Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 3: Gã nhà quê

2:52 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: Gã nhà quê tại dưa leo tr

1. Thi xong đại học, tôi đến quán trà sữa của người chị họ phụ giúp việc. Chị tôi hiện đang chuẩn bị đón chào em bé đầu tiên nên giao việc quản lý cho anh Nguyên, em trai chị, người mà tôi cũng gọi là anh họ. Anh Nguyên là một gã đẹp trai, lắm tài lẻ, suy nghĩ nhiều khi kỳ quặc đến lập dị. Tóm lại là một người hay ho nhưng khó hiểu. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ yêu kiểu người giống như vậy. Mệt lắm.

Không hứng thú đi chơi xa, ở nhà mãi cũng chán nên tôi mới đi phụ quán. Mục đích là để đỡ nhàm chán chứ chẳng phải vì thiếu tiền tiêu vặt. Cũng là để chứng minh cho mẹ tôi thấy, con gái của mẹ không phải là tiểu thư, cũng biết lao động như ai, và lớn rồi. Tôi chọn làm ca tối để buổi sáng còn lang thang. Đi nhà sách, đi window shopping. Đi xem phim, đi chơi với bạn bè….. Đã nói, tôi đi làm thêm không phải là để kiếm tiền tiêu vặt.

Làm việc cùng ca với tôi có vài người. Trong số đó, tôi chú ý nhiều nhất đến người mới được nhận vào làm. Cậu ta đen nhẻm, kiểu tóc rất….ngố tàu, mắt hiền khô lúc nào cũng ngơ ngác nhìn xung quanh. Hôm cậu ta đến xin việc, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng trước bộ dạng rụt rè ngó quanh, chiếc ba lô khư khư trước ngực như sợ bị ai đó giật mất.

Khi tôi hỏi tên, cậu ta ấp úng: “Tớ…. tớ tên Điền. Trần Văn Điền.” Tên gì mà quê một cục, lúc đó tô đã nghĩ như vậy đấy.

Tối đó, khi mẹ đưa cốc sữa, tôi hào hứng khoe.

– Hôm nay quán có một gã nhà quê đến xin việc đó mẹ.

Bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, tôi im lặng.

2. Điền không nhanh nhẹn. Những ngày đầu còn lúng túng, hay làm bể ly tách. Nghe anh Nguyên bảo sẽ trừ lương, cậu ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng Điền rất chăm chỉ, và dần dần làm việc có tiến bộ hơn. Cậu ta hiền khô nên tôi rất thích bắt nạt. Mỗi khi lười, tôi lại nhờ Điền rửa hộ phần ly tách của mình. Thậm chí chuyện lau sàn nhà và lau bàn, cậu ta cũng làm luôn. Và chẳng phàn nàn gì. Có hôm tôi chợt muốn ăn bánh donut, mà muốn mua bánh ấy thì phải sang đường rồi đi bộ thêm một quãng nữa.Tôi lười đi nên bảo.

– Này, Điền, cậu sang cửa hàng bánh Donut bên kia đường mua hộ tớ cái bánh donut phủ chocolate nhé.

Điền đứng tần ngần một lúc.

– Bánh gì cơ?

– Donut ấy. – Tôi chợt dừng việc rửa cái cốc to đựng trà sữa xoài như phát hiện ra điều gì đó. – Cậu không biết bánh đó á?

Điền khẽ lắc đầu. Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ rằng ai cũng biết bánh donut. Cậu ta mân mê cán chổi, cứ đứng yên, mắt nhìn xuống chân. Tôi bảo.

– À, thôi, tớ không muốn ăn nữa. – Ngập ngừng vài giây, tôi nói thêm. – Cám ơn cậu nhé!

Và cảm thấy có cái gì đó rất khó chịu đè trong lồng ngực. Cảm thấy như thể tôi vừa khiến một người phải thừa nhận mình quê mùa, kém cỏi so với người khác. Cảm giác ấy chẳng dễ chịu gì.

3. Làm việc được nửa tháng, tôi mới sực nhớ là mình chưa biết Điền đến từ đâu. Vốn là đứa nhanh mồm nhanh miệng, mà mẹ hay mắng là nhanh nhảu đoảng, tôi sực nhớ ra điều ấy trong lúc rửa tách nên hỏi ngay.

– Nhà đằng ấy ở đâu?

– Tớ ở tận dưới quê cơ. – Rồi cậu a nói một mạch. – Ti đại học xong, tớ ở lại đây kiếm việc làm thêm để đến lúc nhận giấy báo thì cũng dư dả chút đỉnh cho cuộc sống học hành. Tớ định xin làm ở đây cả ngày, sau khi giao buổi sáng về, không biết anh Nguyên có chịu không?

– Ừm, cậu hỏi anh ấy thử xem sao. Nhưng mà làm việc như thế, cậu không mệt à?

– Ừm! – Điền im lặng không nói gì nữa.

Tôi im lặng. Tay thì lau kĩ mấy cái cốc mà tâm trí suy nghĩ tận đâu. Lúc câu ta giao báo, chắc còn sớm tinh mơ. Lúc ấy, hẳn là tôi còn đang ngủ.

Cuối giờ làm, trong lúc đứng chờ anh Nguyên chở về, tôi thấy Điền dắt xe đạp ra. Cái xe cũ kĩ, màu sơn bạc phếch và yên xe đã rạn nứt lớp da bọc ngoài. Khi chiếc xe lăn bánh, những tiếng lọc cọc rền rĩ vang lên một cách mệt mỏi. Vóc dáng cậu ấy như bị bóng đêm nuốt chửng.

4. Mẹ nhìn tôi tư đầu đến chân, cứ như thể tôi không phải là con gái mẹ vậy. Mà có gì đâu cơ chứ. Chỉ là tôi dậy sớm hơn thường ngày và làm món trứng ốp la cho mọi người điểm tâm thôi mà.

Mẹ tôi mỉm cười.

– Xem ra việc đi làm thêm cũng khiến con lớn lên được một chút ấy nhỉ?

Bố tôi khi ngồi vào bàn cùng tờ báo buổi sáng, cũng ngạc nhiên một chút, và cười. Thằng út chẳng nói năng gì, đã ăn ngay sau khi mời cả nhà rõ to. Nó nhăn mặt.

– Chị hai, món trứng chị hai còn vỏ nè.

Tôi liếc nó. Mẹ thì cười rõ to.