Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50: Móc treo cặp tại dưa leo tr.
Tin tức Dương Bình Trì Đô Công ấn mất trộm không phải bí mật gì, đăng lên tin tức một lượt, Hoàng Tiến Dương đã sớm biết. Sau đó Thi Trường Huyền lại bởi vì chuyện Bùi Tiểu Sơn mà xin nghỉ mấy lần, làm bạn học của Thi Trường Huyền, hắn ta cũng có biết.
Năm ngoái lúc Hoàng Tiến Dương đến Bão Dương quan, Thi Trường Huyền từng nói rằng nếu muốn phong ấn mắt hắn ta lại, thì phải dùng Đô Công ấn.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy, Đô Công ấn cất ở trong viện bảo tàng, cách mình rất xa, cho nên chỉ dùng bùa đổi vận để Hoàng Tiến Dương tận lực bớt gặp phải âm vật.
Bây giờ tốt rồi, Tạ Linh Nhai có tâm ấn, có thể đóng mắt âm dương cho Hoàng Tiến Dương.
Đợt trước Tạ Linh Nhai vẫn luôn dưỡng thương, cho nên qua một quãng thời gian Hoàng Tiến Dương mới nhận được tin tức, chạy đến Bão Dương quan.
Vừa nghĩ tới mắt âm dương quấy nhiễu mình hơn hai mươi năm sắp sửa đóng lại, tâm tình Hoàng Tiến Dương cực kích động, con mắt trái của hắn vẫn theo thói quen cụp xuống, bước chân nhẹ bẫng nhanh nhẹn, lại chợt vấp một chút.
Hoàng Tiến Dương cúi đầu nhìn, dưới chân chẳng có cái gì cả.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, hơi mở mắt trái, chỉ thấy phía dưới bên trái có một thứ vừa thấp vừa mập, hắn sợ đến độ lui ra sau hai bước.
Từ khi mang bùa đổi vận, vận thế Hoàng Tiến Dương chuyển biến tốt, cũng không đụng phải quỷ nữa, lúc này bỗng nhiên đạp phải một con, thật sự là có chút không quen.
Hoàng Tiến Dương với con quỷ tướng mạo kỳ quái ấy bốn mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy xuống, lập tức muốn khởi động kinh nghiệm hơn hai mươi năm, làm bộ như không thấy.
Lúc này, con quỷ đó lại đứng lên khom người, “Xin lỗi nha, không chú ý.”
Hoàng Tiến Dương: “…”
Mới nãy vừa xảy ra chuyện gì, tại sao con quỷ này lại lễ phép như vậy?
Hoàng Tiến Dương chưa từng thấy con quỷ nào dáng vẻ như vậy, nhất thời quên mất là phải che giấu việc mình nhìn thấy quỷ.
“Ngài nghe thấy ha, tiên sinh tôi nói với ngài nha, nắp giếng phía trước bị người ta đánh cắp, xã khu đã tìm về, nhưng còn chưa kịp đậy lại, lúc ngài đi phải cẩn thận một chút.” Con quỷ vô cùng tự nhiên nhắc nhở Hoàng Tiến Dương.
“Cảm, cảm ơn…?” Đầu óc Hoàng Tiến Dương mơ hồ. Rốt cuộc là sao vậy, cõi âm đang có hoạt động học làm Lôi Phong hả?
Hoàng Tiến Dương tiếp tục đi về phía trước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con quỷ kia vẫn cứ ngồi ở ven đường, đi tới đi lui, hệt như đang tuần tra. Lại nói, nếu con quỷ này không dọa người, vậy chẳng trách bùa đổi vận vô dụng, gặp thì cũng gặp thôi.
Hoàng Tiến Dương cảm thấy mới mẻ, vừa nghĩ vừa đi vào trung tâm thương mại ven đường, hắn chuẩn bị mua chút quà cho Tạ Linh Nhai. Bởi vì là bạn học của Thi Trường Huyền nên Tạ Linh Nhai không thu tiền của hắn, thế nhưng hắn cũng không thể đi tay không tới cửa.
