Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 26

12:37 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 26 tại dualeotruyen

Tại sao ở cái thế giới chưa khai phá như thế này lại mất đi nhiều sấm quan giả như vậy? Thời điểm bị gương mặt ông chú đẹp trai của Vưu Chính Bình đánh tơi bời, Nguyên Lạc Nhật đã hiểu.

Một nguyên nhân là không tồn tại hoặc thất bại trong sứ mệnh khám phá thế giới chưa khai phá, bởi vì hệ thống có quyền kiểm soát rất yếu đối với thế giới chưa khai phá, sấm quan giả chỉ có thể vào mà không thể ra, thông tin cũng không có cách nào mà truyền ra khỏi thế giới, tùy chọn trốn thoát hoặc mất đi.

Còn có một nguyên nhân, chính là người thủ hộ trước mắt này!

Khi sử dụng vật phẩm thổi bong bóng và kỹ năng của mình để hạ gục hầu hết người thủ hộ, Nguyên Lạc Nhật vẫn rất kiêu ngạo, hắn cho rằng tổ chức siêu năng của thế giới này bất qua cũng chỉ có thế.

Điều Nguyên Lạc Nhật không biết chính là, người hắn đang đối mặt là những người thủ hộ trẻ tuổi mới chỉ được huấn luyện mười lăm năm và chưa tham gia thực chiến bao giờ, theo lời của những lãnh đạo cấp cao như cục trưởng Tiêu, bây giờ những người mới cũng chỉ là thực tập sinh, ngoại trừ một số đội trưởng và đội phó, những đội viên còn lại đều không đủ tiêu chuẩn thực chiến.

Lần này thử chế phục hành động của Nguyên Lạc Nhật, cũng là một khảo nghiệm mà cục trưởng Tiêu dành cho tiểu đội của Liên Vũ Phàm và Vưu Chính Bình. Tương lai khả năng có thể sẽ có nhiều kẻ phá hoại đi vào thế giới của bọn họ, trước sau gì những người mới này cũng phải làm quen với chế độ chiến đấu tầng tầng lớp lớp của kẻ phá hoại ngày đó.

Mà khi Vưu Chính Bình tức giận sùi bọt mép vì Úc Hoa, cậu nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật đứng trên bong bóng lớn và hiểu được cách sử dụng mới của sức mạnh không gian, trận chiến cũng đã kết thúc.

Dòng điện phóng ra trong không gian quét qua bong bóng như một con rắn bạc, Nguyên Lạc Nhật dùng khoảng không bong bóng đứng mũi chịu sào, bị điện dật toàn thân tê dại, không thể động đậy.

Hắn chỉ kịp tranh thủ nhấn vào máy tạo bong bóng để tung ra nhiều đợt bong bóng vỡ ra để tấn công Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình mở không gian vào bao lấy các bong bóng, cậu tập trung tinh thần, đẩy không gian có bong bóng về phía Nguyên Lạc Nhật đang được bao phủ bởi sợi gai điện, khi khoảng cách tiếp cận đủ gần, Vưu Chính Bình mở không gian ra, đám bong bóng bay tới bao quanh Nguyên Lạc Nhật.

“Nè, vũ khí do chính tao tạo ra sao có thể làm tổn thương tới tao.” Nguyên Lạc Nhật chống cự nói.

Vưu Chính Bình chế nhạo: “Những người thủ hộ chúng tôi không bao giờ copy paste.”

Trong lớp năng lực siêu nhiên đầu tiên, bài học mà họ được học chính là “Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân*”, làm mù mắt sự tự tin của kẻ phá hoại bằng khả năng của mình.

* Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân: Lấy đạo của người đó trả lại cho người đó.

Vì vậy khi Liên Vũ Phàm tấn công Nguyên Lạc Nhật, hắn đã giấu mảnh vỡ thủy tinh vào trong bong bóng, Vưu Chính Bình đương nhiên cũng sẽ dẫn tia sét trong không gian đến bong bóng.

