Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 29 tại dưa leo tr.
Năm mười bốn tuổi, lần đầu tiên Cao Tư Viễn nhìn thấy pháp sư Già Ngọc.
Lúc đó người nọ cùng lắm chỉ là một hòa thượng phong lưu nổi tiếng tuyệt diễm, mà cha hắn Cao Sùng lại là nhân vật được xưng tụng là kiếm sĩ giỏi nhất thiên hạ. Đao pháp linh diệu, nói là đệ nhất võ lâm thời đó cũng không ngoa. Nhưng giang hồ chính đạo không nhiễm bụi tục lại làm tri kỷ của pháp sư Già Ngọc không rõ chính tà kia.
Năm đó Đại Ninh Sơn xuất hiện khung cảnh kỳ lạ, hoa đào trái mùa nở rộ. Cao Sùng đã lâu không gặp rời Kỳ Linh Châu đến nới này gặp bạn cũ ôn chuyện, thuận đường mang theo con trai, muốn dẫn hắn gặp mặt y. Tiểu Cao Tư Viễn vốn nhút nhát, dọc đường đi cứ nắm kéo riệt lấy cổ tay áo phụ thân lẽo đẽo theo sau, tò mò quan sát phong cảnh xung quanh khác Minh Kính sơn trang, cuối cùng cũng thả lỏng.
Sau đó hắn nhìn thấy diễm tăng đang uống rượu đánh đàn trong đình trên núi.
Người nọ hai mắt mê mang, mang theo sự hoài niệm ngồi dưới gốc hoa đào ngâm một khúc nhạc không biết tên, vô cùng phong nhã, tiêu sái. Phật châu đỏ như máu ổ câu trên tay bị y lấy làm quân cờ, kinh thư sách thiện bị y lấy làm đệm đèn. Rõ ràng là hành vi không hợp với lẽ thường, nhưng Cao Tư Viễn bừng tỉnh nhin y, lại cảm thấy y mới chính là Phật.
Một khắc đó hắn cuối cùng mới tỏ ngộ, thì ra những mỹ nhân truyền khì trong mấy quán trà gần dịch trạm kia do tiên sinh kể chuyện biên soạn ra không phải chỉ là lời bịa đặt. Thế gian thật sự có người như vậy, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến chúng sinh đảo điên.
Hắn cứ vậy trốn sau lưng phụ thân nhìn người kia riết róng, một lúc sau bi thương vọt lên trong lòng, giống như nhìn người mình thích cả đời mà không cầu được.
Thích Già Ngọc thấy bạn cũ dẫn theo một thiếu niên lạ mặt, cười hỏi: “Đây là A Viễn à?”
Cao Sùng gọi hắn từ phía sau mình đi ra, bảo hắn chảo Thích Già Ngọc, đăc ý khoe khoang với bạn dà không có con nối dõi: “Đây là con trai ta, A Viễn.”
Thích Già Ngọc nghe vậy liền kinh ngạc buông bầu rượu trong tay xuống, đánh giá hắn một lượt, như ra chiều suy nghĩ nói: “Nhiều năm không gặp, vậy mà đứa nhóc nhà họ Cao đã lớn như thế rồi?”
Nói xong liền vươn tay về phía hắn, giống như muốn xoa đầu hắn, rồi tay lại dừng giữa khoảng không, vỗ vỗ vai hắn, cười cười nói, “Vậy A Viễn lại đây uống với bá bá một chén.”
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay người nọ, sống mũi Cao Tư Viễn cay cay, sắp khóc đến nơi.
Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời hắn cùng người nọ thoải mái uống rượu, còn chưa kịp suy nghĩ tình tình ý ý, chỉ ngơ ngác cầm bầu rượu nhìn phụ thân và y luận đàm say mê, trong đôi mắt ngọc huyền phản chiếu khuôn mặt đang cười của y, vậy mà đã nhớ nhung cả đời.
Hắn nghe phụ thân trách móc người nọ tính tình nhu nhược đầu gỗ, thường ngày chỉ thích gửi gió ngắm trăng, không hề có phong thái của một kiếm hiệp, sau này sợ khó có thể đặt chân trên chốn giang hồ, người nọ chỉ lắc đầu, không đồng tình với lý do của phụ thân:
“Lời này có hơi lạ, phong thái kiếm hiệp là cái chi? Có vài người, bên ngoài thì lụa là, bên trong thì thối rữa, cái chuyện trông mặt mà bắt hình dong này sai quá sai. Cho dù chỉ cầm bút, cũng không phải không thể làm đạo hiệp. Giống như ta sinh ra ở cửa Không, cũng uống rượu ăn thịt, sao không giống Phật được?”
