Skip to main content
logo-truyenbiz.net

Chương 69-70-71

1:59 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 69-70-71 tại dưa leo tr

Chương 69


Đường Chi phải mặc chiếc áo khoác quân dụng dày cộm lên người một thời gian dài sau đó lại phải đợi mọi người vào hết trong hội trường mới miễn cường cởi ra đưa cho Tống Sơ Tuyết. 
Cô cứ chần chừ ngoài cửa không dám đi vào vì bên trong có rất nhiều camera. 
Một người coi trọng hình tượng như Đường Chi nếu buộc phải xuất hiện trước ống kính thì phải để bản thân xuất hiện một cách hoàn mỹ nhất. 
Không có cái áo đó trên người độ ấm trên vai cũng biến mất, cái lạnh cứ thế bao phủ cả người cô. Đường Chi ôm lấy cánh tay hít lấy một hơi thật sâu chuẩn bị tiến vào với phong thái tốt nhất thì thấy Giang Chi cởi vest đưa qua cho cô. 
Đường Chi sững sờ mất vài giây. 
“Cho em?”
Anh cởi vest nên trên người chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng. Vừa hay nhìn thấy họa tiết sẫm màu trên ngực trái trùng với họa tiết trên váy cô. 
“Không phải em lạnh à?”
Giang Chi giúp cô khoác áo lên người mới nói một cách hợp tình hợp lý: “Tiểu tiên nữ sẽ bị đông lạnh đó.”
Bước đi này quá hay!
Vậy thì… miễn cưỡng tha thứ cho những trò đùa quá đáng trước đây anh dùng để trêu chọc cô vậy. 
Trong tim Đường Chi kêu lên oang oang hai tiếng, giữa cảm giác ấm áp bao phủ cố tạo cho mình sự dũng cảm quyết định chọn người trước mặt. 
Cô để anh tùy ý khoác vest lên người mình không quên sửa lại lời nói của anh: “Còn nữa, anh nói sai rồi. Tối này phải gọi em là công chúa điện hạ.”
Không nhìn thấy vương miện vàng trên đầu của cô à~
Giang Chi không nhịn được cười, tiếp tục sửa soạn lại vest trên vai cho cô với động tác vô cùng tinh tế. 
“Ừm, công chúa điện hạ.”
Anh bật cười thành tiếng đúng là có thể đẹp trai chết người, đôi mắt đào hoa cong thành vòng cung. Giọng điệu có chút cợt nhả cùng với giọng nói trầm thấp làm Đường Chi thấy vô cùng xấu hổ, vành tai cô đỏ chót bắt đầu hối hận bản thân đã nói ra câu nói lúc nãy. 
Giang Chi chậm rãi rút tay về thì nhìn thấy cô đỏ mặt còn không ngừng lớn tiếng thúc giục anh: “Đi nhanh lên nào!”
Đường Chi có một thói quen. 
Mỗi lúc xấu hổ đều sẽ tăng âm lượng giọng nói lên cao để che giấu sự ngại ngùng của cô. Bao gồm cả hành động đi rất nhanh của cô cũng là vì điều đó. 
Nhìn người đằng trước đi vừa nhanh vừa toát ra một chút quyến rũ, Giang Chi thấp giọng cười nhanh chóng đuổi kịp Đường Chi sau đó đưa tay cho cô: “Công chúa điện hạ, tôi đỡ em nhé.”
A a a!
Trái tim Đường Chi gào thét thành tiếng. 
Cứu mạng trời ơi! Cô sẽ không bao giờ nói mấy lời nhảm nhí như thế nữa đâu!
Anh có quên mấy lời cô vừa nói hay không vậy?

Tim Đường Chi như tro tàn nhưng trên mặt biểu hiện vô cùng bình tĩnh. 
Cánh cửa hội trường đã mở lớn để chào đón bọn họ, cô lập tức ưỡn ngực thể hiện ra phong phạm của một nữ minh tinh cao quý. 
Đường Chi khoác tay Giang Chi cùng anh cất từng bước tiến vào trong. 
Cảm giác này quả thực vô cùng kì diệu nhưng chưa đợi Đường Chi suy nghĩ kĩ hơn thì vô số ánh đèn sân khấu hướng về phía bên này. 
Cô chẳng còn quan tâm đ ến chuyện khác nữa chỉ có thể tiếp tục ưỡn thẳng ngực hóp bụng để mỗi bước đi hoàn hảo nhất có thể. 
Hai người đi trên thảm đỏ là lúc vừa mở màn nhưng lại dùng nghi thức của kết thúc buổi tiệc. 
Khán giả náo động hẳn lên tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này. Fans CP chầu trực trên kênh phát sóng trực tiếp giống như chào đón ngày xuân sôi nổi hẳn lên. 
[A hai người vừa dắt nhau đi trốn ở đâu!]
[Ha ha áo khoác quân dụng của Chi Chi đâu rồi? Sao không mặc nữa?]
[Nên lúc hai người biến mất anh Chi đã cố gắng dùng vest của mình đánh bại áo khoác quân dụng đúng không?]
Tên tuổi trong giới của Giang Chi sớm đã có chỗ đứng, ai ai cũng đều biết. Anh rất ghét những hoạt động thế này nên cơ bản đều sẽ từ chối hết. 
Nhưng hôm nay tự dưng lại tham gia còn đặc biệt chọn vị trí mở màn để đi vào. 
Điểm này làm cho mọi người liên tưởng đến mục đích của Giang Chi là vì Đường Chi mà đến. 
Cộng thêm trang phục trên thân của hai người và việc anh tình nguyện giúp Đường Chi trở thành điểm nhấn càng làm cho mấy nữ minh tinh có mặt trong hội trường sinh ra vài phần hâm mộ. 
Vài nghệ sĩ hợp tác cùng anh trước đó càng cảm thấy đau răng. 
“Bắt đầu từ lúc nào mà Giang Chi có thêm bộ mặt dịu dàng như thế rồi?”
Nhan Vô Ưu chống má nhìn về phía Giang Chi và Đường Chi với đôi mắt rực lửa. 
“Èo…  Mấy người còn chưa thấy con người của anh ấy lúc yêu đương đâu.”
“Như thế nào?”
Nhan Vô Ưu nhấp môi chẳng nói thêm gì nữa. 
Đương nhiên là đội lên đầu cung phụng luôn chứ sao…
Cưng chiều đến không còn gì để nói nữa. 
Cảnh tượng mà hôm nay mấy người thấy chính là cảnh cưng chiều Đường Chi mỗi ngày đều diễn ra trước lúc hai người chia tay đó. 
Hứ, Cô chẳng thèm ngưỡng mộ chút nào nhé!
Đường Chi và Giang chi bước vào hội trường cùng nhau ngồi xuống vị trí của chính mình. 
Hàng trăm khách mời đều người nổi tiếng nhất nhì trong các lĩnh vực khác nhau đã ngồi vào trước sân khấu. Dạ tiệc cũng chính thức mở màn. 
Cùng lúc đó người xem trong kênh phát sóng trực tiếp vượt xa kỷ lục năm ngoái. Người thì xem hot search, tin tức hoặc xem các sao nữ tranh đấu sắc đẹp. Có người lại muốn xem tiết mục của thần tượng nhà mình và nhiều hơn hết là vì sự đổ vỡ của CP “Kẹo Gừng”. 

