Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 50: 50: Khóc Rồi

11:14 sáng – 01/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50: 50: Khóc Rồi tại dualeotruyen


Đương nhiên Lãnh Tương đã mang toàn bộ lên đây.
Chiếc bánh ngọt bị hai người ăn hết, đĩa để một bên, trên bàn trà bày hai xấp giấy viết tay.
Tưởng Tư Tư xem gần nửa tiếng, nửa tiếng sau cô để bản thảo xuống và nói: “Cũng không tệ lắm.”
Lãnh Tương vô thức nhẹ nhàng thở phào.
Cộng thêm thời gian Tưởng Tư Tư rời khỏi đoàn phim, hai phần này nàng đã viết viết sửa sửa hơn nửa tháng.
Dù sao nàng học không cao, hành văn cũng có hạn, thành quả hơn nửa tháng có thể nhận được một câu Cũng không tệ lắm của Tưởng Tư Tư, xem như không uổng công nàng vất vả.
Tưởng Tư Tư nói: “Đoạn tôi đánh dấu trong [Tình Thương] đâu?”
Lãnh Tương cũng mang quyển [Tình Thương] đến, mở ra rồi lật.

Ở chỗ gần kết thúc, trong đó có một chương Tưởng Tư Tư đánh dấu sao, Lãnh Tương đã gấp một góc nhỏ của trang giấy, để tiện lật xem.
Tưởng Tư Tư thấy chương này có phần giống với kích bản [Xa Xỉ Phẩm].
Trong chương này, cô gái hối hận xông vào đại náo hiện trường hôn lễ của người mình yêu.

Cô nắm tay người nọ không buông, cầu xin cô ấy, cuối cùng tuyệt vọng quỳ xuống đất.

Mà cảnh trong [Xa Xỉ Phẩm] hôm này Tưởng Tư Tư để cho nàng và Bùi Sương quay ở nhà thờ, nếu Tưởng Tư Tư không bảo dừng, dựa theo kịch bản, Tô Tình và Khương Xuyên cũng sẽ cãi nhau một trận.
Chẳng qua không giống với cảnh đại náo hôn lễ trong [Tình Thương].

Cảnh cãi nhau trong [Xa Xỉ Phẩm] là tuyệt vọng và kiềm nén, ngoài trừ Khương Xuyên và Tô Tình, không có ai biết.
Mà đó cũng là lần đầu tiên Tô Tình thấy Khương Xuyên tỏ vẻ lạnh nhạt với cô như vậy.
Tô Tình bất mãn, ghen tị, khổ sở.

Cô luống cuống trước mặt Khương Xuyên, cuối cùng tuyệt vọng mà im lặng chấp nhận mọi thứ.
Cô có tư cách gì chất vấn những chuyện này?
Lãnh Tương cầm quyển [Tình Thương], hỏi Tưởng Tư Tư: “Tôi phải diễn thế nào?”
Tưởng Tư Tư nói: “Tôi diễn với cô.”
Lãnh Tương không khỏi liếc nhìn Tưởng Tư Tư: “Chị?”
Tưởng Tư Tư cười cười rồi nói: “Diễn ưu tắc đạo, đạo ưu cũng có thể diễn, đây là chuyện bình thường.”

Lãnh Tương im lặng, được thôi.
Lúc Tưởng Tư Tư ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
Đó là ánh mắt mà Lãnh Tương chưa từng nhìn thấy trên người Tưởng Tư Tư.

Cô nghi hoặc nhìn nàng, trách nàng, chất vấn nàng.
Cô đang trách nàng, oán hận nàng.
Thậm chí muốn trả thù nàng.
Lãnh Tương nhìn thấy ánh mắt cô, trong lòng chấn động một chút sau đó trái tim trùng xuống, nặng trịch, đè nén khó chịu.
Lãnh Tương vô thức nuốt nước bọt.
Vẻ mặt Tưởng Tư Tư hờ hững.

Trước đó cô quay đầu cười nhẹ với không khí một cái, Lãnh Tương khó hiểu, ngược lại đột nhiên nhớ đến cốt truyện trong [Tình Thương], trước khi cãi nhau, cô gái kết hôn quay đầu cười với chồng cô ấy, trấn an chồng mình
Đến khi cô ấy quay đầu lại, ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt.
Trái tim đang nặng trịch của Lãnh Tương bị một bàn tay siết chặt.
Giọng nói của Tưởng Tư Tư lạnh lùng, “Cậu đến đây là gì?”
Cô nhập vai rất nhanh.
Lãnh Tương hơi phân tâm, im lặng một lúc, lúc mở miệng, giọng nói lại giống như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại, có chút khàn khàn: “Mình đến…!mình đến gặp cậu.”
Nàng biết đây là đang đóng phim, nhưng trong cộng họng của nàng thật sự có thứ gì đó nghẹn lại, khiến cho nàng ấp a ấp úng, nói không ra lời.
Sự khó chịu không thể giải thích được.
Tưởng Tư Tư cười nhạo một tiếng, lông mày nhướng cao: “Gặp tôi, hay cậu đến để gây phiền phức cho tôi?”
Lãnh Tương nhìn cô, khóe miệng giật giật, nàng nói: “Ở trong mắt cậu, mình là người như thế sao?”
Tưởng Tư Tư cười khẩy: “Không phải sao?”
Lãnh Tương nhìn Tưởng Tư Tư.
Ánh mắt của cô là thật sự lạnh lùng, như là băng giá từng nhát từng nhát một cứa lên người nàng.
Nhân vật của cô hẳn là cảm thấy khổ sở đau đớn, nhưng nàng lại nghĩ đến một chuyện khác.
Hóa ra lúc Tưởng Tư Tư lạnh lùng sẽ trông như thế này.
Lãnh Tương ném quyển [Tình Thương] lên mặt Tưởng Tư Tư: “Đúng, mình đến để gây phiền phức cho cậu đó.”
Bị ném sách lên mặt, Tưởng Tư Tư cười thầm, có chút bất lực.

