẫn chọn như thế, dù cho chọn lại bao nhiêu lần.