Tại sao chia tay còn có thể đứng chung dưới một ống kính hơn nữa còn ngọt nào như thế ?
Họ sợ cả đời này cũng chẳng thể thoát khỏi hố sâu của cái CP này mất!
[Tôi xin tuyên bố đây chính cảnh tượng kết hôn mà tôi muốn xem nhất trong chương trình ‘We Are In Love’!]
[Xin hãy để em tạm biệt cuộc sống tươi đẹp này đi “Kẹo Gừng” ơi!]
[Theo đuổi nhanh lên anh Chi ơi! Tức chết tui rồi!]
[Xin hai người quay lại đi mà! Quay lại nhanh lên làm ơn đi!]
[Không thể đợi đến thông báo chính thức đêm nay nữa! Tiền đã chuẩn bị xong hết rồi!!!]
Giang Chi để Đường Chi ngồi lên hàng gần sân khấu nhất. 
Cả hàng đó ngoài Đường Chi ra thì đều là ảnh đế, ảnh hậu, ca sĩ, đạo diễn…
Tất cả đều là những người thực lục hơn người nhưng họ không quá coi trọng ca vị (1) cho lắm. Mọi người đều cười nói vui vẻ với hai người hơn nữa đối xử với Đường Chi cũng rất khách khí và chăm sóc. 
Ngược lại, Đường Chi có chút dè dặt nếu theo lý mà nói thì cô không nên ngồi ở bàn này mới đúng. 
Sắp xếp chỗ ngồi như vậy chắc chắn là ý của Giang Chi. 
Đương nhiên cô cũng không hẳn là một ngoại lệ duy nhất. 
Ví dụ như ảnh hậu Từ Kim Phàm với chồng của cô Lâm Huân ngoài ra còn nhiều cặp vợ chồng khác nữa. Nhưng Lâm Huân ngồi cạnh Từ Kim Phàm vì anh là một thành viên trong gia đình của Từ Kim Phàm. 
Thành viên trong nhà…
Bỗng nhiên Đường Chi bị bốn từ này đả động đến. 
Cô đưa mắt nhìn sang. 
Cả người Giang Chi ẩn trong bóng tối lộ ra gò má tinh tế, đôi lông mày vô cùng xinh đẹp thật sự quá đẹp trai.
Anh ngồi thẳng lưng, tư thái rất tốt
Lúc cảm nhận thấy ánh mắt của cô nhẹ nhàng cúi đầu xuống rất hợp với tư thế nói chuyện của cô. 
“Sao thế?”
Đường Chi mất tự nhiên rũ mắt xuống. 
Duỗi tay ra kìm nén trái tim đang loạn nhịp, tâm lý bồng bột và cảm giác muốn cận kề. 
*
Sau khi kết thúc tiệc tối, Đường Chi rất biết trọng bạn khinh sắc bỏ lại Giang Chi chạy lấy người. 

Cô chạm mặt Nhan Vô Ưu hai người chụp với nhau vài tấm hình lại đường ai nấy đi. 
Còn gặp cả ca sĩ KiKi trước đó muốn hợp tác với cô thậm chí còn xem cả sân khấu âm nhạc của cô và Tống Chấp. Tiểu idol Lâm Tần cũng chạy qua biểu đạt thích cô ấy rất nhiều…
Chụp hình với các chị em gái xinh đẹp đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. 
Đường Chi ngồi lên xe với trái tim như hoa nở nhưng Tống Sơ Tuyết đang ngồi trong xe biểu cảm lại vô cùng cứng ngắc. 
Ban đầu cô không chú ý đến nên không ngừng kể cho Tống Sơ Tuyết nghe những chuyện trong tiệc tối. Cuối cùng duỗi tay qua định bụng lấy điện thoại Tống Sơ Tuyết mới do dự không chịu đưa: “Hay em đừng nên xem nữa.”
“Sao cơ?”
Đường Chi nghe xong câu này trái tim phút chốc trầm xuống. 
Cảm giác sự việc việc không đi theo chiều hướng tích cực nữa. 
Cô duỗi tay cầm lấy điện thoại trên tay của Tống Sơ Tuyết: “Làm sao vậy?”
“Nhanh đưa điện thoại cho tôi.”
Tống Sơ Tuyết không ngăn được chỉ đành đưa điện thoại cho cô xem sau đó phiền muộn bổ sung thêm một câu: “Hy vọng em xem xong đừng buồn đó.”
Đây…
Là chuyện lớn gì lớn đến mức chị Tống phải dọa cô thế nhỉ?
Đường Chi mở điện thoại lướt xem hot search, vừa nhìn thấy hot search nhì bảng tay cô run rẩy. 
Trước khi xem cô cứ nghĩ hot search sẽ là tạo hình trên thảm đỏ tối nay của cô nhưng không bao giờ nghĩ đến lại là cái này. 
Tên của cô được treo nhì bảng hot search nhưng không phải là công chúa hay người đẹp gì cả mà là…
# Bà Cụ Đường Chi#
Cả cuộc đời này Đường Chi chưa bao giờ nghĩ đến từ này sẽ xuất hiện cùng với tên của cô. 
Tên hastag này quá cũng quá khó tin rồi, cô đơ người trừng màn hình trước mắt hơn nửa phút vẫn chưa thể đi ra đả kích của hot search này. 
Cả người sững sờ không có dũng cảm ấn vào xem đến đầu ngón tay cũng đang run rẩy. 
Cô lướt hết một vòng bảng hot search thấy #1 hot search là #Giang Chi mở màn#  còn #Đường Chi nhảy công chúa# đáng thương khốn khổ rơi xuống #7. 
Đến cả #Quỳ xuống cầu xin CP “Kẹo Gừng” quay lại cũng dừng lại ở #  bảng 5. 
“…”
Sao hả?! Chẳng lẽ nhảy công chúa không xứng lên đầu bảng hay gì?!
Còn tag “bà cụ” kia rốt cuộc là chuyện gì?! Hơn nữa còn đẩy mấy tag liên quan đến nữ minh tinh khác xuống một cách nhanh đến chóng mặt!
Đường Chi phải hít sâu liên tục mới dám ấn vào tag bà cụ Đường Chi xem. 
Tất cả hình ảnh bên trong toàn là hình cô mặc áo khoác quân dụng cồng kềnh tay cầm bình dữ nhiệt. 
Fans vô cùng vui vẻ thi nhau share tấm hình.
[Tìm thấy rồi! Kỹ thuật tránh bị đóng băng của nữ minh tinh!]
[Hôm nay là cụ Đường dễ thương cute phô mai que!]
[Bạn cứ nghĩ Chi Chi là một nữ minh tinh rạng rỡ, xinh đẹp, động lòng người, nhưng trên thực tế nữ minh tinh Chi Chi — áo khoác quân dụng, bình giữ nhiệt, cẩu kỷ…]

Choang. 
Tiếng trái tim vỡ nát. 
Tống Sơ Tuyết biết cô nhìn thấy những bình luận như vậy sẽ vô cùng ủ rũ liền an ủi cô: “Em đừng buồn.”
“Mọi người đều thấy rất vui, chẳng có ác ý gì đâu.”
Đúng là không có ác ý thật.
Bình luận bên dưới đều rất hòa khí.
[Cái áo đó dĩ nhiên bị Đường Chi mang đi trồng hoa.]
[Tôi cũng phải đi chốt đơn lẹ mới được.]
[Cuối cùng cũng có thể có một kiện đồ giống nữ minh tinh rồi! Vui chết mất!]
Đường Chi mở Moubao nhìn thấy mấy chủ shop nhanh tay lẹ mắt đang thi nhau chào bán với sản phẩm mang tên “Áo khoác cùng loại với nữ minh tinh”, chỉ cần cô ấn vào shop nào shop đó sẽ nhận được đơn đặt hàng liên tục. Thậm chí một vài shop treo bảng đặt đơn trước giao hàng sau cũng nhanh chóng được đặt full bill. 
Đường Chi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống ném luôn điện thoại, oang oang hai tiếng. 
Được quá nhỉ. 
Đúng lúc này Giang Chi lại gọi điện thoại đến thấy vậy cô nhíu mày ấn nút trả lời. 
“Em đang rất không vui nên anh đừng có chọc em.”
“Sao thế?”
Giang Chi muốn hỏi cô đang ở đâu nhưng nghe thấy cô nói không vui bèn ngừng bước chân lại. 
“Tóm lại giờ anh đừng có quan tâm đ ến em là được.”
Cô nói câu này đầy ẩn ý chỉ nói anh đừng để ý đến em chứ không nói em không để tâm đ ến anh. 
Giang Chi cong môi cười rất phối hợp hỏi: “Thế tôi cần phải làm gì để em vui vẻ trở lại nào?”
“Em cũng không biết nữa.”
Đường Chi mở loa ngoài sau đó đặt điện thoại xuống ấn mở weibo bắt đầu lướt web. 
Người qua đường vô tình ấn vào nhìn thấy vậy cũng cười lấy cười để. 
“…”
Đường Chi quyết định đêm nay không xem weibo tiếp nữa. 
“Bai bai Giang Chi.”
Cô muốn dập máy ngay lập tức. 
“Đêm nay em chẳng muốn lướt điện thoại tiếp nữa.”
Cứ thế cuộc điện thoại này bị dập tắt một cách vô tình. 
Giang Chi nghe tiếng chuông tắt điện thoại tút một cái, suy nghĩ trong chốc lát…
Nửa tiếng sau Hoàng Bình Chiêu nhìn anh câu môi cười: “Giang Chi… Anh thật sự… định làm thế thật à ?!”