Tâm tình của Lãnh Tương buồn bực vô cớ, trong lồng ngực cũng khó chịu.

Đột nhiên nàng đứng dậy, chỉ ngón trỏ vào chóp mũi Tưởng Tư Tư, từ trên cao nhìn xuống rồi nói: “Mình và cậu bên nhau tám năm, suốt tám năm, tại sao cậu rời xa mình? Mình có điểm nào không bằng anh ta?”
Tưởng Tư tư lấy quyển sách xuống, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, cô để sách lên bàn rồi nói: “Cậu phát điên hay là muốn cách mạng.

Tôi đã không cần cậu, cậu phải kiềm chế bản thân lại một chút, bằng không sau này cũng không có ai cần cậu.”
Đột nhiên Tưởng Tư Tư đứng lên, đưa tay ôm lấy Lãnh Tương.
Đây rõ ràng có trong nội dung, nhưng Lãnh Tương lại cảm thấy bản thân mình đang run lên.

Nàng cầm lấy cánh tay Tưởng Tư Tư, nhất thời nàng thậm chí không biết mình đang ở đâu.
Chỉ nghe bên tai tiếng nói của Tưởng Tư Tư.
“Phải giữ gìn sức khỏe, chăm sóc cho mình thật tốt, biết chưa?”
“Sau này chúng ta…!sẽ không gặp lại nữa rồi.”
……………
Một vở kịch thôi.
Tưởng Tư Tư buông nàng ra, cười cười gạt nước mắt giúp nàng: “Cô khóc thật sao, cô khóc cái gì chứ?”
Nước mắt của Lãnh Tưởng đều quệt hết lên vai Tưởng Tư Tư, ướt một mảng.
Toàn thân khẽ run, nàng xoay người về hướng khác, dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Không liên quan chị, mặc kệ tôi.”
Tưởng Tư Tư: “………….”
Hâyyy, nhập vai như vậy không phải tốt sao? Tại sao hôm nay không quay được?
Tương Tư Tư có chút tiếc nuối nghĩ, nếu để trạng thái này quay cảnh hôm nay thì không chừng đã được thông qua.
Sau một lúc Lãnh Tương bình tĩnh lại.
Tưởng Tư Tư cầm quyển [Tình Thương] trong tay, lơ đãng nói: “Vừa rồi cô đập quyển sách này lên mặt tôi có phải là muốn công báo tư thù không?”
“……………”
Lãnh Tương vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Không có, tôi với chị cũng không có tư thù.”
Không có mới lạ.

Tưởng Tư Tư bị nàng đập có hơi đau, cô xoa xoa mũi rồi nói: “Vậy được thôi, cô về xem lại [Tình Thương] một lần nữa, viết một phần tự truyện cho hai nữ chính, viết bằng ngôi thứ nhất.”
Tưởng Tư Tư nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: “Tự truyện của Tô Tình, cô cũng dùng ngôi thứ nhất viết lại một lần.

Cân nhắc kỹ một chút, cô có thể sữa chữa trong bản thảo.