Hàng trăm bong bóng bạc tấn công về phía Nguyên Lạc Nhật, Nguyên Lạc Nhật khó khăn lấy điện thoại ra, hắn muốn sử dụng đạo cụ mới……

Một ngọn lửa cuốn lấy điện thoại của Nguyên Lạc Nhật, Sầm Tiêu bước lên bậc thang không gian do Vưu Chính Bình tạo ra đi lên không trung, điều khiển ngọn lửa lấy đi đạo cụ hệ thống của kẻ phá họi.

“Xin lỗi, bài học thứ hai của chúng tôi chính là tận lực ngăn chặn những kẻ phá hoại có cơ hội thể hiện khả năng khi họ còn đang yếu thế.” Sầm Tiêu nói.

Đây là trí tuệ cùng kinh nghiệm mà vô số người thủ hộ đã đánh đổi bằng máu thịt của mình hàng trăm năm nay. Kẻ phá hoại có thể đổi vật phẩm cứu mạng trên màn hình ảo mà không thể nhìn thấy bằng đôi mắt của người bình thường, khi thấy hắn có xu hướng thực hiện động tác này, nhóm người thủ hộ phải lập tức ngăn chặn hắn tìm kiếm vật phẩm và năng lực mới.

Thế hệ người thủ hộ của Vưu Chính Bình quả thực yếu hơn nhiều so với những tiền bối đi trước, nhưng những sấm quan giả như Nguyên Lạc Nhật cũng yếu đi rất nhiều do hệ thống đang say ngủ. Thao tác màn hình ảo đổi thành thao tác trên điện thoại di động, mà điện thoại thì dễ cướp hơn màn hình ảo.

Khi cướp được điện thoại, thiết bị truyền tin gắn trên tay Sầm Tiêu đột nhiên rung nhẹ, mỗi rung động tượng trưng cho sự thức tỉnh của một người thủ hộ.

Thể chất của bọn họ mạnh mẽ hơn người thường, và đã được đào tạo qua vô số huấn luyện đả kích, độc dược mê hoặc họ trong khoảng thời gian nhất thời, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua 5 phút.

Những người thủ hộ lập tức ngồi dậy hỗ trợ cho những chiến sĩ nằm ngoài biên chế, tiêm huyết thanh giải độc vào cho bọn họ.

Trong tích tắt, tình thế đảo ngược.

Mà trong vài phút này, Úc Hoa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thân phận của anh không tiện, cần phải đề phòng hơn so với Vưu Chính Bình, trước tiên phải kích hoạt năng lực “Cảnh thực thể trong gương” rồi mới dám bò dậy.

Sau khi Úc Hoa bị kích thích bởi chất độc của Nguyên Lạc Nhật đánh thức 1% năng lực của mình, anh cũng không đặt nặng vào sức mạnh mà là thức tỉnh những năng lực ảo giác, chính là vì ứng phó với điều tra của Tổ Chức Thủ Hộ.

“Cảnh thực thể trong gương” có nghĩa là Úc Hoa bố trí một chiếc gương để thay thế chính mình, chiếc gương này có khả năng duy trì thực thể trong thời gian ngắn không quá 5 phút.

Sau khi thiết lập hình ảnh trong gương, Úc Hoa không kịp thay quần áo, liền tùy tay túm lấy áo choàng dài màu đen khoác trên người Chân Lê, bao vây kín mít từ cổ trở xuông.

Chân Lê: “……”

Quần áo mới của tôi, tôi còn chưa mặc mà.

Mặc dù trong lòng lẩm bẩm, Chân Lê vẫn ngoan ngoãn dâng lên một chiếc mặt nạ bạc có thể che toàn bộ khuôn mặt, sau khi Úc Hoa mang mặt nạ, lại ở bên ngoài mặt nạ thi triển một nguồn năng lực bao quanh nó để đảm bảo rằng người khác không thể nhìn thấy dung mạo của anh.

