Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dualeotruyen.
“Hai người sao lại quen nhau?”
Văn Vĩ ngẩn ra, không suy nghĩ nhiều mà nói, “Còn vì sao được nữa, anh ở đó thế nào cậu cũng biết rồi, thì cứ thế qua lại vài lần, mỗi lần lại nói thêm mấy câu thôi.” Nói xong anh ta không khỏi suy nghĩ, hai hàng lông mày cũng đã chúc ngược dính vào nhau, hai bàn tay dưới gần bàn cũng không ngừng xoắn vặn.
Từ Tân hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu im lặng như đang suy tính cái gì. Văn Vĩ tự cười hai tiếng lấy lệ, vẻ mặt hơi lúng túng, hắng giọng hai tiếng mới hỏi, “Anh bảo này chú Ba… đột nhiên quan tâm con trai ông Mã làm gì vậy?”
Tự nói xong lại tự làm cái bộ mặt bừng tỉnh, “Muốn, muốn làm quen hả?”
Từ Tân ngước lên nhìn, theo thói quen định đưa điếu thuốc lên miệng thì chợt nhớ ra mình đã dập thuốc, đành quay sang tự rót cho mình một chén trà. Văn Vĩ ngồi phía đối diện đứng ngồi không yên, không khỏi bối rối lo lắng. Hai con người nhìn Từ Tân đã sắp cháy đến nơi rồi. Trong khi đó, hắn vẫn chậm rãi uống hết nửa chén trà, song lại lờ tịt câu hỏi của anh ta đi.
“Nghe nói là… Lý Bình bị điều đi rồi hả?”
Văn Vĩ đang nóng vội muốn nghe câu trả lời, đột nhiên lại nhận được một câu hỏi chẳng liên quan, liền ngơ ra. “A, cái đó, đúng là có chuyện như vậy.”
Văn Vĩ gãi đầu, “Sao cậu biết? Anh cả nói sao?”
Từ Tân nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Văn Vĩ thấy thế thì lanh chanh nghiêng người ghé sát lại, đè thấp giọng thần thần bí bí, cứ như giấu bí mật quan trọng lắm. Còn phải nói à, cái loại mật báo này thân “trâu ngựa” như anh ta thế nào cũng phải nắm được, cơ hội tốt để cống hiến không thể bỏ qua. Hơn nữa người này cũng là họ Từ, không phải người ngoài.
Từ Tân nghiêm mặt, nhìn anh ta nằm cả nửa người lên bàn, hai mắt lóe sáng, nhỏ giọng nói, “Hê hê, có điều cậu đừng lo, anh nghe ba anh nói là chuyện kia của Lý Bình, bề ngoài là tại họa bất ngờ, nhưng mà chờ qua mấy ngày nữa chính là phúc lớn. Người khác cầu xin còn không được á. Ba anh nói cái này gọi là tiên ức hậu dương – dìm trước rồi nâng sau.”
Từ Tân nhìn anh ta, có khi nào bữa ăn với nhà họ Mã cũng là vì chuyện này?
Văn Vĩ vẫn đang cười khúc khích, ra vẻ hiểu biết lắc đầu, “Ông Mã ấy à, chỉ biết một không biết hai. Bữa cơm đó là ổng mời lão gia nhà cậu chứ không phải mời anh cả. Ổng muốn cho Mã Dật Phù tới điều hành việc kinh doanh ở xưởng thuốc. Chỗ đó béo bở thế nào cậu chắc cũng biết rồi, nhưng vớt dầu không dễ. Bây giờ trên cao gió lớn, Lý Bình tuy nhìn qua thì lấy mất một cục lớn, thực ra cũng chẳng thua thiệt mấy, thế cục bây giờ người muốn chuyển cũng không nơi nào chuyển. Chưa kể thời này, đường còn dài lắm, chỉ cần ba cậu chịu nói, phục hồi nguyên chức là chắc rồi, làm tốt không chừng còn có thể trèo thêm nữa.”
Từ Tân hiếm khi cảm thấy không nhẫn nại được, nghe anh ta nói một tràng, nhịn không được lại châm một điếu thuốc. “Chuyện của Mã gia lâu nay sờ cũng sờ không tới, sao anh biết rõ quá vậy?”
Văn Vĩ tặc lưỡi, ngượng cười hai tiếng, kẻ khua môi múa mép ban nãy chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng. “Cái đó, thì là, chẳng phải gần đây ba anh đi làm lái xe cho anh cả à, thì chính là tai nghe được như vậy thôi…”
Vừa nói vừa bồn chồn nhìn hắn, “Ây da nhưng mà chuyện này anh chỉ nói cho chú Ba biết thôi, đừng nói ai khác nghe nha…”
Từ Tân gõ nhẹ tàn thuốc, phả một hơi khó, coi như đồng ý. Văn Vĩ yên lòng, sau lại có chút vui vẻ. Từ Tân từ nhỏ đã không có hứng thú với mấy chuyện quan vụ này, vậy mà bây giờ lại chịu ngồi nghe anh ta dài dòng như vậy, xem ra việc anh ta có chân vào cục Y Tế đã ăn chắc mấy phần rồi.
