Skip to main content
logo-truyenbiz.net
Dưa leo tr Ngôn Tình Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen Chương 18: Bị kẻ cơ bắp tìm tới cửa

Chương 18: Bị kẻ cơ bắp tìm tới cửa

2:32 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18: Bị kẻ cơ bắp tìm tới cửa tại dưa leo tr

“Các cậu không phải là quan hệ người yêu đơn giản như vậy mà.” Uyển Nhu nói trúng tim đen, “Anh ấy gọi cậu là vợ như vậy nghe rất thân mật, theo tớ biết, hai người quen nhau không bao lâu a? Sao lại thế này?”

“Đúng vậy a, nhìn dáng vẻ của cậu cũng không giống người quen biết đã lâu.” Ngày hôm qua sau khi tách nhau đi về, hai con nhỏ này nhất định có một loạt vấn đề muốn hỏi tôi, tôi lại quên nghĩ cách đối phó với hai đứa này.

“Cái kia, cái kia, phải…, là vì, bởi vì anh ấy thầm mến tớ á.” Thiệu Tễ Huyên, anh tha thứ cho tôi đi! Tôi yên lặng khẩn cầu Tễ Huyên tha thứ.

“Cho nên anh ấy liền nói cậu là vợ anh ấy?”

“Này không hợp Logic tí nào, rất kỳ quái, ý thức Thiệu Tễ Huyên bình thường, hành vi hợp lý, sẽ không có thái độ như vậy a?”

Đối mặt vấn đề của hai đứa bạn này tôi thật sự không biết nói gì cho phải, “Anh ta chính là kỳ quái vậy đó.”

“Này.” Mạn Trữ đột nhiên lấy ra một vật quơ quơ trước mặt tôi, “Là ảnh chụp ngày hôm qua Tễ Huyên thiếu gia tận tình + chân thành lau vết máu cho cậu.”

“Cậu!” Tôi cầm qua tấm ảnh, nói thực thì, tay nghề chụp ảnh của Mạn Trữ càng ngày càng tiến bộ rồi, thật sự là chụp rất rõ ràng bất quá, “Cậu muốn làm gì?”

“Lan Trăn, chúng tớ muốn nghe lời thật lòng của cậu! Tớ và Mạn Trữ rất lo lắng cho cậu, tớ cũng kể cho Mạn Trữ nghe hôm ở Mã Nhã rồi, sau ngày đó nhìn cậu rất kỳ quái nha!”

“Có chuyện gì mà ngay cả tụi này cũng không thể nói được.” Nói cho Uyển Nhu còn có thể suy nghĩ. Nhưng Mạn Trữ! Cậu thật sự là người nguy hiểm nhất! Mạn Trữ nhìn tôi còn hơi do dự, “Không phải muốn cho tớ dùng thủ đoạn đối phó Tiêu Diêu lên người cậu chứ! A ~~~ một tấm hình thôi! Tin tức mới nhất về thứ bảy tuần trước, chuyện tình yêu học đường nóng bổng… Ô ~” Mạn Trữ đang cao giọng nói, rất may là tôi nhanh tay lẹ mắt kịp thời bụm miệng cậu ta lại.

“Được, tớ nói, tớ nói.” Hai đứa này đúng là kẻ thù của cuộc đời tôi mà.

“Ô…, cậu thiếu chút nữa làm ngộp chết tớ.” Mạn Trữ sau khi sống sót sau bàn tay của tôi nhanh chóng hít thở không khí.

Tôi đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói ra hết, bao gồm hôn nhân của tôi và Tễ Huyên, cả quy định gia tộc kỳ quái của nhà họ, còn có mấy chuyện gần đây tôi gặp phải.

“Phải giữ bí mật!” Mạn Trữ hãy nghe tôi kể xong quyết định giữ bí mật.

“Đúng vậy a, vì mọi người, tốt nhất là phải giữ bí mật.”

Quá cảm động ~~~! Các bằng hữu của tôi! Các cậu thật sự là thiên sứ của tôi “Mạn Trữ…, Uyển Nhu…”

“Nếu không những tấm ảnh quý giá của tớ trở thành giấy vụn rồi!” Mạn Trữ đau lòng nhìn máy ảnh.

“Tuyệt đối không thể vì Lan Trăn mà phá vỡ vẻ đẹp thần bí của ngũ đại mỹ nam Kiếm Lan.”

“…” Hai cậu là ác ma! Ô ~~~~!

“Đứa nào là Từ Mạn Trữ!” Đột nhiên có một giọng thô lỗ vang lên trước cửa lớp tôi, hình như nghe qua ở đâu rồi! “Lớp 12 A12, trung học Hoa Tân, Từ Mạn Trữ là ai?”

“Chính là cô nãi nãi tôi đây!” Mạn Trữ cực kỳ phẫn nộ quay đầu nói.

Tên tự kỷ cơ bắp!!! Còn có ba tên không tốt đẹp bị Mạn Trữ đánh hôm đó! Bọn họ chẳng lẽ là…

“Đại ca, hôm qua chính là cô ta kiếm chuyện với tụi em!” Đầu bóng lưỡng chỉ vào Mạn Trữ nói.

