Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Bạn cùng bàn mới tới của tôi là đại ca xã hội đen tại dưa leo tr.
“Có phải hôm qua bị đánh
hay không?.”
“Ừ, không có…, không có…”
“Cái gì không có? Nói a?”
“Lan Trăn, cậu biết vì sao hôm qua Thiệu Tễ Huyên kéo cậu đi không?” Mạn Trữ u
ám nói.
“… Sao… Như thế nào… chuyện gì?”
“Bởi vì 12 giờ có một hoạt động cực kỳ chấn động, tắt đèn kiss nhau!”
“Cái gì…, cái gì hả?” Trách không được Tễ Huyên vội vã đi như vậy, “Chính là
tắt hết đèn, sau đó tự mình đi tìm người trong lòng?”
“Đúng vậy, chính là cái loại thường xuyên được chiếu trên TV đó?”
“Các cậu không biết…”
“Tớ không tốt lắm, ngay lúc đó rớt đồ, cho nên cúi xuống tìm…, Tiêu Diêu có
vẻ thảm, vừa vặn cùng Lăng Tử Phong…”
“Phốc…” Phun máu!
“Ít nói giỡn! Từ Mạn Trữ! Mục tiêu của Lăng Tử Phong vốn là cậu! Ai kêu lúc đó
cậu lại cúi đầu kiếm đồ!” Uyển Nhu bi phẫn, thở phì phì, trừng mắt nhìn Mạn
Trữ.
“Nhưng vòng tay của tớ bị rớt! Chẳng lẽ không thể tìm!”
“Cậu chừng nào không kiếm được, tự nhiên khi đó lại kiếm! Lan Trăn! Tớ cho cậu
biết, hôm qua Mạn Trữ rất xuất sắc rồi, sau khi đèn mở lại, cậu ấy cùng Tây Độc
còn có Lăng Tử Phong dính thành một chỗ! Đúng là đáng bị đánh mà!”
“Thật vậy chăng?”Thì ra ngày hôm qua xảy ra chuyện tốt như vậy, cư nhiên không
coi được.
“Aiz ~~! Hôm qua đúng là đáng giận mà, bị một đám gái vừa đánh vừa dí, chạy hết
nửa ngày mới thoát được về nhà.” Nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng Mạn Trữ vẫn
còn sợ hãi.
“Cậu không tức giận sao, Mạn Trữ? Chuyện Tiêu Diêu và Lăng Tử Phong đó?”
“Chuyện ấy đâu có liên quan tới tớ? Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ anh ta
thích tớ, tớ đâu thấy vậy?”
“Vì sao? Rất đơn giản, bởi vì anh ấy là dế mèn, chưa thấy qua chuyện đời.” Uyển
Nhu nói.
“Hà Uyển Nhu, cậu…!”
“Im lặng!” Carmen cao giọng ngừng sự huyên đáo trong phòng, “Hôm nay có một bạn
học mới vừa chuyển trường qua đây, vào đi.”
Thiệu Tễ Huyên!!!! Tôi “Hốt” đứng dậy, chỉ vào Thiệu Tễ Huyên, “Anh, anh,
anh…”
“Lâm Lan Trăn, ngồi xuống!” Carmen nói tiếp: “Cậu ấy là Thiệu Tễ Huyên, về sau
mọi người cùng nhau học chung.”
Tễ Huyên hẳn là phải tự giới thiệu một chút, nhưng người ta là đại ca nha, anh
ấy nhìn lướt qua cả lớp, bước đi chỗ bên cạnh tôi rồi ngồi xuống. Đồng phục của
Hoa Tân chúng tôi đều rất bình thường, nam sinh lớp tôi mặc vào nhìn điên điên
khùng khùng sao đó nhưng Tễ Huyên mặc vào lại cực cool, đây chính là sự khác
biệt giũa người và người.
“Sao anh lại tới trường tôi?”
“Không được sao?”
“Anh không phải học sinh trong lớp đặc biệt của Kiếm Lan sao? Đến nơi đây làm
gì?” Thật là, anh rốt cuộc muốn làm gì???
“Cô không hy vọng tôi là bạn học của cô?”
“Không phải, tôi…, tôi…” Không nghĩ tới anh ấy sẽ chuyển tới Hoa Tân, nói
thật tôi đặc biệt vui, nhất là bây giờ anh ấy lại ngồi cùng bàn với tôi, thật
là làm cho người ta hạnh phúc đến run luôn mà. Chờ tôi phục hồi cảm xúc hưng
phấn vừa rồi, mới phát hiện các bạn học cũng rất phấn khởi, chỉ có Carmen không
vậy. “Hôm qua sao anh lại đuổi tôi đi? Có phải hay không vì 12 giờ có cái trò
chơi thiếu đạo đức đó…?”