Trong khoảng thời gian này anh trốn sau “Cảnh thực thể trong gương”, lại có bong bóng yểm hộ nên vẫn chưa bị người khác phát hiện.

Úc Hoa chỉ chậm trễ một phút như vậy, Vưu Chính Bình đã ở trên không trung đánh cho Nguyên Lạc Nhật sống dở chết dở.

Khi Sầm Tiêu cướp lấy điện thoại của Nguyên Lạc Nhật, Úc Hoa vừa vặn bay lên không trung.

Bởi vì Sầm Tiêu đã vén bức màn lửa che trên drop tower, Úc Hoa ở trên không trung có thể nhìn thấy “Vưu Chính Bình” đang nằm trên mặt đất không biết sống chết.

Lý trí nói với Úc Hoa rằng Tiểu Vưu đã được hai người thủ hộ kia cứu, hẳn là đang được điều trị khẩn cấp, sẽ không bị thương quá nặng. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy “Vưu Chính Bình” bị thương, tức giận và đau lòng dồn dập lên ở trong lòng, cảm xúc bùng nổ khiến Úc Hoa không còn kìm nén được bản thân, 2% năng lượng đã hoàn toàn bộc phát!

Ngay lúc đó, Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đồng thời cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, không khí xung quanh bọn họ dường như được đọng lại trong nháy mắt, dưới áp lực của cổ sức mạnh này, hai người đều cảm thấy khó khăn trong việc hô hấp.

Còn có một kẻ phá hoại nào đang ẩn thân hay sao? Còn mạnh như vậy? Vưu Chính Bình và Sầm Tiêu đồng thời thầm nghĩ.

Bọn họ là bạn tốt trong nhiều năm, phối hợp ăn ý. Trong nháy mắt không cần giao lưu bằng ánh mắt hay ngôn ngữ, họ liền thay đổi trận hình dưới sức ép của sức mạnh, hai người giáp lưng với nhau, cảnh giác bốn phía.

Sầm Tiêu mở ra một vòng tròn lửa, bao quanh lấy hai người từ trên xuống dưới, đề phòng kẻ thù sẽ đánh úp phía trên hay đánh từ phía dưới.

Bọn họ quan sát xung quanh và thấy một luồng sáng bạc từ drop tower bay vào không trung, một người đàm ông mặt áo choàng đen đứng giữ bọn họ và Nguyên Lạc Nhật, đeo một chiếc mặt nạ bạc sáng bóng và hoàn toàn không nhìn thấy mặt hắn ta.

Người này có tốc độ cực kỳ nhanh, động tác không hề gây ra tiếng động, ngay cả khí tức xung quanh cũng không di chuyển khi hắn nhảy lên, nếu không phải mới vừa rồi hắn bùng nổ sức mạnh, căn bản hai người bọn họ cũng không phát hiện được hắn.

Liên Vũ Phàm đang giả vờ làm Vưu Chính Bình khẽ cắn môi, hắn cũng cảm giác được sự tồn tại của người nọ, nếu như hai người Vưu, Sầm không địch lại, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải để lộ thân phận của Vưu Chính Bình và ra tay hành động.

Sầm Tiêu đã ngưng hỏa thành một cây thương, đang định giành tấn công trước, ai ngờ người áo đen thế nhưng không để ý đến hai người thủ hộ bọn họ, mà là bay đến bên cạnh Nguyên Lạc Nhật, hung hăng đá một chân, đem Nguyên Lạc Nhật vốn đang bị thương đá đến hơi thở thoi thóp.

Vưu Chính Bình, Sầm Tiêu, Liên Vũ Phàm: “……”

Tình huống này là như thế nào?

Người áo đen đè thấp giọng truyền ra năng lượng, toàn bộ công viên giải trí đều có thể nghe thấy giọng nói hùng hậu của hắn: “Nguyên Lạc Nhật, tôi chính là người mà cậu muốn tìm.”