Thường thì Hoàng Tiến Dương không có đi qua bên đây, đây là lần đầu tiên hắn vào trung tâm thương mại mới khai trương được mấy tháng này, hắn đứng trước bản đồ lầm bầm lầu bầu: “Rượu ở lầu mấy nhỉ…”
“Đừng có mua rượu.” Một âm thanh truyền đến.
Hoàng Tiến Dương quay đầu nhìn lại, bên cạnh không có ai.
Âm thanh ấy lại vang lên, “Cậu đi tìm thầy Tạ đúng không? Đừng tặng rượu, thầy Tạ uống say sẽ dữ lắm, tặng chút hải sản khô thực dụng hơn đó.”
Hoàng Tiến Dương: “…”
Hoàng Tiến Dương vội vàng mở mắt trái, nhìn nhìn, quả nhiên bên cạnh có một con quỷ, đang chắp tay sau lưng nói chuyện, “Anh biết Tạ Linh Nhai à? Cái con ở cửa vừa nãy… cái đó, không phải chung nhóm với anh chứ?”
Hai tên này mang đến cho hắn một cảm giác rất giống nhau, hắn theo bản năng cảm thấy cả hai là một nhóm.
“Phải. Chúng tôi đều sống quanh đây dưới sự che chở của thầy Tạ, thường ngày hỗ trợ giữ gìn trị an công cộng.” Đinh Ái Mã tự giới thiệu mình.
Hoàng Tiến Dương căn bản không biết còn có chuyện như thế, không biết phải nói gì.
Đinh Ái Mã: “Mua hải sản khô thì lên tầng tiếp theo. Đúng rồi, xí quỷ có nói với cậu là đằng trước mất nắp giếng chưa?”
Hoàng Tiến Dương theo bản năng trả lời: “Có nói.”
Đinh Ái Mã an tâm thoải mái bay đi.
Hoàng Tiến Dương hơi suy nghĩ, thật sự đi mua hải sản khô, xách trên tay đi về hướng Bão Dương quan. Hắn cảm thấy, nếu như quỷ hắn gặp phải đều là cái dạng này, vậy mắt âm có đóng hay không đều không sao cả. Không chỉ không dọa người, còn nhiệt tình trợ giúp người khác như vậy…
Hoàng Tiến Dương mở to mắt trái, bởi vì hai con quỷ vừa nãy làm cho hắn cảm thấy vô cùng an tâm. A, không hổ là quanh đạo quan, ngay cả quỷ cũng rất an toàn.
Đi tới gần Bão Dương quan, lại thấy dưới đèn đường chiếu sáng có một thân thể không có bóng, cao khoảng hai mét, đang bám tường viện Bão Dương quan nhìn vào bên trong —
Hai mắt Hoàng Tiến Dương đau xót, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đến tận xương phả vào mặt, chỉ nhìn thôi đã thấy hai mắt đau nhói.
Lúc này trong sân có một cái lệnh bài gỗ bay ra, đập lên trán quái vật khổng lồ, sau đó Tạ Linh Nhai nhô đầu ra, cả giận nói: “Tiên sư nó, miếu Linh Quan cũng dám lấp la lấp ló, muốn chết hả!”
Tạ Linh Nhai vừa ngẩng đầu liền thấy Hoàng Tiến Dương che mắt đứng ở một bên, giọng điệu lập tức thay đổi, “Ồ anh Hoàng đấy à, vào đi.”
Hoàng Tiến Dương chảy nước mắt đầm đìa, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, Tạ Linh Nhai liền ra đi kéo hắn.
Lúc Hoàng Tiến Dương vào cửa, quái vật khổng lồ bên cạnh vừa vặn cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ ngầu đối diện với hắn, lập tức khiến Hoàng Tiến Dương cảm thấy như đặt mình trong địa ngục, cả người cứng còng, gần như là bị Tạ Linh Nhai đẩy mạnh đi.
Cũng may vừa vào cửa, loại cảm giác đó lập tức tiêu tán, trong cửa ngoài cửa như là hai thế giới.