Chương 70


Đường Chi cúp điện thoại nhưng vẫn không nhịn được mở Weibo của mình ra, cô lặng lẽ đăng rất nhiều ảnh mình mặc lễ phục, dùng những bức ảnh đẹp để ép xuống, nhưng fan hâm mộ rất vui vẻ nhanh chóng dùng ảnh cô mặc chiếc áo khoác quân dụng làm gói biểu tượng cảm xúc.

Nhìn một dàn hình ảnh xanh mơn mởn phía dưới, Đường Chi âm thầm cho một cái like to nhất với vẻ mặt như muốn rơi lệ, nghĩ muốn ám chỉ với họ rằng cô thực sự không thích cái này đâu.

Nhưng fan hâm mộ lại càng cười lớn hơn: “Không sao đâu, không cần cảm động như vậy.”

Đường Chi: “…”

Fan của cô căn bản không nên gọi là Đường Bột, nên gọi là Đường Măng thì đúng hơn!

Vừa ngọt vừa tổn thương!

Thổi rắm cầu vồng còn lợi hại hơn so với những người khác, nhưng cũng biết cách làm tổn thương hơn, một chút mặt mũi cũng không thèm giữ lại, huhu!

Đặt điện thoại di động, cô tuyệt vọng nhìn vào màn hình đầy dãy bình luận ha ha, cảm thấy sự nghiệp kiếm sống của mình sắp kết thúc.

Không những thế, title mỹ nhân bình hoa kiêu hãnh nhất cũng nâng cánh muốn bay xa khỏi trước mắt cô, từ đó về sau cô không còn là nữ minh tinh có giá trị nhan sắc rồi huhuhu.

Nhưng mà quần áo là chính mình muốn mặc, khoác cũng là chính mình muốn khoác.

Sau khi về đến nhà, cô xác nhận với Tống Sơ Tuyết rằng ban đêm không có việc gì, vì vậy cô lấy điện thoại cài chế độ không làm phiền, đặt nó sang một bên để sạc, sau đó đi tắm rửa.

Đường Chi thư giãn một lát, trong hơi nước nóng bốc lên, cô suy nghĩ rất lạc quan, cũng may là fan hâm mộ không vì cái này mà ghét bỏ cô.

Hừ, hơn nữa còn có loại cảnh tượng lớn nào mà cô chưa từng gặp qua?!

Trước đây cũng trải qua một thời gian bị mắng chửi như vậy, không phải chỉ là một chút hình xấu thôi sao?!

Chỉ cần cô không xấu hổ, thì xấu hổ chính là những người khác!

Sau khi tắm rửa xong, vốn dĩ Đường Chi muốn nhắm mắt đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh áo khoác quân đội màu xanh lá cây bay phấp phới trước mắt.

Cuối cùng lăn lộn trên giường nửa tiếng, vẫn vô cùng tỉnh táo.

Quên đi, Đường Chi ngồi dậy bật đèn lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dù sao không ngủ được thì sẽ suy nghĩ lung tung, dứt khoát đứng dậy chơi game đào vàng.

Đường Chi mở 4399 yêu thích của mình và nhấp vào trò chơi đào vàng.

Hiện tại sợ là chỉ có duy nhất trò chơi này mới có thể chữa lành tâm hồn non nớt đầy tổn thương của cô.

Đương Chi chơi liền hai tiếng đồng hồ.

Trước khi đi ngủ, cô muốn nhìn một chút xem Tống Sơ Tuyết có tìm mình hay không, cô híp mắt liếc nhìn điện thoại một chút, kết quả tất cả tin nhắn đều bùng nổ, tất cả đều có chấm đỏ nhắc nhở.

Trong lòng Đường Chi mất mát nghĩ, mọi người nhất định đều đến chế giễu cô.

Nói cái gì mà nữ minh tinh thần thánh hừ hừ, không phải sao, thuận lợi lật xe nha!

Đường Chi mang tính lựa chọn xem nhẹ hội chị em plastic kia, chỉ ấn mở wechat của Tần Miểu ra xem.

Nhưng mà ngoài dự đoán, trên màn hình không phải là lời chế giễu từ nhỏ bạn thân, mà là…

Tần Miểu: [Cậu khiến cho anh Chi cúi đầu sao?!]

Tần Miểu: [Hu hu hu, anh ấy thực sự yêu cậu QAQ]

Tần Miểu: [Chi Chi, nếu còn tiếp tục như vậy tớ cũng muốn ship!]

Cái gì?

Giang Chi làm cái gì à?

Trong số những cuộc gọi nhỡ của cô, cũng có vài cuộc gọi từ anh.

Đường Chi không biết chuyện gì  liền mở Weibo ra.

Trên bảng hot search, hashtag ​​# Bà Cụ Đường Chi# khiến người hít thở không thông vẫn bị treo ở vị trí thứ hai như cũ.

Nhưng vị trí thứ ba có lại là #Giang Chi – áo khoác bông quân đội#…

Cái gì vậy?

Đường Chi có chút mông lung.

Giang Chi không có giúp cô lấy áo khoác mà?

Cô tò mò mở mục tìm kiếm, trên ô tìm kiếm hot search, rõ ràng có một bức ảnh chụp lén Giang Chi đang mặc một chiếc áo khoác bông quân đội.

Một số paparazzi phát hiện ra điều này và cũng chụp được ảnh Giang Chi mặc áo khoác bông quân đội tại phim trường, nhưng phần thuyết minh kèm theo thân thiện hơn nhiều.

[Chuyện gì đã xảy ra vậy? Món đồ thời thượng nhất trong mùa đông năm nay có phải là áo khoác bông quân đội?]

[Một loại ân ái khác của “Kẹo Gừng”? Giang Chi và Đường Chi cùng mặc áo khoác bông quân đội, đồ đôi búa đá!]

Đường Chi sững sờ hai giây, nhưng vẫn không nhịn được, cô cười ngây ngô cầm điện thoại di động đi ra.

“Cái gì thế này.”

Cô vừa chửi bậy vừa điên cuồng lưu ảnh lại.

Ha ha!

Đã lưu được ảnh đen của Giang Chi.

Có chuyện gì mà tâm trạng đột nhiên tốt lên vậy?!

Quả nhiên một người có chuyện xấu hổ trước mắt công chúng và hai người cùng có chuyện xấu hổ trước mắt công chúng thì giống như…

Tìm được đồng minh.

Anh là một người rất quan tâm đ ến hình tượng của mình, vậy mà lại mặc một chiếc áo khoác bông quân đội, haiz!

Cô càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cầm điện thoại, cô ngã ngửa ra giường, cười đến ngặt nghẽo.

Tuy nhiên, cho dù Giang Chi mặc một chiếc áo khoác bông quân đội màu xanh nhưng anh vẫn đẹp trai đến mức khiến cho người khác muốn thét lên.

Khí chất của anh vốn dĩ cao siêu, lạnh lùng ít h@m muốn, thành thục điềm đạm.

Loại trang phục này cũng không hoàn toàn gọi là quê mùa, hơn nữa dưới khí chất của Giang Chi, chiếc áo khoác bông quân đội giản dị tự nhiên thoạt nhìn cũng đặc biệt quý khí.

[Đây có được coi là một pha đảo ngược không?!]

[Quá đỉnh! Ngay cả khi mặc một chiếc áo khoác bông quân đội cũng rất sang! Chi Chi và anh Chi đều không hề quê mùa tí nào!]

[Vii “vĩnh viễn là thần”, mua cái này đi!]

[Đỉnh cao quá rồi, tôi tuyên bố Giang Chi đã được phong thần ở chỗ tôi!]