Những người thủ hộ đang được cứu viện cùng với những nhân viên ngoài biên chế đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy người áo đen được tấm áo choàng quấn kín từ đầu đến chân.

“Ngươi chính là boss ẩn, tôi……” Nguyên Lạc Nhật dùng hết toàn bộ sức lực bò dậy, nôn ra một ngụm máu tươi, giơ nỏ hướng người áo choàng đen bắn ra một mũi tên.

Đồng tử của Sầm Tiêu hơi co lại, khi hắn cướp điện thoại của Nguyên Lạc Nhật, trong nháy mắt sinh ra cảm giác thả lỏng, lại không nghĩ Nguyên Lạc vẫn còn cất giấu vũ khí!

Nếu không phải sự xuất hiện đột ngột của người áo đen khiến hắn cảnh giác, bị mũi tên của Nguyên Lạc Nhật bắn trúng, Sầm Tiêu không chết thì cũng bị thương.

Nguyên Lạc Nhật thân là một sát thủ, thân thủ bắn ra một mũi tên có uy lực cực lớn, tốc độ của mũi tên ngang với tốc độ âm thanh, mũi tên xuyên qua bầu trời và đâm thủng vô số bong bóng, đánh tung tóe những bọt nước về phía người áo đen.

Về phần người đàn ông áo choàng đen, hắn từ trong áo choàng duỗi ra hai ngón tay, nhẹ nhàng một kẹp lấy mũi tên chứa toàn bộ sức mạnh của Nguyên Lạc Nhật.

Trong nháy mắt mũi tên biến thành bột phấn khi rơi vào đầu ngón tay của người áo đen, cũng không biết người áo đen dùng phương pháp gì để làm vỡ tan mũi tên bằng kim loại.

“Giết ngươi, ta liền có thể thông quan, từ đây giải thoát rồi.” Nguyên Lạc Nhật gian nan trèo lên bong bóng lớn, không buông tay từ bỏ một chút ít cơ hội.

Con vẹt, ong mật và chuột cũng tụ tập ở drop tower, Nguyên Lạc Nhật phải tìm cách đoạt lấy điện thoại di động!

Nghe được tiếng kêu của con vẹt, người áo đen cười lạnh một tiếng nói: “Điều về hệ Đạo Cụ Khởi Đầu sao?”

Gió nhẹ thổi áo choàng đen, cùng với âm thanh búng tay nhẹ nhàng, Nguyên Lạc Nhật chợt thấy trước mắt tối sầm, ba tầm nhìn của hắn toàn bộ biến mất!

Nguyên Lạc Nhật vội tháo khăn bịt mắt ra, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và sắc mặt của người áo đen, hoàn toàn không thấy rõ những sự vật xung quanh.

“Loại này đạo cụ này xác thực có tiềm năng, chỉ cần bắt giữ những sinh vật đủ mạnh, chưa nói đến trên mặt đất, mặt biển và không trung, thậm chí ngay cả vũ trụ cũng nhiên thấy rõ ràng.” Người áo đen nói, “Nhưng nếu luôn sử dụng đạo cụ kết nối thị giác, thị lực của sấm quan giả sẽ dần dần thoái hóa, một khi năng lực bị tước bỏ, ngươi sẽ không còn nhìn thấy những thứ gần trong gang tấc.”

Nguyên Lạc Nhật không thể nhìn thấy, hai người Vưu Sầm lại nhìn vô cùng rõ ràng, chỉ với một cái búng tay, một quả cầu năng lượng có kích thước bằng một viên ngọc xuất hiện trên vai trái của người đàn ông mặc áo choàng đen, hắn thế nhưng có thể đem năng lực của kẻ phá hoại chuyển hóa thành một thể năng lượng duy nhất!

