Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 87: Địa Tiên tại dua leo tr
Dịch giả: cubihuBiên: nila32“Tổ Thần đại nhân, mời đi bên này.”
Lạc Phong hơi cúi người xuống, bày ra tư thế “mời” sau đó dẫn Hàn Lập đi về phía sau pho tượng không trọn vẹn. Tộc nhân bốn phía thấy thế, vội vàng khom người lùi lại nhường ra một lối đi.
Hai người vừa đi không xa, trên quảng trường các tộc nhân không hẹn mà cùng hô lên:
“Cung tiễn Tổ Thần đại nhân!”
Thanh âm vang dội dị thường, đều và lặp lại liên tiếp vài lần cho đến khi thân ảnh hai người dần dần khuất sâu về phía núi rừng mới ngừng lại.
Cả quá trình đó, Hàn Lập không hề quay đầu lại, bộ pháp cũng không có chút trì trệ.
Dọc theo một con đường mòn bằng đá uốn lượn trong rừng, hai người đi tới trước một tòa đại điện có kiến trúc cổ xưa trên đỉnh núi.
Điện thờ này cao chừng hơn mười trượng, so với cung điện bình thường cũng không phải là cao lắm. Bức tường bốn bên đen xì, tựa hồ làm từ vật liệu là đá ngầm ở trên đảo, phía trên hiện đầy dấu vết ăn mòn lưu lại theo năm tháng. Nhưng nước sơn trên cửa sổ, cột trụ, hành lang của điện vẫn thập phần tươi đẹp, hiển nhiên là vẫn được định kỳ duy tu, bảo dưỡng.
Trước điện có một quảng trường không lớn cùng hành lang thềm đá ở dưới đều được quét dọn sạch sẽ đến mức hầu như không còn chút lá rụng nào.
Hàn Lập ngửa đầu nhìn thoáng qua cửa điện, chỉ thấy chỗ đó treo một tấm biển đen, viết chữ to màu vàng bằng cổ ngữ: “Tổ Thần Các”.
Lạc Phong bước nhanh đến phía trước, cung kính vái lạy một cái, sau đó đẩy cửa phát ra một tiếng “Két”. Y nghiêng thân mình, mời Hàn Lập tiến vào trong các.
Tiến vào trong điện, Hàn Lập thấy tượng đá màu đen của một chân nhân, nếu chỉ nhìn riêng thần tình khuôn mặt một cách đơn thuần thì có đến ba phần giống hắn.
“Nếu như nơi đây chỉ có hai người ta và ngươi, ta sẽ nói thẳng. Ta cũng không phải là Tổ Thần cái gì đó như ngươi đã nói. Hôm nay xuất hiện ở đây cũng là có chút ngoài ý muốn mà thôi.” Hàn Lập quan sát một lúc sau đó thu hồi ánh mắt, quay người nhìn về phía nam tử nho nhã sau lưng, nói thẳng vào vấn đề.
Lạc Phong nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ sợ hãi, vội vàng lại quỳ xuống đất, nói:
“Tổ Thần đại nhân, hôm nay nếu không phải chân thân người hàng lâm, Ô Mông Đảo chúng ta nhất định không tránh khỏi hoạ diệt tộc. Nhưng bây giờ, ngàn vạn lần người không thể vứt bỏ chúng ta! Toàn tộc chúng ta trên dưới vạn năm nay đều một mực thành kính cung phụng, mong rằng người tiếp tục che chở chúng ta!”
“Hôm nay nếu không vì những tên kia tự nhiên gây sự với ta thì ta cũng sẽ không ra tay, ngươi cũng không cần vì việc này mà mang ơn. Ngươi thân là tộc trưởng, ta không phải là Tổ Thần các ngươi, chính lòng dạ ngươi biết rõ, đừng vọng tưởng ta thay các ngươi ngăn trở tai hoạ trước mắt.” Hàn Lập lạnh lùng nói tiếp.
Thân hình Lạc Phong run lên, lúc đầu lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng sau đó bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Kỳ thật mặc kệ tiền bối là ai đều không sao cả, chỉ cần người nhận lời tiếp tục mang thân phận Tổ Thần ở lại, giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta nguyện đem lực lượng cả tộc toàn lực cung phụng tất cả tài nguyên tu luyện mà người cần.”