Các “Diều Giấy” cũng dành nhiều lời khen ngợi cho bức ảnh chụp lén này.

[Anh Chi của chúng ta quả nhiên mặc gì cũng đẹp!]

[Quả nhiên không có quần áo xấu, chỉ có người xấu!]

[Tốt lắm, tôi cũng đã “thẩm” được phong cách giống anh Chi rồi, vui vẻ!]

[Mặc dù có một chút sụp đổ hình tượng, nhưng mà tôi cảm thấy nó khá tốt, cảm giác gần gũi hơn với anh Chi. Trước đây, trong lòng tôi anh Chi giống như một vị thần không thể tiếp cận vậy, sẽ cảm thấy “Trên thế giới này thật sự sẽ có dạng người ưu tú hoàn mỹ như vậy sao”. Nhưng anh Chi bây giờ giống như đã có nhiều hơi thở của mặt đất hơn vậy, có cảm xúc chân thực, biết dỗ dành con gái vui vẻ, tôi càng ngày càng thích anh Chi!]

[+1]

[+2]

[+10086, vô cùng đồng ý! ]

[Có sao nói vậy, cái việc này của anh Chi thực sự rất kỳ quái. Tôi luôn cảm thấy anh mặc áo khoác bông quân đội là vì để ăn mặc giống như Chi Chi.]

[Đáng ghét! Lại ship rồi, người đàn ông này đang thầm muốn mặc đồ đôi với Chi Chi sao?]

Khi Đường Chi lướt đến mấy cái bình luận này, cô hơi nghẹn chút.

Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là có chút kỳ lạ.

Giang Chi rõ ràng không có biểu hiện một chút dấu hiệu sợ lạnh nào cả.

Anh…

Không phải là vì an ủi cô chứ?

Thế nhưng cô cũng không nói cho anh biết lý do tại sao lúc ấy cô không vui a, anh cũng đoán được cái này sao?!

Nhưng quả thật, khi nhìn thấy tấm ảnh mặc áo khoác bông quân đội của anh được lan truyền trên mạng, sự chán nản trong lòng cô đã thực sự bị quét sạch sành sanh, thậm chí còn có chút… vui vẻ.

Khuôn mặt Đường Chi hơi nóng, cô muốn gọi điện lại cho Giang Chi.

Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã được nhận, giọng nói lành lạnh của Giang Chi từ đầu dây bên kia vang lên, vào một đêm đông lạnh giá như vậy, Đường Chi lại cảm thấy đặc biệt ấm áp.

“Giang Chi, em nhìn thấy bức ảnh chụp anh mặc… áo khoác bông quân đội.”

“Ừ?” Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông cười khẽ: “Nhìn có đẹp không?”

Đường Chi cầm điện thoại, tim đập loạn xạ.

Từ trước đến nay anh không nói quá nhiều lời dễ nghe.

Rất khó chịu, rất nặng nề, không đáng yêu chút nào.

Nhưng anh lại luôn phối hợp với cô một cách hồ đồ, thậm chí để cô vui vẻ, còn tự hủy hoại hình tượng của mình.

Rõ ràng rất để ý đến hình tượng của mình.

Đường Chi nhỏ giọng oán trách: “Anh nghĩ gì vậy?”

Rõ ràng không cần phải làm như vậy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Về sau cái này sẽ trở thành một trong những lịch sử đen của anh, xóa cũng không được. 

Có lẽ, tài nguyên thời trang cũng sẽ mất theo cô?

Có phải ngốc hay không?

Giang Chi không trả lời câu hỏi của cô, giọng nói của anh không nhanh không chậm theo điện thoại truyền đến tai cô: “Có vui lên chút nào không?”

“!”

Anh thực sự đang dỗ cô vui vẻ sao?!

Đường Chi nhăn mũi bĩu môi: “…Không vui.”

Bên kia dừng lại, lại hỏi: “Vậy mời em đi ăn món gì ngon nhé?”

Tay đang cầm điện thoại của Đường Chi hơi run lên, tại sao anh luôn đụng trúng điểm mềm yếu nhất trong lòng cô?!

Biết cô không vui bèn nghĩ cách để khiến cô vui lên.

Làm sao có thể không rung động được?!

Dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh đến đâu, trái tim cô cũng đã rối loạn từ lâu, một trận mãnh liệt.

“Hình tượng của anh sụp đổ rồi.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam chính mất đi hào quang.”

Trong tiểu thuyết, Giang Chi làm sao có những lúc như vậy, anh tuấn cao ngạo, thu hút sự chú ý, được vạn người yêu mến, anh giống như một vị thần cao không thể chạm tới, một người đàn ông hoàn mỹ không một chút tì vết.

Nhưng với cô, anh tình nguyện rơi xuống hồng trần, khoác lên mình tấm áo khoác bông quân đội giản dị nhất, cùng cô trở thành đối tượng trong cuộc vui của mọi người đêm nay.

“Nếu nữ chính không phải là em, làm nam chính thì có ý nghĩa gì chứ?”

Giang Chi theo lời cô, trịnh trọng nói: “Chi Chi…”

Đường Chi vội vàng ngắt lời anh.

“Giang Chi, em buồn ngủ.”

Cô dụi mắt, giả vờ buồn ngủ rồi ngáp dài: “Anh cũng đi ngủ sớm một chút đi. Ngủ ngon.”

Đầu bên kia im lặng hai giây, nhanh chóng đáp: “Được, ngủ ngon.”

Anh biết cô lùi bước, vì vậy anh cũng tinh ý không nói thêm nữa.

Đường Chi cúp điện thoại di động, lướt đủ loại tin tức trên Weibo, trong lòng ngoài ngọt ngào còn mang theo một chút buồn bã.

Đây giống như một giấc mơ đẹp, không chân thực.

Giang Chi chỉ dịu dàng quan tâm như vậy với mình cô mà thôi.

Lòng tham từ lâu đã vượt qua ranh giới nhỏ nhoi “Em chỉ muốn cùng anh làm bạn bình thường”, tiến lên mấy bước.

Nhưng khả năng thoát ly khỏi truyện vẫn rõ ràng ở đó và cô không dám đánh cược.

*

Điểm thu hút nhất của một đêm này chính là các nữ diễn viên khác ganh đua nhan sắc trên thảm đỏ.

Nhưng đêm nay, toàn bộ mọi người đều bị Vii cùng áo khoác bông quân đội thu hút.

Trên phần mềm video ngắn, chỉ một đêm liền khiến vô số người điên cuồng COSPLAY.

Trong video hài hước, văn án của Đường Chi mà nhóm fan Đường Bột miêu tả tiếp tục được sử dụng.

Bạn nghĩ tôi là như vậy:

Các nam và nữ blogger trang điểm tinh tế trông đẹp vô cùng đứng trước ống kính.

Thực ra tôi như thế này:

Các blogger tẩy trang, mặc áo khoác bông quân đội, trên tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt kiểu dáng giống cái của Đường Chi, kèm theo hiệu ứng âm thanh khôi hài gây sốc “Ôi mẹ của tôi ơi”, khiến hàng trăm hàng nghìn người điên cuồng ấn like.

Mà giá trị nhan sắc trong video, đem hài hước của video đảo ngược lại.

Giữa lúc toàn dân đang náo nhiệt, vô số blogger đập đường ăn dưa cũng đăng video, có tài khoản video Ăn dưa hàng ngày cũng không thể nhịn được mà đăng video ship đường của chính mình.

[Bàn về việc nam minh tinh cao lãnh theo đuổi vợ, có bao nhiêu đặc sắc.]

“Các bạn yêu quý, tôi thực sự không muốn ship ‘Kẹo Gừng’, nhưng cách theo đuổi vợ này tôi cảm thấy rất hay.

Anh là một ca sĩ đỉnh lưu cao quý và lạnh lùng. Trước khi yêu cô, anh là như thế này [hình ảnh (lạnh lùng)], dạng này [hình ảnh (đẹp trai)] và [hình ảnh (đoá hoa cao lãnh)]

Ngay cả khi lần đầu tiên chạm mặt với cô, anh cũng là dạng này [hình ảnh (thờ ơ)], như thế này [hình ảnh (hơi mỉm cười)] và [hình ảnh (chế giễu)].