Sau khi tước đoạt “Thị giác liên tiếp”, người áo đen lại nói: “Ngươi còn có năng lực gì? Độc thuật? Che giấu hơi thở? Nhanh nhẹn? Sức bật? Thể năng? Dao găm và súng bắn tỉa trong ba lô?”

Mỗi lần hắn nói về một năng lực, Nguyên Lạc Nhật đều cảm thấy có thứ gì đó bị rút ra khỏi cơ thể mình, đồng thời quả cầu năng lượng trên vai trái của người đàn ông áo đen càng ngày càng to hơn.

Đến cuối cùng, Nguyên Lạc Nhật chỉ còn lại có hệ thống tích phân, thuật dịch dung và máy tạo bong bóng.

Người đàn ông mặc áo choàng đen đến trước mặt Sầm Tiêu đang mang mặt nạ nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

“Không, không được.” Sầm Tiêu nhìn chằm chằm vào hắn, lấy hết can đảm từ chối.

“Không đưa cũng không sao.” Đối với nhóm người thủ hộ, thái độ của người áo đen dường như tốt hơn một chút.

Quả cầu năng lượng trên vai nhẹ nhàng bay tới bên cạnh Sầm Tiêu, Sầm Tiêu trơ mắt nhìn nhìn một luồng không khí trong suốt trong điện thoại bị quả cầu năng lượng hút đi, khi quả cầu năng lượng có kích thước bằng một quả bóng tennis, Sầm Tiêu cảm giác được chiếc điện thoại này đã không còn năng lượng đả kích nữa, chỉ cần hắn nhẹ nhàng sờ một cái, điện thoại di động sẽ vỡ nát.

Nguyên Lạc Nhật cùng hệ thống cảm giác tương liên, thời điểm năng lượng hệ thống được rút ra, hắn cũng vô lực quỳ gối trên bong bóng lớn, giống như một con gà trống bị nhổ sạch lông, không còn có năng lực chống cự.

Người áo đen duỗi tay ra, thả quả cầu năng lượng bằng bóng tennis vào lòng bàn tay, người áo đen đối mặt với quả cầu năng lượng nói: “Liên Minh Thông Quan nghe đây, ta chính là người mà các ngươi muốn tìm.”

Nguyên Lạc Nhật ngẩn ngơ, trong thế giới chưa khai phá thì không thể truyền thông tin, người đàn ông mặc áo choàng đen này thực sự có thể sử dụng năng lượng hệ thống của hắn để nói chuyện với Liên Minh Thông Quan, hắn ta rốt cuộc là ai? Thật sự có thể làm điều mà ngay cả hệ thống không làm được!

Người áo đen nói: “Các ngươi chịu sự bức bách của hệ thống, kiên trì muốn hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể hiểu được. Thân là sấm quan giả, giết hay bị giết đều là gieo gió gặt bão. Nhưng khi vào thế giới này, nhất định phải tuân thủ phép tắc của thế giới! Hãy hành động theo quy tắc, ta nguyện ý chu toàn các ngươi, cũng có thể tha cho các ngươi một con đường sống.

“Phàm là những ai phá hoại an ninh công cộng, giết! Chà đạp luật pháp quốc gia, giết! Giết hại những người bình thường, giết không tha!”

Mỗi một tiếng “Giết” như dao nhọn đâm vào trái tim của Nguyên Lạc Nhật, hắn toàn thân vô lực, chỉ cảm thấy mình biến thành người người chết rồi.

Sau khi biểu đạt ý tứ của mình, người đàn ông áo đen đóng thông đạo liên lạc lại, năng lượng ở lòng bàn tay hoàn toàn chìm vào cơ thể hắn, hắn dường như đã hấp thu toàn bộ nguồn năng lượng đó.

Thời điểm nguồn năng lượng biến mất, máy tạo bong bóng trong tay Nguyên Lạc Nhật cũng biến mất không thấy đâu, bong bóng khắp công viên giải trí cũng theo đó mà vỡ tan.