Người nọ nói xong liền nhìn hắn, trên mặt dù còn vương hơi say, nhưng thật sự còn giống Phật hơn so với bất kỳ tăng nhân nào giữ đủ năm giới trên thế gian này.
Hắn biết người nọ đang cổ vũ hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang, đang muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ để lựa lời nói với hắn, chợt thấy tăng nhân đội nón ở phía xa từ từ đi tới, dừng trước người nọ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
“Sư phụ, đã đến giờ tu luyện.”
Hắn tinh mắt nhìn thấy hai con mắt người nọ đột nhiên sáng rõ, nhìn riết róng vào đệ tử trước mắt trở nên tình cảm mà dịu dàng, giống như đang nhìn người yêu, trái tim vốn đang nóng chay dần dần nguội xuống.
Cao Sùng đánh giá khuôn mặt tăng nhân giấu dưới nón, lại thấy Thích Già Ngọc đứng dậy thân mật thầm thì với hắn, nói hai ba câu dỗ dành để hắn tạm rời đi, thì lờ mờ đoán ra, trêu chọc nói: “Ta quên mất, bây giờ Già Ngọc là người đã có gia đình.”
Người nọ không phủ nhận, nụ cười càng rực rỡ.
Rượu qua ba tuần, Thích Già Ngọc nói ra mục đích lần này mời Cao Sùng đến Đại Ninh Sơn làm khách, đưa nửa quyển Đoạt tướng phó thác cho người bạn già này.
Lúc đó y nói đùa: “Vốn cũng không phải thứ hiếm lạ đến mức cần phải phó thác cho Cao trang chủ bảo quản, chỉ là phu nhân ta vừa qua cửa, dù sao cũng vì vật này mới nhắm mắt mà gả, chỉ sợ chân trước vừa đưa cho hắn, thì chân sau hắn sẽ nhẫn tâm bỏ ta mất. Cho nên kính xin Cao trang chủ tạm thời giữ hộ, sau này mối duyên giữa ta và hắn đã tận, sẽ viết thư đưa hắn đến lấy lại.”
Nghe y nói như vậy, mới đầu Cao Sùng cũng không để cuốn sách này ở trong lòng, sau khi trở về Minh Kính sơn trang đệ theo yêu cầu của Cao Tư Viễn, vậy nên đã giao nó cho hắn bảo quản.
Từ đó về sau không biết đến ngày tháng năm nào, Thích Già Ngọc bỗng dưng rời khỏi Đại Ninh tự, chưa từng liên lạc với người bạn cũ của mình. Mãi đến hai mươi năm trước lão trang chủ mới nhận được mật thư, nói là Thích Già Ngọc đã tọa hóa, từ đó tạm biệt nhân gian.
Nghe nói người mình nhớ mong đã cưỡi hạc về trời tây, Cao Tư Viễn không chịu viết thư lại, vẫn ôm hy vọng một ngày nào đó y có thể đến Minh Kính sơn trang này, tự mình lấy lại vật hắn bảo quản, dùng ánh mắt cổ vũ dịu dàng năm đó nhìn mình.
Nhiều năm trôi cuối cùng hắn cũng tới, nhưng đã chuyển sinh thành thiếu niên Việt gia trang không quá quen hắn, và một tăng nhân dung mạo tuyệt đẹp nhìn khá quen mắt, cầm thứ y viết, đòi nửa quyển Đoạt tướng kia.
Hắn ái mộ người nọ đã quá cuồng si, biến đây là thân thích của pháp sư Già Ngọc, biết mình nên làm theo di nguyện của y, giao cuốn Đoạt tướng cho hậu nhân. Nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới yêu tăng Triệt Liên vừa làm việc quái đản kia, chính là đệ tử Đại Ninh tự năm đó bị cha hắn đùa là phu nhân, là người mà pháp sư Già Ngọc yêu thương suốt đời không muốn người khác biết.
……
Bởi vì trong lòng đố kị ghen tuông, hắn đã khơi mào dùng một số bí bảo của Cao gia trong sơn trang này để vay quét Đại Ninh tự, cũng tự cho rằng mình đã luyện hóa Triệt Liên ở lò bách luyện, giải được mối hận trong lòng. Vô tình ở thời điểm cuối cùng này rơi vào tay đám hòa thượng Bồ Phong tự mặt Phật lòng thú kia, bị Triệt Hải chém đứt một tay, đành phải đánh một trận sống mai trong mật trang xập xệ kia.
Mặc dù tư chất hắn bình bình, nhưng vì lời động viên năm đó của người kia, hắn luôn chịu khó tập võ, cảnh giới kỳ thượng cũng nằm ở mức tạm ổn. Nhưng dù sao trong người vẫn mang bệnh, sau khi Triệt Hải trọng thương, hắn cũng yếu đi rất nhiều.