Hoàng Tiến Dương có loại cảm giác kiếm về một cái mạng, đỡ ghế tựa trong viện ngồi xuống, chào hỏi Thi Trường Huyền, lẩm bẩm nói: “… Quả nhiên vẫn phải đóng.”
Bên cạnh đạo quan hình như cũng không an toàn như hắn nghĩ, tuy rằng không có động thủ, nhưng liếc nhìn thôi đã suýt nữa mù luôn…
Sau khi Tạ Linh Nhai đẩy Hoàng Tiến Dương vào rồi, liền đứng ở cửa tiếp tục đuổi quỷ vương, còn phải đề phòng xem xung quanh có người hay không.
“Muốn thần báo bên tai thì tự mình vào núi đào có được không, cứ tới đây dòm ngó hoài.” Tạ Linh Nhai hoàn toàn mất hết cảm giác rợn tóc gáy lúc mới nhìn thấy quỷ vương, chỉ cảm thấy con quỷ này sao mặt dày dữ vậy.
Đáng hận nhất chính là phép thuật tầm thường không đuổi gã đi được, còn biện pháp có thể đánh đuổi gã thì cũng phải tiêu tốn lượng lớn hơi sức của Tạ Linh Nhai.
Quỷ vương không vui, “Nào có lý đó, bản vương đi ngang qua, nể tình quen biết với ngươi một hồi, đến đây mong chén rượu uống, ngươi lại thất lễ như này! Thôi, bản vương hà tất dùng mặt nóng dán vào mông lạnh!”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai: “… Mặt nóng?”
Quỷ vương: “…”
Quỷ vương phẩy tay áo bỏ đi, “Không tính toán với ngươi!”
Tạ Linh Nhai đứng tại chỗ nhìn thân hình quỷ vương biến mất, đóng cửa lại, giờ này Bão Dương quan đã đóng cửa không tiếp khách. Lòng thầm nói dù gì cũng là quỷ vương, sao có thể ăn nói xằng xiên vậy.
Hắn đã sớm giải trừ mộ binh với quỷ vương bốn phương, tiễn bọn họ đi rồi. Lúc này còn chưa tới một tuần, làm chuyện gì mà có thể đi ngang qua Nữu Dương chứ? Mi nói mà không thấy ngại à??
…
Trước hết Tạ Linh Nhai chườm nóng mắt cho Hoàng Tiến Dương một chút, thuận tiện nhận hải sản khô hắn mua, “Cảm ơn, thật thần kỳ, làm sao anh biết mới nãy chúng tôi đang thương lượng muốn ăn hải sản khô thế.”
Hoàng Tiến Dương yếu ớt nói: “Tôi đi tới trung tâm thương mại, có một con quỷ nhắc nhở tôi…”
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai nhất thời rất lúng túng, “Tôi thật sự không có kêu hắn ta đi ám chỉ cho anh!”
Nghe vào sao cứ như chính hắn đòi quà vậy.
“Tôi không có nghĩ như vậy, tôi còn cảm thấy rất tốt, vốn dĩ muốn tặng rượu, nhưng hắn ta nói cũng đúng, tặng rượu đâu bằng tặng đồ ăn ngon.” Hoàng Tiến Dương cũng nhanh chóng giải thích.
Tạ Linh Nhai lấy bùa và chu sa ra, dựa theo chỉ điểm của Thi Trường Huyền vẽ một bộ bùa, lại dùng tâm ấn đóng lên.
Bình thường Tạ Linh Nhai vẽ bùa không hề có cảm giác mệt mỏi gì, nhưng nếu tồn tưởng Đô Công ấn thì sẽ có loại cảm giác đó, do hao phí quá nhiều tinh thần. Lần trước liên tục thỉnh tổ sư gia, xong lại tồn tưởng Đô Công ấn, hắn nằm liệt đến tận một tháng.
Lần này vẽ xong Tạ Linh Nhai chỉ hơi mệt một chút, dù sao thì hắn cũng đã khôi phục như cũ rồi.
Có điều mấy bước kế tiếp để Thi Trường Huyền tiến hành là được, anh dùng bùa làm phép, đóng mắt âm bẩm sinh của Hoàng Tiến Dương lại.
