Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26: 26: Phát Cẩu Lương tại dualeotruyen.
Có đôi khi Tư Hành hoàn hảo đến mức khiến cô cảm thấy có khoảng cách, có đôi khi lại cảm thấy một người như vậy, như thế nào lại có thể làm một chuyện trẻ con đến như vậy, giống như hiện tại.
Trong đầu cô nhớ đến hộp quà tối quá, quay đầu hỏi anh: “Ban ngày có người tặng một bó hoa đến phòng tranh, cũng là anh đưa?”
“Ừ, thích sao?”
Nhan An An trong tâm nói, thích thì không có, nhưng bất ngờ thì là có nha.
Nếu cô mà biết nói xong câu thích này, hậu quả chính là ngày hôm sau Tư Hành lại mua một bó hoa gửi đến tiếp, nhất định cô sẽ không nói câu đó ra.
Hai người hướng theo phía thang máy rồi đi đến, đồng thời cùng ngắm cảnh ở hai bên hành lang.
Đột nhiên, có một đám người xông đến chen chúc.
Nhìn qua đều là vì muốn đến xem phim điện ảnh, bởi phía dưới lầu một chính là một rạp chiếu phim.
Nhan An An đành hướng vào phía trong dịch vài bước, nhưng người phụ nữ trước cô cơ thể quá lớn, hơn nữa nếu có chỗ trống một chút thì lập tức tiến đến.
Cô lại nghe thấy anh lạnh lùng mà nói một câu: “Cô đụng đến người phụ nữ của tôi”
Rõ ràng là lời Tư Hành nói, người nọ lại căm giận mà nhìn Nhan An An còn liếc mắt mà nói, ngữ điệu có chút trào phúng: “Có đàn ông liền không thể đứng được nha”.
Còn cười lạnh một tiếng.
Nhan An An thấy Tư Hành biểu tình lạnh lẽo, khí lạnh tràn ra, xắn tay áo lên, thấp giọng nói một câu: “Không có việc gì”
Trên đời này quá nhiều chuyện nhảm nhí, nếu đều phải tức giận bởi những lời nói của người khác, như thế nào lúc nào cũng phải tức giận sao.
Nhan An An nghĩ thầm, nếu là tính cách cô không tốt, như thế nào có thể ở trên người anh bị lừa cho vào tròng như vậy, một câu đều không có giải thích, xám xịt mà về nước, xám xịt mà kết hôn.
….
Thang máy tới tầng 9 rồi dừng lại, đợi hình ảnh những người rời khỏi đây, tháng máy cũng không có lập tức mà đi xuống ngay.
Tư Hành vẫn bảo trì cái tư thế như vừa nãy, che chở ở phía trước của cô.
Vừa nãy còn tốt, bây giờ không còn nhiều người như lúc nãy, lập tức có một chút kỳ quái.
Thang máy lại tiếp tục đi lên thêm một tầng nữa, đó chính là tầng cao nhất, mà loại cảm giác kỳ quái này cũng không có kéo dài lắm.
Hai người vừa mới bước ra từ thang máy, liền có người phục vụ tới nói: “Tư tiên sinh, ngài đã tới”
Nhân viên phục vụ dẫn cô cùng anh cùng đi vào, chính là vị trí ngày hôm qua Tư Hành cùng Tả Nhiên và Hàn Triết bọn họ ngồi ăn.
Vị trí này, so với vị trí hôm qua mà cô ngồi tầm mắt có thể quan sát rộng hơn, giống như đem toàn bộ thành phố T ở ngay trước mắt.
Hôm nay nhà hàng thực sự yên lặng, ngoài cô cùng Tư Hành, thì không còn có bóng dáng người khác.
Cả hai người vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, ở cửa vào đột nhiên vang lên âm thanh.
“Vì cái gì không cho chúng tôi đi vào?” Chúng tôi từ một tháng trước đã đặt được chỗ ở nơi này, các người nói hủy liền hủy, làm ăn như vậy mà cũng mở cửa hàng sao? Cho rằng đền bù lại tiền liền xong việc, nếu không phải bạn gái tôi thích nhà hàng này, thì chỉ có tên ngốc mới đi đến nơi này”
Người phục vụ giải thích nói: “Thật sự xin lỗi anh, hôm nay thật sự không có tiện, hôm nay chúng tôi có khách, toàn bộ chỗ ngồi đều đã được bao hết”
“Anh là khách, chúng tôi không phải là khách sao?” Chẳng qua cũng là vì tiền.
