Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30 tại dualeotruyen.
Tô Tạ đã cấp tốc bổ sung vô số tình tiết trong thế thân văn vào não bộ, mãi cho đến khi nghe câu nói cuối cùng của Thẩm Cố.
Hắn ngẩn ra… Con thỏ nuôi hồi nhỏ?
Cho nên, không phải mối tình đầu hay đối tượng thầm mến gì đó?
Tô Tạ như nai tơ lạc đường, mờ mịt nhìn Thẩm Cố.
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vừa ngô nghê vừa vô tội, không khỏi cười phụt một tiếng: “Nhất là vẻ mặt của ngươi lúc này… trông cực giống nó.”
Tô Tạ lại ngốc thêm vài giây, mới phản ứng lại, tức giận nói: “Ngươi trêu ta! ╭(╯^╰)╮”
“Trêu ngươi chỗ nào?” Thẩm Cố nhịn cười.
“Ta còn tưởng ngươi nói ta giống đối tượng mối tình đầu của ngươi!” Tô Tạ bĩu môi.
“Đúng vậy.” Thẩm Cố bình tĩnh nói.
“Hả?!” Tô Tạ sửng sốt, lại lộ ra biểu tình mờ mịt.
“Ngươi chính là mối tình đầu của ta.” Thẩm Cố giãn mặt mỉm cười.
Tô Tạ chấn động, không kịp suy nghĩ đã nói: “Ngươi mới yêu lần đầu? Sao có thể thế được…”
“Lẽ nào ngươi thân kinh bách chiến?” Thẩm Cố nhíu mày.
“…” Thấy biểu tình đại nhân có chút nguy hiểm, Tô Tạ chột dạ quay mặt đi.
“Ân?” Thẩm Cố nhướn mày, đưa tay kéo cằm Tô Tạ.
“Khụ khụ, vài ba thần tượng gì đó cũng phải có chứ?” Tô Tạ bị buộc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Cố, hai ngón trỏ chọt chọt nhau, nói: “Còn mấy cô nàng xinh xắn dễ thương nữa…”
Thẩm Cố thấy Tô Tạ vẻ mặt phụng phịu, hỏi: “Con gái? Ngươi không phải gay sao?”
“… Trước khi gặp ngươi ta cũng không biết mình là gay a.” Tô Tạ ủy khuất trừng Thẩm Cố.
Thẩm Cố nghe xong, rốt cuộc thoả mãn mỉm cười.
“…” Tô Tạ cúi đầu ăn cháo tiếp.
Thẩm Cố vẫn ở bên cạnh nhìn hắn.
Tô Tạ uống vài hớp cháo, cuối cùng nhịn không được ngẩng đầui: “Ngươi cũng đói bụng sao?”
Hắn nhìn Thẩm Cố, lại nhìn chén cháo trong tay mình, trưng ra biểu tình không nỡ, nói: “Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm Cố nhìn bộ dáng Tô Tạ, không khỏi bật cười: “Không cần, ngươi ăn đi.”
Tô Tạ cẩn cẩn dực dực nhìn Thẩm Cố một lần nữa, lại cúi đầu nhét vào miệng một thìa cháo đầy vung, giờ cháo đã nguội hẳn, đúng mức, hơn nữa hương vị đích thực không tồi, ngô, lần sau hỏi xem đại nhân mua món này ở đâu…
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ phồng má, bỗng nhiên nghĩ tới bộ dáng lúc ăn cà rốt của con thỏ trắng nhà mình.
“A, phải rồi…” Tô Tạ vừa ăn vừa hàm hồ hỏi, “Ngươi nói ngươi từng nuôi một con thỏ… Vậy sau đó thế nào? Con thỏ kia hiện tại sao rồi?”
“… Già, chết.” Thẩm Cố nhàn nhạt đáp.
“Ngô…” Tô Tạ lại ăn thêm thìa cháo, quyết định an ủi Thẩm Cố, “Con thỏ nhà ngươi có thể thuận theo tự nhiên chết già, thật ra cũng đã coi là trước sau toàn vẹn… Ngươi không biết hồi ta còn bé nhà ta nuôi biết bao nhiêu con vật đâu, hầu như đều bị ta hành hạ đến chết, lúc đó ta không hiểu chuyện… Để kiểm nghiệm độ cứng của mai rùa, cư nhiên ném một con rùa nhỏ từ trên lầu xuống…” (Tiểu Tô chắc chắn sẽ bị Hiệp hội bảo vệ động vật mời uống trà sữa >_<)
Thẩm Cố nghe xong, khóe miệng run rẩy: “Vậy con thỏ kia không có chủ nhân như ngươi thật đúng là may mắn.”
“Phải đó phải đó…” Tô Tạ liên miên gật đầu.
Thẩm Cố nhìn Tô Tạ gật đầu như giã tỏi, độ cong ở khóe miệng lại cao thêm vài phần.
“Vậy bây giờ ngươi còn nuôi thỏ không?” Tô Tạ ngậm một họng cháo hỏi.
“Còn chứ.” Thẩm Cố vươn ngón tay thon dài lau đi cháo đọng bên mép Tô Tạ.