“Cô kia, cô rất lợi hại nha! Nha~~! Vợ của Thiệu Tễ Huyên cũng ở đây.” Cơ bắp nói xong, cả lớp vô cùng khiếp sợ nhìn tôi, tất cả đều ngây người!

“Ngươi, ngươi, đừng…” Tôi hận cơ bắp, tôi sau này không bao giờ ăn KFC nữa.

“Bớt nói lời vô ích! Như thế nào, hôm qua tụi bây còn chưa nhận ra bài học sao? Hôm nay đến để tao đánh vỡ mông àh!” Mạn Trữ không hề sợ hãi nói, “Các bạn, lên một lượt luôn đi!”

Lời này vừa nói ra, nam sinh trong lớp như gió cuốn mây bay, đồng loạt co rúm chạy đến góc tường, “Tụi bây! Tất cả đều là chất thải công nghiệp!” Tôi tức giận đến chửi người, con trai lớp tôi khi ở trong lớp thì cứ ra vẻ hung dữ nhưng đối đầu kẻ địch mạnh hơn thì biến thành đứa bất lực! “Cái kia, cái kia, tụi bây làm sao tìm mà tới đây?” Chẳng lẽ tôi hại Mạn Trữ àh.

“Đúng rồi, tụi bây như thế nào…” Uyển Nhu cũng thắc mắc như tôi, cậu ấy nháy mắt với tôi ý bảo gọi gấp cho Tễ Huyên.

“Không cần gọi nữa, Thiệu Tễ Huyên đang thi!” Đầu bóng lưỡng đắc ý nói, hắn đưa cái đầu đến trước mặt chúng tôi, “Coi đi, chính cô ta viết.” Hắn đột ngột đưa hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng rất rõ ràng: Từ Mạn Trữ, lớp 12A12, trung học Hoa Tân.

“Sao cậu lại viết lên đầu thằng đó chi vậy!”

“Tớ vốn muốn viết Từ Mạn Trữ là số 1!” Mạn Trữ lớn tiếng biện giải.

“Vậy cậu coi cậu viết gì đó! Cậu cho là cậu đang viết bài thi àh! Cậu đây không phải muốn bị đánh sao?”

“Tớ nhất thời thuận tay thôi mà.” Tôi đối với Mạn Trữ đúng là hết chỗ nói…

“Mày đánh an hem tao, tao thay tụi nó báo thù!” Kẻ cơ bắp đi thẳng vào vấn đề, hắn lại một lần xé áo mình, lộ ra cơ bắp đầy người, trên đầu lưỡi mặc dù nói muốn báo thù, nhưng hành động lại là một chuyện khác nữa. “Đến đây đi, tôi cho xem vẻ đẹp cơ bắp, hùng vĩ vô cùng, dạy cho mấy người biết chút đạo lý làm người.” Nói xong hắn lại bắt đầu lặp lại động tác ngày hôm qua, vẫn là ngỗng mập vỗ cánh, rồi gấu nhảy, tiếp theo heo mẹ rơi xuống đất, cuối cùng còn miễn phí tặng thêm một cái tinh tinh vờn nguyệt. Một loạt động tác đưa tới vô số anh hùng khom lưng bái phục, cả lớp không người không nôn, tất cả mọi người ra sức “hộc”. Hả? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều mang thai sao?

Mạn Trữ cũng không chịu nổi, cố nén ghê tởm xuống. Vì để cho mọi người không muốn hại thân mà phun ra hết, tôi miễn cưỡng nói với Mạn Trữ: “Mạn Trữ, giải quyết tên này nhanh chút, bằng không cả lớp đều xong rồi.”

“Mạn Trữ, vì bảo vệ môi trường trong xanh của Địa Cầu, đem tên nó hủy diệt đi.” Uyển Nhu run rẩy cầu khẩn Mạn Trữ.

“Để tao dạy mày một chút đạo lý làm người mới được.” Mạn Trữ không thể nhịn được nữa, cậu ấy bay lên một cước liền đá vào mặt tên cơ bắp, cho hắn một loạt quyền, tổ ba người ngu ngốc vừa thấy đại ca bị out, lập tức tới hỗ trợ. Mạn Trữ trái đánh phải đánh, chỉ chốc lát toàn bộ bốn người nằm trên đất, răng rơi đầy đất.

“Đại tỷ, chúng em lại sai rồi!” Nhìn thấy tên cầm cơ bắp cầm đầu bị ngất, ba người ngu ngốc lại bắt đầu một phen nước mắt, nước mũi cầu xin Mạn Trữ buông tha bọn họ.

“Muốn tao tha sao? Có thể! Cạo trọc đầu, sau đó lại viết lên đại danh mẹ nuôi tao đây, Từ Mạn Trữ!”

“Tuân mệnh, mẹ nuôi!” Những năm tháng sau này, ba tên ngu ngốc vẫn vô oán vô hối đuổi theo mẹ nuôi Mạn Trữ.