Thi Trường Huyền bảo Hoàng Tiến Dương tới đây vào buổi tối chính là để thử ngay tại chỗ xem bùa có hiệu quả hay không, sau khi làm phép, anh gọi Tần Lập Dân tới, quả nhiên, Hoàng Tiến Dương đã không còn nhìn thấy âm vật nữa.
Tảng đá lớn trong đầu hơn hai mươi năm qua rốt cuộc rơi xuống đất, Hoàng Tiến Dương nỗ lực mở to mắt trái, cảm nhận được một thế giới triệt để “sạch sẽ”, tuy rằng hắn biết mấy thứ đó vẫn tồn tại như cũ, nhưng ít ra thì cũng không nhìn thấy, hơn nữa… hắn không cần tiếp tục bị người ta hiểu lầm là mắt trái bị mù nữa!
Lúc này cũng không còn sớm, Hoàng Tiến Dương cảm ơn xong liền tạm biệt hai người, rời khỏi Bão Dương quan.
Tạ Linh Nhai xoay người lại, chợt không đứng vững, cũng may Thi Trường Huyền đỡ lấy hắn, xong cũng không buông ra, mà đỡ hắn đi ra hậu viện.
Tạ Linh Nhai đùa: “Tuy tôi vẫn là người lãnh đạo tối cao của đạo quan chúng ta, thế nhưng chỉ có lúc tôi dưỡng thương, các tín đồ mới hiểu địa vị của tôi — đi tới đâu cũng có người nâng đỡ, quá có phong cách.”
Thi Trường Huyền bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lộ ra ý cười.
Bởi vì lại bị thương, cho nên Thi Trường Huyền và Tạ Linh Nhai lại ngủ cùng nhau, hiện giờ Thi Trường Huyền cũng không chuyển về nữa, Tạ Linh Nhai cảm thấy hơi quen luôn rồi.
Nghe nói tạo ra một thói quen cần 28 ngày, hắn bị thương hai lần, gộp lại là đã ở chung với Thi Trường Huyền hai tháng, đừng nói tạo ra thói quen, mà thói quen cũng đã củng cố luôn.
Hơn nữa hai người kề vai chiến đấu mấy lần bồi dưỡng được sự ăn ý, đừng nói mấy chuyện nhỏ kiểu như bưng nước, hiện tại nửa đêm tỉnh ngủ phát hiện hai người ôm ngủ thành một cục Tạ Linh Nhai cũng không cảm thấy kỳ quái, chút lúng túng lúc mới đầu đã sớm biến mất.
Về phần những người khác, từ sau lần trước đã học được cách làm như không thấy, chỉ thảo luận ở sau lưng rằng Thi đạo trưởng thực sự là tích thủy chi ân dũng tuyền báo đáp, người không biết chuyện mà nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy anh bị bỏ thuốc lú…
Bão Dương quan cũng không chỉ có Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền ở chung một phòng, mà Hải Quan Triều, Phương Triệt, Trương Đạo Đình, tiểu Lượng cũng đều ở chung. Tạ Linh Nhai không nói, Thi Trường Huyền không đề cập tới, nên cứ như vậy mà ở thôi.
Thi Trường Huyền đỡ Tạ Linh Nhai về phòng, hai người rửa mặt xong, Tạ Linh Nhai liền nằm lỳ ở trên giường chụp ảnh cho Liễu linh đồng.
Một tháng qua, cái mầm xanh biếc trên đầu Liễu linh đồng chưa từng thay đổi chút nào, không lớn lên cũng không khô héo, luôn tươi xanh như vậy, hơn nữa còn rất dẻo dai, không phải đụng vào là gãy, cũng đỡ cho Tạ Linh Nhai không cần phải quá mức cẩn thận.
Lúc này khí trời vẫn còn hơi lạnh, Thi Trường Huyền nhìn thấy Tạ Linh Nhai nằm nhoài trên chăn mình, tiện tay rút ra đắp lên cẳng chân không mang vớ của hắn.