“Bởi vì cô là vợ của tôi.” Không ngờ anh ấy có thể trả lời tôi như vậy, anh ấy
từng uy hiếp tôi không cho phép nói ra quan hệ của chúng tôi, nhưng bây giờ
người này lại tự mình nói với tôi như thế, giọng anh ấy không lớn, nhưng cũng
không nhỏ, cái lỗ tai siêu cấp vô địch của Mạn Trữ nghe được, quay lại nhìn
chúng tôi cười cười.
“Việc học của anh thì sao đây?”
“Các cô cũng không phải học trước, tôi cũng học vậy thôi.” Tễ Huyên không có
sách, vì thế dùng chung một quyển sách với tôi.
Carmen hắng giọng, “Bởi vì Bộ giáo dục yêu cầu, trường chúng ta cũng phải cải
cách phương pháp dạy, từ giờ trở đi thực hành một loại phương pháp học mới gọi
là tìm hiểu về giáo dục giới tính.” Carmen là giáo viên toán cư nhiên lại xen
luôn phần này, rõ ràng là nghiên cứu khoa học bây giờ biến thành nghiên cứu
giới tính.
Trong lớp một mảnh xôn xao, vẻ mặt các nam sinh cười xấu xa, nữ sinh lại giống
như dế mèn, cả khuôn mặt đỏ bừng, lớp học tràn đầy không khí ngột ngạt. Đương
nhiên cũng có loại khác, Thiệu Tễ Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, một mình ngồi đọc
sách. Vẻ mặt Mạn Trữ sáng bừng mở laptop, từ trước tới giờ vào cô ấy chưa bao
giờ có hứng thú học như lúc này.
Carmen vẫn chưa phát hiện lời nói của mình có gì không ổn, nói tiếp: “Như vậy
là vì giúp mọi người có hứng thú học môn toán. Các bạn, kỳ thật toán học là một
môn học rất thực dụng, đối với mọi người sau này rất có lợi, cho nên mục dích
chúng ta học toán là ―.”
“Không có mọi nha!” Cả lớp trăm miệng một lời, trong đó không có Tễ Huyên vì
anh ấy bắt đầu nghiên cứu Olympic toán của anh ta.
Lão Thái môn ngoại ngữ là máy phun nước miếng, khi thời tiết trong lành chúng
tôi có thể thấy được từng giọt nước miếng lượn lờ trong không khí, Uyển Nhu
liền thảm, cậu ấy ngồi ở hàng thứ nhất, mỗi lần hết tiết của lão Thái, cậu ta
lập tức cầm khăn mặt đi rửa mặt.
Tôi buồn bực nhìn tập chính tả của mình, “Cô ngay cả schedule (thời khóa biểu)
cũng ghép sai?” Tễ Huyên lại thưởng thức cuốn tập của tôi.
“Từ này rất khó ghép nha, không phù hợp với quy tắc ghép âm gì hết.”
“Nè, đồ ngốc, sao cô nhớ từ? cố nhớ?”
“Vậy còn có thể làm gì?”
“…, lần trước cô nói với tôi, vì kẹt xe nên thường đi học muộn. Đi học muộn
chính là làm trễ nãi thời gian, cho nên cô thấy bắt đầu bằng chữ s, tiếp theo
là che (phiên âm của từ “xe”) du (phiên âm của từ “buồn”) le (từ 了 giống như là nha vậy).” Anh ấy suy nghĩ một chút, cầm
bút ở bên cạnh viết viết.
“Wow! Cậu thông minh quá! Không hổ là học sinh lớp đặc biệt, thật lợi hại. Từ
đó cũng có thể nhớ như vậy sao?”
“Đại đa số có thể, kỳ thực nhiều từ thì cũng có nhiều cách giải thích, cô coi
từ Italy này.”
“Nhưng từ này tôi không có viết sai nha, ý từ Italy là sao.”
“Còn có một ý nữa là I trust and love you.”
“Tôi tin tưởng bạn, tôi yêu bạn? Thì ra từ này có ý như vậy, anh cũng biết
nhiều đấy!” thấy tôi khen Tễ Huyên như thế nào lại cười khổ, tôi nói không đúng
sao? (Dol: người ta đang tỉnh tò mà bạn Lan Trăn không bít hết, tội nghiệp Tễ
Huyên quá)
“Đi học không yêu đương!!” Lão Thái nước miếng chẳng biết lúc nào đi tới trước
mặt chúng tôi, điên cuồng hét lên, tôi thấy không ổn rồi, trên mặt cảm thấy
từng trận mát, Tễ Huyên tránh sang một bên, đại khái so với tôi tốt hơn một
chút.
Tễ Huyên ngẩng đầu, lau mặt, nghiêm trang nói với lão Thái nước miếng: “Cô
giáo, cô cũng không thể không làm mưa à?”
Cả lớp đều cười, trên mặt lão thái nước miếng một trận xanh tím, “Đến phòng
giáo viên lấy tài liệu!”