Cũng may vào giây phút cuối cùng đó, hắn vẫn gặp được y.
Tuy rằng vẫn chưa có cơ hội để tỏ phần tư tình này, trước lúc hấp hối chỉ có thể tự mổ ngực mình lấy Đoạt tướng trân quý nhiều năm tự giao lại cho y. Cuối cùng được người nọ dùng ánh mắt tràn đầy bi thương và trìu mến liếc mắt, vậy là đủ rồi.
……
……
Thích Già Ngọc nhìn thân thể lạnh dần trên mặt đất, cuối cùng thở dài nói: “Đứa nhỏ ngốc.”
Rồi vén vạt áo lên ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chuỗi xá lợi tử ra, im lặng tụng kinh.
Y chuyên chú tụng, giống như vô số ngày đêm trong Đại Ninh tự. Pháp sư Già Ngọc tập trung chuyện đầu đường cuối ngõ là người như vậy, nếu y muốn thoải mái phong lưu. Phật cũng không ép được y. Nếu y thành tâm độ người, Phật cũng tán dương vài phần.
Triệt Liên luôn rũ mắt nhìn y, một lúc sau mới nhớ tới chuyện bị lãng quên. Lúc giương mắt nhìn về phái lão tăng đang ngồi trên mặt đất, Triệt Hải gần như sắp chết, đang dùng ánh mặt cực kỳ quỷ dị nhìn Thích Già Ngọc, giống y như Cao Tư Viễn vừa rồi, lại thêm phần thân thiết và ám muối khó hiểu.
Hắn nhíu mày, trong lúc sự chán ghét và lửa giận đang cố gắng đè lại, bỗng cảm thấy nỗi bất ai khôn tỏ.
Thích Già Ngọc tụng kinh xong, đứng dậy lau sạch máu dính đầy trên cuốn Đoạt tướng, rồi đưa cho Triệt Liên, nói: “Năm đó ta thật sự thiếu ngươi cuốn Đoạt tướng này, lần này người cầm đi, về sau cứ tiếp tục tu luyện là được. Nhưng mà nếu ngươi chỉ vì báo thủ, e là bây giờ cũng không cần đâu.”
Triệt Liên bình giọng nói: “Lời này là ý gì?”
Thích Già Ngọc nhìn Triệt Hả, trong anh mắt đen kịt dao động cảm xúc phức tạp khó hiểu, một lúc lâu sau chỉ nói: “Mấy năm gần đây hắn tu luyện các loại yêu pháp tà công, sớm đã bị ma tính nhập vào người. Bây giờ gần như chỉ là một thân thể thối nát, lục phủ ngũ tạng đều bị cắn trả, chỉ cần không cướp được Đoạt tướng tiếp tục tu luyện mật pháp này, vốn cũng không thể sống được thêm vài năm. Thay vì để hắn chấm dứt dễ dàng thế, thì cứ mặc cho hắn sống, có khi còn nhanh hơn một chút.”
“Già Ngọc…”
Triệt Hải bỗng nhiên bò tới, cố hết sức ôm lấy mắt cá chân Thích Già Ngọc, vẫn dùng ánh mắt si cuồng vừa rồi nhìn y, giống như đang cầu xin y lại liếc mắt nhìn mình. Thấy Thích Già Ngọc không hề động đậy, hắn thở hồng hộc nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát, lại bò tới chỗ Triệt Liên, túm lấy vạt áo của hắn van vỉ:
“Sư huynh, ta không cần mật pháp Đoạt tướng này nữa, sống thêm mấy ngày nữa cũng không sao cả, ngươi trả lại Già Ngọc trả lại cho ta là được, Già Ngọc…”
Thích Già Ngọc bị gọi đến toàn thân rét lạnh, lúc này bước tới đạp lão tăng này, đạp rất mạnh nhưng trong lòng còn sợ hãi kéo Triệt Liên rời xa hắn. Triệt Liên ngẩng đầu, nhìn thấy tia sợ hãi trong mắt y.
Vì vậy, hắn hỏi theo bản năng: “Ngươi và hắn …”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên ngậm miệng. Nhớ lại lời nói lúc say ngày đó của Việt Minh Khê trong khách điế.m ở Giang Nam, hắn đỡ lờ mờ hiểu ra, bàn tay buông thõng bên cạnh khẽ buông, chợt không dám đối diện với chân tướng này.
Thích Già Ngọc thấy thế thoáng sửng sốt, dường như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, cười khổ nói:
“Ông ấy là cha ta.”