Tuy nhiên, một ngày nọ, người phụ nữ luôn đuổi theo bước chân anh dứt khoát kiên quyết quay lưng nói lời tạm biệt.

Anh, hối hận rồi!

Anh nhận ra bản thân thực sự đã động tâm!

Biết rằng cô muốn tham gia vào buổi lễ lớn của CHIO, vì cô mà tiếp nhận hoạt động đi thảm đỏ và đi phần mở màn của CHIO.

Lễ phục của cô bị cướp nên anh đã mượn váy của Vii cho cô, nhân tiện bí mật chuẩn bị trang phục của cặp đôi;

Cô sợ lạnh nên anh bèn cởi áo khoác âu phục của chính mình, anh thà chính mình bị đông lạnh cũng không để cô bên cạnh bị lạnh;

Thấy cô không vui vì xảy ra chuyện xấu hổ trước công chúng, để dỗ dành cô còn đặc biệt yêu cầu paparazzi đăng ảnh mình mặc áo khoác bông quân đội, cùng nhau xấu hổ trước công chúng.

Anh, anh còn nhớ hình tượng cao lãnh ban đầu của mình không?!

Thực sự yêu cô như vậy sao?!”

Những fan CP “Kẹo Gừng” nhao nhao để lại lời nhắn bên dưới——

[Anh thực sự yêu cô! Làm ơn, mau ở bên nhau đi!]

[Giới giải trí đang giống như truy thê hoả táng tràng (1), click xem nam thần cao lãnh mặc áo khoác quân đội là mê.]

[Đi qua đừng bỏ lỡ! Cùng nhau giúp anh Chi đuổi theo vợ nha!!]

Hot search của Đường Chi và Giang Chi đã treo một đêm, nhưng nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm.

Lương Tinh Tinh vốn cho rằng có thể đợi được cảnh Vii vả mặt Đường Chi, yêu cầu Đường Chi xin lỗi, phá hỏng ý nghĩa thương hiệu cao quý của họ, đồng thời yêu cầu Đường Chi bồi thường.

Nhưng mà chờ đợi, cuối cùng đợi được tin sau một đêm quần áo của Vii đã bán hết sạch.

Phải biết rằng quần áo thông thường của Vii đã có giá không hề rẻ và đối tượng chủ yếu là người tiêu dùng cao cấp nhưng chỉ sau một đêm, toàn bộ số hàng có sẵn của cửa hàng chính thức của Vii đã được bán hết sạch, các cư dân mạng đều hô hào tranh mua.

Cho nên ngược lại, Vii còn gửi lời cảm ơn đến Đường Chi, mời cô trở thành bạn thân của thương hiệu, thậm chí còn mời cô chụp ảnh bìa cho tạp chí Vii số mới nhất.

Lương Tinh Tinh lướt đến tin tức này: “…”

Mẹ nó đây là cái hướng đi gì vậy?!

Tại sao con người Đường Chi lại thần kỳ như vậy?!

Đám fan hâm mộ tổn thương rối tinh rối mù kia lại tới bình luận dưới Weibo của cô ta: [Cảm ơn chị đã cướp lễ phục của BD!]

[Trước đây mọi người đều đã trách nhầm chị. Thực ra chị là một người tốt, nếu không có chị thì Chi Chi nhà chúng tôi sẽ không bao giờ gặp được Vii.]

[Cảm ơn cảm ơn, người tốt cả đời bình an.]

Lương Tinh Tinh: “…”

A a a! Tức chết rồi!

Sau một đêm tiếp nhận và bình phục, lại thêm hành động cực hạn của Giang Chi, Đường Chi không cảm thấy emo chút nào.

Hơn nữa phía Vii bên kia cũng không có một chút ghét bỏ nào việc cô mặc áo khoác bông quân đội, thay vào đó còn cảm ơn cô vì hành động ngược lại, điều này một lần nữa củng cố niềm tin của công chúng vào ý nghĩa thương hiệu của họ.

——Đây chẳng phải là lời giải thích tốt nhất cho sự quý khí không thể che giấu được bằng chiếc áo khoác bông quân đội hay sao?!

Sau khi Đường Chi ký kết hợp tác với phía Vii, Tống Sơ Tuyết nhìn bản hợp đồng và thở dài xúc động: “Đây mới là thái độ mà một thương hiệu lớn nên có. Nhìn BD xem, thương hiệu còn không bằng một nửa của nhà người ta nhưng lại có cái thái độ vênh váo tự đắc đó, chậc chậc.” 

Đường Chi đã quên mất BD không còn một mảnh từ lâu rồi, nhìn bản hợp đồng và số tiền mới, cô khoát tay một cách khí phách: “Chị Tống, đi thôi, tôi sẽ mời chị một bữa ăn ngon!”

*

Thời điểm cuối năm đến gần, mọi người đều bận rộn, sự nghiệp của Đường Chi đặc biệt suôn sẻ.

Ba ngày sau, quảng cáo của Khả Nhu cũng được tung ra.

Trong quảng cáo Đường Chi không có bất kỳ lời thoại nào, nhưng lại hoàn mỹ thông qua sự thay đổi trạng thái cảm xúc của nhân vật, trạng thái từ mặc cảm đến tự tin của nhân vật nữ chính được thể hiện một cách tinh tế sinh động.

Trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời, chính trang điểm của Khả Nhu đã giúp cô tạo dựng lại những kỳ vọng tốt đẹp của mình đối với thế giới này.

Toàn bộ quảng cáo đều dùng phấn trang điểm làm manh mối, nhưng lại không hề cố gắng làm nổi bật sản phẩm, nó chỉ là phụ trợ, mà hiệu quả của việc trang điểm lên trên mặt Đường Chi cũng hiện lên rõ ràng từng chút một.

Thay vì gọi là một quảng cáo, nó càng giống như một bộ phim ngắn ý nghĩa hơn.

Vốn dĩ chỉ là nhóm fan Đường Bột spam bình luận ở màn hình nhưng ngay khi tung lên mạng đã nhanh chóng được nhiều cô gái qua đường hưởng ứng.

Không phải trang điểm mới khiến bạn cảm thấy tự tin.

Đó là một sự chuyển mình táo bạo sau khi đối mặt với những mặc cảm trong lòng.

Con gái đẹp, ở bề ngoài.

Nhưng điều khiến một người trở nên mạnh mẽ chính là trái tim bất khả chiến bại sau khi lột xác.

[Rất thích Chi Chi! Tam quan rất tốt!]

[Yêu yêu, tôi sẽ mua tất cả đồ trang điểm của Khả Nhu!]

[Lời quảng cáo hay quá! Điều khiến cho bạn trở nên tự tin từ trước đến này đều là chính bản thân bạn!]

Một khi danh tiếng được truyền ra thì ngay lập tức có hiệu quả.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vô số người ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, nhấp mở vào quảng cáo này và đều cảm động trước sự ấm áp mà công ty và người phát ngôn của công ty truyền tải.

Loạt đồ trang điểm do Đường Chi làm đại ngôn đã bán hết sạch ngay khi quảng cáo ra mắt.

Sau khi xem quảng cáo này, công chúng chỉ có thể hướng bàn tay về phía toàn bộ dòng sản phẩm của Khả Nhu.

Vào thời điểm này khi vô số thương hiệu đang nhấn mạnh vào hiệu quả và chức năng của riêng họ, đồng thời giảm giá trị màu sắc ban đầu của mọi người thì Khả Nhu lại là một sản phẩm công nghiệp nội địa ấm áp, truyền tải lòng khoan dung và tình yêu đối với chính con người.

Người phát ngôn Đường Chi vĩnh viễn không thất bại, hoàn toàn nhận được sự ủng hộ của phụ nữ.

[A.. .Cảm thấy rất xấu hổ khi nghĩ đến chuyện đã tranh cãi về Đường Chi.]

[Không hổ là Đường Chi mà Giang Chi theo đuổi, thật sự là hoàn toàn khác biệt!]