Lúc này bên lỗ tai đột nhiên bạo phát tiếng khóc, không hiểu sao Thương Lục thần lại bắt đầu kêu gào, hơn nữa không phải kiểu gào thét kích động thông lệ trước khi ngủ như bình thường, mà là kêu khóc, “Tui không tui không tui không — “
Thi Trường Huyền mặt không thay đổi kéo nó ra một chút, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy Tạ Linh Nhai hết sức chuyên chú tìm góc độ chụp ảnh cho Liễu linh đồng, sau đó cài đặt thành avatar wechat.
Thi Trường Huyền: “…”
Thương Lục thần: “&%¥%*#@¥#%*¥#@¥%!”
Thi Trường Huyền nghe không rõ nó đang nói cái gì, chỉ có từng trận kêu gào, hơn nữa nhìn dáng vẻ là còn không dừng lại được.
Tạ Linh Nhai cài đặt xong còn khoe với Thi Trường Huyền, “Thế nào?”
Thương Lục thần nhận xung kích trực diện, dừng một chút sau đó gào càng hăng say, Thi Trường Huyền nghĩ nếu như nó có thể động đậy, chắc bây giờ đang lăn lộn giãy đành đạch dưới đất.
Thi Trường Huyền khẽ cau mày, sau đó nói: “Đổi tấm khác đi.”
Tạ Linh Nhai không hiểu: “Hả?”
Không biết là do Thương Lục thần lây nhiễm, hay là do tâm tình của mình thay đổi, bây giờ Thi Trường Huyền có chừng 0,1% thấu hiểu đối với hành vi của Thương Lục thần, bởi vậy nói giúp nó một câu, “Thêm nó vào nữa.”
Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền đưa Thương Lục thần tới, chợt nói: “Ha ha ha, được.”
Thương Lục thần hô to: “Mình tui là được rồi! Mình tui thôi! Không! Không!”
Nhưng Thi Trường Huyền đã không nghe thấy nữa, nó bị đưa vào tay Tạ Linh Nhai.
Tạ Linh Nhai đặt Thương Lục thần và Liễu linh đồng cùng với nhau, chụp một tấm ảnh, sau đó cài lại avatar.
“Tôi nghe nói cậu muốn mở rộng đạo quan à?” Thi Trường Huyền hỏi.
“A, người bên đạo hiệp nói với anh hả?” Tạ Linh Nhai đáp, “Thật ra cũng không thể nói là mở rộng, tôi không còn bao nhiêu tiền, chỉ muốn xây thêm vài căn phòng tổng hợp, để làm chỗ nghỉ ngơi, giảng kinh, chiêu đãi. Việc xây nhà và thủ tục xây dựng ở nội thành anh cũng biết đó, khá là phiền toái, có tiền còn dễ, chứ tiền không nhiều thì phải nhờ tiền bối ở đạo hiệp hỗ trợ.”
Quan hệ của Tạ Linh Nhai với đạo hiệp bây giờ, dùng một câu không quá thích hợp để hình dung chính là như mật thêm dầu, hắn vui vẻ nói, “Triệu đạo trưởng đáp ứng rồi, còn nói với tôi là cho đạo quan chúng ta một khoản tiền giúp đỡ, được hai triệu. Cho nên tôi dự định xây thêm một cái điện thờ phụ, cung phụng Tát Tổ.”
Thi Trường Huyền sao lại không biết, hai triệu kia thật ra chính là anh quyên góp, tiền thưởng tìm được Bùi Tiểu Sơn lần trước anh đã đưa cho đạo hiệp, thêm vào lần này, nhờ đạo hiệp tùy tiện dùng danh nghĩa gì đó quyên cho Bão Dương quan.
Cho nên, anh chỉ yên lặng gật đầu không nói.
“À… Thi Trường Huyền, ” tình thế phát triển của Bão Dương quan rất không tệ, Tạ Linh Nhai cảm thấy đã đến lúc rồi, bèn nói, “Anh cũng biết đó, trước khi cậu tôi qua đời vẫn không có truyền nhân, thế nhưng ông ấy luôn rất hi vọng thuật pháp Bão Dương quan có thể phát dương quang đại. Anh là pháp mạch gia truyền, thế nhưng có bằng lòng bái thêm một tiên sinh không?”
