Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 366: C366: Tại saol tại dua leo tr.
Chiếc vương miện này có giá một vạn lượng. Nhưng Tiêu Lâm, người yêu thích các di vật văn hóa, thậm chí không cần suy nghĩ khi mua nó!
‘Thứ này cũng được tìm thấy trong các bảo tàng hiện đại, là đồ dùng của phụ nữ quý tộc Hoa Hạ thời cổ đại. Tiêu Lâm rất có mắt chọn đồ, Ngũ Điểm Đường chỉ có một chiếc vương miện này, Tiêu Lâm nhìn thấy nó là bệnh nghề nghiệp tái phát, lập tức mua ngay.
Một… vạn lượng? Mấy người phụ nữ quý tộc hít một hơi lạnh. Nhà họ cũng có tiền, nhưng phu
quân họ khó mà sẵn sàng bỏ ra một vạn lượng cho chiếc vương miện đội đầu đắt tiền như vậy.
Như vậy mà còn nói không phải đồ đi mượn? Làm sao Tiêu Lâm có thể có nhiều tiền để mua những thứ xa xỉ như vậy?
‘Tân Phượng Uyển sắc mặt rất khó coi, Tiêu Lâm đang muốn liều mạng để làm xấu mặt Tân gia sao?
Lúc này Tiêu Lâm lại nhặt một chiếc vòng cổ bằng vàng khác lên và bắt đầu nói.
Chiếc vòng cổ này cực kỳ sang trọng, được làm từ 28 hạt vàng. Trên mỗi hạt vàng đều được khảm những viên hồng ngọc rất quý. Phía trên đầu sợi dây chuyền có một cái nút làm bằng lam ngọc. Đây chắc chắn là một chiếc vòng cổ tương đối quý giá ở Đại Nguy. Nó có kết cấu phức tạp và nghệ thuật chế tác tinh xảo.
Tiêu Lâm đánh giá cao nó thực ra không vì lý do gì khác ngoài việc chiếc vòng cổ này đủ đắt!
Hai vạn lượng một sợi dây chuyền! Những người phụ nữ hít một hơi lạnh lần thứ hail
Chiếc vòng cổ này không phải của Ngũ Điểm Đường, Dịch Quy mua nó từ một thương gia Tây Vực, Tiêu Lâm thích nên mua lại từ chỗ Dịch Quy.
“Đắt như vậy, ngài mượn ở đâu ra?” Đào phu nhân giọng điệu quái gở, nhưng lại nhìn chằm chằm sợi dây chuyền mà âm thầm ch ảy nước miếng.
“Hai vạn lượng ta vẫn mua được thì sao phải đi mượn?” Tiêu Lâm bình thản nói. Đám phụ nữ xung quanh lập tức tỏ vẻ khinh thường, người đàn ông này thật sự là nói dối không chớp mắt!
Đôi mắt Đào phu nhân lóe lên trước những món trang sức này. Phụ nữ không có sức đề kháng với những món đồ xa xỉ này và rất dễ nổi lòng ghen tị với vàng bạc nữ trang của người khác.
Ở nhà bọn họ không có những thứ này, nhưng Tân Phượng Uyển lại có, nhất định là hàng giả!
Đào phu nhân lập tức cụp đôi mắt lấp lánh của mình xuống, nói: “Haizz, chắc chắn là đồ giả! Tiêu đại nhân, với tài sản của ngài mua được chiếc kẹp tóc đã không tồi rồi, sao có thể mua cho Tần đại tiểu thư những thứ này cơ chứ? Đi thôi mọi người, không xem nữa”.
‘Tân Phượng Uyển mặt nóng bừng, trong mắt hiện lên sự căm hận. Tại sao Tiêu Lâm nhất quyết không tha cho Tần gia như vậy? Sao cứ phải làm cho mọi
việc trở nên thật khó coi như vậy!
Ánh mắt Tiêu Lâm trở nên lạnh lùng, lời nói thốt ra từ miệng người phụ nữ này giống hệt lời nói của đám quý tộc quyền thết
Luôn có những kẻ chỉ vào hắn và nói rằng kẻ này không đáng được ăn cơm ăn mì, ngươi nên ăn cám và rau dại!
Với địa vị của ngươi, ngươi không xứng đáng vào Minh Nguyệt Lâu ăn cơm! Ngươi chỉ có thể đứng nhìn từ xa! Đây không phải là nơi dành cho ngươi!
Những người như ngươi không đáng được học hành, đáng lẽ phải nghèo khổ cả đời, có cơm thừa canh cặn đã phải biết ơn rồi!
Những người như ngươi thậm chí không đủ khả năng mua đồ trang sức cho. phụ nữ và ngươi không xứng đáng với điều đó! Ngươi nên chấp nhận số phận của mình là bị những người cao quý như bọn ta làm nhục!
Ngươi không xứng với cái này!
Ngươi không xứng với cái kial
Thế giới này là của quý tộc có quyền có thế, ngươi chỉ xứng đáng làm đá lót đường. Những thứ tốt đẹp trên thế giới này ngươi dám ngẩng lên ngắm nhìn cũng là tội, ngươi sờ vào thì sẽ biến nó thành đồ ô uết
Tần gia cũng vậy, không có gì khác biệt, nếu không họ cũng sẽ không vứt hết bát đ ĩa Tiêu Lâm đã dùng!
Tại saol
Tại sao kẻ có quyền lực lại chà đạp lên lòng tự trọng của hắn bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào họ muốn?
Chỉ vì họ có quyền? Giàu có? Có địa vị sao? Tiêu Lâm rồi sẽ có được nhiều thứ hơn cả bọn họ!
Tiêu Lâm cười lạnh: “Ai nói vương miện và vòng cổ này là dành cho Tần tiểu thư? Đây không phải là đồ quý”.
Đám phụ nữ che miệng cười: “Ái chà, nói năng hùng hồn quá nhỉ. Có phải Tiêu đại nhân nghĩ đây là đồ giả nên không xứng với Tân tiểu thư không?”
“Tiêu Lâm! Lui xuống đi!” Tân Phượng Uyển tức đến nỗi lồ ng ngực phập phồng, bắt đầu dùng giọng ra lệnh đầy quyền uy của Tần đại tiểu thư.
Tiêu Lâm ngoảnh mặt đi và lấy ra bảo vật dưới đáy hộp là một mặt dây chuyền bằng ngọc san hô đỏ!
Khi hắn lấy bảo vật này ra, Đào phu nhân gần như đứng không vững. Tiêu Lâm cười ngạo nghễ, đám người này xem như cũng có mắt.
‘Tân Phượng Uyển lúc này cũng lặng người.