[Nữ chính tự ti do Đường Chi diễn quả thực chính là bản thân tôi rồi, tôi cũng muốn xinh đẹp, nhưng lại luôn lo lắng trước những ánh mắt khác lạ, tôi sợ mình khi làm cái gì thì trong mắt người khác cũng đều sai…Từ hôm nay, tôi cũng muốn giống như cô ấy trong phim ngắn, cố gắng mở lòng mình ra, không có gì phải cảm thấy tự ti. Nhan sắc, thân hình đều không thể, tôi chính là tôi, một tôi độc lập!]

Nhiệt độ của quảng cáo đã đẩy chủ đề về Đường Chi lên một tầm cao mới. Vô số lời mời chen chúc đưa tới tay Tống Sơ Tuyết, hàng loạt đại ngôn quảng cáo, phim truyền hình, chương trình tạp kỹ… Hành trình vốn dĩ trống rỗng, từng chút một đã bị những công việc này lấp đầy.

Đường Chi bận đến mức chân không chạm đất, ngoài việc nhắn tin cho nhau với những người thân thiết, phần lớn sinh hoạt của cô đều bị công việc lấp đầy.

Trò chuyện với Giang Chi cũng vậy, ngày nào cũng gửi lời chúc buổi sáng và chúc ngủ ngon cho cô, mấy ngày nay lại lơ là không để ý, lúc đầu Đường Chi cũng không quan tâm lắm.

Cho đến tối hôm đó, trước khi đi ngủ, cô vô ý thức ấn mở khung chat với Giang Chi.

Những tin nhắn trên giao diện vẫn còn dừng lại ở tin nhắn “chào buổi sáng” mà cô gửi vào buổi sáng.

Đến nay anh vẫn chưa hồi âm.

Cô cầm điện thoại, rất muốn gọi cho anh, nhưng vừa lúc trên giao diện sáng lên có cuộc gọi đến, tâm trạng cô lại phức tạp, vội vàng cắt đứt điện thoại.

Một linh cảm xấu không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô.

Rất giống.

Trong mơ lòng cô tràn đầy vui vẻ tới gần anh, nhưng Giang Chi lại lạnh lùng đẩy cô đi theo cốt truyện, hiệu quả giống nhau.

Có lẽ nào hướng đi của cốt truyện không thích hợp…

Thế giới muốn bắt đầu sửa lại sao?

 

  1. Truy thê hỏa táng tràng: lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.


Chương 71


Chuyện Giang Chi mãi vẫn không trả lời tin nhắn, giống như chiếc gai mềm đâm vào trái tim Đường Chi, hại cô thức từ đêm đến một giờ sáng, trước khi ngủ còn xem điện thoại nhưng vẫn không có tin nhắn nào.
Cô tức giận chui vào trong chăn, trong bóng tối, cô ép mình đi ngủ.
Nửa đêm, trong phòng rất yên tĩnh.
Vào lần thứ ba mươi Đường Chi lăn qua lăn lại, đột nhiên tiếng “ting” của chuông điện thoại vang lên.
Vốn dĩ cô đang nhắm chặt mắt, đột nhiên sáng rực lên như bóng đèn.
Giờ này rồi, ai lại nhắn tin cho cô?
Là Giang Chi sao?
Có nên xem không?!
Giờ này còn gửi tin nhắn thì đúng là không biết quan tâm!
Ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô rồi!
Vậy thì cô đành miễn cưỡng cầm điện thoại lên dạy lại anh một chút vậy.
Lỡ như là người khác thì sao.
Hừ…
Là người khác thì cô càng phải xem điện thoại!
Đường Chi đấu tranh tâm lý xong, cuối cùng vẫn rất thành thực cầm điện thoại lên.
Trên màn hình, là Tần Miểu gửi tin nhắn cho cô.
[Kinh, quỳ cả một đêm! Đau lòng, ngủ thôi ngủ thôi.]
Không phải Giang Chi.
Trong lòng Đường Chi có chút thất vọng.
Đường Chi: [Xoa xoa.jpg]
Tần Miểu: [??? Sao cậu vẫn chưa ngủ?]
Đường Chi: […]
Vì cô đang đợi lời hồi âm từ ai đó.
Rõ ràng anh ấy không thuộc về mình, mình lại bắt đầu kỳ vọng nhiều về anh.
Đường Chi: [Cậu buồn ngủ không?]
Tần Miểu: [Hì, nếu cậu muốn kể tin đồn gì, thì tớ lại có sức đây.]
Đường Chi dứt khoát gọi một cuộc điện thoại, kể hết tâm sự những ngày qua cho bạn thân.
Cô thề rằng, cô thật sự thật sự chỉ quan tâm một chút xíu.
Nếu không thì không phải đến bây giờ mới nhận ra sự lạnh nhạt của Giang Chi.
Tần Miểu nghe cô kể xong, “Xì” một tiếng: “Cuối năm, chắc anh Chi bận.”
Đường Chi thầm nghĩ, nếu nói đến bận, cô cũng bận.
Lịch trình công việc kín mít, nhưng vẫn có thời gian rảnh xem điện thoại.
Ở đầu dây bên kia Tần Miểu tiếp tục khuyên: “Có lẽ anh Chi đang chuẩn bị cho lễ hội chào năm mới, nghe nói lần này anh ấy sẽ hát bài hát mới, các ‘Diều Giấy’ đều rất mong chờ, chắc chắn là vì chuyện này.”
Chuẩn bị bài hát mới sao?
Đường Chi hú hét trong lòng một chút.
Cho nên, không phải là anh cố ý bơ cô?
Tần Miểu thấy cô im lặng, nói tiếp: “Anh Chi vì cậu mà mặc quân trang rồi, bơ cậu để làm gì?’’
“Yên tâm đi, đi ngủ sớm, đợi ngày mai cậu rảnh tớ đưa cậu đi chơi.”
Đường Chi nghĩ cũng thấy đúng.
Lo được lo mất không giống phong cách của cô chút nào.
Sau khi nghĩ thông, cuối cùng cũng đặt tảng đá trong lòng xuống: “Được, Miểu Miểu ngủ ngon nhé!”
Đường Chi cúp điện thoại, chỉnh về chế độ im lặng.
Tới giờ cô mới thực sự dám đối mặt với lòng mình.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Giang Chi, luôn là nửa vui nửa buồn.