“Ngươi nói trước đi, Tổ Thần mà các ngươi nói rút cục là người nào?” Thần sắc Hàn Lập thoáng nổi lên một tia biến hóa, không vội đáp lời, ngược lại đột nhiên hỏi tới sự tình có liên quan tới Tổ Thần.
“Tổ Thần mà chúng ta cung phụng quả thật mấy mươi vạn năm trước tu luyện thành một vị tiên nhân, đời đời che chở bổn tộc và nơi bổn tộc đặt chân đến này.” Lạc Phong nghe vậy hơi ngẩn ra, nhưng vẫn cẩn thận giải thích.
“Nói cách khác, hôm nay những tên Dị tộc xâm phạm các ngươi cũng có Tổ Thần cung phụng? Tầng bạch quang bao phủ bên ngoài thân thể bọn chúng, chẳng lẽ có liên quan với vị Tổ Thần che chở kia?” Hàn Lập nghe đối phương nói xong, sau khi suy nghĩ một chút, hỏi lại.
“Không sai, bất quá lão tổ của Hàn Tinh Tộc bọn hắn hơn mười vạn năm trước mới tu thành đại đạo thành một Địa Tiên, thực lực theo ta biết trong số rất nhiều Tổ Thần chỉ thuộc loại mạt hạng, thậm chí lúc trước còn thua dưới tay Tổ Thần chúng ta ở Ô Mông Đảo.” Lạc Phong tỏ vẻ oán hận.
“Địa Tiên là như thế nào?” Lông mày Hàn Lập nhíu lại.
“Người không biết Địa Tiên… Chẳng lẽ, ngươi là vừa từ hạ giới phi thăng lên đây sao?” Lúc này đây, đến phiên Lạc Phong có chút giật mình.
Hàn Lập không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng đối phương.
Lạc Phong thức thời không dám nói gì nữa, ngược lại giải thích: “Thực ra Địa tiên là thông qua khu vực mình che chở, hấp thu Tín niệm lực của tín đồ để tu luyện Tiên lực, nói chung, khu vực che chở càng lớn, càng nhiều người tín ngưỡng cung phụng, tốc độ tu luyện càng nhanh, thần thông cũng sẽ càng mạnh.”
“Nói cho ta thêm một chút tình huống về Hàn Tinh Tộc đi.” Hàn Lập như có điều gì suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu, xoay chuyển lời nói hỏi.
Dù trong lòng hắn nổi lên hứng thú không nhỏ về sự tình Tổ Thần Địa Tiên nhưng thời điểm này vẫn tập trung truy vấn ngọn nguồn.
“Khởi bẩm tiền bối, Hàn Tinh Tộc với bổn tộc giống nhau, đều là tiểu tộc ở biên giới hải vực Hắc Phong Hải, hòn đảo của chúng tương đối gần Ô Mông Đảo chúng ta, vì tranh đoạt tài nguyên mà từ trước đến nay cùng bổn tộc có không ít mâu thuẫn. Vào thời kì bổn tộc cường thịnh, chúng tự nhiên không dám lỗ mãng. Hiện nay gặp lúc Tổ Thần bổn tộc an nghỉ chưa hồi tỉnh, chúng lại nổi lên lòng tham.” Lạc Phong kính cẩn trả lời.
Sau khi Hàn Lập nghe xong, lúc này đây không có sốt ruột mở miệng hỏi lại ngay, mà lâm vào trầm tư.
Lạc Phong thấy vậy, tự nhiên không dám nói thêm gì, chỉ là đứng ở một bên cúi đầu.
“Theo như ngươi nói thì khoảng cách Hắc Phong Hải với Bắc Hàn Tiên Vực thế nào?” Sau một lúc lâu, Hàn Lập mới mở miệng hỏi lại.