Tiện thể viết một phần tự truyện của Khương Xuyên, yêu cầu vẫn vậy, ngôi thứ nhất, tám ngàn chữ.”
Lãnh Tương: “…………..”
Cm chị đây mới là công báo tư thù trắng trợn đó?!
Nhưng lại không có cách nào từ chối.
Lãnh Tương hít sâu một hơi: “…….!Được thôi.”
Nghe ra có chút nghiến răng.
Tưởng Tư Tư giả vờ không nghe thấy, cô cười cười rồi lấy một quyển sách khác trên bàn đưa cho Lãnh Tương: “Cuốn này cũng mang về đọc đi.”
Đó là một quyển sách hơi cũ, trên bìa viết [Phân Tích Hành Vi Tiềm Thức], trông có vẻ thường được đọc.
Có lẽ là liên quan tâm lý học.
Lãnh Tương ngẩng đầu nhìn Tưởng Tư Tư liếc mắt một cái, đưa tay nhận lấy.
Tưởng Tư Tư nói: “Cuốn [Cộng Tình Nguyên Lý Cùng Tham Khảo] đã đọc hết chưa?”
Lãnh Tương tùy tiện lật hai trang, lắc đầu: “Chưa.”
Tưởng Tư Tư nói: “Vậy cô xem hết cả hai đi, cứ từ từ.”
Một người đã quen đóng phim bằng trực giác, vứt bỏ phương pháp diễn xuất căn bản, đột nhiên đổi phương pháp, khiến cho nàng khó hiểu được vai diễn, khó đồng cảm và nhập vai, bản thân khó ổn định được.
Lãnh Tương oán giận nói: “Đã nhiều năm rồi tôi không làm bài tập.”
Tưởng Tư Tư nói: “Trung học cũng có viết tập làm văn chứ? Nếu viết rồi, xem như cô viết mười ngàn tám trăm chữ tập làm văn, cộng thêm một cuốn sách ngoài khóa.”
Lãnh Tương: “………….”
Sau một lúc lâu Lãnh Tương cũng chưa nói gì.
Tưởng Tư Tư hơi tò mò quay đầu lại nhìn Lãnh Tương, đừng mà, theo tính tình của Lãnh Tương, vậy mà không bật lại sao?
Lãnh Tương lạnh nhạt nói: “Tôi không học trung học, không có viết.”
Bất luận là trường hợp nào, cho đến bây giờ Lãnh Tương cũng chưa từng nói về chuyện của mình.
Tưởng Tư Tư biết Lãnh Tương không phải xuất thân chính quy, nhưng chỉ cho rằng nàng học đại học ngành khác, lại không ngờ ngay cả trung học nàng cũng chưa từng học.
Tưởng Tư Tư hiếu kỳ nói: “Thành tích học tập không tốt nên không đậu cấp ba?”
Lãnh Tương phản bác: “Không phải, năm đó tôi đứng thứ hai toàn trường.”
Lúc này Tưởng Tư Tư rất hiếu kỳ, cô hỏi: “Vậy tại sao không học?”
Lãnh Tương nói: “Không có gì, chỉ là không muốn học nữa, cũng đã qua nhiều năm rồi.”
Làm gì có ai đứng thứ hai toàn trường lại nói mình không muốn học nữa?
Vốn dĩ Tưởng Tư Tư định hỏi lại nhưng thấy dáng vẻ không muốn nói tiếp của Lãnh Tương, cuối cùng cô vẫn không mở miệng.

Đề tài kia dường như chạm vào cấm địa của Lãnh Tương.
Tưởng Tư Tư cảm giác Lãnh Tương có vẻ mệt mỏi.

Đột nhiên nhớ đến gì đó, cô đứng dậy đi đến phòng ngủ, lúc trở lại cầm một tấm thẻ gì đó.
Tưởng Tư Tư nói: “Cô mệt thì về nghỉ ngơi trước đi, tiện thể giúp tôi đem cái này cho Bùi Sương.”
Lãnh Tương nhận tấm thẻ, nhìn kỹ.
Là một tấm vé hòa nhạc, ghế VIP, vị trí tốt nhất.
Lãnh Tương nói: “Đây là cái gì?”
Tưởng Tư Tư nói: “Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Chung Hinh.”
Lãnh Tương nghi hoặc: “Chung Hinh là ai?”
Tưởng Tư Tư nói: “Một ca sỹ.”
Cô suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Hát cũng không tệ lắm.”
Đâu chỉ là không tệ.
Những năm gần đây Chung Hinh trở thành trụ cột của giới âm nhạc.

Cô ấy trẻ tuổi khí thịnh, bộ dáng xinh đẹp, thích nhất là Psychedelic Rock (Nhạc rock ảo giác).

Mỗi lần biễu diễn hòa nhạc đều sẽ điên cuồng một đêm.

Hiện trường giống như tất cả cùng chơi thuốc.
Đam mê mãnh liệt, năng nổ, đặc biệt sủng fan.

Chỉ cần chụp hình tự sướng, nhìn máy ảnh nhếch môi là đủ để cả weibo hú hét một đêm, câu được một dàn em gái ngoan.
Nhưng công ty của Chung Hinh không được tốt cho lắm.
Công ty đó có tiếng là nát trong giới người hâm mộ, nghệ sỹ bận tối mặt với nhưng buổi biểu diễn thương mại, lại được chia tỷ lệ khắc nghiệt nhất.
Fans của Chung Hinh làm ầm ĩ không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn xé cả người đại diện, chiến lớn chiến nhỏ đều chửi mấy trận.
Có điều nghe nói, trò hề này sắp đến hồi kết rồi.
Tưởng Tư Tư nói: “Cô đưa cái này cho Bùi Sương, tiện thể nhắn giúp tôi, cứ nói—–“
“Vé tôi cho cô, cô không đi được, nếu không đi thì bán chợ đen cũng được, có thể kiếm mấy vạn, nói chung là đừng cảm thấy áy náy.”
=========
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người tựu trường vui vẻ, tôi cũng muốn tựu trường…..