Bong bóng lớn chống đỡ Nguyên Lạc Nhật trên không trung cũng hóa thành ảo ảnh, Nguyên Lạc Nhật bị rơi từ độ cao hơn trăm mét xuống, hắn an tĩnh nhắm mắt lại.

Thua rồi. Hắn thất bại thảm hại trước Mục Tiêu Nhiệm Vụ, thậm chí còn không có năng lực đụng vào góc áo của đối phương.

Nguyên Lạc Nhật, người lần lượt bị nhóm người thủ hộ và người đàn ông áo đen treo lên đánh hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, nhắm mắt chờ chết sau khi rơi xuống từ độ cao này.

Vưu Chính Bình mở không gian ra, đưa Nguyên Lạc Nhật vào trong không gian, cứu Nguyên Lạc Nhật một mạng. Từ cuộc nói chuyện của người áo đen và Nguyên Lạc Nhật, cậu đoán được rằng trong tương lai sẽ có liên tiếp nhiều kẻ phá hoại đi vào thế giới này, mà Nguyên Lạc Nhật dường như quen biết bọn họ, Tổ Chức Thủ Hộ cần Nguyên Lạc Nhật cung cấp thông tin về những kẻ phá hoại khác.

“Thứ này giao cho các ngươi.” Người áo đen nói.

“Ngươi rốt cuộc là địch hay là bạn?” Trong ánh mắt Vưu Chính Bình tràn ngập địch ý.

“Ta không có ý định làm kẻ thù của các ngươi,” người áo đen nhìn xuống phía dưới, giống như lơ đãng hỏi, “Có người thương vong sao?”

Người yêu của cậu còn không biết sống chết ra sao! Vưu Chính Bình siết chặt nắm tay, cường chống nói: “Người mà chúng tôi cứu không có gì trở ngại, mũi tên chỉ là làm rách da, chúng tôi đã xử lý khẩn cấp, còn cái người bị Chân Lê mang đi thì tôi không rõ lắm, hắn bị các người mang đi, chúng tôi không thể kịp thời cứu giúp.”

“Còn sống, tôi đã trị thương cho hắn, hiện tại chỉ là hôn mê.” Người áo đen nói.

Người áo đen và Vưu Chính Bình ngầm thở phào nhẹ nhõm khi người nằm bò trên mặt đất không có chuyện gì.

Trận chiến này rối tung vì sự tự phụ của Nguyên Lạc Nhật, buộc hai người họ phải ra tay, may mà cả hai đều tìm được người thay thế.

Khi bụi đất lắng xuống, người áo đen xoay người rời đi, Vưu Chính Bình lại dũng cảm đứng trước mặt hắn nói: “Đừng hòng đi, mục tiêu của kẻ phá hoại là anh, anh phải phối hợp với chúng tôi.”

“Không biết tự lượng sức mình.” Úc Hoa lạnh lùng nhìn Vưu Chính Bình, thầm nghĩ vụ điện thoại di động còn chưa tính, thoáng thủ hạ lưu tình liền được đằng chân lên đằng đầu.

Anh hơi giơ tay lên, muốn giáo huấn cái tên người thủ hộ đã chụp lén nhật ký lịch để bàn và lấy đi điện thoại bảo bối của anh một chút.

Úc Hoa đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, khi tầm mắt xẹt qua cái quần của ông chú đẹp trai, ánh mắt anh hơi sững lại.

Đó là một chiếc quần dài màu xám nhạt, giống với kiểm mà Vưu Chính Bình đã mặc sáng nay. Trùng hợp chính là, chỗ ống quần còn có một dấu vết màu đen.

Có đôi khi Vưu Chính Bình có lén giặt quần áo, Úc Hoa sẽ phải giặt lại lần thứ hai nếu cậu giặt không sạch. Để thuận tiện, Úc Hoa đã mua ba cái máy giặt để trong ba cái toilet. Một cái giặt áo khoác, một cái giặt đồ lót, một giặt giày.