“Điều này… Theo vãn bối biết, Hắc Phong Hải thuộc về một phần Bắc Hàn Tiên Vực, nhưng chỉ là một khu vực bé nhỏ vắng vẻ. Đúng rồi, đây là địa đồ Hắc Phong Hải kính tiền bối tham khảo.” Lạc Phong thoáng chần chừ một chút, sau đó lấy ra một viên châu màu trắng lớn chừng hột đào, đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập thò tay tiếp nhận viên châu, hai mắt khép hờ, thần thức khẽ động nhập vào trong viên châu.
Một lát sau, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, trong đôi mắt hiện lên một chút phức tạp, trầm ngâm một lúc lâu sau, mới mở miệng nói ra:
“Nếu muốn ta che chở Ô Mông Đảo các ngươi cũng có thể được nhưng có mấy lời ta muốn nói trước.”
“Tiền bối cứ nói, xin đừng ngại.” Lạc Phong nghe vậy trong lòng vui vẻ, nói gấp.
“Lúc trước ngươi nói không sai, ta quả thật vừa mới tiến vào Tiên Giới, vả lại cũng không trải qua Phi Tiên Đài tiếp dẫn. Nếu đúng là các ngươi vì thế mà cố kỵ, ta cũng sẽ không so đo, coi như không có việc này là được.” Hàn Lập không có giấu giếm, nói thẳng.
“Không dám! Tiền bối có thể thẳng thắn như vậy, vãn bối cũng đã cảm kích muôn phần rồi.” Lạc Phong liên tục khoát tay nói ra.
“Đã như vậy, để ổn định tộc tâm của mọi người, về sau trước mặt người khác ngươi cứ lấy tiếng Tổ Thần xưng hô với ta đi. Còn không có ai, ngươi kêu ta một tiếng Liễu tiền bối là được. Nếu Hàn Tinh Tộc có gan xâm phạm lần nữa, ta sẽ ra tay, đến lúc đó đừng quên sự tình ngươi đồng ý cung phụng là được.” Hàn Lập nghe vậy, lạnh nhạt nói.
Lạc Phong nghe vậy lập tức vô cùng vui mừng, trong miệng liền nói: “Đó là điều tất nhiên, đó là điều tất nhiên…”
“Tốt rồi, sắp xếp cho ta một chỗ yên tĩnh, ta cần nghỉ ngơi một phen.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, nói ra.
“Liễu tiền bối, mời đi theo ta.”
Lạc Phong dứt lời, lúc này đưa Hàn Lập xuyên qua Nội Đường Tổ Thần Các, tiến về hậu viện.
Ra khỏi hậu viện, hai người xuyên qua một rừng trúc tràn ngập sương mù tím, sau đó đi tới trước một tòa tiểu viện bốn vách tường trắng, ngói đen.
“Chỗ nhỏ này là nơi lúc trước vãn bối tu luyện khi gặp bình cảnh, tiến hành bế quan. Không có ai dám tới quấy rầy nên tiền bối có thể an tâm ở chỗ này.” Lạc Phong nói vậy.
Hàn Lập đánh giá qua cái sân nhỏ trước mắt, nhẹ gật đầu, đi trước vào trong nội viện.
…
Ước chừng gần nửa ngày sau.
Ở một hải vực màu xanh đậm cách mấy vạn dặm bên ngoài Ô Mông Đảo, bên trên một hòn đảo là một tòa màu trắng cao mấy trăm trượng.
Diện tích của đảo này tương đương với Ô Mông Đảo nhưng lại hết sức hẹp, dài, nhìn như một chiếc lá liễu.
Ở trên đảo, thảm thực vật thưa thớt, trên mặt đất khắp nơi đều lộ ra nham thạch xám trắng lồ lộ, phản xạ ánh mặt trời.
Trên hòn đảo, từng tòa màu trắng kiến trúc mái vòm, dựa vào thế núi mà phân bố dày mỏng, càng trên đỉnh núi số lượng lại càng ít, phân bố cũng càng thưa thớt.
Ở chỗ địa thế cao nhất trên đảo, không có phân bố bất luận kiến trúc gì, chỉ có dọc theo lưng núi xây dựng một quảng trường hình thoi rộng mấy trăm trượng.