Ai ngờ còn chưa kịp vui vẻ xong, người đối diện đã đột ngột đứng lên, trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ta đem điếu thuốc dập tắt. Sau đó chỉ một câu đã đánh anh ta hiện nguyện hình
“Hôm nào anh rảnh, giúp tôi hẹn con ổng ra ngoài một bữa.”
Ơ…? Cái đó, con trai ấy hả?
Mã Huy có mấy đứa con trai?
Chỉ có một.
Mã Dật Phù. Từ Tân không hề quanh co, trực tiếp báo danh luôn.
Hai hàng lông mày của Văn Vĩ lại chúc xuống.
“Sao rồi? Không vui ư?”
Văn Vĩ cười mà so với khóc còn khó coi hơn, “Cái đó, đâu có! Chẳng qua là trong lòng tò mò thôi…”
Nói xong anh ta lại trộm nhìn sắc mặt Từ Tân, “Ây da, chú Ba đột nhiên lại…”
Từ Tân nhận túi đồ ăn từ nhân viên phục vụ, cười nhạt, “Không phải là hôm nay anh muốn tôi giúp mở rộng đường quan hệ tài lộ hay sao?”
Văn Vĩ không khỏi gào khóc trong lòng
‘Ai u còn không phải là mong cậu sớm về nhà nhận lỗi hay sao. Có thể khuyên được chú ba Từ cải tà quy chính nhất định là công to bậc nhất! Chỉ sợ là đến gặp cũng không gặp nói cũng không nói được… Nhìn mà xem cả người đều như lửa, tôi mà dám đem bảo bối nhà họ Mã dâng đến trước mặt cậu à, có khi nào cậu đánh con nhà người ta tàn phế luôn không…’ Huống hồ tính tình Mã Dật Phù cũng có vừa đâu. Nghe nói hồi trước đi học, có một nam sinh nào đó nói chuyện quá nhiều với bạn gái mới của cậu ta, ở công viên lôi lôi kéo kéo thêm mấy câu, kết quả một thời gian sau liền bị cho thôi học đuổi về nhà. Một mầm non thật tốt liền bị ấn đến thối rữa trong lòng đất.
Chuyện đó sau này bị đám người làm thuê trong nhà Mã Dật Phù lấy ra làm chuyện cười tiêu khiển, nhưng đều hời hợt nói như chuyện không có thật. Văn Vĩ đứng một bên nghe cảm thấy quá đáng những không tiện nói gì. Anh ta cứ tự biên tự diễn nghĩ thầm hồi lâu như vậy, ngoài miệng một câu cũng không dám nhả ra. Đang tính xem nên lấy lí do nào để từ chối, thì Từ Tân có vẻ như đã không đủ kiên nhẫn chờ anh ta tính nữa. Thấy anh ta cả người ngồi đần ra, liền đặt hai tờ tiền lên bàn rồi rời đi.
Văn Vĩ phản ứng kịp, vội cầm lấy đuổi theo gọi, “Ấy, chú Ba, chú Ba!”
Từ Tân dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.
Văn Vĩ dúi tiền lại vào túi hắn, “Ây da anh sao có thể để chú Ba trả tiền được. Không phải nói từ đầu là anh mời khách sao?”
Từ Tân liếc nhìn túi quần người đối diện, cũng không so đo nữa, “Được, vậy cảm ơn.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Văn Vĩ vội vàng ngăn lại, “Chờ đã chú Ba, cái này, chỗ đồ ăn này sợ không đủ…”
Từ Tân nhíu mày, đặt sang một bên, “Còn có chuyện gì?”
Văn Vĩ thu tay, bao nhiêu thứ muốn nói đều bị chặn lại ở cuống họng, hồi lâu vẫn không biết nên nói câu nào mới ổn. Suy nghĩ một hồi, cảm thấy phải chăng bởi vì vừa rồi mình do dự không đồng ý chuyện hẹn gặp Mã Dật Phù mà đã đắc tội vị tổ tông này rồi.
Vừa ngẩng lên, vừa hay đụng trúng ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Từ Tân, vội vàng hỏi, “À, thì là, chẳng phải nói muốn gặp con trai lão Mã sao? Cậu cho anh một thời gian cụ thể đi, anh cũng đâu có tiện hẹn bừa.”
Từ Tân đút tay trong túi, mỉm cười khiến trong lòng Văn Vĩ hốt hoảng, “Cái đó tùy anh, tôi thế nào cũng được.”
Nói xong không dừng lại nữa, đi thẳng ra khỏi tiệm ăn.