Thi Trường Huyền ngơ ngác, “Bái cậu làm tiên sinh hả?”
Nếu thế thì, chẳng phải là hai người rối loạn bối phận sao, giữa sư đồ cũng có quan hệ luân thường mà.
“Sao lại là tôi, ” Tạ Linh Nhai dở khóc dở cười, “Ý tôi nói, bái cậu tôi làm tiên sinh, tôi có thể truyền pháp thay ông ấy, hoặc là ông ấy tự mình truyền pháp.”
Cậu hắn đã là Thành Hoàng, hoàn toàn có thể tự mình truyền pháp.
Thi Trường Huyền gần như không chút nghĩ ngợi nói: “Được.”
Anh đã sớm mang lòng kính phục Vương Vũ Tập, hơn nữa nguyên nhân chính vì anh tu tại gia, đạo thuật gia truyền, bái ông ấy làm tiên sinh cũng không có gì, anh đều có thể tự mình quyết định. Lại nói, dùng quan hệ của anh với Tạ Linh Nhai, lại bái Vương Vũ Tập làm tiên sinh, càng không tính là gì.
Tạ Linh Nhai thấy quả nhiên trót lọt liền vui mừng khôn siết, suýt nữa nhảy dựng lên từ trên giường, “Vậy thì tốt quá, ngày mai liền tế bái cậu tôi, để anh nhận tiên sinh.”
Hắn tém kỹ chăn, nghiêng đầu không khống chế được cười tươi với Thi Trường Huyền, đôi mắt cũng cười như trăng lưỡi liềm.
Thi Trường Huyền nằm xuống, nhìn thấy Tạ Linh Nhai cười, cũng vô thức lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
_
Hôm sau, Thi Trường Huyền gọi điện thoại nói chuyện này với người nhà, bọn họ cũng không có ý kiến gì. Bây giờ độ thiện cảm của các trưởng bối nhà Thi Trường Huyền đối với Tạ Linh Nhai cao đến không thể cao hơn, sau khi biết sự tích về cậu của Tạ Linh Nhai, thì càng không phản đối.
– – Đợi sau khi họ biết thân phận hiện giờ của Vương Vũ Tập, còn không biết sẽ vui mừng thế nào nữa.
Thi Trường Huyền hành lễ trước bài vị Vương Vũ Tập, bái ông làm tiên sinh. Bởi vì không phải thày trò truyền thừa nên cũng không cần quá trang trọng, cũng đến lúc này Thi Trường Huyền mới biết, Vương Vũ Tập chính là Thành Hoàng tỉnh mới nhậm chức.
“Trước đây cậu tôi không cho tôi nói… sợ ảnh hưởng không tốt, còn giờ có thể nói cho anh biết.” Tạ Linh Nhai cười với Thi Trường Huyền, “Kinh ngạc không, bất ngờ không? Anh bái Thành Hoàng làm tiên sinh đó.”
Thi Trường Huyền yên lặng, xong lại bật cười, cuối cùng nói: “… Rất có phong cách cổ xưa.”
Bái người mất làm sư phụ không tính là hiếm thấy, bình thường là người trong sư môn dạy dỗ thay, Tạ Linh Nhai mặt ngoài là làm thêm nhưng thực chất là truyền nhân dạy thay cũng thế thôi. Nhưng nếu bái Thành Hoàng làm sư phụ thì thật sự là có chút cảm giác truyền kỳ
cổ đại, thời buổi này đúng là chưa từng nghe thấy.
“Trường Huyền, anh cười càng ngày càng nhiều kìa.” Tạ Linh Nhai không kiềm lòng được nói một câu, di động lại chợt vang, liền đi nhận điện thoại.
Lúc này Thi Trường Huyền mới tựa như phát hiện, có chút không tự nhiên, nhưng Tạ Linh Nhai đã đi ra rồi, nên anh chỉ nhìn không nói gì.