Vốn dĩ đã khó chịu với cửa hàng của các anh, đầu tiên lâu như vậy mới có thể đặt được chỗ, thế nhưng còn dám tự tiện hủy bỏ, có tin hay không tôi liền khiến cho các anh gặp chuyện”
Lúc này giám đốc cũng đi qua, trấn an nói: “Quý khách, chúng tôi đã đem trả mười lần tiền đặt cọc cho anh, hy vọng anh thông cảm một chút, hôm nay thật sự không có tiện”
Người nọ quát: “Hiểu cái rắm, ai hiếm lạ phần tiền đó của các anh.
Đem ông chủ của các anh ra đây, tôi muốn chính miệng ông chủ của các người nói chuyện.
Tư Hành vẫn bất động mà ngồi, không hề có một chút ý tứ nào.
Nhan An An có chút đau lòng cho người phục vụ, nghĩ đến việc Tư Hành đã bao toàn bộ nơi này, dư quang nơi ánh mắt nhìn về phía hướng mà bọn họ vừa rời đi.
Tư Hành an ủi cô: “Không có việc gì, chờ một chút liền có người đi xuống giải quyết.”
Nhan An An: “???”
Khóe miệng Tư Hành khẽ cười, đem bò bít tết đã cắt sẵn đến trước mặt cô, thịt cắt đẹp mắt, từng khối lớn nhỏ cơ hồ đều giống nhau như đúc.
Mà khối ở giữa lại được anh cắt thành hình trái tim.
Đây là có bao nhiêu sự nhàm chán cơ chứ?
Tả Nhiên ở phòng giám sát mà nhìn lén bọn họ, toàn bộ hình ảnh đều thấy hai người kia đang yên bình mà thưởng thức bữa ăn, hoàn toàn không có chút ý tứ mà muốn xen vào chuyện vừa nãy.
Tả Nhiên tức giận mà đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, sau đó thở phì phò mà chạy lên lầu.
Vừa tiến vào nhà ăn, Tả Nhiên lập thức thay đổi một bộ dáng, khí tức liền thể hiện ra ngoài, bình thường trên mặt anh ta là một ánh mắt đầy hoa, hôm nay ngoại lệ liền xuất hiện vài phần sắc bén.
“Nghe nói anh muốn tìm tôi?”.
Tả Nhiên lạnh giọng nói.
Giám đốc cùng người phục vụ nhìn thấy ông chủ nhà mình đến đây, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Đúng vậy, chính là tìm anh.
Anh nói nghe một chút, dựa vào cái gì tùy tiện hủy bỏ đơn đặt hàng của chúng tối?”.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông mặc tây trang kia có chút mê muội nhìn Tả Nhiên, anh ta lập tức, bốc hỏa kéo người phụ nữ ra đằng sau.
Tả Nhiên lông mày hơi nhếch, khóe mắt hơi giãn ra, anh từ trên cao nhìn xuống cười cười, chỉ nói hai chữ “Tôi vui!”
Người nọ tức giận đến mức thân thể run rẩy, đem tay chỉ vào mũi Tả Nhiên nói: “Anh lại dám kiêu ngạo như vậy, tôi muốn khiếu nại anh, lập tức liền khiếu nại anh”
“Anh cứ tùy ý!”
Tả Nhiên nói xong, xoay người, đối diện với người giám đốc nói: “Đem những người này vào sổ đen, về sau nhìn thấy đều không cho phép anh ta bước vào”
Vì thế giám đốc gọi điện cho bảo vệ đi lên, đem người đưa ra bên ngoài.
Tả Nhiên đi đến trước mặt Tư Hành cùng Nhan An An, cười hì hì xin lỗi nói: “Thật ngại quá, quấy rầy hai người ăn cơm, hôm nay coi như tôi mời”
Tư Hành nói: “Vốn dĩ cũng là cậu mời”
Tả Nhiên: “….”
Tả Nhiên: “Được rồi, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục từ từ ăn”
Tư Hành nhàn nhạt mà gật đầu một cái, rồi bổ sung một tiếng: “Đừng lại đến phòng giám sát nhìn lén, thú vị sao?”
Nhan An An trong tâm nói, người nào đó hôm nay cố ý mang cô đến đây ăn cơm, cũng rất nhàm chán..