Có một ngày, Vưu Chính Bình đột nhiên muốn tự mình giặt quần áo, liền ném quần áo khác màu vào trong máy giặt, lúc này chiếc quần màu xám nhạt mới mua không lâu đã bị dính màu đen từ chiếc quần jean.

Sau khi Úc Hoa về nhà đã cố gắng tẩy rất lâu nhưng vẫn không sạch sẽ, vết đen trên ống quần kia dù làm cách nào cũng không làm sạch được. Úc Hoa có chút thất bại, chiếc quần này rất đắt, mới mặc có một lần, cứ như vậy bị dính màu.

Vưu Chính Bình tùy tiện nói không quan trọng đâu, dù sao sao cũng ở chỗ ít thấy, có thể mặc tùy thích. Còn ôm Úc Hoa an ủi, nói rằng cậu sẽ mặc chiếc quần này cho đến khi cũ nát mới thôi, lúc này mới dỗ ngọt được Úc Hoa rầu rĩ không vui.

Sau khi Úc Hoa nhìn màu sắc của ống quần, liền cúi đầu nhìn “Vưu Chính Bình” nằm bẹp trên mặt đất, thị lực anh vô cùng tốt, khoảng cách xa như vậy, Úc Hoa vẫn nhìn thấy rõ ràng là trên chiếc quần không có vết màu đen.

Mới vừa tức thì, ông chú thủ hộ đẹp trai này còn chụp hình cho anh và Vưu Chính Bình.

Gương mặt này……

Người đàn ông áo đen lẳng lặng nhìn ông chú đẹp trai, vươn tay về phía mặt nạ nano mà cậu đang mang.

Sầm Tiêu, người qua đường che trước người Vưu Chính Bình, đối mặt với kẻ phá hoại mạnh mẽ này cùng với người anh em tốt của mình.

Những người thủ hộ còn lại đã dần dần tụ lại, người càng ngày càng nhiều, cho dù người áo đen rất mạnh, Sầm Tiêu chắc chắn sẽ vây khốn được hắn. Nhất định sẽ có đồng đội cầu viện về căn cứ, chờ nhóm người thủ hộ dày dặn kinh nghiệm cùng cấp bậc với cục trưởng Tiêu tới, định có thể bắt sống người áo đen!

Nhìn thấy một người thủ hộ khác đang bảo vệ ông chú đẹp trai, Úc Hoa mơ hồ cảm thấy cách hai người ở chung vô cùng quen mắt.

Đêm dài lắm mộng, năng lượng anh mới vừa thu thập được đã phong ấn sức mạnh Úc Hoa, hơn nữa đã có người dần dần tiếp cận, “Úc Hoa trong gương” phía dưới cũng không giữ được bao lâu.

Bàn tay Úc Hoa y vung lên, một đạo tia sáng rơi vào mắt Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình, trước mắt bọn họ sáng bừng, không thấy rõ sự vật trước mặt.

Chờ thị giác của hai người khôi phục, người áo đen đã biến mất không thấy đâu.

Nhóm người thủ hộ mới tới cũng không thấy hướng đi của người áo đen, chỉ nói thấy một đạo ánh sáng chói mắt, không biết mấy giây này đã xảy ra chuyện gì.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Vưu Chính Bình có chút yếu ớt, cậu không thể khống chế không gian của mình và Sầm Tiêu, sau khi tiếp đất thì không thèm đổi lại với Liên Vũ Phàm, liền vội vàng chạy tới bên cạnh Úc Hoa, kiểm tra lồng ngực của anh, quả nhiên không có miệng vết thương, nhịp tim bình thường, hô hấp cân xứng, giống như là đang ngủ.

Lúc này Vưu Chính Bình mới thở phào nhẹ nhõm.