Tạ Linh Nhai nói chuyện điện thoại xong, trở về nói rằng: “Lại là một tin tức tốt, kim thân tổ sư gia đã làm xong rồi, Cao tổng đã an bài hậu cần, ngày mai có thể đưa đến.”
Nếu muốn đổi kim thân thì phải sớm xem ngày, bói toán, sau đó khai quang tượng thần mới, để tượng thần mới thu được cảm ứng.
Tổ sư gia mong đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được đổi kim trang rồi!
…
Tạ Linh Nhai một mặt chạy thủ tục xây dựng, một mặt chuẩn bị nghi thức khai quang. Hắn định mua lại mấy cửa hàng bên cạnh, mở rộng ra theo bề ngang để xây phòng tổng hợp.
Nghi thức khai quang lần này công khai với các tín đồ, do Trương Đạo Đình chủ trì.
Nhưng bói toán trước nghi thức thì vẫn do Tạ Linh Nhai làm.
Việc bói toán này, là vì trưng cầu ý kiến tổ sư gia, dò hỏi ông xem tượng thần cũ nên xử lý như thế nào.
Nhà bình thường thỉnh tượng thần về, nếu như không cần nữa, không biết xử lý thế nào, thì bình thường sẽ đưa về đạo quan. Trong đạo quan có chỗ cất tượng thần, có thể kết duyên lại cho tín đồ, hoặc là có an bài khác.
Mà bản thân đạo quan cung phụng tượng thần, sau khi thay đổi thì không có khả năng kết duyên tín đồ cho lắm, chẳng nhà ai chứa nổi tượng thần cao mấy mét cả. Còn xử lý thế nào thì phải dò hỏi ý kiến của thần linh trước.
Một cái tượng thần, tựa như quần áo của thần linh, quần áo cũ nên xử lý như thế nào, đương nhiên phải hỏi ý chủ nhân.
Nếu thần linh không muốn vứt bỏ, vẫn còn tình cảm với quần áo, thì cần tìm một căn phòng để thu xếp, còn nếu cảm thấy không muốn giữ lại nữa thì phải chọn cách xử lý, chẳng hạn như thả xuống đáy sông, hoặc là nấu chảy.
– – Trọng điểm chính là, bất kể xử lý như thế nào, đều phải thông báo trước, được thần linh đồng ý, như vậy thì dù có đem đập bể nó cũng không bất kính với thần.
Cái tượng thần cũ của tổ sư gia lần trước chính là trở về với đất trời.
Lần này, Tạ Linh Nhai theo thường lệ trưng cầu ý kiến Vương Linh Quan, ý của tổ sư gia lại là không được ném cũng không được nấu chảy, tìm một căn phòng để vào.
Để chắc chắn, Tạ Linh Nhai tính ba lần đều là kết quả này.
“Vậy phải làm sao bây giờ, muốn giữ lại chúng ta cũng đâu có phòng đâu.” Trương Đạo Đình nói. Hắn còn tưởng dùng tính cách của tổ sư gia, quần áo cũ đại khái là trực tiếp không cần nữa. Đổi thành đạo quan khác tự có phòng để thu xếp, nhưng đạo quan họ quá chật chội, kế hoạch mở rộng mới chỉ vừa mở đầu, còn đang chạy thủ tục.
“Sao lại không có phòng, bỏ vào phòng Thi Trường Huyền đi.” Tạ Linh Nhai rất tự nhiên đáp, “Dù sao thì giờ hắn cũng đâu ngủ ở đó, giường chuyển qua phòng tôi đi, lại nói tôi cũng đã sớm cảm thấy một cái giường không đủ lớn rồi.”
Mọi người: “…”
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, lại không nói ra được…
Tạ Linh Nhai sờ sờ má, “Có điều tổ sư gia rốt cuộc là có ý gì, nhất quyết muốn giữ lại.”
Hải Quan Triều đột nhiên nói: “Nói không chừng còn có thể kết duyên được.”