Vui là, cô tiếp xúc với anh không ảnh hưởng đến tình tiết, truyện cũng không bị loạn.
Buồn là, dường như giữa cô và anh có khoảng cách vô hình không thể nào vượt qua.
Cô nhớ sự dịu dàng của anh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến kết cục của truyện.
Trong mơ, cô là một cô nhi, lớn lên ở nhà họ Giang.
Cô nhỏ hơn Giang Chi một tuổi, lúc mới vào nhà họ Giang cô rất nhút nhát, mẹ Giang là Triệu Vân Tịch đối xử với cô rất tốt, ba Giang tuy rằng nghiêm khắc nhưng rất thân thiện với cô.
Chỉ có Giang Chi, luôn lạnh nhạt với cô, có lẽ là do hai người có hôn ước từ nhỏ nên thái độ của anh với cô luôn không tốt.
Nhưng khi cô ngã, anh vẫn chạy đến đỡ cô.
Cô bị người khác cười nhạo là mồ côi, anh lại vì cô mà đi đánh nhau với người con trai khác…
Anh không thừa nhận mình là anh trai hay chồng chưa cưới của cô, và cũng không cho phép cô đi rêu rao, nhưng lúc nào cũng tình nguyện bảo vệ cô.
Nghiêm túc mà nói, Đường Chi được lớn lên trong tình yêu thương của gia đình.
Trên đầu cô có thân phận là tiểu công chúa nhà họ Giang, lại xinh đẹp, người ngưỡng mộ cô trong trường xếp thành nhóm, là nữ thần học đường được người người ngưỡng mộ.
Giang Chi cũng yêu cô.
Giang Chi với cô yêu thương lẫn nhau, vào đêm hai người quyết định ở bên nhau, anh đột nhiên biến mất.
Từ trước đến nay, trong ánh mắt của anh chỉ nhìn về cô, nhưng lại một lòng một ý đối xử tốt với người khác.
Mà hành vi của cô cũng bất đắc dĩ không thể khống chế, triệt để trở thành nữ phụ độc ác.
Cô dùng mọi cách cay nghiệt chèn ép nữ chính, hết lần này đến lần khác nhìn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân của Giang Chi với nữ chính.
Tất cả những ưu điểm được người khác thích của cô đều dần biết mất, từ một người ai cũng yêu thành người ai cũng ghét.
Nửa tháng sau, cô đứng trên sân thượng trường đại học.
Gió rất lớn, sân thượng rất cao.
Đôi chân cô bất đắc dĩ, run rẩy đi về phía trước.
Thế giới lúc này cũng theo đó mà bị hủy diệt, tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát.
Sau giấc mơ đó, là ánh sáng mờ ảo.
Haiz…
Đường Chi ôm lấy trái tim, sợ hãi trở mình.
So với cô trong giấc mơ, cô của thế giới hiện thực vẫn tốt hơn rất nhiều.
Cô còn có khả năng chi phối ý thức và hành vi của bản thân.
*
Có lẽ là do hôm qua quá nhàn, ngày hôm sau Đường Chi bận đến 11 giờ.
Đợi lịch trình của cô kết thúc, lúc rảnh nhìn điện thoại, lại thấy cuộc gọi nhỡ của Tư Tiểu Trân.
Đường Chi hơi ngạc nhiên, cô gọi điện thoại lại.
Rất nhanh, điện thoại được nối máy, giọng của Tư Tiểu Trân từ đầu dây bên kia lại vui vẻ lạ thường: “Chi Chi, tôi báo một tin tốt cho cô!”
Đường Chi tò mò: “Tin tốt gì?”
Tư Tiểu Trân hét lên: “Hi hi, tôi và Tang Thác hẹn hò rồi!”
Cái… cái gì?!
Đường Chi run rẩy nắm điện thoại, suýt nữa thì không thở được.
Tư Tiểu Trân từ đầu dây bên kia không nhận ra được điểm khác thường của cô, kể cho cô nghe về chuyện sau hôm say rượu đó, cuối cùng cô cũng lấy được can đảm, bày tỏ sự yêu mến của cô với Tang Thác. Lúc đó mới biết, hóa ra người đàn ông mà cô ấy thích, cũng thích cô ấy.
“May nhờ sự  giúp đỡ của cô, cảm ơn cô nhiều nhé!”
Tư Tiểu Trân cảm ơn sâu sắc: “Cũng chúc cô và Giang Chi sớm ngày dỡ bỏ rào cản mà ở bên nhau!”
Đường Chi nắm lấy điện thoại, không nói lên lời.
Tư Tiểu Trân và Tang Thác ở bên nhau rồi…
Vậy không phải tức là…
Truyện sắp loạn rồi sao?!
Chuyện mà cô lo lắng bấy lâu nay, cuối cùng vẫn xảy ra…
Thậm chí, còn nhanh hơn do với dự đoán của cô!
“Hai người… bên nhau bao lâu rồi?”
“Từ nửa tháng trước rồi, đúng 12 giờ ngày mười lăm.” Tư Tiểu Trân cười hihi: “Trước đây tôi không có kể là vì sợ Tang Thác đang đùa mà thôi.”

“Nửa tháng trước?!”
Tay cầm điện thoại của Đường Chi run lẩy bẩy.
Cô nhớ lại những giấc mơ vô cùng rõ ràng kia của mình.
Thời điểm truyện loạn, chính là nửa tháng sau khi cô và Giang Chi hiểu rõ tình cảm.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Chi nhìn vào đồng hồ trên tường.
Dự báo cho việc, thế giới trong truyện chỉ còn một tiếng cuối cùng.
Trái tim Đường Chi đập dữ dội.
Thế giới chỉ còn lại một tiếng cuối.
Trong lòng cô có niềm mong mỏi phải đi gặp Giang Chi rất mạnh mẽ.

Trong phòng thu âm, Giang Chi hát xong câu cuối cùng, nhìn về phía người thu thanh tỏ ý: “Vất vả rồi.”
Người thu thanh nhìn anh cười rồi vươn vai: “Dựa vào số tiền lương gấp ba thì cũng không mệt lắm.”
Bây giờ đã là 11 giờ tối ngày mười lăm, bầu trời đen sẫm.
Bài hát này đã trải qua vô số lần chỉnh sửa trong mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thành trong tối nay.
Vốn dĩ anh không phải là người gấp gáp, nhưng trong giây phút này lại rất muốn gọi điện thoại hát cho cô nghe.
Giang Chi cúi đầu nhìn điện thoại.
Sáng nay anh gửi tin nhắn cho cô, đến bây giờ vẫn chưa thấy cô trả lời lại.
Có lẽ gần đây cô rất bận, sự nghiệp lên như diều gặp gió, là cơ hội tốt để chuyển mình.
Đúng lúc đang do dự có nên gọi điện thoại cho cô trong lúc ngượng ngùng này không, ngoài phòng có âm thanh xôn xao truyền đến.
Giờ này rồi mà phòng làm việc vẫn còn có người sao?
Hoàng Bình Chiêu cũng không ngờ rằng Đường Chi sẽ đến.
Khi nhìn thấy cô, suýt nữa làm đổ trà trong ly của mình.
“Ấy, cô đến đột ngột như vậy là…”
Hoàng Bình Chiêu chưa dứt lời, Đường Chi vội vã ngắt lời anh ta.
“Giang Chi ở đâu?”
Đây là lần đầu cô chủ động đến tìm Giang Chi sau khi cô và Giang Chi chia tay.
Hoàng Bình Chiêu ngơ ngác, chỉ về phòng thu âm.
Đường Chi vội vã xông qua đó.
Chuyện gì thế?
Hoàng Bình Chiêu thầm nghĩ, nhìn khí thế hừng hực thế kia liệu có phải là cãi nhau với anh Chi không?
Hoàng Bình Chiêu lo lắng đứng ngoài, suy nghĩ xem có nên vì bản thân mà rời đi để tránh rắc rối hay là đứng ở đây làm bóng đèn đề phòng bất trắc.
Trong phòng thu âm, Giang Chi nghe thấy tiếng động thì quay sang, đang định tiến lên một bước thì Đường Chi từ bên ngoài đã mở cửa ra, cánh cửa kêu “cạch” một tiếng, anh chưa kịp phản ứng thì Đường Chi đã xông đến.
Giang Chi không hề do dự mà ôm cô vào lòng.
Bởi vì chạy, tóc cô rối dính vào má, khuôn mặt ửng hồng, thở hổn hển.
Hai tay ôm chặt eo của anh.
Đây không phải lần đầu tiên họ ôm nhau.
Nhưng lại là lần đầu họ đối diện với nội tâm.
Tất cả những gì bị đè nén, tình yêu cô dành cho anh đều bộc lộ ra hết vì thế giới này chỉ còn mười phút.
Sự khác thường này của cô khiến Giang Chi tưởng rằng cô chịu uất ức, anh vỗ nhẹ vào vai cô, ý bảo cô ngẩng đầu, để anh nhìn mặt cô.
Anh muốn nhìn xem mắt cô có ngấn lệ không, đôi mắt trong sáng ấy liệu có ưu phiền không.
“Chi Chi?”
Đường Chi lại tưởng rằng anh muốn đẩy cô ra, ngược lại ôm anh thật chặt.
Cô dán mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu.