Có điều không ai ngờ rằng chỉ nửa giờ sau, chuyện khổ sở của Văn Vĩ liền tự động bị tiêu trừ. Bởi vì cái vị Mã công tử kia, hình như là tự ăn gan hùm mật gấu gì mà chủ động tới sờ mông cọp.
Từ Tân xách theo một cái túi, vừa rẽ vào khu ký túc đã thấy lão Lưu ở phòng bên cạnh đang đứng ở khúc quanh. Nhìn thấy đồ ăn trên tay hắn là mĩ vị khoa trương, mới đi mấy bước đã thấy lão Lưu chào hỏi, “Yo anh Từ! Nay đi ăn cơm à, thơm thế!”
Từ Tân ngừng bước, nhận bao thuốc đối phương ném tới. “Cho tiểu Lâm” Từ Tân cười, “Hôm qua nó phát sốt.”
Lão Lưu cười hê hê, nhớ tới Lâm An như cái bánh bao nhỏ trắng mềm không thể ra đầu gió ở cùng nhà với Từ Tân, thuận miệng đá một câu, “Ấy tiểu Lâm a, bị bệnh hả, anh nói xem thằng nhóc này đúng là hiếm có… Thât là giống Lâm muội muội.”
Từ Tân chỉ cười không nói, ngậm điếu thuốc rồi ném cái bao lại, “Cảm ơn nhé.” Nói xong hướng cầu thang đi lên.
Lão Lưu nói xong lại cười cười, song lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó không đúng lắm, vội vàng đuổi theo, “Ấy, anh ơi không đúng!”
Từ Tân dừng bước.
Lão Lưu mới ngại ngùng cười, “Xem trí nhớ tôi tệ quá, vừa xong đã quên.” Vừa nói vừa nhìn lên, “Vừa nhớ ra, tiểu Lâm không có trên phòng đâu.”
Từ Tân nhướn mày, “Không ở đây?”
“Ừ. Vừa mới ngồi kia tê chân quá quên xừ mất. Tôi thấy nó đi ra ngoài, có một thanh niên trẻ tuổi gọi nó đi.” Vừa nói vừa nghĩ tới Lâm An trước đây ở bên cạnh Từ Tân đều ít nhiều được đối xử đặc biệt, bèn nói thêm, “Chắc là không có chuyện gì đâu, tôi thấy lúc nó đi ra ngoài không có vẻ gì là miễn cưỡng cả, trông bình thường lắm. Trước đây không phải nó là sinh viên đại học à, có khi là bạn học cũ chăng.”
Từ Tân xách đồ lên quay trở lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh tên nhóc tối qua hai mắt đỏ bừng thất thố, không rõ tại sao lại cảm thấy có chút không yên lòng, “Có người gọi đi? Bộ dáng người đó ra sao?”
Lão Lưu thấy hắn có vẻ nghiêm túc, còn tưởng xảy ra chuyện rồi, cũng rối cả lên, “Thì… trông trẻ tuổi, khoảng hai mươi tuổi gì đó, còn có, đeo một cặp kính, trong rất văn nhã.”
Vừa nói vừa chần chừ chờ đợi, thấy vẻ mặt Từ Tân càng lúc càng nhạt, vội vã nói tiếp, “Cậu ta ở cửa chờ tiểu Lâm, tôi thấy người ta trông cũng nghiêm chỉnh, không giống như kiểu người linh tinh trà trộn vào nên không hỏi nhiều. Sau đó, lúc tiểu Lâm đi vể phía trước còn quay lại cười với tôi…”
Nói đến đây chính bản thân cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
Từ Tân không lên tiếng, lão Lưu không ngừng xem sắc mặt hắn, cố nhớ lại xem có thêm cái gì không, “Đại ca… Anh xem, chuyện này…”
Mã Dật Phù.
Phỏng chừng chỉ trong nháy mắt, Từ Tân đã đoán chắc chắn là như vậy.
Ngày hôm đó ở bệnh viện, người đó trốn sau cặp mắt kính văn nhã trộm cười khẽ. Rồi tối hôm đó dưới cây đèn đường, Lâm An mặt mày trắng bệnh. Lại thêm ông chủ Tiền đột nhiên dặn dò vu vơ. Từ Tân thoáng nghĩ liền cảm thấy chuyện này không thể sai được, thầm chửi mẹ nó một tiếng trong lòng.
“Đi lâu chưa? Đi hướng nào?”
Lão Lưu kịp thời phản ứng lại, nhìn thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt đã ‘thúi’, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức dẫn hắn đi tới cửa, chỉ về phía một tường rào bao quanh một mảnh vườn bỏ hoang, “Chưa lâu lắm, mới vừa đi một lát thôi.”
Từ Tân ừ một tiếng coi như đáp, lao về phía lão Lưu chỉ. Được vài bước lại chợt nhớ tới ánh mắt người nọ đỏ bừng nhắc tới những chuyện cũ, bèn quay lại dặn dò, “Chờ ở đây, đừng đi đâu.”