“Kết duyên cho ai chứ.” Tạ Linh Nhai cạn lời, ở đạo quan thì khẳng định đều tự mình đúc tượng thần, còn nhà bình thường thì thỉnh thần tài thỉnh quan công về nhà, chưa từng nghe nói ai thỉnh Vương Linh Quan về nhà. Dù có muốn thỉnh, thì thỉnh cái tượng lớn như vậy làm gì?
Dù thế nào thì, tượng thần vẫn chuyển tới căn phòng vốn dĩ của Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền cũng theo lẽ hiển nhiên dọn hết tất cả mọi thứ đến phòng Tạ Linh Nhai, hai người chính thức thành bạn cùng phòng.
…
Đến hôm làm nghi thức khai quang, mặc dù là thời gian làm việc nhưng cũng có một nhóm tín đồ đến tham gia.
Trong đó còn bao gồm vợ chồng Trình Kiệt – đàn anh của Tạ Linh Nhai, từ sau chuyện độc cước ngũ thông, ngày lễ ngày tết họ đều đến Bão Dương quan bái lạy, vừa vặn giờ hai người đang nghỉ phép năm, nhận được tin nhắn thông báo, liền tới đạo quan.
Bởi vì quá nhiều người, nửa ngày Trình Kiệt cũng không thấy Tạ Linh Nhai ở đâu, mãi đến tận khi đi WC trở về, mới đụng phải Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đứng chung với nhau, liền chen qua chào hỏi.
Ba người đều quen biết nhau, Trình Kiệt trò chuyện với Tạ Linh Nhai vài câu, còn nói đến chuyện Tạ Linh Nhai sắp đi học thạc sĩ, “A, nghe nói trong khóa tụi em có một thí sinh hộc máu à?”
Tạ Linh Nhai đã vô lực biện giải: “… Đồn khắp trong nhóm sinh viên trường rồi hả?”
Trình Kiệt vui vẻ: “Đâu chỉ vậy, bà xã anh cũng biết kìa, cô ấy tốt nghiệp đại học Nữu Dương đó.”
Lúc này Thi Trường Huyền mới nói: “Vừa nãy tôi gặp Hạ Tôn, hình như cậu ta cũng biết.”
Tạ Linh Nhai: “……”
Trình Kiệt còn chưa biết thí sinh hộc máu trong truyền thuyết kia chính là Tạ Linh Nhai, anh thấy Trương Đạo Đình bắt đầu đọc kinh, liền quay trở lại.
Bà xã Phàn Phương của Trình Kiệt cách một khoảng cũng nhìn thấy bọn họ, còn phất phất tay chào hỏi với Tạ Linh Nhai, chờ Trình Kiệt về tới, cô liền hỏi: “Anh nói xem… Tạ Linh Nhai với Thi đạo trưởng rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Còn có thể là quan hệ gì, đạo hữu á.” Trình Kiệt không hiểu ra sao.
Phàn Phương nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, “Anh còn nhớ Tạ Linh Nhai mới đổi avatar wechat không?”
Trình Kiệt: “Nhớ chứ, không phải em vẫn luôn nói với anh là rất đáng yêu sao.”
“Đúng là đáng yêu, khi đó em còn chưa biết cặp búp bê kia là của cậu ấy, không đúng, phải nói là của cậu ấy với Thi Trường Huyền.” Phàn Phương lại nhìn về phía Tạ Linh Nhai, trong lời nói rất là bất đắc dĩ với việc chồng mình sơ ý.
Trình Kiệt cũng nhìn sang, không sai, trên vai Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đều có treo một người gỗ nhỏ, gần như giống nhau như đúc, chỉ có điều trên đầu người gỗ của Tạ Linh Nhai còn có cái mầm xanh biếc, cực đáng yêu.
Trong lúc nhất thời, các loại chi tiết nhỏ hiện lên trong lòng.
Phàn Phương nói sâu xa: “Mặt khác, đơn thuần chỉ cùng kiểu thì cũng thôi, tại sao còn lấy ra làm avatar?”
Trình Kiệt giật mình: “……… A? Móc treo cặp hả??”
– ——————
Thương Lục thần:… đã nói mấy trăm lần rồi, hai tụi tui không phải cùng kiểu!!!