“Giang Chi, anh nghe em nói.”
Giọng của cô có chút nghẹn, đôi tay đang ở trong không trung của Giang Chi hạ xuống, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.
Anh ôm lại cô, dùng giọng trầm dịu dàng hỏi cô: “Chi Chi, sao thế?”
Giọng của Đường Chi chất chứa nỗi buồn: “Tư Tiểu Trân và Tang Thác ở bên nhau rồi.”
Lúc đó, người Giang Chi cứng ngắc lại.
Anh vẫn còn nhớ trong đoàn phim “Hỏi tình”, Đường Chi nắm vạt áo của Tang Thác, dáng vẻ trốn tránh anh.
Không gian dường như ngưng đọng lại.
Anh không thể khống chế mà nghĩ.
Cô thích Tang Thác?
Thời gian quay phim ngắn như vậy, cô đã yêu Tang Thác rồi?
Dù Giang Chi điềm đạm, nhưng những phản ứng khác lạ của Đường Chi tối nay k1ch thích sự ghen tuông trong lòng anh.
Anh nghiến răng, bình tình nói: “Đó là chuyện tốt.”
Giang Chi lại lắc đầu trong vòng tay của anh: “Không, đó chẳng phải chuyện tốt gì.”
Tư Tiểu Trân và Tang Thác ở bên nhau, truyện sắp loạn rồi, họ sắp phải bước vào cảnh diệt vong rồi.
Cô nghĩ đến đây, buồn đến phát khóc.
Sớm biết như vậy, hà cớ gì cô phải đè nén trái tim, trốn tránh Giang Chi?
Giang Chi nhanh nhạy phát hiện ra giọng điệu muốn khóc của cô, vốn dĩ là im lặng nửa phút nhưng giờ đây như rơi xuống vực thẳm, một trái tim rung động cuồng nhiệt vì cô giờ đây giống như bị tạt nước lạnh, trở nên ghen tuông.
Anh cố gắng ôm lấy cô gái đang ở trong vòng tay của mình đẩy ra ngoài.
Đôi mắt cô đỏ hồng, hai hàng lệ ở mắt đang đợi tuôn ra, giọng điệu của anh vẫn có mấy phần dịu dàng:
“Vậy em thích cậu ta?”
… Rốt cuộc Tang Thác có chỗ nào tốt?
Đường Chi bị câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cho ngơ ngác.
“Cái gì?”
Nhưng đây không phải trọng điểm, cô muốn nhanh chóng ôm anh.
Nếu không thì không kịp rồi.
Truyện sắp loạn rồi, thế giới sắp bị hủy diệt, họ cũng sẽ biến mất.
“Không, đây không phải điều em muốn nói, điều em muốn nói là…”
Giang Chi khẽ nhíu mày.
Sự mập mờ trong lời cô nói dường như là một sự khẳng định.
Nhiệt độ xung quanh anh giảm đến mức có thể đóng băng.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể bình tĩnh vào lúc này, ba chữ “lốp dự phòng” như được dán trên trán, khiến người ta xấu hổ, lại bất lực. Anh hoàn toàn có thể đẩy cô ra, mặc kệ cô khóc vì Tang Thác, cứ thế mà bước đi…
Nhưng anh không làm được.
Anh chỉ có thể một lần nữa, vỗ vào cánh lưng mềm mại của cô, thử an ủi cô, làm dịu tâm trạng của cô.
Đường Chi dựa vào vòng tay anh, ngửi hương thơm từ anh, sụt sịt, khẽ gọi tên anh.
“Giang Chi.”
“Hử?” Giọng trầm của người đàn ông bên tai có ma lực khiến cô an tâm.
Cuối cùng cô cũng ngẩng mặt lên, nhìn về phía Giang Chi, dũng cảm nói ra ba chữ.
“Em thích anh.”
Người đàn ông vỗ nhẹ vào vai cô, tâm hồn lơ lửng vì câu này của cô.
Trong lòng như có tiếng “bụp”, pháo hoa được b ắn ra.
Anh không dám tin mà nhìn cô, cũng không dám tin câu “em thích anh” kia là từ miệng cô mà ra.
Trái tim vừa bình tĩnh trở lại, nhất thời bị câu nói của cô làm cho xôn xao, mãi không thể bình lặng.
Khuôn mặt hơi ửng hồng của Đường Chi, có chút ngại ngùng.
Nhưng trong thế giới chỉ còn giới hạn mười phút này, chút ngại ngùng này rất nhanh sẽ qua thôi, sẽ bị sự kiên cường thay thế.
Cô biết, bản thân mình đang ở trong một màn tỏ tình nhiệt liệt, rúng động.
Trong tâm trí là nhạc nền “Đến chết vẫn yêu”.
Đặc biệt là câu “vũ trụ bị hủy diệt nhưng tim vẫn còn” càng khiến sự bất an trong lòng cô được vỗ về. Sự sợ hãi, bất an, cẩn thận dò thám trước đây đều biến mất trong giây phút này.
Cô phải nói cho Giang Chi, cô thích anh.
Thời gian dừng đúng lúc.
Trên đồng hồ trong phòng thu âm, chỉ còn ba giây nữa là đến 12 giờ.
Tích tắc.
Ba.
Tích tắc.

Hai.
Tích tắc.
Một.
Rất nhanh, đã đến 12 giờ rồi, toàn bộ truyện đã loạn, thế giới bị hủy diệt.
Nhưng cô đã bày tỏ với Giang Chi rồi, chết cũng không hối tiếc.
Đường Chi cười nhắm mắt, trịnh trọng nói: “Giang Chi, thế giới sắp bị hủy diệt rồi.”
“Nếu như có kiếp sau, chúng ta bên nhau nhé.”
Giang Chi cúi đầu, sự ghen tuông bị hai câu đó của Đường Chi đè x uống, anh ngơ ngác, nhìn khuôn mặt cô với đôi mắt nhắm chặt.  
Hai người dựa vào nhau, tiếng chuông 12 giờ vang lên.
Thậm chí Đường Chi còn căng thẳng đến mức run rẩy, cô ôm chặt anh, lại phát hiện thế giới rất yên tĩnh.
Thế giới vẫn yên ắng như cũ.
Bởi vì khoảng cách rất gần, cô còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của Giang Chi, vì anh đang nhịn cười nên ngực nở ra.
Cô khe khẽ mở ti hí con mắt.
Người đàn ông bị cô ôm đến căng thẳng, đang dùng một đôi mắt buồn cười bất lực, yên lặng nhìn cô.
Đường Chi bị dọa đến da đầu tê dại, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
???
Chuyện gì vậy!
Cô đang mơ hả?
Tình huống gì vậy, trong giấc mơ của cô, và những nhận thức trước khi cô đến đây sao lại không giống nhau?
Lại là nửa phút dài đằng đẵng trôi qua.
Mãi cho đến khi Giang Chi không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Hình như thế giới chưa bị hủy diệt.”
Đường Chi bất tri bất giác mà xấu hổ, cô căng thẳng nhắm mắt, gắng gượng nói: “… Hay là, đợt thêm chút.”
“Có lẽ chưa sập đến chỗ chúng ta.”
Nói đến đây, tự cô cảm thấy xấu hổ phát điên rồi.
Giang Chi nhịn cười, nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Anh bên cạnh cô, đứng thêm năm phút nữa.
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua, nỗi xấu hổ trong lòng Đường Chi ngày càng tăng lên.
Ôi chết mất!
Tại sao?!
Cô bị rối loạn thần kinh rồi sao?!
Rõ ràng là chuyện rất chắc chắn, lại còn khiến cô nằm mơ thấy, thậm chí khi cô vừa xuyên vào truyện, vẫn luôn nhấn mạnh nếu thay đổi tình tiết sẽ khiến truyện bị loạn, tại sao giờ phút này, chuyện đó không xảy ra?!
Chuyện mất mặt hơn là, vừa nãy vì chuyện này mà cô tỏ tình với Giang Chi.
Đường Chi hận đến nỗi muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
Cô nhắm mắt, ngay sau đó quay người mà trốn.
Nhưng Giang Chi lại nắm chặt tay của cô.
“Chi Chi.”
Lông mi của cô cũng run rẩy, cuối cùng không tình nguyện mà mở mắt ra.
Mọi thứ xung quanh vẫn không thay đổi gì.
Ánh mắt thâm tình của Giang Chi cũng không thay đổi gì.
Anh ôm chặt cô vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ như đôi tình nhân.
“Tư Tiểu Trân với Tang Thác yêu nhau rồi.”
“Giang Chi, cũng yêu Đường Chi rồi.”
“Nam nữ chính đều có người yêu của mình, em nói tình tiết thay đổi rồi thì thế giới sẽ sụp đổ sao?”
Đường Chi c ắn môi dưới, giọng điệu run rẩy.
“… Không có.”
Cô nghĩ đến những lời anh sắp nói mà tai nóng bừng, đến hô hấp cũng loạn nhịp.
Trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Vậy có muốn thử yêu đương với tôi không?”