… Còn không phải là ngươi sao?
“Ngô?” Tô Tạ ngẩng đầu ngây thơ nhìn Thẩm Cố, đối diện với cặp mắt vốn luôn dán lấy mình.
Sau đó Tô Tạ cấp tốc cúi đầu, nga, ánh mắt của đại nhân thật… ôn nhu.
Thẩm Cố thấy vành tai Tô Tạ lại lặng lẽ đỏ lên, không khỏi cười thầm trong bụng.
… Loài thỏ đúng là đáng yêu quá chừng!
Ăn xong, Tô Tạ kiên quyết ngồi lên mở máy vi tính, nằm trên giường cả ngày sẽ nghẹn chết hắn.
Thẩm Cố khuyên ngăn không thành, trái lại còn chuốc lấy ánh nhìn công kích của Tô Tạ… Là ai hại hắn ra nông nỗi như bây giờ!
Vì vậy Tô Tạ cố chịu đựng cơn đau kỳ dị ở chỗ nào đó, vô cùng cẩn thận ngồi lên ghế mở máy vi tính.
Trên ghế đặt mấy lớp đệm, giảm đau cho hắn vài phần.
Với trạch nam như Tô Tạ mà nói, cho dù là cha dượng tới cũng không thể ngăn cản quyết tâm lên mạng của hắn!
Thẩm Cố cười bất đắc dĩ, kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh Tô Tạ.
Nghe nói mỗi phòng trong ký túc xá đều được trang bị ba dàn máy vi tính, nhưng phòng Thẩm Cố chỉ có một.
Tô Tạ hỏi Thẩm Cố nguyên nhân, Thẩm Cố trả lời bởi vì trong phòng chỉ có mỗi hắn ở.
… Được rồi, cho nên hôm đó mình cứ nơm nớp trong dạ liệu có bị bạn cùng phòng của Thẩm Cố đột nhiên trở về bắt gặp gian tình vân vân đều là lo bò trắng răng?!!
Tô Tạ u oán trừng Thẩm Cố, thế mà trước đó còn bảo bạn cùng phòng ta nghỉ học về quê! Trừng ê cả mắt Tô Tạ mới nghiêng đầu cấp tốc bò lên QQ.
Vừa lên, liền nhận được liên hoàn đoạt mệnh call của tiểu học đệ.
Học đệ: Học trưởng!!!!
Học đệ: Học trưởng!!!!!!!!
Học đệ: Hu hu học trưởng ngươi bỏ rơi ta không yêu ta nữa sao?
Tô Tạ mồ hôi lạnh ròng ròng, len lén quay qua nhìn ai đó, thấy Thẩm Cố thần sắc như thường, thở phào một hơi đồng thời lại có chút thất vọng trả lời tiểu học đệ ——
Tô Tạ: Đây, có chuyện gì?
Học đệ: Học trưởng ngươi quá lạnh nhạt!!! QAQ
Tô Tạ: Hình như ta chưa bao giờ nhiệt tình với ngươi…
Tô Tạ nỗ lực thanh minh cho mình.
Học đệ: Rõ ràng hôm qua còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm, lợi dụng người ta xong liền không ngó ngàng tới người ta nữa!
Tô Tạ: Tiểu Điềm Điềm cái đầu ngươi!
Tô Tạ tức giận, Thẩm Cố đang ở bên cạnh a a a hắn nhất định sẽ hiểu lầm a a a!
Tô Tạ: Có việc khởi tấu không việc bãi triều!
Học đệ: Hu hu hoàng thượng người quả nhiên không yêu thần thiếp nữa, hôm qua người còn lật kim bài lâm hạnh thần thiếp hôm nay liền lãnh đạm với thần thiếp như vậy
Tô Tạ: … Ta bóp chết ngươi!!!
Học đệ: Đừng mà QAQ
Tô Tạ: … Rốt cuộc là có chuyện gì?
Học đệ: À thì chúng ta chuẩn bị tổ chức một buổi họp mặt những CV sống cùng thành phố này, ta đã đăng bài trên diễn đàn ngươi xem qua chưa?
Bài post? Tô Tạ suy nghĩ một lúc, trong ấn tượng hình như có nhìn thấy một bài post như vậy.
Bất quá, tiểu học đệ không phải chỉ biết ru rú trong nhà tới già tới chết thôi sao? Sao bỗng dưng nổi hứng lộ diện thế này.
Tô Tạ: Sao đột nhiên ngươi lại hứng thú làm chuyện đó?
Học đệ: À… thì… thật ra là…
Thấy tiểu học đệ cứ ấp a ấp úng, Tô Tạ bắt đầu nổi máu bà tám.
Tô Tạ: Sao?
Học đệ: Ta đã kể ngươi nghe là trước đó ta đi làm thêm ở một quán bar chưa?
Tô Tạ lại suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện này.
Tô Tạ: Rồi sau đó?
Học đệ: Sau đó ta phát hiện giọng hát chính trong ban nhạc của quán bar là Mạc Phụ Như Lai đại nhân a!
Tô Tạ: Phụt!!!