Trên mặt đất tại quảng trường khắp nơi đều khắc một đường vân dài hẹp hình cung hoặc vòng tròn, kết nối chằng chịt với nhau, hợp thành một đồ văn pháp trận vô cùng đẹp đẽ.
Đứng giữa pháp trận là một pho tượng màu xám trắng cao chừng hơn mười trượng, hình thể khôi ngô, mặc trên người một kiện áo giáp thêu hoa văn đẹp đẽ, trên mặt cũng bao trùm một tầng giáp hở mặt, hai răng nanh uốn lượn từ hai bên mặt giáp kéo dài ra, đầu cuốn tóc dài để trên sau vai, thoạt nhìn thần tuấn dị thường.
Giờ phút này, xung quanh pho tượng đang có một vòng tộc nhân Lam Tinh quỳ rạp xuống đất, tất cả đều cúi đầu xuống, hai tay giao nhau ôm vai, miệng yên lặng ngâm tụng, tiến hành nghi thức nào đó.
Sau một lát, trước mặt giáp pho tượng xám trắng bỗng nhiên có hai luồng ánh sáng màu lam sáng lên, ngay sau đó, thì có một hồi âm thanh “Ông ông” nói chuyện, truyền đến:
“Mọi chuyện sao rồi… Ồ, vì sao không thấy Đồ Cáp?”
Một gã trưởng lão Lam Tinh tộc thân hình hơi mập, mặt tràn đầy vẻ bi thống tiến lên một bước, chắp tay nói: “Khởi bẩm Tổ Thần đại nhân, lúc trước…”
Sau nửa ngày, gã lấy tay áo lau mồ hôi hai bên thái dương, nói: “Đại khái sự việc diễn ra là như vậy, tộc trưởng Đồ Cáp cùng mấy vị trưởng lão đều đã tử trận. Tổ Thần đại nhân, người phải làm chủ cho chúng ta.”
Sau một hồi lặng im, trong pho tượng xám trắng âm thanh “ông, ông” lần nữa truyền ra:
“Ngươi nói chân thân Lạc Mông hàng lâm… Điều này tuyệt đối không có khả năng! Nếu thật sự sau lần trọng thương từ vạn năm trước, giờ y khôi phục lại thì với tính nết của y, tuyệt đối sẽ không để các ngươi chạy trốn trở về. Huống hồ, căn cứ sự miêu tả của các ngươi, tên nọ thậm chí ngay cả lực lượng thủ hộ cũng chưa từng phóng thích.”
“Tổ Thần đại nhân, nếu đã như vậy, có cần chúng ta một lần nữa tổ chức lực lượng lại đi đánh Ô Mông Đảo không?” Tên trưởng lão Lam Tinh hỏi.
“Không cần, người nọ tuy rằng không phải Lạc Mông, nhưng có thể đơn giản đánh chết mấy người Đồ Cáp tự nhiên cũng không phải hạng bình thường. Các ngươi đến đó chẳng khác nào tự tìm đường chết. Lui xuống trước đi, sự tình sau này ta tự có sắp xếp.” Ánh sáng màu lam phía trên pho tượng lập loè, âm thanh “Ông ông” nói chuyện lần nữa truyền ra.
“Tuân lệnh.” Tên trưởng lão Lam Tinh tộc mập mạp lập tức cung kính cúi đầu, dẫn theo một đám tộc nhân lui xuống.
Sau khi đám đó đi xa, một hồi thanh âm phía trên pho tượng bỗng nhiên lại vang lên, giống như than nhẹ, tự nói với chính mình:
“Hắc hắc… Hộc Cốt, Hỗ Đột, Lục Khôn, các ngươi dòm ngó khối thịt Ô Mông Đảo này đã lâu, muốn đến kiếm một chén canh, tự nhiên cũng phải xuất ra một phần khí lực. Có điều, đồ vật kia chỉ có thể thuộc về một mình ta, dù sao ta có thể tiến giai bước tiếp theo thành công hay không, chỉ có thể toàn lực đặt trên vật này rồi…”
Thanh âm này trên không trung dần dần nhỏ lại thì hai luồng lam quang trên pho tượng cũng dần dần biến mất, không thấy gì nữa.
…