Tay Tô Tạ run lên thiếu chút nữa lật cả bàn phím, có cần trùng hợp như vậy không!
Học đệ: Ta nghe ra giọng hắn, nhưng không dám bước tới bắt quàng làm họ, đành phải mượn cơ hội này, hic hic…
Học đệ: 【chỉ chỉ】… Người ta là fan cuồng nhiệt của Mạc Phụ Như Lai a
Tô Tạ: Nga? Thảo nào có cảm giác ngươi đối với Quân Ý Như Đao… Ân, hóa ra là thế…
Tô Tạ lập tức cảm thấy mình đã vạch trần chân tướng!
Học đệ:【ôm mặt 】
Tô Tạ: Nếu đã như vậy, ta đây nhất định phải đi ha ha ha ha ha
Học đệ:【nhăn nhó】Đương nhiên, còn có thể nhường ai đi nữa = = Quân Ý Như Đao tốt nhất đừng tới cho rảnh nợ!
Bên kia màn hình, Bì Lỗ (tên thật của tiểu học đệ, có ai còn nhớ chăng…) siết chặt nắm tay, Quân Ý Như Đao là tình địch số một của hắn! Tuyệt đối không thể cho kẻ đó nắm bắt cơ hội!
Tô Tạ: Chuyện này, e là không được nga.
Học đệ: Tại sao a QAQ
Tô Tạ: Bởi vì, bây giờ hắn đang ở kế bên ta…
Học đệ: Gì cơ?!! =皿=
Tô Tạ: Hắn nói hắn muốn đi cùng ta…
Bàn tay đánh máy của Bì Lỗ lập tức run rẩy.
Học đệ: Các ngươi…
Học đệ: Các ngươi…
Tô Tạ: ^_^
Học đệ: Ngươi bị Quân Ý Như Đao nhập xác?!!
Tô Tạ: Bọn ta hợp thể luôn rồi.
Tô Tạ ngơ ngác nhìn Thẩm Cố gõ bàn phím, lại ngơ ngác nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi… làm cái gì vậy…”
Thẩm Cố nhấn enter xong, nhìn Tô Tạ vẻ mặt ngây dại, câu môi mỉm cười.
“Tuyên bố quyền sở hữu.”
Đầu bên kia, học đệ quỷ dị trầm mặc hết mấy phút, mới từ từ lấy lại phản ứng…
Học đệ: A a a a a a a a a a
Học đệ: Ta phải đổi cặp mắt chó hợp kim khác!!! Bị gian tình chiếu đui luôn rồi!!!
Học đệ: Đôi cẩu nam nam các ngươi!!! Cẩu nam nam!!!
Tô Tạ: Ước ao đố kị oán hận?
Thẩm Cố vẫn cong khóe môi, năm ngón tay như bay không ngừng gõ bàn phím.
Học đệ: Ai thèm!!!
Tô Tạ: Ta hiểu mà.
Học đệ: Ta độc thân ta tự hào!!!
Tô Tạ: Thật đáng tiếc… vốn định nói trong di động của ta có số của Mạc Phụ Như Lai…
Học đệ: …
Học đệ: Quân Ý Như Đao đại nhân QAQ *lết tới ôm chân*
Học đệ: Lăn lộn cầu xin!!!
Tô Tạ một bên ngồi nhìn màn hình, trong lòng cảm khái vỏ quýt dày có móng tay nhọn, một bên sặc mùi dấm chua hỏi: “Sao ngươi có số điện thoại của Mạc Phụ Như Lai?”
Thẩm Cố nhún vai: “Lúc tán gẫu chuyện phối kịch với hắn phát hiện cư nhiên ở cùng thành phố, bèn trao đổi số điện thoại.”
Tô Tạ bĩu môi nhìn Thẩm Cố.
“Bọn ta quen biết nhiều năm, nếu có gì với nhau thì đã có từ lâu rồi.” Thẩm Cố nhướn mày mỉm cười.
Uy? Sao câu này nghe quen quen?
Thẩm Cố một bên liếc mắt đưa tình với Tô Tạ, một bên gửi chữ lên màn hình.
Tô Tạ: Ai thèm ngươi lăn lộn cầu xin
Học đệ: QAQ Vậy gọi học trưởng lại đây
Thẩm Cố quay đầu nhìn Tô Tạ đang phồng má ngồi một bên, thầm nghĩ bộ dáng này trông cũng khả ái muốn chết!
Tô Tạ: Hắn vốn đã thuộc về ta ^_^
Học đệ: QAQ Giữa thanh thiên bạch nhật còn ân ân ái ái!!! Gian phu!!! Vô liêm sỉ!!! Đồi phong bại tục!!!
Thẩm Cố nhìn dòng chat của học đệ, chỉ mỉm cười, lại nhìn Tô Tạ ngồi một bên đỏ mặt, trong lòng sảng khoái.
Tô Tạ: Ân, bọn ta thích ân ân ái ái vậy đó, thì sao nào ^_^
Học đệ: … QAQ
Học đệ: Chúc các ngươi bách niên giai lão! Đoạn tử tuyệt tôn!